“Được rồi được rồi, A Lộ, đừng mất công giải thích với đại thúc làm gì, dù sao tý nữa hắn cũng sẽ hiểu rõ ngay.” Nam tử tóc đỏ có chút khộng nhịn được mà trực tiếp đi về phía nam nhân, con ngươi hừng hực như ngọn lửa đỏ lóe ra tia sáng: “Đại thúc, ngươi đã tắm rửa chưa đó?”
“Hả?” Bạch Vĩnh vốn đang hoang mang vì những lời nói của nam tử đeo kính, cho nên nhất thời không có phản ứng.
“Ai, vừa nhìn là biết chưa tắm rửa.” Lắc đầu, “Chẳng lẽ A Duyệt điều giáo thành đồ ngốc sao?… Nào, ta đưa đại thúc đi tắm rửa, các ngươi chờ một chút nha~” Vừa nói, nam tử tóc đỏ vừa túm Bạch Vĩnh kéo vào phòng tắm.
“Ngươi tên Diệc?” Nhìn thiếu niên trước mắt đang thử độ ấm, Bạch Vĩnh tò mò hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Diệc nhìn thoáng qua Bạch Vĩnh, khuôn mặt búp bê làm cho người ta cảm thấy vô cùng hồn nhiên ngây thơ. “Đến đây nào, đại thúc mau cởi quần áo ra.” Vừa nói hắn vừa bắt đầu giúp Bạch Vĩnh cởi đồ.
“Ta cởi quần áo để làm gì…”
“Tắm rửa chứ sao~”
“Tại sao phải tắm rửa…”
“Phải tắm rửa sạch sẽ để chúng ta ăn tươi ngươi đó mà.”
“…..”
“Đại thúc chậm chạp quá đó, bất quá thật đáng yêu! Nhanh lên chút nào.” Diệc tiến sát vào Bạch Vĩnh, chỉ chốc lát sau Bạch Vĩnh đã bị cởi sạch quần áo mà trần như nhộng, lộ ra thân thể trắng nõn mịn màng, Bạch Vĩnh có chút xấu hổ che đậy thân thể, nhưng Diệc đứng bên cạnh sớm đã ngây dại:
“Đại thúc, thân thể ngươi thật xinh đẹp.” Hắn lớn tiếng khen ngợi, rồi sau đó lại dùng giọng điệu lạnh lẽo mà nói: “Nhưng những thứ càng xinh đẹp, ta càng muốn phá hủy.”
“Hả?” Bạch Vĩnh có chút giật mình nhìn về phía Diệc, Diệc liền mở miệng cười to: “Đại thúc~~ nhanh tắm rửa nào ~~.” Vừa nói vừa đẩy Bạch Vĩnh vào bồn tắm.
“Ư….” Thân thể được làn nước ấm áp vây quanh làm cho Bạch Vĩnh không nhịn được mà rên rỉ, nhưng lại phát hiện mặt Diệc cũng đỏ bừng gần như có thể chảy ra máu: “Này, cầm lấy.”
Diệc đưa sữa tắm cho Bạch Vĩnh: “A, cám ơn.” Bạch Vĩnh vừa muốn cầm lấy, nhưng Diệc lại đột nhiên thu tay lại:
“Ở trong nước làm sao dùng sữa tắm được. Đại thúc đứng ra đi.” Không đợi Bạch Vĩnh đáp ứng, một tay Diệc đã kéo Bạch Vĩnh lên.
“Hả!” Bạch Vĩnh mất thăng bằng mà ngã trên mặt đất.
“Đại thúc, sao không cẩn thận thế.” Quan tâm mà nói. Nhưng khóe miệng Diệc lại nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Bạch Vĩnh thống khổ cuộn mình, nỗi đau đớn ở bụng làm cho hắn toát mồ hôi lạnh.
“Đại thúc ~~~ ta giúp ngươi tắm nhé.” Vừa nói, Diệc vừa cầm lấy một cái ống nước thật dài rồi cắm vào mật huyệt Bạch Vĩnh.
“A!!!” Ống nước thô ráp cọ xát vào nội bích làm nỗi đau đớn càng tăng thêm. “Ư…” Bạch Vĩnh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
“Như vậy đã không chịu được rồi sao, vậy sau này đại thúc làm sao đây?” Giống như quan tâm mà nói, nhưng ý cười tàn nhẫn lại hiện rõ trên khuôn mặt Diệc. Hắn vặn vòi nước ra.
“A!!!!” Bạch Vĩnh kêu lên thảm thiết, nước truyền ra từ ống chậm rãi chảy vào trong cơ thể Bạch Vĩnh. Cảm giác trướng lên đau đớn từ từ kéo tới.
“Đại thúc… ngươi rên thật dễ nghe!” Tốc độ nước chảy càng nhanh hơn. Bạch Vĩnh cảm thấy đau đến sắp ngất, trong bụng phảng phất như phiên giang đảo hải.
*Phiên giang đảo hải: dời sông lấp bể, cuồn cuộn.
Chờ đúng thời gian, Diệc tắt vòi nước lại. Vốn nghĩ muốn xem tính nhẫn nại của đại thúc, nhưng lại nghe thấy bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng bất mãn của mọi người: “Diệc! Tiểu tử ngươi chơi đùa đủ không hả! Nhanh lên chút đi!”
“Ai~~~, thật phiền toái. Đại thúc, ta đành bỏ qua cho ngươi vậy ~~~” Diệc tàn nhẫn mà rút cái ống ra, trong nháy mắt Bạch Vĩnh ngã sụp xuống…
“Đại thúc, đi ra ngoài đi ~~~” Diệc rửa sạch hiện trường, rồi kéo Bạch Vĩnh ra khỏi phòng tắm. Bạch Vĩnh trần như nhộng mệt mỏi đi ra. Liếc mắt một cái nhìn thấy cánh cửa phòng đang mở, hắn liền chạy vội tới, giật nắm tay cửa một hồi.
“Vô dụng thôi… cửa đã sớm khóa rồi.” Từ lúc bắt đầu chưa từng nói một lời, nam tử tóc đen nhắc nhở Bạch Vĩnh.
“Ai ai, đại thúc, lúc này còn muốn chạy trốn a~” Diệc chậm rãi tới gần Bạch Vĩnh: “Từ lúc ngươi bước vào phố Tử Vong này, nhân tiện ngươi vĩnh viễn không có khả năng bước ra ngoài nữa.”
Phố Tử Vong, là con phố mà hắn vừa cùng Đoạn Dịch đi qua sao?
“Đừng tới đây…” Nhìn thiếu niên đang tới gần, Bạch Vĩnh hoảng sợ lui về phía sau.
“Mèo vờn chuột sao? Ta thích nhất đó ~~~” Diệc tươi cười như ánh mắt trời, rồi lại ra vẻ lo lắng: “Nhưng mà, con chuột bị ta bắt được thường kết quả rất bi thảm…”
Một giây đó, Bạch Vĩnh cảm giác nỗi sợ hãi mà xưa nay chưa từng có dâng trào…
Bốn người này… sẽ làm gì mình đây…?
Lúc Diệc đi về phía hắn, Bạch Vĩnh trong lòng không ngừng gọi tên người kia…
Đoạn Dịch, Đoạn Dịch… cứu ta…