…..- Ba ơi!

Hai đứa bé sau khi quen thuộc thì cứ gọi ba liên tục.Hạ Vũ tập trung nói chuyện với con đôi khi anh chợt thoáng mỉm cười.

Nụ cười như si ngốc đó làm cho Đình Nhi cũng ngạc nhiên:

– Anh!

– Hửm?

– Em để ý nha… Anh cứ hay cười một mình thôi!

– À… Vì dạo này anh vui mà.

Hạ Vũ đúng là đang vui, kèm theo đó có chút bất an nhưng niềm vui vẫn là nhiều hơn…. Hai đứa trẻ ngày càng sôi nổi hơn. Chúng nó hỏi rất nhiều, thích mùi hương hoa mẹ hay ngửi, thích bản nhạc mẹ hay bật cho chúng nghe. Có đôi lúc chúng cảm nhận được Đình Nhi đang mệt, chúng không dám quấy rầy mẹ, lại ngoan ngoãn nằm yên…

– Hai đứa trông như thế nào?

– Con hả ba? – Nhóc anh háo hức – Con chắc giống em thôi. Con thấy em có hai cái gì tròn tròn, đen láy, dưới đó có cái cứng cứng và hai cái lỗ nhỏ. Em nói bằng một cái lỗ to hơn.

Là mắt, mũi, miệng…. Thế thì không khác gì một con người. Khi sinh ra sẽ không làm cho người ta sợ, Đình Nhi cũng chẳng hoảng hốt…

– Ba ơi! Ba trông như thế nào?

– Ba hả? Ba là ba của hai đứa mà. Đương nhiên là giống hai đứa rồi.

– Còn mẹ?

– Mẹ đẹp hơn ba…

Hạ Vũ ngừng lại một chút, rồi chợt hỏi tiếp:

– Hai con còn nghe tiếng bạn gì đó gọi không?

– Con không có nghe.

– Con có nghe… – Tiếng bé em vang lên – Con đang nghe bạn ấy nói mà…

Hạ Vũ giật mình. . Đang nghe bạn ấy nói…Nghĩa là đang ở gần đây.

Nhóc anh xen vào:

– Anh không có nghe gì hết.

Bé em cãi lại ngay:

– Em nghe nè. Bạn ấy nói, mẹ bạn ấy không đi lại nữa. Mẹ bạn ấy đang khóc… Bạn ấy đang đau…

– Két…

Tiếng xe thắng gấp. Đình Nhi giật mình:

– Sao vậy anh?

– Anh chợt nhớ có chuyện gấp… – Anh dắt tay Đình Nhi cẩn trọng ra khỏi xe, vẫy một chiếc taxi – Em đến tiệm hoa một mình nhé!

– Dạ…

Hạ Vũ cũng chưa yên tâm, còn cẩn thận dặn dò hai đứa con:

– Hai đứa cẩn thận nhé! Nếu thấy mẹ có gì lạ thì la lên báo cho ba nhé!

– Dạ…

Đứa nhỏ cho anh biết, tiếng nói hướng về phía trước. Hạ Vũ nhanh chóng sử dụng khả năng tìm khí song vẫn không nhận ra dấu hiệu của chủ nhân.

Con người Phương cô nương có đặc điểm gì? Anh nghe được tiếng con nhưng lại không cảm nhận được gì khác lạ, lòng chợt cảm thấy hoang mang:

– Ở đâu?

Hạ Vũ tìm kiếm gần như không bỏ qua một ngõ ngách nào nhưng vẫn không có manh mối. Đúng lúc đó, bỗng nhiên có tiếng gọi của bé em thoáng bên tai:

– Ba ơi!

– Ba đây. Mẹ có chuyện gì à?

– Dạ không… Bạn nói… bạn khóc… Bạn nói là mẹ không cử động rất lâu rồi… Bạn đang khóc…Bạn đang đau…

– Con hỏi bạn xem bạn đang ở nơi nào? Có gì đặc biệt không?

Một thoáng im lặng, rồi bé anh xen vào:

– Ba ơi, bạn nói ơi này rất nóng…. Bạn nghe có nhiều người nói lắm bạn nghe người ta nói “Cấp cứu… cấp cứu”.

Cấp cứu… Là bệnh viện. Gần đây nhất chỉ có bệnh viện Thiểm Tân.

Hạ Vũ không chờ được nữa. Thân ảnh như một làn khói, tan đi….hiện ra trước cổng bệnh viện.

Phương cô nương… Là Phương Khiết Trinh. Anh đi như chạy vào trong.

– Làm ơn… Tôi muốn hỏi có cô gái nào mới nhập viện không? Cô ấy đang mang thai…Cô ấy họ Phương…

Trong phòng cấp cứu…. Bác sĩ đang vội vã thực hiện những động tác… Bỗng dưng:

– Cái gì thế này?

Máy hiện ra hình ảnh bào thai…. Không, không phải là bào thai. Một đứa bé làn da trắng như sứ, đôi mắt hiện rõ màu tím, đôi môi hồng. Nó tương đương với một đứa trẻ ba tuổi trưởng thành, miệng đang nhấp nháy cái gì đó.

Gương mặt các bác sĩ đầy nỗi kinh hoàng….. Ngay lúc đó, Hạ Vũ xuất hiện ngay giữa phòng. Một cái phất tay….. Những người trong phòng đều nằm thiêm thiếp. Hạ Vũ lao đến bên giường bệnh. Chợt giật mình.

Gương mặt rất xinh đẹp dù đang tái nhợt…Mẹ của đứa trẻ. Đó là….

Không phải Phương cô nương!

Cô gái đang mang thai, bào thai kỳ lạ. Nhưng không phải là Phương Khiết Trinh, nương tử của chủ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play