Lúc Bảo Nhi bưng mì đi ra, Tịch Nhan và Abe ngưng cãi vả, kích động nhìn bát mì nóng hổi.

Kể từ khi Quản gia bế quan, chưa có một lần nào bọn họ được ăn ngon, mặc dù là Ma cà rồng, nhưng sau nhiều năm, trừ một chút ngân khí đặc biệt kiêng kỵ ví dụ như tỏi, còn là thích uống máu tươi, thì thói quen ăn uống cũng không khác mấy so với con người, lúc này khuôn mặt của Tịch Nhan cũng không còn vẻ lạnh lùng, bởi vì tiếng bụng kêu đã bán đứng hắn.

Bảo Nhi sau khi bưng lên ba tô mì, ngồi xuống hào phóng nói: "Bắt đầu ăn thôi."

Thấy bát mì, Abe cùng Tịch Nhan cũng rất kích động, hai người mặc dù cũng rất nhiều tuổi rồi nhưng trong thế giới của Ma cà rồng vẫn còn là ở tuổi thiếu niên tính cách vẫn tương đối hoạt bát. Rất lâu không có ăn thức ăn bình thường rồi, Abe như hổ đói một hơi giải quyết xong bát mì, động tác của Tịch Nhan lịch sự ưu nhã nhưng tốc độ cũng không hề chậm, trong nháy mắt đã nhìn thấy đáy bát.

"Thêm một bát nữa." Abe lau cái trán, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.

Tịch Nhan cũng đầy đầu mồ hôi, ôm bụng, trầm giọng hỏi: "Trong mì, có cho thêm cái gì không?"

"Canh xương, rau dưa, còn có tỏi giã, mùi vị không tệ phải không. Ăn tỏi giã đổ mồ hôi, đối với thân thể rất tốt! Chỉ là, hai người các cậu chảy mồ hôi quá nhiều thôi." Bảo Nhi nhìn hai người giống như vừa từ nhà tắm đi ra, cũng không suy nghĩ nhiều, bưng chén đi múc thêm mì.

Abe cùng Tịch Nhan liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau quát to một tiếng, chạy lên trên lầu.

Abe ôm bụng, mồ hôi như thác nước hỏi: "Tịch Nhan, chúng mình có thể chết sao, hiện tại đi đánh răng có kịp không?"

Tịch Nhan đen mặt nghiêm nghị nói : ". . . . . . Có nước súc miệng."

Vì vậy hai người cũng đi tìm nước súc miệng, Abe uống một hớp rồi nhổ ra, nhưng vẫn cảm thấy bụng khó chịu như lửa đốt, đầu đầy mồ hôi.

Lại thấy Tịch Nhan không chút hoang mang giơ bình lên, một hơi uống cạn nửa bình, mồ hôi trên trán cũng ít đi một chút.

Abe học Tịch Nhan cũng đem một chai uống cạn sạch, mới cảm giác khá hơn chút.

"Tịch Nhan, tôi không muốn đi xuống, cô gái nhỏ này quá đáng sợ." Abe có chút yếu đuối làm nũng nói.

"Không được." Tịch Nhan cự tuyệt nói, chủ yếu là cảm giác mình dầu gì cũng là Bá tước, nếu để cho người khác biết cư nhiên bị một cô gái nhỏ chơi một vố, quá mất mặt rồi.

Abe nghe, tự cho là đúng gật đầu một cái nói: "Đúng vậy, con người đều ăn tỏi , không ăn tỏi sẽ bị phát hiện là Ma cà rồng , vậy chúng ta đi xuống đi."

Vì vậy khi Bảo Nhi bưng bát mì đã được cho thêm một thìa tỏi giã lớn đi ra, Abe cùng Tịch Nhan đã ngồi ở vị trí cũ.

Abe thấy bát mì vừa được bưng lên trước mặt, cả người cũng bị choáng rồi, cái trán lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Bảo Nhi tò mò hỏi: "Các cậu có nghe thấy hình như có âm thanh kỳ quái không? Có thể là ảo giác vì nơi này quá lớn. Đúng rồi Abe, làm sao cậu không ăn? Mới vừa rồi cậu không phải nói là còn phải ăn thêm một bát nữa sao?"

Abe hoảng sợ nhìn bát mì, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt biểu lộ sự nghi ngờ của Bảo Nhi, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Tịch Nhan, vì không muốn bị hoài nghi, hắn ưỡn ngực, nhắm mắt lại, lấy can đảm sẵn sàng hi sinh, một hơi đem bát mì tống vào trong miệng. Sau đó lại bắt đầu toàn thân đổ mồ hôi, hắn lấy ra nước súc miệng, ừng ực ừng ực uống.

"Cậu uống cái gì thế?" Bảo Nhi cảm thấy Abe thật là đáng yêu, ăn mì cũng ăn gấp gáp như vậy, uống nước cũng uống thật gấp gáp, một hơi bình nước cũng thấy đáy rồi.

Abe ngửa cổ làm một hơi trong mồm tràn đầy nước súc miệng, hắn cảm giác mình mới từ Quỷ Môn quan trở lại, cầm cái bình trong tay lắc lắc nói:

"Nước suối, Lam Bình ."

. . . . . .

Bảo Nhi thấy Tịch Nhan còn không ăn mì, vừa muốn mở miệng hỏi, chỉ nghe thấy hắn nói: "Tôi ăn no."

Sau đó ưu nhã cầm khăn tay lau miệng, rời khỏi bàn ăn.

Abe ai oán nhìn theo bóng dáng Tịch Nhan, vì sao anh không phải sớm một chút nói cho tôi biết, trực tiếp có thể nói ăn no, gào khóc gào khóc. . . . . .

Bảo Nhi thật cao hứng ăn mì xong, thu thập bát đũa, bắt đầu làm vệ sinh. Abe giống như rất mệt mỏi, không còn máy vi tính, yếu đuối tựa vào trên ghế sa lon, cầm trong tay chai nước Lam Bình, thỉnh thoảng lại làm một ngụm, còn thổi ra bong bóng màu xanh dương.

Tịch Nhan vẫn là tây trang thẳng thớm đứng ở phía trước cửa sổ, một tay ưu nhã bưng một ly chân cao, bên trong đựng cũng là chất lỏng màu xanh dương.

Bảo Nhi quét dọn xong, thật vui vẻ về nhà, lưu lại hai sinh vật khổ sở, từ phòng ngủ không ngừng qua lại phòng vệ sinh.

Thứ sáu.

Bảo Nhi cứ theo lẽ thường đi siêu thị mua mì cùng cải trắng, sườn thăn tươi mới, còn chọn hai cân cà rốt tươi rói. Hôm nay là mua mì nước, so lần trước nấu mì càng ăn ngon hơn.

Lúc cô bưng mì lên bàn ăn, Abe cùng Tịch Nhan sắc mặt nặng nề.

Abe đằng hắng một cái, hỏi: "Tôi mới vừa thấy cô tìm kiếm cái gì đó, đã tìm được chưa?"

Bảo Nhi quệt mồm nói: "Lọ tỏi giã lần trước không thấy, tìm thật lâu cũng không tìm được, có phải các cậu ăn hết rồi không."

Abe ánh mắt lóe lên, liều mạng gật đầu nói: "Đúng vậy, ăn hết rồi."

"Oa, các cậu thật lợi hại. Không nghĩ tới các cậu lại thích ăn tỏi giã như vậy, lần sau sẽ mua thêm cho các cậu."

Tịch Nhan hung hăng trợn mắt nhìn Abe một cái.

Bảo Nhi không hề phát hiện bọn họ có cái gì không đúng, cô nắm chặt hai tay, mỉm cười nói: "Như vậy, chúng ta ăn thôi. Mặc dù không có tỏi giã thật đáng tiếc."

Hai con sinh vật khác loại cũng không cảm thấy tiếc nuối, bắt đầu yên tâm ăn.

Bửa tiệc này rất tốt đẹp, không có thứ tỏi giã ghê tởm hơn nữa lại có cà rốt, Tịch Nhan luôn luôn mặt lạnh sắc mặt cũng khá rất nhiều.

Cơm nước xong, Abe nhiệt tình hỏi: "Cô có muốn làm quản gia cho chúng tôi không?"

Đối với Abe có đồ ăn ngon là quan trọng nhất, tuyệt đối vượt qua an toàn tính mạng.

Bảo Nhi rất kinh ngạc, do dự một chút, nói: "Tôi hiện tại đang học trung học, việc học tương đối vất vả, không có nhiều thời gian, hơn nữa, tôi chỉ biết nấu mì."

Nghĩ đến Quản gia không biết muốn bế quan mấy tháng mấy năm hay là mấy trăm năm, hai người bọn họ cũng không thể ra ngoài mua sắm, mà cô gái này giống như rất ngu , nên tương đối an toàn, Tịch Nhan cầm cà rốt trong tay không phản đối.

Abe cảm thấy Tịch Nhan không phản đối thì đồng nghĩa với đồng ý, vì vậy càng thêm nóng lòng khuyên nhủ: "Không sao, không sao, nhà tôi có rất nhiều thực đơn, chỉ cần cô nguyện ý học tôi liền có thể dạy cô."

Abe tiếp tục tấn công: "Hơn nữa tiền lương rất cao, ban ngày cô có thể tự do hoạt động, buổi tối nấu cơm cho bọn tôi là được, những gian phòng dưới lầu tùy cô chọn một gian."

"Ngay cả căn phòng ở chính giữa cũng có thể sao?" Bảo Nhi có chút bị dao động, chần chờ hỏi.

Abe liều mạng gật đầu, chủ động đi mở cửa gian phòng.

Phòng chính giữa tầng một cũng là một gian phòng ngủ lớn, có phòng vệ sinh riêng cùng phòng thay quần áo, trên giường có một tấm đệm thật mềm mại, bên cạnh giường cũng có cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra có thể thấy một sân cỏ rộng lớn bên ngoài biệt thự, so với 'phòng cho tổng thống' trong tivi có phần xinh đẹp hơn.

Bảo Nhi đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình ở phía ngoài sân cỏ sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương, một vùng hoa hướng dương. . . . . . Sáng sớm , lại có thể thấy ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào vườn hoa.

Abe cùng Tịch Nhan mà thấy, cũng nhất định sẽ rất cao hứng, Bảo Nhi khóe miệng nở nụ cười, hỏi: "Vậy tôi có thể tự bố trí cho căn phòng của chính mình hay không? còn có vườn hoa ở trên sân cỏ trước mặt?"

Bị Bảo Nhi dùng cặp mắt trong sáng đang mở to nhìn chăm chú, Abe tình cảm dạt dào, khoe khoang khoác lác nói: "Dĩ nhiên, không chỉ phòng của cô, cả biệt thự tất cả thuộc về sự trông nom của cô."

. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play