- Mẹ...

Thẩm Thiếp muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Mãi một lúc sau cô mới cất tiếng:

- Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới về? Lúc nãy con bé quấy quá khiến con xoay sở không kịp.

Bà Châu Thanh Á cười dịu dàng rồi than thở:

- Ôi giời, con gái của tôi đã làm mẹ rồi mà vẫn giống một đứa trẻ.

Sau đó, bà quay người đi vào bếp để hầm canh cá. Canh cá là phương thuốc xuống sữa tốt nhất, nhất định cháu ngoại bà sẽ mũm mĩm trắng trẻo lắm đây, bà vừa nghĩ vừa mỉm cười hạnh phúc.

Chẳng mấy chốc thì Phương Trình về. Anh nhìn thấy vợ đưa mắt ra hiệu, ý muốn nói không nên kể chuyện này cho mẹ nghe. Phương Trình đờ người một lúc rồi gật đầu đồng ý, anh đỡ Thẩm Thiếp ngồi xuống rồi hỏi nhỏ:

- Tiêu Thiếp à, có chuyện gì vậy? Em mau nói cho anh nghe đi!

Bà Châu Thanh Á đang bận trong bếp, sau khi nấu xong canh cá bà liền vội vàng hầm canh gà ác. Bà biết Phương Trình đã về nên cũng không lo lắng gì nữa. Bà cho rằng Phương Trình nhớ con quá nên mới về nhà thăm con mà thôi.

Sau khi Phương Trình nghe vợ kể hết mọi chuyện, anh liền ôm chầm lấy vợ mình rồi thơm lên gò má xanh xao của vợ, anh an ủi:

- Ngoan nào, bình tĩnh lại đi em, em không phải sợ nữa, anh nhất định sẽ làm rõ đầu cua tai nheo sự việc này.

Sau đó anh nhặt quyển tạp chí Bà mẹ và trẻ sơ sinh ở dưới đất lên, lật giở hồi lâu rồi hỏi tiếp:

- Em đã xé vụn bức hình đứa trẻ dị dạng rồi vứt xuống bồn cầu rồi phải không?

Thẩm Thiếp hối hận gật đầu, cô tự trách mình lúc đó quá nóng vội, vội vã tìm cách huỷ bức hình đó nhưng quên mất không giữ lại manh mối để cho người thứ hai nhìn thấy. Phương Trình lại hỏi tiếp:

- Ý của em là ngoài em ra thì không có người thứ hai nào xem được bức hình đó phải không?

Thẩm Thiếp nghĩ một hồi rồi gật đầu thừa nhận, người cô lại bắt đầu run lên.

Phương Trình trầm ngâm trong giây lát rồi cầm quyển tạp chí lên, sau đó dặn dò vợ:

- Tiểu Thiếp à, em ở nhà trông con cho tốt, bây giờ anh ra hiệu sách tìm số tạp chí kỳ này xem xem các quyển tạp chí khác như thế nào nhé!

Thẩm Thiếp ngần ngừ gật đầu đồng ý, cô nhìn với theo bóng dáng cao lớn của Phương Trình. Sau đó cô cố gắng hết sức nuốt bát canh cá. Bà Châu Thanh Á vừa ôm cháu ngoại vừa nhìn con gái húp canh. Đó là một khung cảnh vô cùng đầm ấm, chỉ có điều sự ấm cúng đó lại bị quấy nhiễu bởi một sự việc không rõ nguồn gốc.

Cuối cùng Phương Trình cũng về tới nhà, Thẩm Thiếp vội vàng nhìn nét mặt chồng thì phát hiện nét mặt anh rất lạ. Cô cảm thấy buồn bã vô cùng.

Tranh thủ lúc mẹ vợ bưng bát canh không vào bếp, anh nói nhỏ với vợ rằng anh đã xem rất nhiều quyển tạp chí như thế nhưng không nhìn thấy bất cứ một bức ảnh màu nào về đứa trẻ mặt đỏ cả.

Sau đó anh giở từng trang của quyển tạp chí, giở tới trang mà Thẩm Thiếp cho rằng có đứa trẻ mặt đỏ rồi chậm rãi mang tới bên người vợ đang run cầm cập. Đôi môi nhợt nhạt của Thẩm Thiếp cứ run run, tim cô cứ đập loạn xạ.

Cô lấy bình tĩnh nhìn thẳng vào trang vốn in hình đứa trẻ sơ sinh đỏ lòm nhưng hoá ra đó là bức hình màu của đứa bé trắng hồng mũm mĩm. Nó mặc bỉm, đang nằm trong nôi, tay chân đang khua khoắng loạn xạ ra vẻ vui lắm.

Cô quay sang nhìn vào mắt chồng, ánh mắt anh rất phức tạp. Thế nhưng Thẩm Thiếp vẫn rất nhạy cảm nhận ra rằng chồng cô đang không tin tưởng mình.

Cô cảm thấy vô cùng oan ức. Thậm chí chồng cô cũng không tin tưởng cô, vậy cô còn có thể trông mong vào ai đây? Thế nhưng cô biết dùng cái gì để chứng minh cho chồng thấy dây? Đúng là một sự việc quá hoang đường nhưng thực sự cô nhìn thấy thật mà, không thể là ảo giác được.

Ảo giác ư? Khi từ này xuất hiện, Thẩm Thiếp lại cảm thấy sợ hãi tột độ. Rất lâu sau đó, cô mới nói nhỏ với chồng:

- Hứa với em một việc, khi nào em hết tháng ở cữ phải đưa em tới Bệnh viện Tâm Thần để thăm Triệu Oanh nhé! Em nghe nói bệnh tình của cô ấy đã chuyển biến tốt rồi, về cơ bản đã trở lại bình thường. Em thực sự muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì sảy ra với cô ấy.

Lúc nói tới đây tự dưng cô lại cảm thấy rợn hết cả người. Cô cũng không biết tại sao nữa, trực giác mách bảo cho cô rằng mọi việc xảy ra với Triệu Oanh đều có liên quan đến cô.

Cuộc đời của ai đó liệu có thể bất chấp tất cả để yêu được mấy người nhỉ?

Khi một người dành toàn bộ tâm trí của mình để yêu, không biết trước đây anh ta như thế nào, nhưng anh ta vẫn cho rằng đây sẽ là cuộc tình cuối cùng của mình.

Điều này thật đúng với Thẩm Lực lúc này, khi anh nhìn thấy khuôn mặt đẹp như hoa của Triển Nhan sau lớp khẩu trang thì van tình yêu đã đóng chặt từ lâu tự dưng bật mở.

Cảm giác này thật tuyệt vời, dường như thế giới đã khoác lên mình bộ áo mới, kể cả cuộc đời này cũng đổi mới hoàn toàn. Kể cũng thật lạ lùng, chính trong cái đêm đó anh đã yêu Triển Nhan.

Mỗi khi đi làm về, anh lại vội vàng phóng xe máy như bay tới trường cô dạy. Cô xuất hiện trong ánh mắt trông ngóng của anh thì chiếc khẩu trang trên mặt cô đã biến mất. Cô thừa nhận, kể từ khi gặp anh bệnh viêm mũi dị ứng của cô khỏi hẳn, đúng là tình yêu tốt hơn bất cứ loại thuốc nào.

Mặc dù lời yêu vẫn chưa được cất lên lần nào, thế nhưng nó đã tuôn chảy trong huyết mạch của họ, nó bắt đầu từ tim rồi lại trở về tim. Tình yêu bắt đầu tự nhiên như thế đó, không thể kìm nén, không thể giấu giếm, đó là cảm giác khiến người ta si mê. Tuy rằng cảm giác này rất chân thực nhưng lại khiến người ta nghĩ rằng nó chỉ tồn tại trong giấc mơ mà thôi.

Họ cùng nhau ăn bữa tối. Bởi trước đó Triển Nhan họp phụ huynh, nên khi họ bước khỏi nhà hàng thì đã muộn.

Cũng đúng lúc này trời nổi gió ầm ầm. Thẩm Lực ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen bao phủ, trời âm u, gió lạnh nổi lên, chắc sắp mưa to đây.

Anh và Triển Nhan đưa mắt nhìn nhau và dường như họ đọc được sự buồn cười không hẹn trước trong mắt nhau. Tự dưng Thẩm Lực thấy rung động trong lòng: Hoá ra khi hai người yêu nhau được ở cùng nhau thì cho dù có bị ướt như chuột lột đi chăng nữa thì cũng là một việc rất vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng anh làm sao có thể nhẫn tâm để cho người con gái anh yêu bị ướt chứ, anh tăng ga xe máy rồi hướng thẳng về phía nhà Triển Nhan.

Vừa về tới cửa nhà Triển Nhan thì mưa lộp độp rơi xuống. Hai người lại nhìn nhau, lần này họ cảm thấy hân hoan vô cùng. Triển Nhan vừa cười vừa nói:

- Đi thôi, vào nhà em tránh mưa đi anh! Nhưng không phải là em mời anh đau nhé, trận mưa này đã mời anh đấy.

Nhà Triển Nhan cách xa trung tâm thành phố, nhưng môi trường sống ở đây rất tốt. Khu dân cư cô ở có tên "Lệ Thuỷ Hoa Đình", vừa yên tĩnh lại vừa nho nhã, cách xa sự ồn ào, huyên náo của đô thị, thật là phù hợp với người con gái này.

Cô gái nhẹ nhàng nhảy chân sáo lên cầu thang, quay đầu lại thấy vẻ chần chừ của Thẩm Lực cô không nhịn được, cười phá lên rồi trêu:

- Lên đi, nhà chỉ mình em mà thôi, không có hổ ăn thịt người đâu mà sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play