Lão quản gia phải đi tới trường học xin phép nghỉ cho Bảo Nhi, thật ra thì một cú điện thoại là có thể giải quyết xong, nhưng lão thật sự không chịu nổi tịch ánh mắt sắc lạnh của Tịch Nhan luôn chiếu chằm chằm lên người lão, vì vậy lão xung phong nhận việc đi đến trường học.
Mà đúng lúc đó huấn luyện viên Vương cũng đang đi tìm chủ nhiêm lớp Bảo Nhi, học trò cưng của lão thế nào mà sáng nay vẫn chưa thấy tới tập luyện, có cái gì đó không đúng, lão còn trông cậy Bảo Nhi lọt vào Đội Tuyển Quốc Gia, lần trước là tranh tài giữa các học sinh với nhau, thắng cũng chỉ được coi là trẻ con chơi đùa, mặc dù là thi đấu ở nước ngoài nhưng dù sao cũng không hải là sân thi đấu tranh tài gì lớn.
Sau khi tựu trường, Vương lão đầu không chút nào kiêu ngạo, đối với Bảo Nhi càng yêu cầu nghiêm khắc hơn. Lão rất thích cái đứa nhỏ này, có tài thiên phú còn có nghị lực, bình thường những học sinh nữ đánh một buổi chiều liền luôn miệng kêu mệt, kêu khổ, nhưng từ trước tới giờ lão chưa từng nghe đứa nhỏ này kêu ca lấy một tiếng nào, mỗi lần đều là thấy nó cười híp mắt dáng điệu rất vui vẻ, khiến cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn rất nhiều.
Kết quả lúc này vừa vặn gặp gỡ lão quản gia mặc nguyên bộ Tuxedo đầu đội mũ dạ.
"Là ngươi!" huấn luyện viên Vương bộ mặt tức giận, gần đây nghe nói em gái mình tham gia sinh hoạt ở một câu lạc bộ cho người cao tuổi, thế nhưng trong trung tâm lại có một lão lưu manh không ngừng dây dưa với nó. Vì thế, huấn luyện viên Vương cố ý một lần ghé qua xem sao, em gái mình đang để tang chồng, nếu thật sự là gặp phải kẻ xấu, chẳng phải là sẽ rất bất hạnh hay sao.
Đối với lão quản gia, lão Vương nhìn thấy lần đầu tiên đã không thích, cả người mặc bộ Tuxedo lại gầy như que tăm nhưng vẫn luôn tự cho mình là đẹp trai hơn hẳn Châu Nhuận Phát, tóc thì chải hẳn sang một bên bôi keo bóng nhẫy, con ruồi nào không may đậu phải chắc chắn sẽ bị ngã gẫy chân, già rồi mà còn ra vẻ ăn chơi như vậy. Đã vậy hắn lại còn dám có chủ ý đối với em gái của mình, lão Vương thực là nhìn thấy không có điểm nào vừa mắt.
Cũng chính là ngày đó, lão quản gia bị lão Vương đánh cho cả người đầy thương tích, lão không thể nào hiểu nổi vì sao nhân loại nhỏ yếu này lại có sức mạnh như vậy khiến cho lão một chút phản kháng cũng không có cứ như vậy bị đánh tan tác, tóm lại lão rất đau đớn,chỏ nên lúc về nhà lão mới quyết tâm lấy ra loại thuốc bảo bối của gia tộc Vampire ra bào chế thành loại thuốc quý hiếm “Mỹ dung thánh phẩm”.
Kết quả trong cơn tức giận lại làm bậy làm bạ múc cho đứa nhỏ kia một bát, khiến cho con bé rơi vào trạng thái khó nói. . . . . Lão quản gia nhớ lại bất chợt thấy không rét mà run, tên tiểu tử Tịch Nhan kia bình thường không hề có xu hướng bạo lực, nhưng nếu hắn đã có ý định dùng sức thì nhất định lúc đó sẽ không phải là người. . . . . . Khụ khụ, vốn dĩ cũng đã không phải là người.
Kết quả tới trường học xin nghỉ lại đụng phải lão già này, hai người đều dừng bước, ánh mắt nhìn nhau cơ hồ muốn lao vào vật lộn trên đất, xung quanh có một đám lãnh đạo cùng các thầy cô trong trường giương mắt nhìn, có chuyện gì đã sảy ra? Hai ông lão nhìn sơ qua cũng đã bảy tám chục tuổi rồi mà lại lăn lộn trên đất thế kia? Vấn đề tình cảm sao? Thế gian này thật là lắm chuyện lạ mà!
Cuối cùng đương nhiên là lão quản gia thắng, lão tinh thần phấn trấn bò dậy, cả người quần áo đều xốc xếch, hướng tới một cô giáo trông hơi đẫy đà nói : “ Ta là cụ ngoại của Đào Bảo Nhi, hôm nay con bé bị ốm nên ta tới xin phép cho con bé nghỉ học mấy hôm."
Nói xong lão quản gia khập khễnh đi, trong lòng không ngừng mắng : "Nếu không phải là không thể biến thân, ta liền dùng cánh đè chết lão."
Vương giáo luyện nằm trên đất thoi thóp thở không ra hơi vẫn còn cố gắng kêu: "Quay lại ngay, lão phải cam đoan không được dây dưa với em gái ta nữa, nếu không ta đánh chết lão."
Hiệu trưởng vừa lúc đi ngang qua, thấy lão huấn luyện viên nằm trên đất nhất thời mắng một đám giáo viên bu xung quanh một trận té tát: "Chuyện gì xảy ra, mấy người có biết đạo lý kính già yêu trẻ hay không hả, nhìn thấy người già ngã xuống như thế mà không ai đỡ dậy là sao."
Vừa nói xong, liền đi đến trước mặt lão huấn luyện viên vẻ mặt ôn hoà mặt quan tâm nói: "Vương lão, lão cứ cố gắng nằm ở đây thêm một lát, xe cứu thương lập tức tới ngay."
Lão huấn luyện viên đưa tay ra nghĩ rằng thầy hiệu trưởng sẽ đơ mình dậy, kết quả hiệu trưởng giống như bị chạm điện đem tay rụt trở về, không hề có dáng vẻ muốn đỡ lão dậy, ai biết được lại không có người nào đỡ . . . . . .
Kết quả thật đáng thương Lão huấn luyện viên bò nửa ngày vẫn không dậy nổi, chờ tới khi xe cứu thương tới mới được đưa đi, chuyện này khiến lão càng thêm mối hận với lão quản gia. Không chỉ có mối thù đoạt em gái, còn có mối hận khắc cốt ghi tâm, Lão huấn luyện viên đã lớn tuổi rồi xương rất giòn, nên oanh liệt bị gãy mất mấy cái xương.
"Thứ người như thế mà lại là cụ ngoại của Bảo Nhi sao, không thể nào !" Trước khi ngát đi Lão huấn luyện viên vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
. . . . . .
Trong biệt thự.
Tịch đêm coi chừng Bảo Nhi đang ngủ say.
Da của cô càng ngày càng trắng, vốn là cô thường ngày đều rất thích phơi nắng, hôm nào cũng chăm chỉ tập Tennis cho nên làn da mặc dù không phải là đen nhưng tuyệt đối không phải nhợt nhạt như vậy, mà là một màu da rất khỏe mạnh.
Nếu như bình thường nhìn vào nước da này thể nào lão quản gia cũng dương dương tự đắc, hả hê mà nói thuốc của lão thật sự rất công hiệu, có thể làm cho da trắng đẹp như thế, nhưng là Bảo Nhi ngủ say bất tỉnh, toàn thân lạnh lẽo cứng ngắc, nếu không phải còn có nhịp tim, Tịch Nhan sẽ cho rằng cô đã chết rồi.
Giờ khắc này,Tịch Nhan chợt cảm nhận được đau đớn thấu tim.
Tay của hắn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Bảo Nhi, hắn muốn bảo vệ cô.
Abe ở một bên cũng có chút khổ sở, Bảo Nhi ngã bệnh không ai nấu cơm, không có gì ăn, thật rất ưu thương.
"Không bằng anh cắn cô ấy một cái, nhân lúc này cô ấy vẫn còn có nhịp tim." Abe đưa ra một chủ ý.
Liền lúc đó chỉ nghe thấy tiếng sàn nhà dưới lầu bị trấn động một hồi dài, Abe bị Tịch Nhan thẳng tay ném xuống.
Lão quản gia sau khi đánh nhau xong mới trở lại biệt thự, vừa vào cửa liền được chứng kiến một màn này, giật mình, bỏ qua ý muốn lên trên lầu hỏi thăm Tịch Nhan, lão ngoan ngoãn đi tới thư phòng, tìm kiếm quyển sách bí kíp da cừu của Cổ lão trong gia tộc lưu lại, lão phải nghiên cứu thật kỹ xem có phương pháp giải quyết nào hay không.
Giờ phút này Bảo Nhi giống như một pho tượng sáp, yên lặng nằm ở trên giường của Tịch Nhan, làn da trắng bệch không hề có sức sống, nhưng mà nhìn qua tháy Tịch Nhan nắm tay cô trông thật hài hòa, cả hai đều trắng bệch như nhau, có lẽ hiện tại nếu Bảo Nhi thức dậy thì sẽ không phải buồn phiền vì mình luôn phải làm nền để tôn lên làn da trắng trẻo của Tịch Nhan nữa rồi, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy trông mình thật đen đúa khó coi.
Đêm tối phủ xuống, Tịch Nhan cũng không muốn ăn gì, ngay cả cà rốt thứ hắn thích nhất cũng không hề động tới, hắn chỉ yên lặng ngồi bên giường nhìn Bảo Nhi, hắn cũng kiên quyết không chịu bật đèn, vì cô đã từng nói, ban đêm ngủ tắt đèn tương đối tốt cho sức khỏe.
Ánh trăng nhô lên.
Rèm cửa sổ mở rộng ra, cả căn phòng đều tràn ngập ánh trăng.
Tịch Nhan suy nghĩ một chút, có lẽ để cho cô được hấp thụ ánh trăng nói không chừng có thể tốt hơn chăng.
Vampire thích trăng sáng, tựa như loài người thích mặt trời. Ở dưới ánh trăng, bọn họ rất tự tại, bọn họ tin tưởng trăng sáng có thể chữa khỏi mọi đau đớn bệnh tật cho bọn họ.
Nghe nói nếu sinh mạng Vampire sắp mất đi chỉ cần cho ánh trăng chiếu vào trước ngực ánh trăng có thể chữa khỏi bệnh.
Tịch Nhan không chút do dự cởi áo, lộ ra bắp thịt cân xứng trên người, sau đó hắn bắt đầu cởi quần áo cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi thật ra thì vẫn tỉnh, nhưng là cô không thể nói chuyện, chỉ là vẫn còn có ý thức, cảm thấy thân thể cứng ngắc, toàn thân không thể động, nhưng cô lại rất tỉnh táo.
Cô cảm thấy buổi sáng sau khi uống xong cái thứ nước khó uống kia trời đất đột nhiên quay cuồng, sau đó cô liền té xỉu, nhưng vẫn cảm nhận được Tịch Nhan đang ôm mình, bế mình đi thẳng lên phòng của hắn, cô vẫn tỉnh, có cảm giác cơ thể của mình mỗi lúc càng thêm cứng ngắc, rất kỳ quái là cô lại không thể kêu lên được.
Còn nghe được Abe xui Tịch Nhan cắn mình . . . . . . Abe thật là xấu, chờ sau khi tỉnh lại mình nhất định sẽ thu thập hắn.
Cô cứ như vậy nằm thẳng băng âm thầm cảm nhận bàn tay Tịch Nhan đang nắm lấy tay mình. Thực sự lúc này cô không còn cảm nhận được gì, thân thể không còn cảm giác, nhưng bị Tịch Nhan nắm tay như thế này thì cô lại cảm nhận được rất rõ, một cảm giác lạnh lẽo giống nhau.
Vốn là Bảo Nhi coi như được nghỉ ngơi một ngày, nhưng đến tối , Tịch Nhan tắt đèn, bắt đầu cởi quần áo, Bảo Nhi không nhìn thấy hắn thì không sao, nhưng khi tay Tịch Nhan bắt đầu chạm lên người cô thì lại khác, đầu óc cô hoảng hốt không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Cả người cô cứng ngắc, đồng thời hai cái bánh bao trước ngực cũng căng cứng lên, lúc Tịch Nhan giúp cô cởi quần áo không thể tránh khỏi đụng vào nơi đó, hơn nữa Tịch Nhan sợ sẽ làm đau cô mà hiện tại cô lại không hề có cảm giác gì lỡ như không cẩn thận lại quá mạnh tay sẽ làm cô hỏng mất. Tịch Nhan ở trong bong tối cũng gần giống như người mù hoàn toàn không nhìn thấy gì chỉ có thể cẩn thận từng chút từng chút một cởi quần áo cho Bảo Nhi.
Đồng phục học sinh là áo sơ mi, lần lượt cởi từng cúc áo, tay Tịch Nhan rất lạnh, hắn nhẹ nhàng sờ quanh người Bảo Nhi, hắn quỳ gối xuống cạnh giường hai tay đồng thời dao động rất cản thận. Bảo Nhi cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn rồi, hai bàn tay thon dài của Tịch Nhan đồng thời đặt ở trước hai con thỏ nhỏ của Bảo Nhi, hắn còn cảm nhận được hai hạt đào nhỏ đang căng cứng, bởi vì thân thể bảo Nhi hiện tại đột nhiên càng cứng lên đột ngột.
Nhưng thực sự Bảo Nhi lúc này vẫn còn ý thức cô không ngừng gầm thét, không cho phép sờ nơi đó, cái tên sắc lang này, nhưng Tịch Nhan căn bản không nghe được, bàn tay hắn rời đi sờ tới sau lưng cởi nốt nút áo ngực của cô, đột nhiên hắn cảm thấy không đúng, nút áo đã hoàn toàn cởi ra, nhưng hắn mới vừa cảm thấy tâm trạng của cô hình như có sự biến hóa. Gần đây hắn ngày ngày không có chuyện làm liền đặt tay lên ngực mình để cảm nhận nhịp tim, cho nên với cái này hắn vô cùng nhạy cảm.
Tịch Nhan rất cao hứng, cho là ánh trăng thật sự có tác dụng, càng thêm ra sức đem áo sơ mi của Bảo Nhi cởi ra hoàn toàn, vì vậy Bảo Nhi cả người trên đều lõa lồ, thân hình tuyết trắng, cơ thể trẻ trung rất cân xứng thật sự vô cùng xinh đẹp, khác hẳn thân hình vạm vỡ của Tịch Nhan khiến lồng ngực hắn đột nhiên cũng thấy cứng ngắc.
Cứ như vậy, Tịch Nhan cùng Bảo Nhi hai người lõa lồ thân trên nằm song song với nhau trên giường hưởng thụ ánh trăng soi lên, một lát sau,Tịch Nhan liền đặt tay lên ngực Bảo Nhi kiểm tra nhịp tim, không có thay đổi, chẳng nhẽ ánh trăng không hề có tác dụng với cô?
Tịch Nhan lần lượt nhớ lại những hành động lúc nãy của mình? Cởi quần áo? Không đúng, cởi quần áo cũng không khiến nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Hắn thử dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Bảo Nhi, chậm dãi từ rốn lên dần đến trên ngực, hắn cảm thấy lúc tay mình đi tới chân sườn núi chợt lỗ tai nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.
Hắn ngay lập tức dùng hai tay hoàn toàn nắm gọn cả bộ ngực của cô, cảm giác giống như nắm hai cái cục mềm mại hình nón, hắn nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó lắng nghe nhịp tim, quả nhiên hắn đã tìm được điểm quan trọng, nhịp tim lại đập nhanh hơn một chút, cô bé này nhất định là vẫn còn có ý thức, nghĩ vậy nên Tịch Nhan hết sức cao hứng.
Bảo Nhi cảm giác ý thức của mìn đã bị Tịch Nhan làm cho ê ẩm tê dại vài chục lần rồi, trong khi đó người nào kia vẫn rất thuần khiết ra sức xoa nắn bộ ngực của cô chỉ sợ mình lơ dừng lại thì trái tim của cô cũng sẽ ngừng đập, nhưng hắn cũng sợ mình quá mạnh tay làm hỏng bộ ngực ấy nên có lúc nhẹ nhàng bao cả khuôn ngực có lúc lại chỉ se sẽ cảm thụ hai hạt châu nhỏ, rồi khe khẽ búng búng. Mặc kệ như thế nào chỉ cần tim cô không ngừng đập là tốt rồi.
Hơn nữa hắn còn cao hứng phát hiện, khi hai tay hắn cùng lúc đặt trên bộ ngực của cô không chỉ nhịp tim của cô đập nhanh hơn mà cả trái tim hắn đang một tiếng đập một nhịp cũng bất chợt đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp nảy lên không ngừng . . . . . . . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT