“À ~~~ cái này hả… đại thúc, ngươi đến gần chút rồi ta nói cho…”
Bạch Vĩnh đến gần Đoạn Dịch, kết quả lại bị Đoạn Dịch ôm chặt mà hôn một cái.
“Ưm!…” Trong nháy mắt Bạch Vĩnh đỏ bừng cả mặt.
“A, đại thúc mặt đỏ trông thật đáng yêu.” Như một con mèo ăn vụng, Đoạn Dịch tươi cười thỏa mãn.
Từ sau khi Đoạn Dịch bị thương, ngày nào Bạch Vĩnh cũng chạy tới bệnh viện lúc trời còn chưa sáng, cho đến tận đêm khuya mới về Đoạn gia ngủ, không biết tại sao, Đoạn Dịch không đồng ý cho hắn ở lại bệnh viện.
“Đêm khuya rồi, đại thúc, mau về đi.” Đoạn Dịch bắt đầu thúc giục.
“À, hôm nay ta có ý định ở lại đây.” Quyết tâm, ánh mắt Bạch Vĩnh kiên định mà nhìn Đoạn Dịch.
“Không, đại thúc, ngươi về đi.” Giọng điệu của Đoạn Dịch cũng không cho phép ai cự tuyệt.
“Tại sao… ta không thể ở lại cùng ngươi, ta đã quyết tâm rồi. Chẳng lẽ ngươi không biết…”
“Đại thúc…” Thở dài, “Ta chỉ không muốn bị đại thúc thấy bộ mặt yếu ớt của ta….”
“?…”
“Đại thúc, ngươi biết không, mỗi đêm, ta đều cảm thấy sự cô độc bất lực xâm nhập tận xương tủy… là do hồi còn bé có một chuyện xảy ra… Đến bây giờ, ta cũng quen rồi… cho nên, đại thúc, ngươi….” Lời còn chưa dứt đã bị Bạch Vĩnh ôm chặt lấy.
“Ta nghĩ lâu lắm rồi, chưa từng có ai quan tâm ta như vậy, Đoạn Dịch, ta biết ngươi sống rất khổ sở, nếu có cái gì ta có thể giúp, nhất định ta sẽ cố hết sức làm, nhưng mà… ta biết bản thân chỉ là một kẻ vô tích sự…”
“Không đâu…” Đoạn Dịch cười cười: “Đại thúc… có chuyện…. ta muốn ngươi giúp ta, chuyện này, chỉ ngươi mới có thể làm được, nếu như ngươi đồng ý…” Nhìn ánh mắt kiên định của nam nhân, Đoạn Dịch biết nam nhân đã cắn câu.
“Được, ta đồng ý.”
Xuyên qua con hẻm nhỏ dơ bẩn, tất cả nam nhân ở đây đều mặc một bộ đồ hóa trang, Bạch Vĩnh đi theo Đoạn Dịch có chút không được tự nhiên, nhìn các nam nhân bên cạnh, phát hiện thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình tràn ngập dục vọng.
Đi tới cuối con hẻm, có hai người áo bó sát đi ra ngăn cản Đoạn Dịch: “Nhiệm vụ của ngươi xong rồi.”
Xong rồi? Đoạn Dịch xong cái gì?
“Ngươi, đi cùng bọn ta.” Hai người đẩy đẩy Bạch Vĩnh.
“Đại thúc…” Quay đầu lại nhìn, nam tử vẫn đứng yên một chỗ, trong lời nói còn mang theo một tia u buồn.
“Ha ha…” Bạch Vĩnh cố cười thật to: “Đừng lo lắng, ta lập tức ra liền.”
Nhìn hình bóng nam nhân chậm rãi biến mất ở đằng xa, Đoạn Dịch khôi phục lại vẻ lạnh lùng mà xoay người rời đi…
Đây là đâu?
Đi qua rất nhiều phòng, rốt cục cũng tới, “Cạch” một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
“Duyệt?!” Bạch Vĩnh liếc một cái đã nhận ra nam tử tóc bạc đứng ở trên cầu thang. Nam tử tóc bạc mặt không chút thay đổi mà nhìn Bạch Vĩnh.
“Duyệt, là ngươi điều giáo hắn?”
“Đúng vậy.” Câu trả lời đầy dứt khoát.
“Ừm? Bộ dáng không tệ.” Một người ngồi ở tầng cao nhất, tay chống vào cằm, mái tóc màu nâu rơi bên tai, hoa tai dưới ánh đèn phát ra tia sáng chói mắt, hàng lông mi cong vểnh, khóe miệng nhếch lên trông cực kỳ kiêu ngạo.
“Ngươi —” Tay đeo găng đen chỉ xuống phía Bạch Vĩnh: “Rất hợp ý ta.”