Đinh Khải Uy đi ra, những võ đồ vây quanh Diệp Sở chật như nêm cối liền tránh ra tạo thành một con đường. Gã tiêu sái chậm rãi đến trước mặt Diệp Sở, tư thái ngạo nghễ, chỉ im lìm đứng trước Diệp Sở, nhìn chằm chằm hắn thốt: "Ta tưởng là kẻ nào dám đến Định Võ quán gây chuyện, nguyên lai là con chuột cống ngày xưa của Nghiêu thành!"

Trong giọng nói của Đinh Khải Uy tràn ngập sự miệt thị, mắt nhìn thoáng qua cổng chính bằng sắt bị đạp bay đoạn tiếp tục nói: "Nhưng đúng là ngoài dự liệu của ta, một tên trói gà không chặt như ngươi lại cũng có lực lượng như vậy."

Nhìn vào tên thanh niên mà mọi người đều kính sợ đó, sắc mặt Diệp vẫn bình thường như lúc trước, đáp gọn: "Ta lặp lại lần nữa! Cút ngay!"

Câu nói coi trời bằng vung kia khía đám võ đồ ở xung quanh kêu lên toang toác, siết lấy thanh thiết côn, không kìm được hét to: "Thiếu gia! Không cần nói nhảm với hắn, ném hắn ngay ra ngoài là được rồi!"

"Đúng vậy! Định Võ quán chúng ta không thể để một tên như vậy tới quậy phá được!"

"Thiếu gia! Ngài đứng sang một bên đi, nói với loại người như hắn sẽ làm dơ thanh danh của ngài mất!"

"!@#$%^*..."

Đinh Khải Uy phất tay, thanh âm trong sảnh trong nháy mắt liền biến mất.

"Diệp Sở! Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi đã không còn là người có thể mượn thân phận mà diễu võ giương oai nữa. Lúc này ngươi chỉ là một đứa con bị vứt bỏ của Diệp gia mà thôi, cho dù ta giết ngươi cũng không có ai ra mặt cho ngươi đâu! Thức thời thì quỳ xuống xin tha, nói không chừng ta có thể tha mạng chó của ngươi." Đinh Khải Uy tuy không lớn nhưng giọng nói tràn ngập vẻ không thể kháng cự.

Đám người đứng chung quanh thì nhìn Diệp Sở hả hê, Đinh Khải Uy đại nhân đã nói như vậy thì Diệp Sở chạy trời không khỏi nắng rồi! Ở Định Võ quán, lời của Đinh đại nhân không người nào dám bất tuân, chưa có lần nào không thực hiện cả.

Lương Thiện lắc đầu cười khổ, nhìn thấy Diệp Sở đang bị kẻ thù vây quanh, lòng hắn tràn ngập sự bất lực.

"Thú vị! Thú vị!" Bàng Thiệu lúc này đang núp ở một bên, cười thầm. Hắn không nghĩ tới Diệp Sở gây xung đột với Đinh Khải Uy, là một màn kịch hay nha! Bàng Thiệu vẫn biết Diệp Sở rất mạnh nhưng hắn không dám đi nghiệm chứng. Dùng Đinh Khải Uy làm vật thí nghiệm đúng là không gì tốt hơn nữa rồi.

Đinh Khải Uy không phải hạng xoàng xĩnh, thêm trên trăm võ giả Định Võ quán thì chắc cũng đủ làm Diệp Sở nhức đầu rồi.

Nhưng khiến Bàng Thiệu ngoài ý muốn chính là Diệp Sở không hề để ý ai khác, chỉ chầm chậm bước từng bước về phía Phương Tâm Viễn.

Phương Tâm Viễn thấy Diệp Sở muốn thu thập hắn, chỉ cười một tiếng khinh thường. Có Đinh Khải Uy cùng Định Võ quán ra mặt cho hắn thì tên này có thể làm gì được hắn chứ?

"Không thể dùng thân phận của ba năm trước thì lần này cho ngươi chết! " Phương Tâm Viễn nghĩ thầm.

Đinh Khải Uy thấy Diệp Sở không thèm quan tâm sự có mặt của hắn mà chỉ đi về phía trước nên rốt cục nổi giận, quay sang mọi người hô lớn: "Đánh gãy hai tay hai chân của hắn, cho hắn biết Định Võ quán không phải là là nơi dễ trêu chọc!"

Đinh Khải Uy mới mở miệng thì một đám võ đồ trong nháy mắt đã đánh về phía Diệp Sở, ai nấy đều múa thiết côn trong tay vù vù, giáng mạng xuống người Diệp Sở.

"Không biết sống chết! " Diệp Sở bị những người này luân phiên tìm phiền toái, lửa giận càng lúc càng dữ. Lúc trước hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ bạt tai đám võ đồ mà thôi. Lúc này đây Diệp Sở tiện tay bắt được một thanh thiết côn, kéo mạnh một cái liền đem thiết côn đoạt vào tay.

Thiết côn trong tay, Diệp Sở quét ngang một đường mang theo lực lượng mạnh mẽ bá đạo vô ngần, mỗi nhát quất ra là đánh văng một tên võ đồ bay ra ngoài. Thiết côn giáng vào ai thì kẻ đó lại vang lên tiếng gãy giòn tan, cả đám võ đồ vì vậy mà kêu thảm liên tục .

Bất kể ngươi mạnh thế nào thì chỉ cần một gậy của Diệp Sở. Một gậy xuất ra thế như chẻ tre. Một đám người đã bị đánh nằm lăn lóc trên đất gào khóc kêu vang.

"Các ngươi không biết hối cải thì ta đập nát cái Định Võ quán này!"

Mỗi đòn của Diệp Sở đều mạnh mẽ có lực, mấy tên võ đồ kêu thảm bay ra ngoài. Diệp Sở chỉ đứng một chổ là đã đánh ra một con đường. Ở bên cạnh Diệp Sở không kẻ nào có thể nhích tới gần, tuyệt đối là bá cmn đạo!

Diệp Sở sắc mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ dùng một tay huy vũ thanh thiết côn, cường thế vô bì.

Đám võ đồ luôn khăng khăng giải quyết Diệp Sở giờ đây cả đám đang nằm lăn lộn trên mặt đất. Cuối cùng cũng sợ mà bò về phía xa mà đứng dậy, không hề dám xuất thủ với Diệp Sở nữa.

Nhìn thấy chỉ một mình Diệp Sở đã đánh lui hơn trăm võ đồ của Định Võ quán, ai nấy sắc mặt cũng đều hoảng sợ vô cùng, không thể tin nổi. Lương Thiện lại càng là bò dậy từ mặt đất, cả khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng, đầu óc dường như được một luồng máu nóng xông lên tận óc, rồi bốc cháy bừng bừng.

Tô Dung lẫn Trương Tố Nhi bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt vẫn không thể bình tĩnh nổi, nhìn Diệp Sở vẫn còn đang huy vũ thiết côn, chỉ dùng tư thái hời hợt mà đánh tan hoàn toàn chiến ý của toàn bộ Định Võ quán . Bấy giờ các nàng mới biết được Diệp Sở đã cường hãn đến như thế nào.

Lấy thực lực mà Diệp Sở giờ phút này biểu hiện ra thì Chân khí cảnh nhất định đã là không bằng. Vậy chẳng lẽ Diệp Sở đã đạt đến. . . Hóa ý cảnh rồi?

Tô Dung không khỏi nghĩ đến một màn Thanh Dương hầu nhượng bộ, trong đầu thoáng hiện lên sắc mặt Thanh Dương hầu kịch biến khi bị Diệp Sở nắm lấy. Tô Dung đột nhiên cảm giác được rất có khả năng như vậy, nếu như Diệp Sở đã đạt đến cảnh giới này thì Thanh Dương hầu hành xử như vậy cũng là có thể giải thích được.

Nhưng… chính là Chân Ý cảnh đó! Chính là một vùng trời đất khác đó!

