Diệp Sở môi chạm môi với Nhược Thủy, vì sát khí nên đau nhức vô cùng. Nàng trợn tròn mắt, không thể nào tin được Diệp Sở dám làm vậy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trên môi vẫn đang truyền đến cảm giác ấm áp, ôn nhu.

Mấy vị Đại tu hành giả hận không thể ra tay lấy mạng Diệp Sở. Trong lòng bọn họ Nhược Thủy kiêu hãnh như một nữ thần không ai được phép khinh nhờn, nhưng lúc này Diệp Sở lại dám sàm sỡ nàng như vậy.

Nhìn khuôn mặt mấy vị Đại tu hành giả như muốn lao lên quyết chiến với Diệp Sở, Tình Văn Đình không thể không bước lên trước, uy hiếp bọn họ không cho gây loạn. Có điều trong thâm tâm nàng muốn tát chết tên háo sắc này. Không biết tên máu dê đến cỡ nào, lợi dụng lúc người ta khó khắn chiếm tiện nghi. Một tên dê gái tới mức độ này hoàn toàn xứng đáng là ác quỷ háo sắc rồi.

Tình Văn Đình cũng thấy mất mặt vô cùng, nghĩ thầm sao trước kia lại tiếp xúc mật thiết với hắn như thế chứ?

Những người khác thì nhìn Diệp Sở đầy khinh bỉ nhưng Tam Âm Thải Văn Sát Chu lại không nhân tính như thế. Nó muốn giải quyết gấp tên nhân loại này, cắn nuốt toàn bộ nguyên linh để nuôi bản thân.

Đám người Kỷ Điệp và Tình Văn Đình không thể không nghênh đón, tung ra thiên địa chi khí ngăn cản.

Nhược Thủy sau giây phút bị Diệp Sở sàm sỡ thì thất thần trong chốc lát, rồi cũng bắt đầu tỉnh táo, lửa giận bùng phát, lòng nghĩ thầm dù bản thân bị thương nặng cũng không cho người khác vũ nhục như thế. Cho dù hôm này tên kia có là người của Vô Tâm Phong cũng phải phanh thây cho hả giận.

Nhưng ngay lúc nàng vừa ra quyết định tung lực tiêu diệt Diệp Sở, thì phát hiện ra sát khí trong cơ thể thông qua hai đôi môi đang dán chặt từ từ chuyển sang người Diệp Sở.

Cảnh tượng này khiến nàng không thể phát lực nữa, trong mắt đầy sự ngạc nhiên. Mắt nàng gần như đối diện với đôi mắt của tên háo sắc kia, trông thấy khuôn mặt hắn dần đen lại.

Nhược Thủy cảm xúc lẫn lộn, nàng hiểu sát khí này kinh khủng đến mức nào. Ngay cả nàng cũng không thể ngăn cản, một tên Tiên Thiên cảnh thì làm được gì? Diệp Sở làm như thế khác nào lấy mạng đổi mạng.

Đám người Kỷ Diệp và Tình Văn Đình đã đẩy lui được Tam Âm Thải Văn Sát Chu, nhưng ai nấy đều bị nội thượng không hề nhẹ, sắc mặt tái nhợt. Quay đầu lại nhìn Diệp Sở, thấy toàn thân tràn ngập sát khí, bọn họ đều ngẩn ngơ suy nghĩ như chậm lại.

“Hắn muốn lấy mạng đổi mạng!”

Lúc trước bọn họ còn khinh bị hắn, nhưng giờ thì đều ngây ngốc hết cả. Giờ đây ai nấy đều thấy tiếc nuối, không ngờ tên Diệp Sở này háo sắc đến mức không muốn sống nữa.

Kỷ Diệp nhìn Diệp Sở không chớp mắt, nhìn hắn bị khói đen bao phủ, tròng mắt mở to nhìn muốn nhìn thấu hành động của hắn.

“Xèo... Xèo…”

Dưới hấp lực mạnh mẽ của Diệp Sở, luồng sát khí cuối cùng trên người Nhược Thủy hoàn toàn được chuyển dời sang. Toàn thân hắn đen như mực, mặt méo mó rất đáng sợ. Mọi người không nhịn được khẽ thở dài, nghĩ thầm kẻ này chắt suất xuống âm phủ rồi.

Tình Văn Đình cũng thở dài ngao ngán, trong lòng thấy bi ai nhưng nàng đành bất lực. Sát khí như thế không ai làm được gì cả?

Bọn họ nhìn thấy Diệp Sở trong nháy mắt hóa thành bạch cốt.

“Khốn kiếp! Dù ngươi muốn chết cũng không cần chết trước mặt ta chứ, đã vậy còn vì nữ nhân khác mà xả thân, thật khiến ta tức chết mà!”

Ánh mắt Tình Văn Đình đỏ bừng, trong lòng không ngừng mắng chửi. Nhớ tới tên háo sắc Diệp Sở từng nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nghĩ thầm hắn thật sự lưu manh đến mức này sao.

Nhưng hình ảnh trong dự liệu của mọi người lại không xuất hiện. Thân thể Diệp Sở vặn vẹo, đang làm mấy động tác kỳ quái.

Bộ động tác này do Lão phong tử truyền cho hắn, ban đầu vốn trợ giúp hắn giải quyết vấn đề chân nguyên cuồng bạo. Hiện tại Diệp Sở cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng, bộ động tác này có thể giảm bớt chút đau đớn.

“Luyện sát khí hóa linh khí cho bản thân sử dụng!” Diệp Sở nhớ lại lời bút ký, nghĩ thầm nếu làm được như vậy thì bản thân không phải khổ cực như vậy nữa. Diệp Sở biết thể chất đặc thù của mình, sát khí cỡ này không tiêu diệt sinh cơ bản thân nhưng tội sống thì không tránh khỏi.

Bất kể Diệp Sở dùng cách gì cũng không thể chuyển sát khí thành linh khí. Hắn chỉ mượn dùng thân thể ngưng tụ sát khí thành vô số viên sát châu trong tay. Nhưng sát khí ở nơi này lại kinh khủng vượt mức tưởng tượng, không biết đến lúc nào mới luyện hóa xong.

“Sát linh nhập thể, tạo thành Âm Dương!”

Diệp Sở thi triển đủ các thủ đoạn nhưng vẫn không ăn thua, trong đầu chợt nhớ tới câu nói trong quyển Hồng Sát cô bản. Ban đầu hắn cũng từng hiểu được chút ít, chứng minh hướng đi bản thân chính xác, mượn dùng bản Hồng Sát đơn lẻ tiến vào Tiên thiên cảnh.

Lúc này Diệp Sở biết sát khí mạnh hơn linh khí rất nhiều, phải mượn dùng thủ đoạn trên bản Hồng Sát đơn lẻ, nhưng lựa chọn này có thể tiêu diệt mất linh khí.

Thân thể Diệp Sở được sát khí cọ rửa, rồi sau đó lại dùng linh khí tẩy lễ, nhưng rất tiếc linh khí quá yếu nên hiệu quả rất nhỏ, căn bản không có tác dụng như lần trước, dùng hai loại băng hỏa trui rèn thân thể.

“Sát linh nhập thể, nhưng thành Âm Dương…sát khí hóa linh khí cho bản thân sử dụng!” Diệp Sở thì thầm hai câu này, thân thể vặn vẹo đủ các động tác.

Mọi người trông thấy Diệp Sở không hóa thành bạch cốt đều há hốc mồm, đã vậy hắn còn làm mấy động tác cổ quái, khiến ai nấy như chiếu tướng đứng chết lặng.

Thải Văn Sát Chu cũng cảm thấy khó hiểu. Sát khí của mình tiến vào cơ thể người tu luyện nhưng không thể ăn mòn được. Điều đó khiến nó lắc lắc đầu, đứng yên tại chỗ không mà chủ động công kích nữa.

“Sát linh nhất thể, nhưng thành Âm Dương, sát khí hóa linh khí…” Diệp Sở cứ lẩm bà lẩm bẩm câu đó mãi một lúc sau đột nhiên lại biến thành: “Âm dương nhất thể, nhưng thành sát linh, linh khí hóa sát khí cho bản thân sử dụng.”

Diệp Sở đột nhiên nghĩ, sao cứ nhất thiết phải là linh khí. Lão Phong tử từng nói, với tình huống đặc thù có thể cho sát khí thành linh khí. Thân thể hắn đặc thù không sợ sát khí, vậy sao không nghĩ theo hướng cho sát khí thành linh khí để tu hành?

Ngươi vốn dĩ âm dương nhất thể, cần gì phải phân biệt rạch ròi, thể chất như vậy tu hành sát linh, nghĩ nó thành âm dương dung nhập cơ thể, thân thể có thể kháng cự được.

Nghĩ tới đây Diệp Sở đột nhiên thấy được ánh sáng lóe lên cuối đường hầm.

Diệp Sở cho sát khí dung nhập vào trong khí hải của bản thân, từ đó lưu chuyển toàn thân, từ từ luyện hóa, đồng thời sát khí chảy vào từng âm huyệt, chứa đầy trong đó.

Mà đồng thời linh khí cũng chứa đầy trong dương huyệt.

Diệp Sở không biết hướng đi này có đúng hay không, nhưng với ý nghĩa âm dương nhất thể… có thể hiểu âm dương chuyển đổi cho nhau được, âm huyệt hóa dương huyệt và ngược lại.

Sử dụng nguyên linh bản thân, Diệp Sở điều động máu lưu thông. Vốn hiện tại nguyên linh Diệp Sở không thể làm được chuyện này nhưng nhờ có chân nguyên trợ giúp, Diệp Sở có thể làm dễ dàng, máu đỏ tràn vào âm huyệt, còn máu đen lại từ từ chứa đầy dương huyệt.

Âm huyệt hóa thành máu đỏ, tiếp đó sát khí cũng dần biến chuyển. Mới vừa rồi sát khi chỉ toàn hủy diệt sinh cơ, lúc này thấm được khí âm hàn nên nhiều sinh cơ hơn, sát khí cũng chậm rãi biến đổi. Như lúc trước chỉ toàn tử khí ăn mòn thì giờ không còn đả thương cơ thể nữa, có thể dung nhập vào trong máu Diệp Sở.

Đồng thời, do có sát khí nhuộm đầy âm hàn, chảy vào dương huyệt hóa âm huyệt, linh khí trong đó cũng bị lấy nhiễm tử khí âm hàn.

Bởi vì cả hai có khí tức giống nhau, dù cho linh khí vẫn xê xích khá xa với sát khí, nhưng không còn ở thế đối lập và chiến đấu tới mức sống chết trong cơ thể Diệp Sở nữa, mà cùng tồn tại trong máu.

“Thành công rồi!” Diệp Sở mừng rỡ, toàn thân hưng phấn bừng bừng. Hắn không biết Sát linh giả làm sao luyện hóa sát khí để sử dụng nhưng lúc này hắn có thể dùng thủ đoạn chuyển sát khí thành linh khí, vậy có tư cách Sát linh giả chưa?

Đây là sự kiện có quan hệ trọng đại. Diệp Sở không biết rốt cuộc nó đóng vai trò như thế nào nhưng hắn biết từ nay về sau con đường hắn đi sẽ rộng thênh thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play