Cả bọn Diệp Sở nghênh ngang bỏ đi, để lại Hứa hầu và Du Hỏa Văn sắc mặt âm trầm. Du Hỏa Văn hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu cho Du bá bước tới: “Đi xem tòa biệt viện nào tốt nhất, rồi giao cho Diệp Sở!”

“Vâng!” Du bá làm sao không hiểu Diệp Sở là người không thể dây vào, biết lão gia đang nổi dóa nên không dám đợi lâu, bèn vội vàng chạy đi xem tất cả các tòa biệt viện.

“Hầu gia, người này rốt cuộc là ai? Lại thân mật với các công tử tiểu thư của Đại Hầu phủ như vậy? Hơn nữa, Mao hầu gia và Hoàng hầu gia hai người có mâu thuẫn ai cũng biết, nhưng Hoàng Lâm và Mao Vân lại đồng thời giao hảo với Diệp Sở như vậy?!” Du Hỏa Văn nghi ngờ mà hỏi.

Hứa hầu thầm mắng lớn, tự nhủ nếu như mình biết thì còn đi chọc hắn sao? Hứa hầu không khỏi nhìn Du Đan, vừa mới ngăn cản Du Hỏa Văn mà dò hỏi: “Đan nhi, ngươi biết thân phận Diệp Sở?”

Du Đan thấy Du gia như một đống phế liệu thì ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ nếu so với những vụ đập phá trước kia của bọn họ, hiện giờ chỉ nát mấy gian phòng thì tính làm gì? Chỉ cần không mang vạ là tốt rồi! Xem ra, đúng như Bàng Thiệu nói, Diệp Sở đã cho nàng thể diện khá lớn rồi!

“Con cũng vậy, không biết thân phận cụ thể của hắn. Có điều, hắn và đám con ông cháu cha đi lại vô cùng thân mật, rất nhiều tiểu thư ở danh viện Hoàng thành cũng vui lòng thân mật với Diệp Sở.” Du Đan giải thích: “Nhưng con cũng không biết thân phận chân chính của hắn, chỉ biết hắn không phải là người Hoàng thành.”

“Không phải là người Hoàng thành?” Hứa hầu cảm thấy quái dị. Nếu không phải là người Hoàng thành, tại sao lại có thể được nhiều người theo đuôi đến như vậy?

“Ta tính ngày mai sẽ bái phỏng Hoàng hầu gia, xem ông ta có biết thân phận Diệp Sở hay không!” Hứa hầu cũng không suy đoán nữa, thở dài một hơi rồi nói.

“Không cần hỏi! Diệp Sở luôn né chuyện xuất hiện trước mặt nhiều người. Chỉ trừ đám con ông cháu cha và danh viện, muốn gặp được hắn là điều vô cùng khó khăn. Con gặp hắn cũng bởi đi chung với tiểu thư Minh gia đến dự yến hội trong nội bộ bọn họ, nên mới tình cờ quen biết.” Du Đan nói tiếp: “Tất cả bọn họ chỉ có quan hệ cá nhân, không liên can đến gia tộc. Hơn nữa, Hoàng hầu gia chưa chắc đã biết Diệp Sở này.”

Nghe Du Đan nói xong, Hứa hầu lại càng nghi ngờ nhiều hơn, thầm nhủ có người làm được đến cỡ này sao? Gặp quỷ mẹ nó rồi! Huống chi, đám thiếu niên này đều là kẻ kiêu ngạo bất tuân, làm sao có khả năng một người chinh phục hết bọn họ cho được?

“Bấ kể làm sao, hãy đưa biệt viện đến cho hắn nhanh lên. Cho dù hắn thật sự không biết các Đại hầu gia nhưng con cháu họ đang tụ tập cùng với hắn, thì cũng không khác gì đám Hầu gia luôn bao che con cháu đi cùng hắn đâu. Kinh thành đột nhiên xuất hiện kẻ đứng đầu như vậy, không thể là chuyện nhỏ!” Hứa hầu thở hắt ra một hơi rồi căn dặn.