Thanh Dương hầu đạt tới Chân Khí cảnh đỉnh đã không dưới mười năm nay nhưng cũng không có cách nào đột phá đạt tới Chân Ý cảnh! Điều này chứng minh nhập Ý cảnh là kinh khủng đến nhường nào rồi.

Cả Nghiêu thành này nhân vật nhập Ý cảnh cũng chưa đến trăm.

Diệp Sở đi khỏi chỉ ba năm thì đã tiến vào cái cảnh giới mà mọi người hướng tới này quả là một chuyện bất khả tư nghị.

Chỉ có Bàng Thiệu là đấm ngực dậm đất, đúng là một đám giá áo túi cơm, muốn ngăn trở Diệp Sở thì không khỏi quá khinh thường gã rồi. Bàng Thiệu không nhịn được nhìn Đinh Khải Uy một cái, nghĩ thầm có lẽ tên này xuất thủ phối hợp với trăm người kia có lẽ còn có thể gây chút phiền toái cho Diệp Sở!

Phương Tâm Viễn giờ phút này sắc mặt tái nhợt, hắn đã biết mình chọc tới một nhân vật mạnh mẽ đến chừng nào, nếu không phải lúc này hắn đang ở Định Võ quán thì hắn đã muốn xoay người chạy trốn. Nhìn một đám võ đồ bị Diệp Sở đánh cho bò lê bò càng, trong lòng hắn quả thật không kìm được sự sợ hãi.

"Coong. . ."

Diệp Sở cầm thiết côn đập một nhát, cuối cùng cũng bị chặn lại. Đinh Khải Uy rốt cục đã tự mình xuất thủ, thiết côn trong tay gã đụng mạnh vào thiết côn của Diệp Sở, cả hai cây thiết côn đều bị đập cong queo, động tác của Diệp Sở cũng thoáng dừng một chút!

Ném đi thanh thiết côn cong veo ra ngoài nện vào trên trán một tên võ đồ, chả thèm để ý đến hắn đang kêu thảm thiết, Diệp Sở nhìn Đinh Khải Uy trước mặt nói: "Thế nào? Ngươi chịu xuất thủ rồi sao?"

Đinh Khải Uy trong lòng đúng là không hề bình tĩnh, không nghĩ tới Diệp Sở ba năm qua không thấy đã lột xác đến độ kinh khủng như vậy. Diệp Sở xuất thủ nhìn thì lộn xộn nhưng người có thể đạt đến cảnh giới này như hắn mới rõ ràng có thể nhìn ra toan tính hàm chứa trong đó của Diệp Sở. Nói cách khác Diệp Sở đã nhập Ý cảnh là chuyện không thể nghi ngờ.

Một tên phế vật cũng có thể nhập Ý cảnh, chuyện này không khỏi quá mức châm chọc rồi! Cả cái Nghiêu thành này, thanh niên nhập Ý cảnh bất quá chỉ có năm người mà thôi.

"Ngươi đúng là đã cho ta nhìn bằng con mắt khác!" Đinh Khải Uy hít sâu một hơi, nhìn về phía Diệp Sở nói.

"Vậy thì không cần! Giao ra đám người Phương Tâm Viễn thì ta không tính toán với bọn ngươi. " Diệp Sở đáp.

"Không thể nào!" Đinh Khải Uy trả lời.

Diệp Sở đột nhiên bật cười, nụ cười rất tươi đáp: "Phi thường tốt! Xem ra các ngươi đã quên mất ta là cái dạng người như thế nào rồi! Như vậy thì cái Định Võ quán này cũng đừng nên tồn tại nữa!”

Lời nói không lớn nhưng lại làm cho mỗi người đều thất thần! Bọn họ không khỏi nghĩ đến ba năm trước đây, Diệp Sở khi đó cũng coi trời bằng vung như vậy, gây ác không chút kiêng dè.

Đinh Khải Uy bị Diệp Sở nói cho ngẩn người, nhưng rất nhanh liền giận quá hóa cười đáp: "Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách! Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết cách làm người ra sao!"

Trong lúc Đinh Khải Uy nói chuyện một liền tung ra một cước, cuồng bạo chí cực, đạp thẳng tới ngực của Diệp Sở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play