Diệp Sở cũng hỗ trợ sửa sang lại căn biệt viện nhưng không được bao lâu thì đã bị Bạch Huyên đuổi ra, bởi quá chán ngán cái kiểu giúp đỡ qua loa của hắn và Hoàng Lâm: “Ta chuẩn bị xong rồi còn bị ngươi quậy cho loạn cào cào. Cứ tiếp tục thế này thì mấy ngày nữa cũng không thể vào ở được.”
Diệp Sở bất đắc dĩ nhìn Bạch Huyên đang hờn mát, thấy ánh mắt nàng lóe lên. Diệp Sở cho rằng nguyên nhân tuyệt đối không phải là mình giúp nàng qua loa, mà Bạch Huyên đang ngượng.
Bị Bạch Huyên tống ra khỏi cửa, Diệp Sở chỉ còn cách dẫn Dao Dao vốn vẫn lẽo đẽo theo sau đi tìm bọn Bàng Thiệu. Hắn thầm nhủ, hẳn đám chị em Tình Văn Đình đã biết mình trở lại, sợ rằng cũng đang ở cùng một chỗ với Bàng Thiệu.
Quả nhiên, lúc Diệp Sở đến chỗ Bàng Thiệu thì Tình Văn Đình, Đàm Diệu Đồng và Diệp Tĩnh Văn đều đang ở đó.
“Diệp Sở, ngươi thật sự trở về rồi?” Đàm Diệu Đồng hô lên đầy cao hứng, cặp mắt trong veo như nước chớp chớp, xinh đẹp mười phần
“Diệu Đồng, đã nói cho ngươi biết hắn chỉ biết chuyên tâm gây họa mà ngươi lại không tin!” Tình Văn Đình cười khanh khách mà trêu Đàm Diệu Đồng.
Sắc mặt Đàm Diệu Đồng đỏ ửng, thân hình lả lướt khiến người mê đắm vẫn đứng yên, thẹn thùng không nói nên lời. Có điều, nàng cũng không quên đưa hộp ngọc chưa Yêu Nguyên Thảo cho Diệp Sở.
Diệp Tĩnh Vân thấy cảnh tượng ấy, tức thì bĩu môi nói khẽ: “Diệu Đồng đúng là khôn nhà dại chợ mà! Hôm qua có nói thế nào ngươi cũng không chịu giao hộp ngọc ra, nhưng vừa thấy Diệp Sở đến bèn đưa ngay cho hắn. Dù ngươi nói không có quan hệ mờ ám gì với hắn, muốn người ta tin cũng khó đây!”
Bị Diệp Tĩnh Vân và Đàm Diệu Đồng trêu chọc không ngừng, Đàm Diệu Đồng không hoàn toàn bị động mà phản kích ngay. Nàng ra vẻ hào phóng, quắp lấy tay Diệp Sở rồi nói: “Ta có quan hệ với hắn thì sao? Vốn còn tốt hơn mấy người thích nữ nhân! Ha ha ha...”
Nói xong, Đàm Diệu Đồng không nén nổi phải cười lên khanh khách, hiển nhiên là đang nhớ lại chuyện xảy ra ở Nghiêu thành.
“...”
Tình Văn Đình nhìn hai cô nàng đang đấu võ mồm mà chỉ cười cười chứ không hề tham gia. Nàng không hề muốn dẫn ngọn lửa chiến tranh lên người hắn: “Hôm qua ngươi vừa chọc vào một Sát linh giả?”
“Ngươi cũng biết?” Diệp Sở tò mò, không khỏi nhìn về phía Bàng Thiệu, liền thấy được gã lắc đầu tỏ vẻ không phải.
“Các ngươi đụng phải phiền toái lớn rồi!” Tình Văn Đình lắc đầu, nói: “Các ngươi có biết nam tử ngoại vực bị bắt chính là đồ tôn của một vị Đại tu hành giả Sát linh giới hay không? Mà giờ phút này, sư phụ y đang làm khách ở Diệp gia đấy!”