Du Hỏa Văn thấy Hứa hầu cũng không dám ra mặt, chỉ có thể gật đầu đầy bất đắc dĩ. Ông ta cố né xuống cơn phẫn nộ trong lòng mà thoáng nhìn Du Kinh Luân bên cạnh, chỉ hận không thể đạp cho gã một cước. Thằng nghiệt tử này rốt cuộc đã rước về sự phiền phức dạng gì đây?

...

Bạch Huyên bế Dao Dao, thấy Diệp Sở được một đám thanh niên tiền hô hậu ủng thì bèn nhớ tới bộ dáng họ mới đập nát một tòa biệt viện. Nàng không khỏi nhịn cười, thầm nhủ nếu cả đám này cùng nhau làm ác thì sẽ khiến người ta vô cùng đau đầu.

Nhìn cách đám thanh niên ấy đối xử với Diệp Sở thì đúng là điển hình của loại ác bá. Nhớ lại thanh danh và hành vi của Diệp Sở trước kia ở Nghiêu thành, nàng thầm nghĩ đám con ông cháu cha này rõ ràng là danh bất hư truyền.

“Bạch Huyên tỷ đang cười gì vậy?” Diệp Sở thấy Bạch Huyên mỉm cười, bèn tò mò hỏi.

“Ta đang nghĩ Diệp Sở trên tường thành kia hẳn chính là ngươi, bằng không làm sao có thể khiến mấy người này cam tâm tình nguyện tôn ngươi làm trung tâm đây?” Bạch Huyên cười cười mà đáp.

“Bạch Huyên tỷ đã thấy được chữ trên tường khu cựu thành rồi à? Ha ha. Đó là do Thánh nữ điện hạ tự mình viết lên, chúng ta cũng hoài nghi Diệp Sở có làm gì Thánh nữ điện hạ hay không mà khiến Thánh nữ điện hạ lại hận hắn đến như vậy!?” Hoàng Lâm không biết nhảy ra từ lúc nào mà đã ôm lấy tay Bạch Huyên rồi.

Tính ra Hoàng Lâm là một tiểu ma nữ, đánh nhau ẩu đả chưa từng thiếu phần của nàng, mấy chuyện bày trò độc ác đến đàn ông còn phải kém. Nhưng giờ phút này lại vui vẻ đứng cạnh Bạch Huyên, tỏ ra phong vị rất giống một mỹ nhân.

Nếu Bạch Huyên chưa hề chứng kiến tư thái cuồng dã phóng khoáng của Hoàng Lâm hết lần này đến lần khác, có khả năng nàng sẽ bị dáng vẻ thiếu nữ này gạt rồi.

“Thật sự là nói Diệp Sở hả?” Bạch Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Sở. Tiếng thối của Diệp Sở ở Nghiêu thành đã “rất không tệ”, đoán chừng cũng chẳng thua bên khu cựu thành đến là bao. Quả nhiên Diệp Sở đến đâu là thối đến đấy! Khó trách được, hắn từng nói hết sạch hứng thú làm chuyện ác ở Nghiêu thành.

“Đúng vậy đó! Diệp Sở đại ca, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi thật sự bội tình bạc nghĩa, vứt vợ bỏ con với Thánh nữ hay không hả?” Hoàng Lâm nháy mắt liên tục, đôi ngươi đảo như chong chóng mà hỏi với vẻ tò mò. Câu nói ấy cũng khiến đám thanh niên hóng chuyện lóng tai nghe.

“Ngươi nói Tình Văn Đình? Không có ngực, không có mông, ai thèm hứng thú với nàng ta chứ!” Diệp Sở lắc đầu, quay đầu cười nịnh với Bạch Huyên: “Ta thích nữ nhân phải như Bạch Huyên tỷ đây! Đúng, chỉ Bạch Huyên tỷ thôi!”

“À...” Đám người Hoàng Lâm tức thì đồng thanh hô lên, thanh âm như một cái chợ.

“Nói hươu nói vượn!” Bạch Huyên đỏ mặt, liếc Diệp Sở một cái sắc như dao, nàng cũng bó tay với kiểu hồ ngôn loạn ngữ của Diệp Sở. Nghe mọi người trêu chọc, nàng chợt cảm thấy vui lây.

“Hoàng Lâm muội muội, Du gia còn chưa giao biệt viện tới, hôm nay có thể đến phủ đệ của ngươi ngủ một đêm không?” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên đỏ mặt toát ra khí chất say lòng, thầm nhủ Bạch Huyên bị hành hạ lâu đến như vậy, đoán chừng còn mệt hơn cả Dao Dao, bèn mở miệng hỏi Hoàng Lâm.

“Ngươi không đến chỗ ta?” Bàng Thiệu hỏi Diệp Sở: “Gia gia ta cũng muốn gặp ngươi!”

“Đừng!” Diệp Sở lắc đầu cự tuyệt. Hắn chính thật không muốn gặp gia gia Bàng Thiệu nên mới không muốn đến nhà gã.

Hoàng Lâm trợn mắt nhìn Bàng Thiệu: “Tại sao? Diệp Sở đại ca tình nguyện ở cạnh ta, ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Hi hi, Diệp Sở đại ca! Tối nay ngươi hãy ở bên nhà ta, nếu ngươi cảm thấy lạnh thì có thể gọi ta đến sưởi ấm giường nha. Cũng không ngại ngươi làm chút gì đó đâu!”

“...”

Diệp Sở nhìn lướt qua ngực Hoàng Lâm, thấy nơi nào đó thiếu thốn độ cong, bèn thở dài não ruột mà nói: “Đợi ngươi phát triển thêm mấy cup nữa thì hẵng nói mấy câu này!”

“Ngươi...” Hoàng Lâm tức giận, hận đến nghiến rằng trèo trẹo. Nàng bèn quay đầu đi, không thèm trả treo với Diệp Sở nữa.

Bạch Huyên cũng thích Hoàng Lâm, bèn trừng mắt nhìn Diệp Sở, ra ý bảo Diệp Sở không được chém gió lung tung nữa.

Cùng Hoàng Lâm quay về phủ đệ của nàng, sau khi cả đám hẹn mai gặp lại, bèn ai về nhà nấy.

Trên đường, Bạch Huyên không dằn được mà hỏi Diệp Sở: “Làm sao ngươi lại quen hết mấy người này vậy? Ba năm nay ngươi vẫn sống ở Hoàng thành này à?”

Diệp Sở lắc đầu đáp: “Lòng vòng chưa đến nửa năm mà thôi. Nguyên nhân ta quen bọn họ bởi vì họ cũng là người của Tinh Sát!”

Bạch Huyên không biết Tinh Sát là thứ gì, Diệp Sở cũng không cách nào giải thích. Lúc trước đến Hoàng thành, đám này đã là một bọn kiêu ngạo bất tuân, làm ác một phương. Bọn họ cũng thấy Diệp Sở không vừa mắt.

Cho đến khi Diệp Sở vài lần dẫn bọn họ chơi mấy trò chơi kích thích, thì họ mới chấp nhận cho Diệp Sở vào tham gia vào tầng lớp của mình. Những người này đã thật sự phục Diệp Sở đến sát đất, đặc biệt là sau khi hắn cứu mạng bọn họ trong mộ Đại tướng quân thì họ càng cảm kích hắn không thôi. Tinh Sát cũng được tạo thành từ đấy, kẻ gia nhập toàn bộ là con cháu những thế gia, được toàn bộ Hoàng thành gọi là đám ăn chơi trác táng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play