Vị bác sĩ kia chấp nhận đề nghị của Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân. Trong một đêm thu không trăng không sao, cũng chính là đêm thứ hai đứa trẻ chào đời, ông ta đã quyết định lấy đi sinh mạng của nó.

Trước đó Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân chỉ cho nó uống một chút đường gluco. Đứa bé đã đói tới mức chỉ còn thoi thóp thở, thậm chí tiếng khóc của nó cũng yếu ớt như tiếng mèo hen vậy. Ông ta hút một lượng thuốc gây mê đủ để cướp đi sinh mạng yếu ớt của nó vào bơm tiêm, chuẩn bị để tiêm vào người nó.

Lúc hành động, ông ta nhìn lướt một lần nữa toàn bộ cơ thể đứa bé. Nước da của nó trắng hồng, tóc rậm, đặc biệt là đôi mắt vừa đen vừa sáng của nó. Chỉ có điều khuôn mặt của nó, chính xác hơn là nửa dưới khuôn mặt, đúng là Thượng đế trong lúc sáng tạo một bức tranh đẹp đã không cẩn thận quệt lên một nét bút cẩu thả.

Có thể Chủ nhiệm Lâm Thiên Vân làm như vậy là đúng. Theo lẽ thường nếu giết chết đứa bé này thì quả thật rất tàn nhẫn. Nhưng nếu nương tay để cho nó sống thì sau này nó sẽ phải đối mặt với cuộc đời thế nào đây?

Ông bác sĩ thở dài não nuột, ông nhẫn tâm nắm lấy cánh tay bé nhỏ của nó, ông định sẽ thọc kim vào tay nó.

Trong giây phút sinh tử này tự dưng đứa bé ngừng khóc, nó im lặng lạ thường. Ông bác sĩ cảm thấy rất lạ, ông ta liền ngắm nghía khuôn mặt của nó và nhận ra đứa bé đang mở đôi mắt đen của mình nhìn ông chằm chằm.

Ông không hiểu nổi có phải mình nhìn nhầm không. Bởi trẻ con mới đẻ không nhìn xa được, do vậy tuyệt đối nó không thể đang nhìn ông được. Nhưng rõ ràng ông thấy như thế mà. Đôi mắt đó vô cùng điềm đạm, dường như nó không biết rằng mình đang trở thành một con cừu sắp sửa bị giết.

Đôi mắt đó khiến ông nghĩ tới Thiên sứ. Chỉ có mắt Thiên sứ mới có thể trong sáng được đến thế! Bàn tay cầm bơm tiêm của ông bỗng chốc buông xuống. Ông không thể tha thứ cho bản thân: Làm sao mình có thể cướp đoạt sinh mạng nhỏ bé vô tội này.

Ông chợt thay đổi ý định. Ông vứt bơm tiêm đi, rồi vội vàng mua sữa và bình sữa. Ông muốn nó được sống, đến Thượng đế cũng muốn nó được sống mà, sao mình lại có quyền tước đoạt cuộc sống của nó chứ?

Ông nhìn cái miệng dị dạng của nó đang ngấu nghiến bú sữa, tự dưng ông cảm thấy nó không đáng sợ như lúc mới nhìn thấy nữa, trông nó lúc này thật đáng yêu và ngây thơ làm sao!

Hai ngày sau, ông đem đứa trẻ về nhà bố mẹ đẻ của ông ở nông thôn. Họ rất vui vẻ đón nhận đứa trẻ tội nghiệp này. Mặc dù mọi người trong xóm đều coi nó là ác quỷ nhưng nó vẫn kiên cường sống tiếp.

Ông thường xuyên tới thăm nó, ông còn tự tay khâu cho nó rất nhiều khẩu trang. Nửa khuôn mặt dưới của nó bị dị dạng, do vậy khi đeo khẩu trang, nó lại trở thành bé gái rất xinh xắn.

Câu chuyện được kể tới đây thì Phạm Cầm ngừng lại, mọi người đang còn ngỡ ngàng.

Thẩm Lực là người đầu tiên lên tiếng:

- Cô gái đó chính là Triển Nhan đúng không? Cô ấy chính là chị gái của Thẩm Thiếp phải không?

Phương Trình một mực phản đối:

- Không, cô ta không thể là Triển Nhan được, tuyệt đối không thể được.

Đầu tiên Phạm Cầm lắc đầu sau đó lại gật đầu, cô ta đính chính lại:

- Cô gái này không phải là Triển Nhan.

Mọi người đồng thanh hỏi:

- Không phải Triển Nhan thì rốt cục là ai vậy?

- Cô ấy là chị gái của Thẩm Thiếp, và cô ấy chính là bạn gái của Thẩm Lực, là cô gái vừa chạy ra khỏi đây ban nãy. Tên thật của cô là Nam Nê kia.

Căn phòng im ắng trong giây lát, một lát sau mới nghe thấy Thẩm Lực thắc mắc:

- Nam Nê à? Hoá ra cô nhắc tới người tên Nam Mặc Thiên chính là bố nuôi của Nam Nê. Ông ta chính là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ đã phẫu thuật cho cô phải không?

Phạm Cầm gật đầu:

- Quả nhiên rất thông minh. Bây giờ chắc anh đã biết tại sao trước mặt anh, tôi vừa nhắc tới cái tên Nam Mặc Thiên thì cô ta lại kinh sợ rồi phải không. Cô ấy chính là Nam Nê nhưng lại muốn mạo danh Triển Nhan để lừa tình yêu của anh.

Thẩm Lực nhìn thẳng vào mặt Phạm Cầm, giọng nói cô ta lạnh lùng tới mức khiến anh sợ run cả người.

- Thế tại sao cô biết được tất cả mọi chuyện vậy? Mặc dù ca phẫu thuật của ông bác sĩ giải phẫu thẩm mĩ thất bại nhưng làm sao cô có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ? Có phải tất cả mọi chuyện là do cô bịa đặt phải không?

Tới lúc này Thẩm Lực cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Tại sao Triển Nhan của anh, không phải Triển Nhan mà là Nam Nê phải giả trang thành Triển Nhan để yêu anh chứ? Phải chăng để báo thù cho hai mươi tám năm trước, do anh là đứa bé nam khoẻ mạnh đã được thay vào vị trí của cô? Không! Không thể nào như thế được! Tình yêu thề non hẹn biển cô ấy nói với mình lẽ nào chỉ là một trò lừa bịp hay sao?

- Ha ha ha... - Phạm Cầm cười nhạt. - Anh quên mất tôi làm nghề gì rồi à? Tôi là bác sĩ tâm lí. Tuy lúc đó tôi không phải là bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp nhưng khi tôi học đại học Y khoa tôi luôn chọn học môn tâm lí học. Thuật thôi miên của tôi đã rất thành công đối với ông ta. Sau khi thôi miên một ai đó thì muốn biết những bí mật được cất tận đáy lòng của người đó dễ như trở bàn tay.

Môi Thẩm Lực run lên một lúc lâu, sau đó anh mới hỏi tiếp:

- Cô có dám nói cái chết của ông Nam Mặc Thiên không hề có liên quan tới cô không? Có phải ông ấy đã bị cô thôi miên, rồi trong lúc không tỉnh táo đã mất mạng dưới bánh xe oan nghiệt? Thất bại trong ca phẫu thuật thẩm mĩ cho cô chỉ là điều không ai muốn, ông Nam Mặc Thiên cũng không cố ý, mà có trách thì cũng nên trách bản thân cô ấy, sao lại ham cái đẹp thế không biết nữa. Cô trả thù ông Nam Mặc Thiên, sau đó lại giận cá chém thớt đi báo thù Nam Nê đúng không? Cô luôn theo dõi cô ấy để hòng vạch trần khuôn mặt giả của cô ấy. Cô đúng là loại đàn bà lòng lang dạ sói.

Phạm Cầm lại cười nhạt:

- Nhưng anh đã quên câu chuyện tôi vừa mới kể ư? Vì phẫu thuật thẩm mĩ tôi đã phải mất đi sự trinh trắng quý giá nhất của mình. Tôi đã bị ông ta dày vò không biết bao nhiêu lần rồi, không những bị dày vò về thể xác tôi còn bị dày vò về tinh thần nữa.

Phương Trình sốt sắng:

- Vậy Triển Nhan thì sao chứ? Tại sao khuôn mặt giả của Nam Nê lại giống hệt mặt của Triển Nhan vậy?

Phạm Cầm trả lời nhát gừng:

- Triển Nhan chết rồi.

Phương Trình sững sờ không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Chợt nhớ ra điều gì Thẩm Lực vội lên tiếng:

- Chắc chắn cô là người đã mang chiếc đầu lâu tới đúng không? Chiếc đầu lâu đó mới thực sự là đầu của Triển Nhan phải không?

- Đúng là như vậy!

- Người mang xác Giang Địch vào nhà vệ sinh nhà tôi cũng chính là cô, và cô cũng chính là người đã kéo cái xác đó khỏi nhà Diêu Thiên Bình?

Phạm Cầm không trả lời, có thể coi im lặng là sự mặc nhận. Phương Trình nước mắt trào ra, anh nghẹn ngào hỏi:

- Triển Nhan đã chết rồi ư?... Cô hãy nói cho tôi biết tại sao cô ấy lại bị chết!

- Chúng ta nên tìm Nam Nê, để cô ấy thẳng thắn thừa nhận mọi việc! Có một số việc, bản thân tôi cũng không rõ lắm. Tôi biết lúc này cô ta đang ở đâu, mọi người đi cùng tôi nhé!

Đó là ngôi nhà hai tầng nhỏ kiểu cổ ở ngoại ô thành phố. Lúc họ tới nơi, trời đã chuyển nắng. Sau cơn mưa bão, bầu trời trong xanh hơn rất nhiều, ánh nắng ngập tràn ngôi nhà cổ này.

Cửa đang khép hờ. Phạm Cầm đi đầu, Thẩm Lực bám sát phía sau. Phương Trình đứng sau Thẩm Lực, một tay bế con, một tay nắm tay Thẩm Thiếp. Đi cuối cùng là bà Châu Thanh Á và ông Thẩm Thiên Dương, ông nắm chặt tay bà. Đã nửa đời người rồi mãi tới giờ họ lại tay trong tay. Có thể họ chưa từng nghĩ tới đời này vẫn còn cơ hội được nắm tay nhau. Chắc chắn cả hai ông bà đều mong đợi sẽ có một ngày thế này. Dường như mọi ân oán đã tan biến hết không còn để lại vết tích gì nữa. Khi sắp từ giã cõi đời thì mọi yêu, hận, tình, thù đang từ nặng tựa núi Thái Sơn bỗng thành nhẹ tựa mây khói vậy.

Chỉ cần đẩy nhẹ cửa đã mở, phía sau cửa là chiếc giếng trời không to lắm. Cửa tầng trệt cũng nhanh chóng bị mở ra. Tìm khắp cả mấy gian phòng không thấy có bóng hình ai.

Cầu thang hơi dốc nhưng họ vẫn đi lên tầng hai. Đó là phòng ngủ, cửa vẫn đang khép hờ. Khi mở cửa, mùi hương nhẹ xộc vào mũi mọi người. Thẩm Lực trong giây lát run bắn người: Mùi hương này rất quen thuộc, chính là mùi thơm cứ quẩn quanh anh cả ngày lẫn đêm.

Bức tường trước mặt treo một bức tranh sơn dầu. Bức tranh vẽ một con đường nhỏ, một hàng cây hợp hoan mọc bên đường. Trên hàng cây là vô số những đoá hoa giống như những đốm lửa đang rực cháy.

Dưới hàng cây hợp hoan, một chàng trai đang chạy bộ. Trong lớp áo thể thao màu trắng là những bắp thịt màu đồng hun rắn chắc, khoẻ mạnh. Khuôn mặt chàng trai rất tuấn tú, mái tóc ngắn tung bay trong gió, trông anh chàng giống như một con tuấn mã đang phi nước kiệu vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play