Vỹ thanh
Vốn dĩ Quân Chấn Tiêu định phái người đi mời vợ chồng Trình Định Nghiêu, nhưng mà gần đây hắn hy vọng có thể biểu hiện ra thành ý của bản thân, thứ hai cũng không hy vọng trên đường xảy ra việc gì mà trì hoãn, cho nên cuối cùng hắn quyết định tự mình đi một chuyến.
Biết được quyết định của hắn, Trình Tịnh Tuyết cũng kiên trì muốn cùng hắn đi.
Từ sau khi chia lìa ở Hàng Châu, nàng đã rời xa cha mẹ một thời gian rồi, trong lòng nàng rất nhớ bọn họ, hy vọng có thể sớm gặp lại họ một chút.
Trừ lý do đó ra, nàng cũng không thể cùng Quân Chấn Tiêu tách ra quá lâu, cho nên liền đi theo.
Trải qua hơn mười ngày lộ trình, sau đó bọn họ thuận lợi đến nhà thúc phụ Trình Định Nghiêu, thấy được Trình Định Nghiêu tích cực tìm cách gia nhập thương trường một lần nữa, mà Quân Chấn Tiêu cũng giáp mặt biểu lộ tâm ý muốn cưới Trình Tịnh Tuyếtvợ.
Biết được tin tức này, trong lòng Trình Định Nghiêu mừng rỡ vô cùng, tình huống này cùng việc hắn âm thầm kỳ vọng phát triển lúc trước rất giống nhau, hắn đương nhiên không phản đối.
Vì thế, dưới sự đồng ý cùng chờ mong của tất cả mọi người, hôn sự của Quân Chấn Tiêu cùng Trình Tịnh Tuyết được chuẩn bị với tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Đến ngày bọn họ thành thân “Lãnh Diễm Bảo” được bố trí vô cùng vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, chật ních khách đến chúc mừng.
Ngoài thân bằng quyến thuộc của Quân gia ra, còn xuất hiện thêm vài nam tử đến từ Hàng Châu, đây đều là những nam tử từng ái mộ, theo đuổi Trình Tịnh Tuyết ── bởi vì Trình Tịnh Tuyết khi còn ở Hàng Châu cũng có một số tỷ muội tốt nên nàng đã mời họ tới tham dự hôn lễ, bởi vậy tin tức cứ như thế rơi vào trong tai những nam nhân này.
Lúc trước khi Trình gia phát sinh biến cố, bọn họ vốn dĩ cố ý nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu muốn cưới nàng làm vợ, không thể ngờ được vẫn chưa kịp nói gì, nàng đã theo Quân Chấn Tiêu rời đi, khiến cho bọn họ bóp cổ tay cực kỳ. Lúc này nghe nói nàng phải xuất giá, bọn họ lại không muốn tin tưởng, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể hết hy vọng.
Mà lúc này, thấy tiểu mỹ nhân ái mộ thật sự phải gả phu quân, bọn họ tuy rằng không thể không hết hy vọng, nhưng cũng cực kỳ không phục.
Vì thay bản thân “ xả bớt ấm ức ”, cho dù cả người Quân Chấn Tiêu tỏa ra khí thế ác liệt làm cho bọn họ sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được thừa dịp náo động tân phòng lớn tiếng nói ──
“Họ Quân kia, nếu ngươi đối đãi với Tịnh Tuyết không tốt, ta nhất định sẽ giành lại nàng!”
“Tịnh Tuyết cô nương, nếu tương lai cô nương không được hạnh phúc, cứ việc trở về Hàng Châu tìm ta!”
“Đúng đúng đúng, còn có ta, nếu hắn không đối đãi tốt với nàng, nàng cứ việc rời khỏi hắn!”
Nghe những nam nhân này ngươi một lời, ta một tiếng sắc mặt Quân Chấn Tiêu càng lúc càng khó coi, hai mày rậm cũng càng nhíu chặt hơn.
“Yên tâm đi! Vĩnh viễn không có một ngày như vậy!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, sau khi nói xong, bất chấp người tới là khách, đem những nam nhân nhìn không được này tống ra ngoài, đóng cửa chốt khóa lại.
Đuổi đi những tên chán ghét này, sau đó vừa quay đầu lại, liền thấy nương tử của hắn cười khanh khách không ngừng.
Hắn đi nhanh đến, cho nàng một cái hôn môi nóng bỏng triền miên, mà nàng không hề ngăn cản đáp lại, lập tức vuốt xuống sự tức giận nơi đáy lòng hắn.
Vừa kết thúc nụ hôn, Trình Tịnh Tuyết rúc vào trong lòng hắn, ôn nhu nói: “Yên tâm, vĩnh viễn không có một ngày như vậy, ta muốn cả đời ở bên cạnh chàng.”
Lời nàng nói làm cho Quân Chấn Tiêu cảm động cực kỳ, hắn thân thủ vỗ về mặt nàng, dùng ngữ khí thề ước nói: “Ta nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng, quý trọng nàng.”
Trình Tịnh Tuyết dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ xát đại chưởng của hắn, ngọt ngào nói: “Trên đời này ta nhất định là người hạnh phúc nhất”
“Không, nàng không phải.”
“Nha? Vì sao.” Trình Tịnh Tuyết cười hỏi.
Tuy rằng từ vẻ mặt nghiêm túc mà thâm tình của hắn, nàng đã đoán ra vì sao hắn lại nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được muốn nghe chính miệng hắn nói ra.
“Bởi vì, có thể có được nàng, ta mới là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
Quân Chấn Tiêu nói ra đáp án nàng sớm đoán ra.
Hai người nhìn nhau cười, nùng tình mật ý ở sóng mắt phát ra.
Giờ này khắc này, đáy mắt bọn họ chỉ còn lại thân ảnh đối phương, ai cũng luyến tiếc dời mắt, phảng phất như cứ định ngóng nhìn như vậy đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Chẳng qua, tuy rằng cứ tiếp tục ngóng nhìn như vậy cũng không sao, nhưng mà hiện tại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, còn có chuyện quan trọng hơn có thể làm.
Quân Chấn Tiêu cúi đầu, lấy một cái hôn môi triền miên làm mở đầu, vì kích tình tối nay vạch trần mở màn.
Rất nhanh, trong tân phòng tràn ngập thanh âm yêu kiều cùng thấp suyễn của hai người, thật lâu không thôi.
Hai người yêu thương nhau, không chỉ đêm nay muốn triền miên trắng đêm, còn có tương lai mỗi một ngày, mỗi một đêm, bọn họ đều muốn vĩnh viễn chẳng bao giờ cách biệt......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT