Bạch Vĩnh ngỡ mình đang trôi nổi giữa giấc mộng triền miên bất tận. Hắn mơ thấy hình ảnh bản thân khi còn bé đang chơi đùa vui vẻ trong hoa viên. Tuy diện tích không quá rộng lớn song vô cùng tươi đẹp dưới bầu trời xanh êm dịu. Ánh nắng vàng ấm áp rọi sáng vạn vật, xua tan sương giá mây mù. Trăm loài hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương trên thảm cỏ mùa xuân mơn mởn. Ngắm đàn chim chao liệng giữa không trung khiến trái tim hắn thanh thản yên bình.



Cảnh mộng chợt thay đổi, đảo mắt đã qua một năm. Hình bóng nhỏ nhắn lại xuất hiện trước tầm nhìn, vẫn đáng yêu với đôi con ngươi trong veo và gò má phúng phính ửng hồng. Một nam nhân dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt của hắn, người đó chính là con rể của Lâm gia. Bạch Vĩnh len lén theo dõi bọn họ đi về phía biệt thự…. Sắc mặt người kia không chút thay đổi nhìn mình, còn mình thì xấu hổ cười cười với hắn. Hỡi ôi, cuộc sống bình thản vui sướng này đã bị đánh vỡ ngay trong khoảnh khắc đó…

 

Chầm chậm nâng làn mi, hắn lại thấy cái trần nhà quen thuộc. Chua xót cười khổ…

Thì ra mình muốn chết cũng chẳng được.

“Đại thúc… ngươi hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày liền rồi đó…” Một bàn tay ấm áp ôn nhu xoa trán Bạch Vĩnh kiểm tra nhiệt độ: “Tạm ổn rồi, đã hạ sốt…” Đôi mắt màu bạc rạng ngời tia mừng rỡ.

Bạch Vĩnh im lặng nhìn Duyệt, đáy mắt đã mất đi niềm ngạc nhiên ngỡ ngàng, phảng phất như hiểu thấu tất cả, rồi lại phảng phất như vạn sự thế gian đều như gió thoảng mây trôi tan biến vô tung vô tích.

Duyệt thở dài, xoay người định rời đi, trả lại cho hắn không gian tĩnh. Nhưng vừa bước đến gần cánh cửa thì bỗng có một thân ảnh chắn lại.

“Hắn tỉnh à?”

“Ừ.”

Sau khi nghe câu trả lời, Nhiễm Húc liền tiến vào bên trong.

“Đại thúc, sao rồi?”

“…”

“Ha ha, bây giờ đã hoàn toàn minh bạch hay chưa? Đoạn Dịch căn bản không thương ngươi!”

“…”

“Thật ngốc, ta chưa từng thấy người nào si tình như ngươi. Ta còn tưởng rằng…”

“Đừng nói nữa!”



Nhiễm Húc đang thao thao thì bị Bạch Vĩnh cắt ngang. Hắn hơi chững vì kinh ngạc nhưng rất nhanh liền hồi phục lại tinh thần, lạnh lùng cười nhạt rồi vươn tay tóm cổ Bạch Vĩnh áp đảo trên giường: “Lão già, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Chỉ cần ta thích, ngươi lúc nào cũng có thể chết rất bi thảm.”

 

—-Chỉ cần ta thích, ngươi lúc nào cũng có thể chết rất bi thảm…

Cổ bị bóp chặt khiến hô hấp nặng nề khó khăn, khóe môi cong cong thành nụ cười chua xót.

Phải, trước kia từng có người nói với mình như vậy… Nếu lúc đó hắn giết chết mình thì tốt biết bao…



Bị vẻ mặt của nam nhân làm cho sợ hãi, Nhiễm Húc dần buông lỏng khớp ngón tay. Khí lạnh đột ngột tràn vào buồng phổi khiến nam nhân ho khan kịch liệt. Do thân thể suy yếu nên ho khan dần biến thành thở dốc.

 

“Muốn chết cũng đâu dễ dàng như vậy! Lâm gia các ngươi mắc nợ ta. Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Khi ấy, ta muốn toàn bộ Lâm gia các ngươi đểu phải đầy ải dưới địa ngục.” Hận ý đậm đặc bức người, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩnh, phảng phất như muốn xé rách hắn thành muôn vàn mảnh nhỏ.

“Tùy ngươi…” Yếu ớt phun trả hai chữ, Bạch Vĩnh liền đảo mắt về hướng khác.



“Được…” Ngón tay chậm rãi lần mò đến khuôn ngực Bạch Vĩnh. Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai: “Chắc ngươi còn chưa kịp hiểu tại sao mình rơi vào kết cục bi thảm này đúng không, đại thúc… Thật ngốc mà, Đoạn Dịch và ngươi… đều bị Lục Triệt lừa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play