Nhìn trong quán, Mạn Yên nhìn thấy Trí Đức đang ngồi trong một góc tối, chờ đợi:
– Hẹn tôi ra đây để làm gì?
– Không. Chỉ là có chút chuyện muốn bàn với cô thôi. Ngồi đi!
– Tôi có chuyện gì để bàn với anh sao?
Nói thế nhưng Mạn Yên vẫn ngồi xuống ghế. Trí Đức đặt lên bàn một tờ giấy. Là 10 vạn!
– Ý anh là gì?
– Tôi không thích rào trước đón sau. Cô giúp tôi chiếm được Đình Nhi. Không chỉ có 10 vạn này, tôi cam đoan sẽ mua cho cô một căn hộ sang trọng ở Thượng Hải này. Tuyệt đối không bạc đãi cô!
– Anh nghĩ tôi là hạng người gì? Bán rẻ Đình Nhi chỉ vì những thứ đó sao? Nhầm rồi anh Khương à…!
– Tôi xin lỗi nếu có chạm vào lòng tự trọng của cô. – Trí Đức vẫn bình thản – Vậy thì coi như cô vì Hạ Vũ, giúp tôi đi!
Hạ Vũ!
– Hạ Vũ thì liên quan gì tới tôi? Anh đừng…
– Tôi hiểu. Một kho báu như thế ở bên cạnh, mình hờ hững để rồi khi mất mới nuối tiếc. Tôi đối với Đình Nhi cũng giống như cô vậy. Tôi sẽ sống thật với lòng mình hơn một chút, không xử tệ với Đình Nhi.
– Anh…
Mạn Yên hiểu, với con cáo già này, mọi ngóc ngách tâm hồn cô đều đã bị nhìn thấu. Cô đã từng thích Hạ Vũ. Ban đẩu là vì anh rất đẹp trai. Sau đó là vì tính cách đàn ông, nhẹ nhàng điềm tĩnh của anh. Nhưng cô không chọn Hạ Vũ vì anh quá nghèo. Những cô gái có lý trí đều như vậy thôi. Mạn Yên đã chịu khổ đủ rồi, sao có thể tin vào một túp lều tranh hai quả tim vàng nơi Thượng Hải phồn hoa này được.
Hạ Vũ yêu thích Đình Nhi, cô từng chúc phúc cho hai người- một cặp xứng đôi. Một kẻ nghèo và một cô tiểu thư bị phá sản. Trong đó cũng có cả thỏa mãn ngầm. Cô gái luôn hơn Mạn Yên mọi thứ kia rồi một lúc nào đó cũng sẽ thua cô. Làm vợ một anh giúp việc tiệm mì, cả đời không làm sao ngóc đầu lên được. Hạnh phúc của họ rồi cũng theo sự khó khăn của cơm áo gạo tiền mà biến tan nhanh…
Nhưng rồi, Mạn Yên đã nhầm. Hạ Vũ ngắn ngủi trong vòng mấy tháng đã thay đổi. Còn hơn một con vịt xấu xí vụt lên trở thành thiên nga. Anh giữ lại Châu Yên, còn có đủ tiền thực hiện chi phí mổ mắt cho Đình Nhi.
Đình Tâm và ông Phương cũng đều ủng hộ họ. Có lẽ sau khi Đình Nhi hoàn toàn bình phục, Hạ Vũ sẽ cưới cô. Phượng hoàng mãi mãi là phượng hoàng. Còn cô, như thế nào cũng chỉ là chim sẻ sao?
– Được! Tôi giúp anh! Nhưng với một điều kiện?
– Anh phải làm theo ý của tôi. Tôi muốn Hạ Vũ chứng kiến cảnh Đình Nhi bị chà đạp. Trong lòng anh ấy sẽ có một vết nhơ. Đàn ông các anh gã nào chịu được cảnh người mình yêu thất thân cùng người khác chứ. Hơn nữa, anh cũng phải hứa không được đối xử tệ với Đình Nhi, phải cho cô ta một danh phận.
– Được thôi! Cạn ly vì chút lương tâm còn sót lại của cô nào!
Bạn bè thân thiết, thật mỉa mai khi một người mưu tính, còn người kia lại quá ngây thơ. Trí Đức cũng là một người giàu có, có thể bị hành hạ, vũ nhục lúc đầu nhưng Đình Nhi là “một cô gái hiền lành và thuần khiết”, nó rồi cũng sẽ ổn thôi.
…..Kể từ ngày lành bệnh tới giờ, Đình Nhi thích ngắm phố phường hơn bao giờ hết. Cảnh nhộn nhịp, người xe qua lại, tiếng ồn ào nói cười, những khuôn mặt rạng rỡ hoặc ưu phiền, tất cả đều làm cô cảm thấy cuộc đời này thật đẹp. Đình Nhi may mắn vì bên cạnh mình có nhiều người yêu mến, lo lắng cho cô như thế này.
– Bạn đừng làm như chưa từng thấy những cảnh này bao giờ vậy. – Mạn Yên mỉm cười – Như nhà quê ra tỉnh vậy.
– Ừ, nhưng cứ như một giấc mơ vậy. Mình không nghĩ là sẽ có ngày lại trông thấy được nữa…
Cứ cười đi!Sau đó sẽ là nước mắt. Bác sĩ dặn sau khi tháo băng mắt, đừng quá xúc động, nhưng tình trạng này, không phải chỉ là xúc động, đúng không?
– Tụi mình đi đâu vậy?
– Về nhà mình. Mấy hôm trước mình có kể là mình mới thuê nhà mới mà.
Mạn Yên mở cửa căn hộ. Quan sát xung quanh, Đình Nhi trầm trồ:
– Đẹp quá! Bạn thuê bao nhiêu một tháng vậy?
– Cũng rẻ thôi. Của một người quen cho mình thuê lại, 5000 tệ!
– 5000 tệ cũng không phải rẻ đâu – Đình Nhi cười tươi – Mình cũng thích một căn hộ thế này.
– Bạn muốn là được thôi.
Mạn Yên quyết định ra đòn cuối cùng. Nếu thành công, cô không cần giúp Trí Đức làm chuyện đê hèn đó nữa:
– Mình thấy Trí Đức cũng rất yêu bạn. Cho anh ta một cơ hội, không được sao?
Đình Nhi ngạc nhiên nhìn bạn. Không phải Mạn Yên trước đây luôn khuyên cô chấp nhận Hạ Vũ hay sao? Còn cho rằng hai người rất xứng đôi.
Trí Đức! Có những tổn thương không thể lành theo năm tháng . Hôm đó trong phòng giám đốc, Đình Nhi nhìn thấy một cảnh ân ân ái ái. Cô người đẹp nuột nà váy kéo lên cao, trên người cô ta, Trí Đức quần áo không chỉnh tề, đang thở hổn hển.
Khi thấy Đình Nhi, anh lạnh lùng:
– Sao em vào mà không gõ cửa?
Anh hôn cô, nụ hôn chiếm đoạt, mặc cho Đình Nhi rơi nước mắt. Cô không muốn, không muốn Trí Đức xem mình như một công cụ tìm vui. Đình Nhi cũng là một con người.
Anh hận ba cô, cô biết chuyện ba mình đã từng dồn ép khiến ba Trí Đức nhảy lầu tự tử. Anh từng có một thời thơ ấu đau khổ. Đình Nhi từng ngây thơ nghĩ tình yêu của mình sẽ xoa dịu phần nào nỗi đau đớn trong anh. Cô muốn bù đắp lại cho Trí Đức bằng một tình yêu trong sáng, ngọt ngào.Thế nhưng….
Dù yêu Trí Đức, Đình Nhi cũng không thể nào xem những việc anh đã làm như là chuyện đã qua, một giấc ngủ là quên sạch. Huống gì cô đã có Hạ Vũ, dù có lẽ chưa yêu anh sâu đậm song tình cảm đã bắt đầu nảy nở. Vòng tay ấm áp của anh đầy yêu thương, che chở. Ở bên Hạ Vũ, Đình Nhi thấy an ổn.
– Mình có tư cách gì cho anh ấy cơ hội chứ. Từ đầu vốn hai chúng mình đã chẳng có cơ hội nào rồi. Mình cũng không thể phụ anh Hạ Vũ…
Mắt Mạn Yên lóe lên tia độc ác…. Hạ Vũ! Thế thì đừng trách sao mình vô tình nhé Đình Nhi. Bạn đã hạnh phúc nhiều rồi!
– Không nói chuyện đó nữa. Bạn uống nước nha, mình lấy cho.
Đình Nhi đã thiêm thiếp. Tác dụng của thuốc khá mạnh…. Trí Đức say mê vuốt ve khuôn mặt non mịn, khẽ cười:
– Cô quả là có bản lĩnh, bản lĩnh gạt người.
– Không cần mỉa mai tôi làm gì, anh cũng đâu phải dạng tốt đẹp gì. Nhớ đó, tôi muốn toàn bộ cảnh đó phải được quay vào VCD. Tôi sẽ mang tặng cho Hạ Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT