"Để ta lên!" Thanh âm không quá lớn vang lên, nhóm người bao gồm cả Trương Tố Nhi đều thất thần nhìn Diệp Sở chăm chú. Cho dù ai cũng không nghĩ tới khả năng Diệp Sở sẽ nói ra câu như vậy. Diệp Thiên ngẩn ngơ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng định thần mỉm cười nói với Diệp Sở: "Ngươi dũng cảm như thế này ta rất mừng, nhưng ngươi không phải đối thủ của bọn họ! Tránh ra, để ta đi!" "Lương Thiện, Bàng Thiệu! Mang hắn về!" Diệp Sở không để ý đến Diệp Thiên, ngược lại còn ra hiệu cho Lương Thiện và Bàng Thiệu. "Hắc hắc, trò hay đây!" Bàng Thiệu hưng phấn chạy lên trước, kéo tay Diệp Thiên, "Tiểu tử này hiếm khi nguyện ý xuất thủ, ngươi để cho hắn lên, việc quái gì phải cậy mạnh thế!" Trong lòng Bàng Thiệu không thể nói là không hưng phấn. Lúc trước, dù mình có lừa lọc dụ dỗ thế nào thì Diệp Sở cũng không chịu ra tay, nhưng giờ phút này mối thù của mình rốt cục có thể báo. "Ngươi..." Diệp Thiên còn muốn nói điều gì, đã bị Bàng Thiệu ngắt lời nói, "Ngươi cái gì mà ngươi! Hắn lên đó còn tốt hơn ngươi nhiều lần đấy!" Bàng Thiệu kéo Diệp Thiên lại, sợ Diệp Sở đổi ý. Nhìn Diệp Sở đi về phía sân quyết đấu, quần chúng Nghiêu Thành ai nấy đều há hốc mồm trố mắt nhìn nhau: "Hắn làm sao có dũng khí lên đài?" Mấy nữ nhân vừa nãy nhục mạ Diệp Sở thì mặt ngố đần thối ra, trong mắt thì tràn đầy kinh ngạc. Thậm chí Tô Dung cùng Trương Tố Nhi không thể kiềm chế được mà kinh ngạc ra mặt. "Diệp Sở? !" Tô Chính Bình chẳng bao giờ nghĩ tới hiện tại người đứng ra lại là Diệp Sở, khẽ giật mình. Lão nhìn đám đồng liêu bên cạnh, thấy bọn họ cũng đang vô cùng kinh ngạc! "Từ lúc nào hắn có được dũng khí như thế? Ba năm qua xem ra thay đổi không ít!" "Khó được đây! Chẳng qua thật đáng tiếc, có dũng khí nhưng không có thực lực, nếu được như Diệp Thiên thì có phải đã tốt hơn không!" "..." Mọi người vẻ mặt phức tạp giẫm chân, phẫn hận nhìn về phía sân quyết đấu. Chỉ có Diệp Thiên vô cùng gấp gáp, muốn thoát khỏi Lương Thiện và Bàng Thiệu: "Mau để cho Diệp Sở trở lại! Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói với nhị thúc dưới suối vàng đây!" "Quản hắn làm cái khỉ gió gì, yên tâm đi! Hắn còn quý mạng mình hơn bất kì ai!" Bàng Thiệu kéo Diệp Thiên nói đầy bất mãn. Diệp Thiên tức giận sắc mặt xanh mét, hô to với Tô Dung: "Ngăn cản Diệp Sở mau, đừng cho hắn lên đó!" Tô Dung gật đầu, bước nhanh tới gọi Diệp Sở lại: "Diệp Sở! Trở lại đây!" Diệp Sở xoay người quay đầu lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vô cùng phóng đãng lại biểu lộ sự lười nhác, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Tô Tiểu Dung, các ngươi không phải hiếu kỳ ba năm qua ta đã trải qua gì sao? Hôm nay ta liền cho các ngươi biết!" "Diệp Sở, đừng sính cường!" Tô Dung thấy Diệp Sở lúc này còn có hứng thú nói những thứ này, không khỏi tức giận nói, trên mặt ánh đầy ráng hồng, có thể nhận thấy cả da trơn thịt mềm. Diệp Sở không để ý đến Tô Dung, ánh mắt chuyển hướng nhìn Diệp Lực: "Ông vẫn luôn coi ta là con chuột rút đầu, cảm thấy thế gian này không ai bại hoại phế vật bằng ta! Luôn cho rằng ta cướp đoạt những thứ thuộc về hai đứa con thiên tài của ông, hận không thể giết ta nghìn lần. Như vậy hôm nay ta liền cho ông thấy, ta sẽ cứu mạng đứa con thiên tài của ông như thế nào, xem như trả hết nợ nần ban đầu ta chiếm đoạt đồ vật của bọn họ đi! "Hừ!" Diệp Lực thấy Diệp Sở lại đem đầu mâu chuyển về hướng mình, không nhịn được bất mãn, bèn hừ lạnh: "Ngươi tự lo bản thân ngươi cho tốt đi, không có năng lực cũng đừng có hổ báo cáo chồn. Cho dù làm như vậy, thế nhân sẽ thay đổi cách nhìn với ngươi sao?" Diệp Sở cười: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn thay đổi gì cả! Làm một người bại hoại cặn bã cũng rất tốt, trên người không cảm thấy tù túng. Không cần giống như Diệp Thiên, biết rõ hẳn phải chết còn đâm đầu vào." "Ngươi có tư cách gì so sánh với Diệp Thiên hả?" Diệp Lực nổi giận, bại hoại như vậy lại dám vũ nhục đứa con Diệp Thiên của hắn.
Diệp Sở lắc đầu, không để ý đến bộ dạng thẹn quá thành giận của ông ta, nhìn Tô Dung đang che chắn trước mặt: "Tô Tiểu Dung! Ngươi không phải là muốn biết đêm đó có phải ta hay không sao? Ta đây liền nói cho ngươi biết, đêm đó chính là ta!" "Cái gì?! Thật là ngươi?" Tô Dung trong lòng suy đoán có thể là Diệp Sở, nhưng nhận được chứng thật thì không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên. Dùng ngón tay chỉ vào Diệp Sở nhưng lại không biết nói gì: "Ngươi... Ngươi..." Trương Tố Nhi thấy Tô Dung thất thố như thế, không khỏi cau mày hỏi: "Cái gì đêm đó? Tô Dung, hắn cố ý muốn lên thì để hắn toại nguyện đi! Hừ, nếu không phải Diệp Thiên đại ca mở miệng, có quỷ mới thèm quản hắn làm cái khỉ gì!" Diệp Sở vượt qua hai nàng, chậm rãi bước lên sàn quyết đấu. Nhìn thấy hắn không để ý mọi người ngăn trở vẫn đi lên, đám người Nghiêu Thành thần sắc đều thay đổi. Không nghĩ tới thời khắc tối hậu, một người mà họ luôn mắng là cặn bã lại ra mặt cho họ. Đám thiếu nữ Nghiêu Thành, nhìn thiếu niên lười nhác trên đài, đột nhiên cảm thấy trước kia mình mắng hắn có phải hơi quá rồi không? Sa Sơn nhìn thiếu niên đứng yên ở trước mặt hắn, nhịn không được bật cười lên: "Ha ha ha! Lúc trước ta có lẽ đã nghe qua tên tuổi ngươi, người cặn bã Nghiêu thành! Ha ha, ngươi cũng vọng tưởng đối kháng ta?" Diệp Sở nhún nhún vai nói: "Vốn là không muốn! Nhưng ngươi quá kiêu ngạo rồi! Dao Dao nhà ta nói, nam nhân phải học được khiêm tốn, cho nên ta quyết định nghe lời cô bé tiêu diệt ngươi!" "Chỉ bằng ngươi?" Sa Sơn cảm thấy buồn cười, người hơn một năm trước xú danh truyền khắp Nghiêu thành, lại vọng tưởng đối phó được mình? Gã cảm thấy những năm qua chưa từng được nghe chuyện nào hài hước đến cỡ này?
"Đúng! Chỉ bằng ta!" Diệp Sở nhìn Sa Sơn cười nói: "Ra tay đi. Thời gian của mọi người đều quý giá! Ta còn phải về nhà chơi bùn, tốc chiến tốc thắng!" Sa Sơn phá lên cười: "Đúng! Ngươi cũng chỉ có thể chơi bùn, ta hiện tại sẽ đưa ngươi vào bùn!" Nói xong, Sa Sơn một cước hung hăng bổ về phía Diệp Sở, nhanh như gió giật, một kích mạnh mẽ mang theo kình phong vô cùng bá đạo. Sa Sơn cũng không muốn lãng phí thời gian vào phế vật này, cho nên vừa ra tay đã nhất kích tất sát. Một kích kia chớp mắt đã gần chạm vào người Diệp Sở nhưng hắn không tránh không né vẫn đứng ở đó. "Mau tránh ra!" Diệp Thiên không nhịn được hô to, cố gắng lao lên nhưng vốn đã không kịp rồi. Đám người Trương Tố Nhi không đành lòng nhắm mắt lại, ngay cả Trần Bác Văn nhận một cước này còn bị nát xương, cỡ Diệp Sở thì không chết cũng toi nửa mạng. Dân chúng Nghiêu Thành mặc dù chán ghét Diệp Sở nhưng lúc này không khỏi thở ngắn than dài.
Một cước mạnh mẽ phóng mạnh vào ngực Diệp Sở, nhưng tình huống trong dự đoán của mọi người lại không hề xảy ra. Không biết từ khi nào thủ chưởng của Diệp Sở đã chắn ở trước ngực. Mặc dù cước của Sa Sơn hung mãnh nhưng chạm vào tay của Diệp Sở lại như đụng vào cục bông.
“Không thể nào?!” Trong lòng Sa Sơn chấn động vô cùng, một kích kinh khủng kia cả Trần Bác Văn và Diệp Thiên đều không dám đón đỡ, thế mà Diệp Sở này lại tiếp nhẹ nhàng như thế.
Đám người Nghiêu Thành ai nấy đều thất thần, nhìn bàn tay trắng nõn của Diệp Sở, chỉ cảm giác mình bị hoa mắt mịa rồi.
Mấy nữ nhân trong đám người Trương Tố Nhi lại thì thầm: “Tay Diệp Sở chắc là đeo thép ròng nhỉ?!”
"Tiếp tục nào!" Diệp Sở nhìn Sa Sơn cười mỉm: " Cước lực vừa rồi quá nhẹ, nhớ thêm chút sức nhé!" "Lão tử không tin ngươi không sợ!" Sa Sơn bị chọc giận, tiếp tục bổ ra một cước. Nhưng cũng giống như lúc nãy, bị Diệp Sở đưa tay ra đỡ, Diệp Sở vẫn không nhúc nhích. "Lại đến!" Diệp Sở ngoắc ngoắc ngón tay, nụ cười vẫn lười nhác như cũ! "Muốn chết!" Sa Sơn rống giận, một liên hoàn cước tung ra, mang theo từng đạo kình phong, nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi hít hà. Phách Sơn Thối cấp Tiên thiên đã được gã thi triển đến mức cao nhất. Nhìn Sa Sơn nổi điên, cả đám Tô Dung đều âm thầm lo lắng, nhìn chằm chằm vào trong sân. Sa Sơn công kích không ngừng, từng cước ào tới như mưa sa gió giật, nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy đầu óc cháng váng chính là: Diệp Sở lại đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, bằng một cánh tay luân phiên ngăn trở công kích đối phương! Đến cuối cùng, Sa Sơn lại thở hồng hộc, khom người ở Diệp Sở một bên, trợn tròn ánh mắt ngó chừng Diệp Sở, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. "Đến phiên ta nhé?" Diệp Sở nhìn Sa Sơn nói. Sa Sơn nhìn Diệp Sở, nhìn bàn tay trắng nõn đầy chán ghét ấy, mở miệng giọng đầy nghi ngờ : "Ngươi rốt cuộc đeo bảo bối gì?" Mấy lời này cũng là suy nghĩ của đại đa số những người ở đây. Chẳng lẽ trên bàn tay Diệp Sở lại mang bảo vật của Đại tu hành giả nào hay sao? Chẳng qua có thể khiến mọi người không nhìn ra được bàn tay đã được bao bọc thì quả thật bảo bối này quá thần kỳ. Diệp Sở không trả lời Sa Sơn, mà là quay đầu nhìn về phía Bàng Thiệu: "Ngươi không phải vẫn muốn biết ta mạnh như thế nào sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi được chiêm ngưỡng chút ít!” Một câu nói khiến Bàng Thiệu trong nháy mắt thân thể như đông cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong sân không hề chớp mất, toàn thân cực kỳ hưng phấn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT