- Có việc gì vậy?

Bác sĩ trực vừa hỏi vừa chạy về hướng phòng bệnh của cậu bé. Lúc họ nhìn thấy bộ dạng của cậu bé thì họ sợ hãi phát hiện ra cậu ta đang há mồm, hai mắt mở to dường như rách cả khoang mắt, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ.

- Cậu bé sợ hết hồn.

- Có chuyện gì vậy?

Bác sĩ trực ban vừa ra lệnh cho trợ lí, cấp cứu bệnh nhân vừa hỏi cô y tá.

Phần mặt lộ ra của cô y tá đỏ rực, cô không nói không rằng vội vã chạy ra ngoài tránh mọi người.

Bác sĩ trực không có phản ứng gì nhưng người đàn ông đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện đang đứng ở bên ngoài chạy như tên bắn theo cô. Một tay anh tóm lấy cô, tay còn lại giật chiếc khẩu trang của cô xuống.

Tạ Viễn Kiều kể tới đây liền dừng lại. Anh làm ngơ trước nét mặt hiếu kỳ của hai người bạn, anh lại bắt đầu chú tâm vào món cánh gà nướng trong đĩa.

Thẩm Lực và Diêu Thiên Bình đưa mắt nhìn nhau, dường như họ có chung một suy nghĩ, đó là nỗi sợ hãi, sự tò mò và sự ngóng trông. Lúc Tạ Viễn Kiều kể chuyện, trong đầu của Thẩm Lực lại hiện lên hình ảnh của cô gái trên xe bus. Anh vô tình đã hoà quyện hình bóng của cô gái đó với hình ảnh của cô y tá. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, và cũng chính bởi cái cảm giác này đã khiến anh đắm chìm trong câu chuyện này. Khi anh nghe tới đoạn cậu bé sau khi giật chiếc khẩu trang của cô y tá xuống đã sợ chết khiếp thì sắc mặt anh chuyển từ đỏ lựng sang trắng bệch.

Anh và Diêu Thiên Bình đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay sang Tạ Viễn Kiều. Tuy họ không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ bức xúc khi nhìn Tạ Viễn Kiều. Tuy họ không nói gì nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ bức xúc khi nhìn Tạ Viễn Kiều nhấm nháp ngon lành món cánh gà nướng xong xuôi lại hứng khởi uống một hơi tới già nửa vại bia đen. Họ biết Tạ Viễn Kiều là người thích ăn nói nửa chừng, hơn nữa nếu càng giục, anh ta lại càng làm già. Thế là họ cố nén sự tò mò đang sục sôi trong lòng lại chờ đợi Tạ Viễn Kiều mở miệng kể tiếp.

Tạ Viễn Kiều lấy giấy lau miệng, rồi đắc ý đưa mắt nhìn hai ông bạn. Anh biết tuy họ không nói ra nhưng trong lòng chắc nóng như lửa đốt.

Quả nhiên anh đã đọc được suy nghĩ của hai ông bạn. Anh dướn nhẹ mày rồi tiếp tục kể.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều tập trung sự chú ý vào cậu bé đáng thương kia. Khi họ tiếp tục nghe thấy tiếng kêu thét thứ hai thì vội vã quay người lại, lúc này hiện trường đã rối loạn lắm rồi.

Bệnh nhân kia trong giây phút đã quyết định hành động giống hệt cậu bé. Đầu tiên anh nắm chặt cánh tay cô y tá đang tìm cách thoát ra ngoài, tay còn lại nhanh chóng giật chiếc khẩu trang.

Cô y tá kinh hãi thét lên một tiếng, cô chạy chốn theo bản năng nhưng tất cả đã quá muộn. Bởi hành động của bệnh nhân kia quá bất ngờ nên cô không chút đề phòng. Hơn nữa anh ta lại rất khoẻ, hai người giành giật một lúc cuối cùng phần thắng vẫn thuộc về anh ta.

Nhưng khi anh ta đã nhìn rõ khuôn mặt không có khẩu trang che đậy của cô y tá mặc dù anh đã có chuẩn bị về mặt tâm lí nhưng vẫn cảm thấy quá sức tưởng tượng, cánh tay đang nắm chặt tay cô y tá tự dưng buông xuôi. Cùng lúc đó anh nghe thấy tiếng thét kinh hãi ngay bên cạnh mình.

Tiếng hét kinh sợ kia là của một cô y tá khác mới vừa chạy tới hiện trường. Cô ta mới bước tới cửa phòng bệnh lại không hề có trước một sự chuẩn bị nào về tâm lí nhưng lại phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng sợ hãi theo bản năng rồi tự cảm thấy đầu nặng trịch còn người thì nhũn ra, cô đã ngất xỉu.

Chỉ có cô y tá bị giật mất khẩu trang là bình tĩnh nhất, cô phản ứng rất nhanh, có lẽ cô có được sự phản ứng nhanh như vậy bởi bản năng tiềm ẩn trong con người cô rất mạnh. Một tay cô bịt mặt rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy chiếc khăn vắt trên đầu giường cô vội tóm lấy, bịt lên mặt rồi chạy ra ngoài.

Bệnh nhân kia dường như cũng sợ mất hồn. Mãi tới khi anh hoàn hồn trở lại thì đã không còn thấy tăm hơi cô y tá kia nữa. Anh nhìn thấy một cô y tá trẻ đang ngồi dựa vào cửa, hai tay ôm ngực, mặt tái xanh, thở hổn hển, trông điệu bộ giống như đang lên cơn đau tim.

Bệnh nhân kia nhìn cô nhưng không nói gì, anh vội vàng chạy ra ngoài cửa. Trên hành lang không có ai, anh chạy tới thang máy nhìn bảng hiển thị thấy thang máy đang ở tầng một.

Bệnh nhân kia đang ở tầng bốn. Anh không đủ kiên nhẫn chờ thang máy liền đẩy cửa bước vào thang bộ, anh lao như tên bắn như dùng hết sức lực mình có. Lúc này dường như anh quên mất mình là bệnh nhân bệnh nặng mới bình phục.

Anh chạy một mạch ra khỏi toà nhà khoa Nội rồi tìm kiếm xung quanh. Dù đã muộn nhưng một vài bác sĩ và bệnh nhân vẫn đang đi dạo xung quanh. Anh đưa mắt nhìn vào con đường nhỏ thông ra cửa sau của bệnh viện thì thấy bóng áo trắng lay động.

Anh liền chuyển hướng chạy nhanh về phía đó. Lúc này anh vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại cứ đuổi theo cô ta chứ?

Ánh đèn cứ lờ mờ chiếu khắp nơi, nên dù trời đêm nhưng cũng không tối lắm. Khi anh ta chạy tới con đường nhỏ có hoa mào gà trang trí, tiếng gió thổi ù ù bên tai. Nếu như đây không phải là bệnh viện, nếu như lúc này đây anh không phải đuổi theo cô y tá có bộ mặt khiến người ta sợ hết hồn thì với phong cảnh hữu tình như thế này dễ khiến người ta tức cảnh sinh tình rồi. Chỉ đáng tiếc là tâm trạng anh ta lúc này rất mâu thuẫn, đầu óc cứ rối tung lên, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt của cô y tá trong phòng điều trị. Cũng chính là khuôn mặt này đã khiến anh phải đuổi theo chủ nhân của nó.

Đó là một khuôn mặt thế nào ư? Trong quá trình hồi tưởng lại, anh cứ rùng mình liên tục. Cảm giác sợ hãi khiến anh lạnh hết cả người, anh có cảm giác từng lỗ chân lông trên người mình mở to. Mỗi khi có gió đêm thổi qua, lỗ chân lông lại co lại khiến anh run bắn.

Cho dù như vậy anh vẫn không có cách nào tin được mọi việc diễn ra là sự thật. Một thiên sứ áo trắng khiến ai cũng cảm thấy cô ấy rất hoàn mĩ, thế nhưng dưới lớp khẩu trang lại là một khuôn mặt quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play