“Ư…” Làn da nhạy cảm trên gò má bỗng nhiên cảm thấy ẩm ướt.
“Ôi chao! Tỷ tỷ! Thúc thúc tỉnh rồi!” Một âm thanh xen chút mừng rỡ khẽ vang lên.
“Ư…” Chậm rãi nâng hàng mi trĩu nặng, quang cảnh xa lạ khiến Bạch Vĩnh hoang mang không biết đây là đâu… vừa cố động đậy cơ thể liền nghe thấy một tràng sủa gâu gâu.
“Karla, gì thế…”
Nhấc tay dụi dụi hai mắt để xua tan cơn buồn ngủ: “Oái!” Bạch Vĩnh bị đống lông xù đột ngột nhảy chồm tới, hù dọa giật nảy người.
“Gâu!” Một chú chó săn lông vàng khá thân thiện đang chồm hỗm trong lòng hắn.
“Ha ha~~~ thì ra thúc thúc sợ chó.” Đứa bé đáng yêu đứng bên cạnh hắn ôm bụng cười nắc nẻ: “Nó tên là Karla, rất dễ thương đúng không ạ?”
Bạch Vĩnh sợ đến độ toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Karla ghé chiếc mũi hồng hít hít Bạch Vĩnh rồi lon ton chạy về phía đứa nhỏ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cháu là…” Bạch Vĩnh có chút mờ mịt, cố nhớ lại quá trình trước khi bất tỉnh.
Mình bị Nhiễm Húc bắt giam, sau đó… Duyệt! Là Duyệt đã cứu hắn ra. Vậy Duyệt đâu rồi?
“Cậu bạn nhỏ.” Bạch Vĩnh hấp tấp bước tới gần cậu bé, vội vàng dò hỏi: “Cháu biết Duyệt đi đâu không?”
“Duyệt?” Đứa bé chớp chớp hai tròng mắt long lanh: “A! Ý thúc thúc muốn hỏi là ca ca tóc trắng kia hả?”
“Ừ!”
“Ca ca tóc trắng… đưa thúc đến đây rồi bỏ đi luôn.” Đứa bé hồn nhiên tươi cười.
“Vậy, cháu biết hắn đi đâu không?” Lo lắng nhìn đứa bé, Bạch Vĩnh vô thức nắm chặt các khớp ngón tay.
“Thúc thúc, đau quá!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT