Bi Mạt ngậm một ngọn cỏ ngẩn người nằm nghiêng trên cây. Tà Ma sơn trang còn có một đống đại sự chờ y về xử lý, nhưng mà song mâu đẫm lệ ấy cứ lảng vảng trong đầu y không cách gì gạt bỏ. Càng kỳ quái là Cận Lăng nhu nhược hiếm thấy như thế làm cho Bi Mạt hận mình đã không hạ quyết tâm trừng phạt hắn …..

Đủ loại hình thái của Cận Lăng khiến y vô pháp tĩnh tâm xử lý công vụ mới bực dọc bỏ chạy tới chỗ nhàn hạ này.

” Thiếu chủ ngươi ở đây sao?”

Tôn bà bà đứng ở dưới tàng cây hỏi.

” Chuyện gì?”

Bi Mạt từ trên cây nhảy xuống, Tôn bà bà là một trong số ít những trưởng lão y thực tâm tôn kính.

“ Mấy ngày gần đây, Thiếu chủ có vẻ thất thường, tâm trạng bất định, giống như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết. Nếu thật sự như vậy, không bằng nói cho bà già này nghe, ta vẫn có thể cho ngươi chút ý kiến”

Trong mắt Tôn bà bà, Bi Mạt bất quá cũng chỉ là một hài tử cô độc, lặng lẽ mà cao ngạo.

” Bà bà……….. Ta………..”

Bi Mạt muốn nói lại thôi.

” Nếu lão đoán không sai, Thiếu chủ ngươi vì Cận thiếu gia mà phiền lòng?”

Bị một câu vạch trần càn khôn, Bi Mạt đành xấu hổ gật đầu, cảm giác tâm tư mình bị người khác nhìn thấu thật không tốt chút nào.

” Ngươi thấy thế nào?”

Tôn bà bà mỉm cười hỏi.

” Ta cảm thấy rất kì quái, lúc ta không gặp hắn, lại vô thức nhớ tới hắn, thấy hắn, lại muốn ức hiếp hắn. Có khi nhìn hắn ở cùng Liên nhi, chẳng biết sao liền phát hỏa. Ta thật sự không biết ta bị sao nữa.”

Bi Mạt thất vọng cào đầu.

” Ha hả…………. Tiểu tử ngốc, cái loại cảm giác này gọi là ‘ yêu’!”

” Yêu? Ý ngươi là ta yêu hắn?”

Bi Mạt sửng sốt chỉ vào chính mình.

” Ân!”

Tôn bà bà gật đầu.

” Nhưng mà, nhưng mà chúng ta ………………. Chúng ta đều là nam nhân cho dù ta nguyện ý nhưng đây cũng là chuyện lễ giáo không cho phép”

Bi Mạt nói ra hiện thực y không muốn đối mặt nhất. Hai tay giật lấy tóc đủ để thấy trong lòng y đang tranh đấu dữ dội thế nào.”

” Lễ giáo?” Tôn bà bà cười nhạt “Đó là cái thứ thối rữa gì vậy? Hài tử để ta kể chuyện cũ cho ngươi nghe.”

” Đó là chuyện thật lâu trước kia. Từ bé ta đối ca ca ta có một loại cảm tình không thể nói rõ, khi đó chúng ta còn chưa tới tuổi nhận thức được tình yêu, nên đem chuyện hắn cùng ta trở thành chuyện vô tư đơn thuần của hai đứa nhỏ.”

Tôn bà bà nhẹ thở dài một hơi.

” Chúng ta không ngừng lớn lên, loại cảm giác này chẳng những không biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt”.

Tôn bà bà khó nén đau thương ngày xưa, nhưng vẫn tiếp tục nói.

” Về sau có một lần hắn uống rất nhiều rượu, tựa như nổi cơn điên vọt vào trong phòng ta đối ta thổ lộ, lúc ấy ta vừa mừng vừa lo, ngay đêm hôm đó chúng ta kết hợp. Nhưng ta chưa từng hối hận, và cũng sẽ không bao giờ hối hận”

” Sau đó ta biết hóa ra hắn sớm đã sinh ra loại tình cảm vượt mức huynh muội với ta, nhiều năm qua khốn khổ không chỗ phát tiết, đành phải mượn rượu tiêu sầu.”

” Chúng ta cuối cùng tâm ý tương thông, những ngày tiếp đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta”

” Chúng ta gần gũi nhau nhưng không có lúc nào là không bị cái loại lễ giáo đáng sợ đó trói buộc. Chúng ta thống khổ vài lần đều muốn tìm chết”

” Sau đó, chúng ta quyết định chạy trốn đến một nơi không ai biết, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không cần lo sợ. Vào thời điểm chúng ta ước định, một đêm mưa sa gió giật, cái ngày mà ta lại do dự, không muốn suốt đời bị lương tâm khiển trách, ta sợ hãi lỡ sự việc bại lộ những ngày sau sẽ giống lũ chuột chạy qua đường bị người ta giẫm đạp, vì thế ta không đi “.

Nét mặt già nua của Tôn bà bà lệ tang thương đầy rẫy.

” Đêm ấy hắn đứng cả đêm đợi ta dưới mưa, bởi vậy nhiễm bệnh hiểm nghèo rời ta mà đi. Mà khi đó trong bụng ta đã có cốt nhục hắn. Song thân tra hỏi, ta cầm chắc cái chết nói cho bọn họ biết phụ thân hài tử”.

” Thiếu chủ ngươi có biết ông trời tàn nhẫn với ta tới cỡ nào không?”

Một đôi tay già cõi tràn đầy nếp nhăn kích động níu ngực áo Bi Mạt.

” Bọn họ nói cho ta biết thực ra hắn không phải ca ca ruột của ta! Mà là một tiểu oa nhi bị vứt bỏ ven đường được họ nhặt đem về!”

Tôn bà bà khóc không thành tiếng.

” Thiếu chủ! Lúc ngươi tìm được tình yêu chân chính, làm sao có thể lấy cớ lễ giáo che giấu sự yếu đuối của mình? Chờ tới khi đánh mất hắn, ngươi sẽ hối hận không kịp!”

Bi Mạt diện vô biểu tình đỡ thân người run rẩy của Tôn bà bà, nhưng khóe mắt vẫn không kiềm nén được len ra hai hàng thanh lệ.

Y nhắm hai mắt lại.

” Tôn bà bà ta hiểu rồi, ta biết nên làm như thế nào”

Bi Mạt lần thứ hai mở ra hai mắt, song mâu màu tím đạm tăng thêm một phần kiên định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play