Sớm có máy bay đợi sẵn, Bảo Nhi ngây ngốc đi theo Tịch Nhan và Abe lên máy bay, mới vừa ngồi vào, Bảo Nhi còn không kịp tò mò, máy bay liền cất cánh.
Không có cảm giác ùng ùng lúc cất cánh, ngược lại giống như ở phòng bao KTV, còn có ghế sa lon mềm mại, màn hình TV, bàn ăn, phía trên có rất nhiều món điểm tâm nho nhỏ.
Tịch Nhan tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần , Abe tiếp tục ăn đồ, vừa ăn vừa nhìn Bảo Nhi nói: "Cô cũng ăn đi, Tịch Nhan nói cô thích ăn ngọt, cố ý sai người chuẩn bị."
Bảo Nhi nhìn một bàn toàn món điểm tâm ngọt, có chừng trăm món, thật sự là cố ý chuẩn bị cho mình? Thật là quỷ dị.
Khoảng thời gian ngồi trên máy bay không ngắn cũng không phải là qua dài, Bảo Nhi vừa ăn đồ ăn vặt, vừa cùng Abe chơi trò chơi.
"Abe tôi đánh tennis thắng." Bảo Nhi nói tới chuyện tốt của mình lúc ở Pari với Abe.
"Tôi đều biết rõ." Abe lấy cốc nước trái cây bên cạnh, hít một hơi lại hít một hơi phao phao. . . . . .
"Làm sao cậu biết? Chẳng lẽ các cậu đi xem tôi thi đấu?" Bảo Nhi không tin, cho là Abe thuận miệng nói.
Abe lắc đầu, nhìn Tịch Nhan đang nghỉ ngơi giận mà không dám nói gì.
Hắn mặt chua cay, mấy ngày nay thật khổ, mặc dù không có đích thân tới hiện trường đi xem thi đấu, nhưng Tịch Nhan lại đem những trận so tài của Bảo Nhi trực tiếp tái hiện thành một bản sao theo đúng diễn biến tại hiện trường. Còn cứng rắn kéo hắn ban ngày cùng nhau đứng lên xem so tài, ép buộc hắn toàn bộ năm ngày không để cho hắn ngủ.
Thật vất vả cuộc thi đấu mới kết thúc, bữa tiệc gia tộc chính thức bắt đầu, Abe chuẩn bị ăn một bữa thật thịnh soạn để bồi bổ, không nghĩ tới mới vừa ăn chút thức ăn, bữa ăn chính còn chưa thấy đâu, lại bị Tịch Nhan lôi ra ngoài, cằn nhằn suốt dọc đường, kết quả lại là tới đón cô bé này , còn không cho nói. . . . . .
Sớm biết Tịch Nhan tàn nhẫn như vậy, ban ngày không thể ngủ còn phải đứng xem so tài, gặp phải thức ăn ngon cũng không được ăn, hắn cũng sẽ không tới mà ở lại nhà cùng lão Quản gia nằm trong quan tài cũng hạnh phúc hơn so với như thế này nhiều.
Thấy Bảo Nhi tò mò, hắn uất ức nói: "Ăn nhiều vào, tôi đi toilet."
Abe đây là trốn đi rồi. . . . . . Hắn ngồi ở nệm da thật êm ái hào hoa trên bồn cầu, đang nghĩ tới hôm này còn chưa được ăn bữa tiệc lớn hào hoa thế là đã đi vào giấc mộng rồi. . . . . . Cũng không ngại cúc hoa bị lạnh, thật là bị Tịch Nhan hành hạ thảm hại.
Bảo Nhi ngồi một mình rất nhàm chán, dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, đầu tiên là tựa vào ghế sa lon, sau đó chầm chậm nằm xuống từ lúc nào.
Tịch Nhan vẫn nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, nhìn người nằm ở bên cạnh mình, thật yếu ớt, cái cổ thon dài đẹp mắt lộ ra bên ngoài có thể nhìn thấy từng mạch máu dưới làn da trắng mịn, tựa hồ có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp đang chảy, cô có tướng ngủ không tốt lắm, bộ váy thi đấu rất ngắn không giấu được thân thể của một thiếu nữ đang bắt đầu dậy thì.
Tịch Nhan cảm thấy có một hơi thở nhẹ nhàng đang quanh quẩn bên cạnh khiến hắn có cảm giác rất lạ lùng, trong lòng bỗng trở nên kích động, ngón tay thon dài của hắn không tự chủ vuốt khẽ qua cổ của Bảo Nhi.
Giống như mê muội, hắn cúi đầu, nhích tới gần Bảo Nhi, chợt một âm thanh vang lên: "GAME OVER!"
Tịch Nhan kinh hãi đứng lên, thì ra là âm thanh kết thúc trò chơi PSP trên tay Bảo Nhi.
Hắn ngồi trở lại vị trí của mình, cũng cố gắng cách xa cô bé này một chút, rất kỳ quái, mình thiếu chút nữa khống chế không được mà hôn cô, đây chỉ là một cô bé yếu ớt mà thôi.
Giấc mộng của Bảo Nhi chắc là mộng đẹp, trên miệng cô khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
Máy bay đến Antwerpen _Bỉ thì ngừng lại.
Đã là buổi tối.
Abe lại hoạt bát nhảy loạn la hét muốn ăn bữa tối thật sang trọng, Tịch Nhan cũng vẫn là mặt lạnh lùng, chỉ có Bảo Nhi mặt hồng hồng do vừa ngủ dậy, mờ mịt hỏi: "Đây là đâu?"
Abe trả lời là Antwerpen có bầu không khí ẩm ướt, xung quanh toàn là những tòa lâu đài cổ kính từ thời Trung cổ, trông như là một bức tranh tang thương, để lại cho người ta cảm giác bất an khó hiểu.
"Ta thích nơi này." Bảo Nhi là một người rất dễ dàng thỏa mãn, nhếch môi cười nói.
Chỉ là bên ngoài vẫn còn có chút lạnh, Bảo Nhi nhịn không được rùng mình một cái.
Tịch Nhan nhìn thấy vậy khẽ cau mày: con người thật là yếu đuối gióng như con đom đóm vậy.
Hắn đem tây trang cởi ra, ném cho Bảo Nhi.
Abe quay lại nhìn, híp mắt suy nghĩ, rồi oán giận nói: "Tịch Nhan, người ta cũng lãnh, gió lạnh vừa thổi, người ta mỡ thật dầy cũng bị lạnh phát run."
Đáp lại hắn là một đoạn cà rốt.
"Ai u, đau quá!" Abe vuốt đầu của mình, anh họ thật thiên vị.
Đoàn người đi tới phòng ăn đã được đặt sẵn, chặn lại cái miệng không ngừng lải nhải của tên mập nào đó.
Bảo Nhi chắc lưỡi, ngồi máy bay đi ngàn dặm xa xôi tới đây, lại thật sự vì ăn cơm? Đây cũng quá biến thái rồi. . . . . .
Chỉ thấy khuôn mặt Tịch nhan lộ ra vẻ đây là chuyện đương nhiên, Abe thì nước miếng đang chảy không ngừng, Bảo Nhi đành giữ vững trầm mặc, một hồi cố gắng ăn, lại ăn.
Bàn ghế được làm bằng gỗ tếch, hoa văn trên trần nhà rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần tinh tế, trên bàn ăn được bầy bằng đồ gốm sứ cùng ly thủy tinh trong suốt, thật là sự kết hợp hài hòa giữa cổ kính và hiện đại.
Phòng ăn không có nhiều người, mỗi bàn đều đã được đặt trước, mỗi ngày cũng chỉ phục vụ 28 bàn, người dẫn đường đưa mấy người bọ họ đi đến bàn cuối cùng.
Đầu bếp dùng nhũng thức ăn tươi mới nhất, bắt đầu nấu nướng, mỗi món ăn đều không thêm tỏi, bọn họ luôn nhớ các sở thích của khách hàng .
Cây dừa được tạo thành bởi những lát cá mỏng màu đỏ tươi, gan ngỗng nướng, món cá nướng đặc sản Catskills, mỗi một đạo món ăn cũng hết sức tinh xảo, làm cho người ta không đành lòng ăn.
Bản lĩnh của mình quả thật không dám so sánh với những người trước mặt này, những món ăn trước mặt thật là món ăn ngon nhất trên đời, Bảo Nhi ăn cực kỳ cao hứng.
Cuối cùng là món điểm tâm ngọt: bánh mâm xôi nướng.
Uống kèm với rượu nho trắng, Bảo Nhi cũng được cho phép uống một chén lớn, đôi mắt bắt đầu nhìn có chút mê hoặc, trông có ve ngu hơn so với bình thường.
Ăn uống no nê, Bảo Nhi say rượu trở thành dũng sĩ, cứng rắn lôi kéo bọn họ muốn đi dạo phố không cố kỵ chút nào, khiến gương mặt Tịch Nhan giống y như tượng đá cả người phát ra hàn khí.
Abe vừa ăn no nên toàn thân không muốn động đậy, trực tiếp lao về máy bay lăn ra ngủ.
Tịch Nhan đi theo phía sau cô, nhìn cô bước đi xiêu vẹo mà vẫn cố gắng lôi kéo mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Thật vất vả mới tới được đây, nhất định phải mua chút quà lưu niệm mang về." Bảo Nhi được tiền thưởng cũng coi như có chút tiền dư rồi, hăng hái dâng trào.
"Quà lưu niệm?" Tịch đêm thật không biết là cái gì.
"Ặc, chính là chỉ nơi này thịnh hành một loại sản phẩm gì đó." Vị mặt than trước mắt này có chí thông minh kinh người, nhưng những vấn đề thông thường thì lại không biết chút gì, có lẽ thiên tài đều như vậy không thông hiểu việc đời đi, Bảo Nhi tự mình giải thích.
Antwerpen nổi tiếng nhất chính là kim cương.
Nơi này nổi tiếng nhất thế giới về điêu khắc kim cương và có rất nhiều trung tâm giao dịch, lượng giao dịch kim cương ở đây chiếm 60% toàn cầu. Nghe nói Antwerpen chỉ có hai loại phụ nũ —— mua được kim cương và không mua được kim cương .
Tịch Nhan cũng chỉ thích món ăn ở nhà hàng kia, nhưng nếu con người đều có thói quen mua "quà lưu niệm" vậy thì hắn cũng mua chút kim cương đi.
Hắn gọi điện thoại, kêu người mang một bọc kim cương tới đây. Chọn lấy một viên màu hồng ném cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi cầm viên ngọc màu hồng lớn như hạt đậu lành trong tay, thật xinh đẹp, không nghĩ tới Tịch Nhan cũng sẽ mua sản phẩm thủ công mỹ nghệ.
Trả lễ lại, cô cứng rắn lôi Tịch Nhan đến cửa hàng bán những đồ mỹ ký.
"Tịch Nhan, cậu có tin Christ không?" Bảo Nhi hỏi.
Tịch Nhan đang cứng nhắc vì bị bàn tay ấm áp của cô nắm lấy, đầu có chút đờ đẫn gật đầu một cái.
Ma cà rồng ghét bạc tinh khiết, bởi vì tục truyền Ma cà rồng là bất tử, chỉ có dùng kiếm được đúc từ bạc nguyên chất đâm vào tim của họ thì mới có thể giết chết bọn họ được.
Cho nên đối với bạc tinh khiết gì đó bọ họ tự nhiên có sự bài xích.
Chỉ là Tịch Nhan bị cô bé này dắt đi, liền giống như bị khống chế suy nghĩ, yên lặng nhìn cô mua một đống trang sức bằng bạc tinh khiết.
Lúc ra khỏi cửa hàng đồ trang sức, Bảo Nhi buông lỏng tay Tịch Nhan hắn rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi.
Ở một cái hẻm nhõ yên tĩnh Bảo Nhi chọn ra một cái thập tự cô cố ý mua tặng Tịch Nhan nói :" Cho cậu này, tôi có thể đeo cho cậu không?"
Có chút đang say nên Bảo Nhi hết sức lớn mật, mặt trịnh trọng nhìn Tịch Nhan.
Thấy Tịch Nhan không lộ vẻ gì.
Bảo Nhi động tác lưu loát nhón chân lên, đôi tay vòng qua cổ Tịch Nhan nhẹ nhàng cài nút dây truyền, đeo lên cho hắn một đay truyền bạc có gắn mặt hình cây thánh giá.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy hơi ấm của cô bé đang nhích lại gần mình, nhịp tim của hắn lại thay đổi thật dồn dập, sau đó thấy quanh cổ có cảm giác rát bỏng, lần đầu tiên hắn có cùng một cảm giác với Abe: Có phải là mình sắp chết rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT