Lại chảy máu nữa rồi…



Phía sau chợt cảm thấy lành lạnh, có lẽ đã được lau rửa sạch sẽ. Bạch Vĩnh cười cười bất đắc dĩ, trong đầu thầm tự hỏi bản thân đã ở đây bao lâu rồi… Suốt nửa tháng qua, ngày nào cũng có ba bốn nam tử hùng hổ phá cửa xông vào. Kẻ nào kẻ nấy hoàn toàn không chuẩn bị bước dạo đầu cứ thế mà đâm vào, điên cuồng vuốt ve, mãnh liệt luật động. Thanh âm sớm đã khản đặc vì hô khóc, nước mắt cũng chảy cạn từ lâu.

 

Người như mình… tiếp tục sống… vì cái gì đây…



Vô lực nằm bẹp trên giường, đôi mắt Bạch Vĩnh thất thần quan sát trần nhà quét sơn trắng. Ngày xưa luôn nằm giữa hoa viên ngắm nhìn vòm trời cao xanh thăm thẳm đến ngẩn ngơ. Ngẫm tình cảnh bây giờ, dù ước ao cũng chẳng được nữa. Thật hoài niệm bầu trời nhung huyền lấp lánh muôn vàn ánh sao xinh đẹp đêm đó…

 

Nghĩ tới nửa tháng nay, bao hạng người phun đủ lời nhục mạ hạ lưu bẩn thỉu, Bạch Vĩnh chầm chậm khép làn mi, chỉ lúc này, hắn mới cảm nhận được chút tĩnh mịch cô đơn trong chốc lát.



Cánh cửa đóng kín lại mở ra, Bạch Vĩnh cố gượng dậy thân thể mệt mỏi, cảnh giác nhìn nam nhân đang thong thả bước đến gần.

 

“Bị giam lâu như vậy mà đại thúc vẫn quật cường thế sao…” Tiếng đế giầy giộng xuống sàn nhà cứng lạnh cứ vang cộp cộp nhịp nhàng.



“Ngươi còn nhớ tên tiểu tử Đoạn Dịch kia? Ha ha… quá ngu xuẩn…” Đứng nhàn nhã bên giường trước ánh mắt mang đầy ý thù địch, đôi con ngươi xanh sẫm vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Ta nói cho ngươi biết, lời hẹn ước giữa ngươi và hắn, căn bản không có khả năng trở thành hiện thực.”

 

Nhếch miệng cười khinh bỉ, Nhiễm Húc thưởng thức nỗi kinh ngạc đang từ từ dâng trào trên khuôn mặt nam nhân rồi tiếp tục nói: “Thực chất Đoạn Dịch không hề thích ngươi. Hắn vốn căm hận ngươi, căm hận Lâm gia tận xương tủy.” Giọng Nhiễm Húc càng lúc càng nôn nóng nặng nề tựa hồ chính bản thân hắn cũng thống hận như Đoạn Dịch: “Nếu chẳng phải vì Lâm gia các người… Lục Triệt đâu bị…”

“Ngươi gạt ta…” Bạch Vĩnh hét lên: “Ta không tin…” Ánh mắt chấn định đối chọi lại Nhiễm Húc.

“Ha ha, thật nực cười! Đại thúc à, làm sao Đoạn Dịch lại động tâm với một lão già như ngươi chứ… Bất quá… ta có thể cho ngươi cơ hội ra ngoài để chứng kiến rõ ràng bộ mặt thật của Đoạn Dịch. Chỉ có điều… phải đợi xem thân thể ngươi khiến ta hài lòng hay không đã…”

Mình có thể ra ngoài ư….

Hoảng hốt nghe mấy lời mỉa mai nhục mạ song đáy lòng Bạch Vĩnh liền âm thầm hạ quyết tâm. Gian nan ngã xuống giường, quỳ gối trước mặt Nhiễm Húc rồi chậm rãi kéo khóa quần, nhét phân thân hắn vào trong miệng.

“Mặc kệ trước kia đại thúc thế nào… hiện tại ta muốn nói với ngươi: ta – thích – ngươi.”

“Đại thúc… đừng khóc…”

“Đồ ngốc, không phải ta nói ta thích ngươi sao.”

Giữa đêm mưa, một hình bóng chật vật ẩn núp trong con hẻm nhỏ tĩnh lặng tăm tối. Quần áo đã sớm rách nát tả tơi, đầu gối cũng bị trầy xước thâm tím do té lăn chà xát trên mặt đường khi vội vàng né tránh. Cuống cuồng chạy chối chết từ phố Tử Vong không biết đã bao lâu… tưởng chừng mãi mãi chẳng có điểm kết thúc. Trận mưa càng lúc càng lớn, thấm ướt thân thể đầy máu hòa bùn đất bẩn thỉu của nam nhân.

Vừa rẽ vào ngả đường quen thuộc, căn biệt thự xa hoa liền hiện ngay trước tầm mắt. Bạch Vĩnh hấp tấp chạy lại định tìm Đoạn Dịch thì bị bảo vệ hung hăng cản trở, thẳng tay đẩy ngã: “Tên kia, đừng lằng nhằng kiếm cơm ở đây! Cút đi! Cút!”

Bạch Vĩnh không màng đến thái độ của đối phương, vừa lảo đảo ngã liền lập tức đứng dậy ngay: “Ta đến tìm Đoạn Dịch… hãy để ta vào.”

“Ngươi tìm chủ tịch? Chủ tịch là người mà thằng ăn mày nhà ngươi có diễm phúc gặp sao?” Bảo vệ khinh khỉnh miệt thị rồi khó chịu lui về phía sau.

“Van xin ngươi… cho ta gặp hắn…” Ném bỏ hết tất cả tôn nghiêm thể diện, Bạch Vĩnh nhún nhường cầu khẩn.

Gã bảo vệ bực mình đẩy mạnh Bạch Vĩnh: “Đoạn chủ tịch ra ngoài rồi…”

Ra ngoài… đã muộn thế này, hắn còn đi đâu chứ…

Trí óc không ngừng điểm qua những nơi Đoạn Dịch từng dẫn hắn đi. A, quán bar đó! Bạch Vĩnh lao nhanh như người mất hồn.



“Thật đúng là kẻ điên…” Bảo vệ khinh thường lẩm bẩm.

GAY BAR tọa lạc giữa trung tâm thành phố vốn là chốn xa hoa trụy lạc. Hạt mưa đổ xuống trĩu nặng. Trên đường phố chằng chịt, dòng người đông đúc xô bồ xuôi ngược. Ai cũng cầm cây dù đủ màu sắc rực rỡ, chỉ trừ độc một nam nhân vận quần áo rách rưới, hai bàn chân trần hối hả chạy. Tình cảnh ấy đã hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò của những người qua lại.

 

ENCHANTMENT là tên quán Bar mà Đoạn Dịch từng dẫn hắn đến. Xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, Bạch Vĩnh nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân đang ôm hôn nồng nhiệt. Lao vào đại sảnh mỹ lệ, hắn lo lắng dáo dác tìm kiếm bóng dáng Đoạn Dịch. Khu sàn nhảy tối đen chập chờn ánh đèn laze chớp loáng chói mắt.



Cách đó không xa, Bạch Vĩnh đã bắt được hình bóng quen thuộc, mái tóc vàng lấp lánh vẫn hấp dẫn ánh nhìn như xưa: “Đoạn…” Đương khi mừng rỡ muốn hô to thì chợt phát hiện Đoạn Dịch đang ôm một thiếu niên tóc đen hơi thấp hơn hắn, là Lục Triệt… Tuy mái tóc đã nhuộm màu đen song Bạch Vĩnh vừa lướt qua đã nhận ra hắn ngay.

 

Đoạn Dịch ôm Lục Triệt ngồi trên khu vực VIP, bên cạnh còn có một nam tử cao lớn rót rượu, chính là cái người định cường bạo hắn đêm đó ở GAY BAR. Trong nháy mắt, Bạch Vĩnh lảo đảo dựa lưng lên tường, từ từ trượt dài xuống nền đất. Tai hắn còn mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ.

“Dịch ca, sao lâu lắm mới chịu ghé. Thế lão già đi cùng ngươi hôm đó đâu rồi?”

“Hắn hả, chắc giờ đang hưởng cuộc sống cực kỳ hạnh phúc đấy!”

“Ha ha ha…”

Ý thức Bạch Vĩnh quay cuồng điên đảo như trời long đất lở…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play