Cãi lại thì có gì tốt đây, căn bản cũng chẳng cách nào phản bác được, vốn là do mình tiện, tiện đến mức đã cùng vô số nam nhân mập hợp, vậy mà vẫn sinh ra khoái cảm.
“Ha ha, thế nào? Không nói? Cũng đúng thôi, không câu dẫn thành công Đoạn Dịch ca ca, cho nên mới quấn lên Nhiễm Húc ca ca chứ gì? Ngươi muốn chết mà, ta đã khoan dung với ngươi rất nhiều, thế mà ngươi lại được voi đòi tiên.” Lục Triệt càng nói càng tức giận, hai tay gầy yếu đánh đấm liên tục vào Bạch Vĩnh.
Tuy vóc người hắn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không ngờ sức mạnh lại kinh người đến vậy, Bạch Vĩnh có chút không chịu nổi liền giơ tay lên ngăn cản, nhưng lại bị mấy tên mặc đồ đen đạp đổ trên mặt đất, thì ra là đám vệ sĩ mà Đoạn Dịch cử theo bảo vệ Lục Triệt.
“Phản kháng?! Ngươi muốn chết sao?” Lục Triệt dùng sức đá vào thân thể đang co giật trên mặt đất của Bạch Vĩnh, kết quả làm cho lũ trẻ gào khóc ầm ĩ.
Lúc này, Tiểu Vũ từ trong vọt ra, lao người đánh về phía Lục Triệt: “Đồ xấu xa! Không được bắt nạt thúc thúc!”
“Bốp—” Trong nháy mắt, Tiểu Vũ bị Lục Triệt đá té trên mặt đất, đau đớn đến không động đậy được, cú đá đó đối với người trưởng thành mà nói có lẽ chỉ bị gãy xương, nhưng với một đứa bé mới bốn tuổi mà nói, thì đó chính là một cú chí mạng.
“Thật phiền toái!” Chán ghét nhìn Tiễu Vũ đang thở dốc nằm bẹp trên mặt đất, ánh mắt Lục Triệt tràn đầy hèn mọn.
“Tiểu Vũ!!!” Bấp chấp đau đớn trên người, Bạch Vĩnh lao về phía Tiểu Vũ, nhìn ánh mắt của Tiểu Vũ dần nhắm lại, Bạch Vĩnh lo lắng la lên: “Tiểu Vũ! Đừng dọa thúc thúc! Mau tỉnh lại đi!”
Phảng phất như nghe được thần chú, đôi mắt đang dần khép lại bắt đầu chậm rãi mở ra: “Thúc thúc…” Giọng nói vô lực uể oải vang lên: “Đừng đi… có được không…?” Khóe miệng trắng bệch vẽ nên một nụ cười suy yếu, tuy hư ảo, nhưng quả thật là có tồn tại…
“Ôi, đáng thương làm sao.” Đùa cợt nhìn Bạch Vĩnh đang quỳ trên mặt đất, Lục Triệt quay sang liếc đám nhóc đang gào khóc điếc tai.
“Thật phiền toái, Nhiễm Húc ca ca đang ở gần đây, ầm ĩ như vậy, chắc ca ca sẽ quay lại ngay đó, các ngươi biết làm thế nào rồi chứ…?” Mấy tên mặc đồ đen gật đầu, thấy vậy, Lục Triệt liền hài lòng tươi cười, rồi tiếp tục thưởng thức hai người đang nằm giãy giụa trên mặt đất.
“Gọi điện thoại…” Giọng nói run rẩy vang lên, mái tóc màu đen che khuất hai tròng mắt: “Mau gọi cấp cứu!” Bạch Vĩnh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhưng lại vô cùng kiên định khiến Lục Triệt có chút hoảng sợ.
“Mau gọi cấp cứu… cầu xin ngươi… ta sẽ làm theo tất cả những gì ngươi muốn…” Giọng nói đầy run rẩy, Bạch Vĩnh cảm giác mình sắp không chịu nổi được nữa: “Cầu xin ngươi…”
“Ồ~ cái gì cũng làm?” Nhướn mi lên, Lục Triệt cư cao lâm hạ miệt thị nhìn nam nhân đang ôm hài tử hấp hối.
*Cư cao lâm hạ: từ cao nhìn xuống.
“Đúng vậy.” Nam nhân kiên định gật đầu.
“Được rồi, ngươi, đi gọi xe cấp cứu đi.”
“Vâng.” Một người phía sau liền cầm lấy điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, xe cấp cứu đã tới mang Tiểu Vũ đi.
“Đại thúc, bây giờ hài lòng rồi chứ.” Đi về phía Bạch Vĩnh, nhưng Lục Triệt lại phát hiện nam nhân vẫn im lặng nhìn hắn: “Thế nào?”
“Ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì… ta cũng nguyện ý…” Đôi mắt u ám của nam nhân ngày càng ảm đạm hơn, nếu không phải còn có thể nói được, hắn có lẽ chẳng khác gì một con búp bê vô tri vô giác.
“Vì phòng ngừa ngươi hối hận, cho nên ngươi uống cái này đã.”
Một nam nhân mặc đồ đen từ phía sau đi lên, đổ một lọ nước thuốc trong suốt vào miệng Bạch Vĩnh.
“Loại thuốc này còn đang trong thời gian thử nghiệm, đại thúc, ngươi là người đầu tiên dùng nó đó.”
Đây là gì… một mùi đắng nghét trong nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng Bạch Vĩnh.
“Ư…” Một cảm giác nóng cháy từ cổ họng truyền tới… đau khổ quá, hai tay ôm cổ, Bạch Vĩnh như một con cá mắc cạn, té ngã trên mặt đất mà thở hổn hển.
“Xem ra đã thành công, đại thúc, Nhiễm Húc ca ca tới rồi. Mau đứng lên!”
Bạch Vĩnh bị tên vệ sĩ nâng dậy, đặt tựa vào tường, mồ hôi lạnh trong suốt chảy đầy trán.
“Cạch.” Tiếng mở cửa vang lên: “Bạch Vĩnh, vừa rồi sao lại… Triệt! Sao em lại ở đây.” Nhìn căn phòng bừa bộn, Lục Triệt quỳ gối khóc lóc, Bạch Vĩnh thì đang bám vào cái bàn, như thể cố gắng lắm mới đứng vững được.
“A Nhiễm ca ca!!” Lục Triệt vừa nhìn thấy Nhiễm Húc, liền vọt ngay vào lòng hắn: “A Nhiễm ca ca! Bạch Vĩnh hắn… hắn… ô….” Lời còn chưa dứt, Lục Triệt lại khóc lên.
“Triệt, đừng khóc, xe cấp cứu vừa nãy là sao? Sao em lại ở đây?” Nhiễm Húc vừa an ủi Lục Triệt vừa vô cùng nóng ruột hỏi.
“Ô… Em đến đây muốn thăm lũ nhỏ, nhưng… vừa tới đây, thì lại thấy một bé đang té ngã trên mặt đất… Bạch Vĩnh ở trước mặt nó… Là hắn, hắn đã nhốt toàn bộ lũ trẻ trong phòng, không cho phép lũ trẻ đi ra… ô… thật đáng sợ… nếu em không gọi cấp cứu… sợ rằng…” Càng nói, Lục Triệt càng khóc lớn hơn, Nhiễm Húc nghe vậy, liền nổi trận lôi đình.
Nhẹ nhàng đẩy Lục Triệt ra, Nhiễm Húc chậm rãi đi về phía Bạch Vĩnh, đôi giày da giộng xuống sàn nhà vô cùng nặng nề, mái tóc che khuất hai tròng mắt xanh sẫm đang dần biến đỏ vì tức giận.
Bạch Vĩnh cố gắng tựa vào cái bàn, cố gắng không làm mình ngã xuống.
“Ngươi… chẳng lẽ chán ghét lũ nhỏ thế sao…?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, đôi mắt đầy thất vọng nhìn trừng trừng vào Bạch Vĩnh.
Không phải… không phải như ngươi nghĩ đâu!!!
Bạch Vĩnh muốn cãi lại, nhưng vô luận mở miệng thế nào cũng không thể phát ra được một chút âm thanh…
Chẳng lẽ là do lọ thuốc đó…
Kinh ngạc nhìn về phía Lục Triệt, nhưng lại thấy hắn tươi cười tà ác nhìn mình.
Thì ra đây là chuyện ngươi muốn ta giúp ngươi sao…?
Buông hạ đôi mắt, Bạch Vĩnh nhẹ nhàng gật đầu…
Đúng vậy… đúng như ngươi nghĩ đó…
Trong nháy mắt, Nhiễm Húc vươn tay bóp chặt cằm Bạch Vĩnh, chặt đến mức như muốn bóp nát nó ra, Bạch Vĩnh ẩn nhẫn cau mày, không muốn người khác lại nhìn thấy bộ mặt yếu ớt của mình.
*Ẩn nhẫn: ngấm ngầm chịu đựng.
“Tại sao? Tại sao?” Gần như rít gào: “Tất cả Lâm gia quả nhiên đều là tiện nhân, không, tạp chủng của tiện nhân còn tiện hơn cả tiện nhân nữa!” Hai tròng mắt xanh sẫm trong nháy mắt đỏ lên.
Mỗi một cú đánh cũng đều gần như trí mạng, thân thể mới lành giờ bị Nhiễm Húc đánh mà vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng khớp xương gãy ra vang lên chói tai. Bạch Vĩnh cuộn mình lại cắn chặt môi chịu đựng.
“Thế nào! Không xin tha sao? Đồ tiện nhân!… Bạch Vĩnh, ngươi làm ta quá thất vọng rồi…”