Tình Văn Đình dứt lời, Diệp Tĩnh Vân liền ngưng ngay màn đấu võ mồm với Đàm Diệu Đồng, không nén nổi sự đắc ý mà nói với Diệp Sở: “Vị đang làm khách ở diệp gia ta đã đạt tới Nguyên linh cảnh Sát linh giả, xem ra lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng rồi!”
Diệp Sở không phản ứng lại Diệp Tĩnh Vân, ánh mắt hướng về Tình Văn Đình thì thấy nàng gật đầu rồi nói: “Rốt cuộc hôm qua ngươi đã làm gì Diệp Nguyên Vũ? Nghe nói sáng này khi vừa trở về thì gã liền phát cuồng, lại còn muốn xuất động toàn hệ Diệp gia giết chết các ngươi. Bị phụ thân ngăn cản, gã bèn cầm đao chém thẳng vào ông ta. Đối với một kẻ luôn biết điều như gã, quả thực đây là điều không thể tưởng tượng nổi!”
Nghe được câu này, đám người Bàng Thiệu thầm cười trộm, thầm nghĩ nếu bản thân mình trải qua tình cảnh ấy thì nhất định cũng sẽ mất lý trí như vậy thôi.
Tình Văn Đình quét mắt qua Bàng Thiệu một lượt, Bàng Thiệu chỉ cười khỉnh mấy tiếng nhưng không nói gì thì chỉ có thể nói: “Có điều, nghe nói các ngươi đã đoạt được bút ký của một Đại tu hành giả, quyển bút ký này vốn do sư phụ của nam tử vực ngoại ban cho hắn. Các ngươi cướp mất, chắc chắn đối phương sẽ tìm các ngươi hỏi tội!”
Lúc này, Diệp Tĩnh Vân cũng quệt miệng rồi nói: “Có lẽ các ngươi chưa biết Sát linh giả kinh khủng thế nào. Cho dù đến cả Đại tu hành giả, khi chạm mặt một Sát linh giả Nguyên linh cảnh thì cũng phải cho đối phương mấy phần mặt mũi. Nghe đồn vị đại bá của ta đã đáp ứng yêu cầu trợ giúp đoạt lại quyển bút ký của y!”
Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Sở và Bàng Thiệu với vẻ thương hại, thầm nghĩ các ngươi chọc vào đâu thì chớ, tại sao lại trêu Sát linh giả làm gì? Chỉ cần Sát linh giả hô một tiếng, sẽ có rất nhiều người tình nguyện tích cực làm trâu làm ngựa cho y tức khắc. Dòng tộc Nhị thúc của nàng hiện giờ được một Sát linh giả trợ giúp cũng lập tức trở nên vênh váo tự đắc.
Đây chính là ảnh hưởng của Sát linh giả, nhưng bọn kia chỉ vì một quyển bút ký mà hết lần này tới lần kia lại đắc tội với người nhà của nàng. Chẳng lẽ bọn họ lại ngây thơ đến mức cho rằng, khi nhận được quyển bút ký này là có thể bước vào giới Sát linh giả hay sao? Đó là nằm mơ!
“Binh đến tướng ngăn!” Diệp Sở không hề để tâm, nói với Bàng Thiệu: “Bàng gia các ngươi tìm mấy cường nhân có được không? Nếu chúng dám tìm đến làm phiền, cứ phái ra xứ lý chúng thẳng tay!”
Tình Văn Đình lắc đầu rồi đáp: “Mặc dù gã khiến người khác đau đầu nhưng còn có thể đối phó! Nếu vị Đại tu hành Sát linh giả ấy đứng ra đối phó các ngươi, trừ phi các ngươi trốn trong gia tộc của Bàng Thiệu thì bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm. Lưu Thiếu Dương, mặc dù gia đình ngươi là Hầu phủ nhưng nếu đối phương muốn xuất thủ, gia đình ngươi chẳng qua chỉ là gà đất chó sành mà thôi!”
Mặc dù Lưu Thiếu Dương bị Tình Văn Đình nhìn với vẻ khinh bỉ nhưng gã biết đó là sự thật. Gã không khỏi nhìn về Diệp Sở và Bàng Thiệu với vẻ đáng thương.
“Diệp Nguyên Vũ cũng không biết các ngươi tham gia. Đến lúc đó, một mình ta gánh chịu là được!” Bàng Thiệu nói: “Về phần Diệp Sở... Ngươi...”
Bàng Thiệu chưa nói xong, Diệp Tĩnh Vân liền cười cợt: “Nói cho ngươi một tin bất hạnh: Diệp gia truyền ra một tin tức, nói ba vị thế tử của Diệp gia sẽ vì biểu muội Kỷ Điệp đòi lại công đạo. Muốn giao nộp Diệp Sở. Cho nên... Diệp Sở, ngươi cố nén bi thương!”
Câu nói ấy đã khiến cho mọi người không nén được phải chuyển mắt nhìn Diệp Sở, sắc mặt ai nấy đều thận trọng. Tuy giờ phút này Diệp Sở mạnh hơn bọn họ nhiều nhưng lại kém hơn Đại thế tử và Nhị thế tử Diệp gia xa. Đặc biệt là Đại thế tử, theo lời đồn đã đạt tới Nguyên linh cảnh.
Tình Văn Đình vỗ vai Diệp Sở với vẻ cảm thông: “Ngươi nên cẩn thận, mấy ngày sắp tới nên ở chung với ta. Cho dù bọn họ lớn mật cũng không dám giở trò hay xuất thủ trước mặt ta đâu!”
Diệp Sở cũng cau mày, tự nhiên hắn biết bản thân hiện thời không phải là đối thủ của Nguyên linh cảnh, thậm chí đấu với Diệp Nguyên Đức cũng rất khó khăn. Nhưng bây giờ đối phương lại muốn giết hắn!
“Xem lại đi!” Diệp Sở cũng không hề muốn ngày nào cũng lẽo đẽo theo Tình Văn Đình, bèn nhíu mày nói: “Chẳng phải đã nói một lần vào mộ Đại tướng quân phân ra cao thấp à? Vì sao lại có biến cố như vậy?”
“Diệp Nguyên Vũ đã quỳ trước mặt hai vị đại ca, nói nếu họ không ra mặt thì gã sẽ chết trước mặt bọn họ. Cho nên bọn họ... chẳng qua ta không biết vì sao bọn họ lại lấy Kỷ Điệp ra làm cớ!” Diệp Tĩnh Vân giải thích cho Diệp Sở.
Tất nhiên là Diệp Sở biết rõ nguyên nhân. Sau khi biết Diệp Nguyên Vũ gặp phải chuyện như vậy, làm sao bọn họ không biết xấu hổ nói ra?!
“Một mình ngươi đối đầu với bọn họ thì được mấy phần thắng?” Tình Văn Đình thấy Diệp Sở không muốn đi theo mình, bèn khẩn trương hỏi dồn.
Diệp Sở lắc đầu đáp: “Diệp Nguyên Đức còn dễ nói, trước mắt có thể đánh một trận. Nhưng vị đại ca của hắn thì ta không có lòng tin chút nào. Trừ phi... ta có thể đạt tới Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì có thể chống đỡ được một hai.”
“Tiên thiên cảnh ngũ trọng?” Tình Văn Đình cau mày, đây là một hố sâu ngăn cách. Diệp Sở muốn đạt đến đẳng cấp ấy thì chỉ có thể trở về Thanh Di Sơn. Chỉ có điều, muốn đạt tới cảnh giới ấy trong một thời gian ngắn, nào có dễ dàng như vậy!
“Ngươi tính thế nào?” Tình Văn Đình hỏi Diệp Sở.
Diệp Sở thở dài một hơi, đột nhiên gằn từng chữ: “Vào mộ Đại tướng quân!”
Câu nói này khiến mọi người, gồm cả Diệp Tĩnh Vân cũng đều nhìn chòng chọc vào Diệp Sở.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT