“Bàn Nguyên, buông hắn ra!” Thanh âm Diệp tuấn từ ngoài cửa truyền đến.

Chính là Phạm không hề động thủ, đoản kiếm vẫn để trên cổ Lê Tĩnh Hi.

“...... Nếu ngươi hy vọng Tễ Lăng Kì sống, lập tức buông hắn ra!” Diệp Tuấn thấy thế không thể không ra đòn sát thủ.

“......” Phạm lúc này mới buông đoản kiếm, đẩy Lê Tĩnh Hi ra.

Lê Tĩnh Hi mắt thấy đoản kiếm hạ xuống, tay nắm chặt một quyền về hướng Phạm, “Ngươi này......”

Mà Phạm một chút cũng không phản kháng, như là biết quyền này sẽ không dừng trên người mình.

Quả nhiên, Diệp Tuấn lập tức chặn hai người lại, quyền của Lê Tĩnh Hi dừng lại giữa không trung. Diệp Tuấn đỡ lấy tay hắn, mệnh lệnh hắn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn cùng Phạm.

Diệp Tuấn tự mình kéo ghế ngồi xuống, ngã chén trà, sau đó chỉ ghế bên cạnh, “Hai người chúng ta đã lâu không tâm sự, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”

Phạm vô thanh vô tức ngồi xuống, chính là ánh mắt chưa bao giờ rời Diệp Tuấn.

“Bàn Nguyên, ngươi không phải muốn giải dược sao?” Diệp tuấn hỏi: “Ta có thể cho ngươi, bất quá ngươi không thể cấp hoàng đế họ Tễ.”

“Không được!” Phạm đơn giản hữu lực trả lời.

“Vậy ngươi bỏ cuộc đi! Ta quyết không cho ngươi giải dược.” Diệp Tuấn hét lên.

“...... Sư phụ.”

“Ta nói rồi, ngươi và ta đã không còn quan hệ.”

“Vậy thì, Diệp Tuấn.” Phạm sửa miệng, “Nghe nói ngươi từng cứu tiên đế?”

Chén nước trong tay Diệp Tuấn lay động, “Vớ vẩn, ta vì cái gì phải cứu địch nhân của mình?”

“...... Bởi vì, ngươi từng yêu hắn.”

Diệp Tuấn nghe vậy trầm mặc một lát, bỗng nhiên cất tiếng cười to, “Ha ha...... Bàn Nguyên a Bàn Nguyên, rõ ràng cái gì cũng không biết, chứng cớ gì cũng không có, lại muốn tra ra chân tướng sao?”

“Hừ!” Khóe miệng Phạm cũng giơ lên thành một vòng cung, “Không thừa nhận không sao, ta có căn cứ. Miêu tả của Nhạc vương gia, còn có bức họa tiên hoàng lưu trữ...... Người nọ chính là ngươi đi?”

“Ta không có không thừa nhận, đúng, người nọ là ta.” Diệp Tuấn không chút nào phủ nhận, “Ngươi đã muốn biết như vậy, ta liền nói cho ngươi......”

Mười bảy năm trước, tiên hoàng cải trang ngầm điều tra Ly Điễn, mục đích là muốn tương lai có một ngày có thể mang Ly Điễn sát nhập lãnh thổ Kỳ Nghệ. Vốn hết thảy đều thuận lợi, nhưng vận mệnh trêu người, cho hắn trước khi rời đi gặp được con trai của tộc trưởng Ly Điễn, Tầm Dạ.

Tầm Dạ bộ dạng rất đẹp, cũng thông hiểu thiên đạo, vì vậy so với thường nhân ngạo khí càng cao, khí phách đế vương khiến tiên vương nổi lên dục vọng chinh phục, hắn săn sóc tỉ mỉ, che chở Tầm Dạ, muốn y thần phục, trải qua một phen cố gắng, hắn rốt cục thành công!

Nhưng đây cũng là một mảng vẽ thất bại —— Tầm Dạ yêu tiên hoàng, còn dây dưa cùng với hắn hồi cung, cuối cùng hắn lấy Ly Điễn làm lợi thế, giao cho tiên hoàng, đổi lấy cơ hội tiến cung.

Một hoàng đế lấy giang sơn làm trọng, một thiếu niên vì yêu không từ thủ đoạn, kết quả của hai người bọn họ chỉ có thể sinh là bi kịch.

Hồi cung không lâu, tiên hoàng gặp chuyện, Tầm Dạ vì tìm doanh thảo cứu hắn, xông vào “Thủy Tinh Dục Lâm”, mãn mười nguyệt (sau 10 tháng), hắn sinh ra một nữ tử.

“Sau đó thì sao? Nữ hài kia thế nào?” Phạm càng ngày càng tiếp cận trọng tâm câu chuyện.

Diệp Tuấn liếc hắn một cái, “Sau đó? Sau khi trưởng thành ta bỏ rồi.”

Sau khi nữ hài sinh hạ, tiên hoàng giam cầm bọn họ ở phế điện, có đến trộm xem qua vài lần, để lại một hương túi có chữ “Tích”, trong hoàng cung tiên ít người biết đến sự tồn tại của tiểu công chúa. Tiên hoàng không cho nàng nhập gia phả, có lẽ hắn xem nữ nhi này là sỉ nhục của hắn đi.

“Như vậy ngươi hẳn là hận tiên hoàng! Còn ta, còn có Tuyền là thế nào?” Phạm không rõ, “Chúng ta hoàn toàn không biết chuyện của các ngươi, vì cái gì dây vào chúng ta?”

“Bởi vì ta hận không chỉ …là hắn, mà ta càng hận kẻ cướp đi hắn. Thần tử của hắn, hoàng hậu, tần phi, hoàng tử, còn có giang sơn, ta hận hết thảy!” Diệp Tuấn điên cuồng kể ra, “Về phần ngươi...... Ngươi khiến ta đố kị! Cho nên ta cũng sẽ không buông tha ngươi.”

“Đố kị?”

“Không sai!” Khóe miệng Diệp Tuấn giơ lên ý cười tàn khốc.

Sau khi Tầm Dạ trốn đi, tiên hoàng không đuổi bắt hắn. Hắn quý duyên gặp được một quái y trên giang hồ, đem dung mạo thiếu niên chỉ hơn hai mươi tuổi của mình thay đổi thành một lão giả bốn mươi, năm mươi tuổi. Sau đó dùng thiên đạo thuật từng học trước kia vì tương lai Kỳ Nghệ bói một quẻ, lại không nghĩ rằng tính ra một đáp án đáng mỉa mai —— Con của tiên hoàng cư nhiên muốn thú một nam nhân làm hậu, còn dựng dục con nối dòng!

Hắn không cam lòng, chuyện mình không thể làm, dựa vào cái gì những người khác có thể làm được! Hắn hận, cho nên hắn phải thay đổi hết thảy! Mà mấu chốt có thể thay đổi hết thảy chính là......

“Là ta?” Phạm ý thức được, “Ngươi tính ra nam hậu Kỳ Nghệ chính là ta?”

“Đúng, nên ta lợi dụng 『 lân huân 』 tạo thành cái chết giả của ngươi, sau đó tẩy đi trí nhớ của ngươi đưa về Ly Điễn, thu ngươi làm dưỡng tử. Chỉ có như vậy ta mới có thể khiến ngươi dựa theo hy vọng của ta lớn dần.” Tươi cười của Diệp Tuấn càng lúc càng lạnh.

Phạm hít sâu một hơi nói: “Ngươi thành công, ta vẫn ấn theo ý nguyện của ngươi lớn dần, sau đó được đưa đến bên cạnh Tễ Lăng Kì, chính là......”

“Chính là ông trời đùa bỡn ta!” Diệp Tuấn rốt cuộc nhịn không được, từ trên ghế đứng lên, “Hết thảy đều theo kế hoạch của ta tiến hành! Chính là linh hồn của Tễ Lăng Kì thế nhưng lầm vị trí.”

“Ngươi cũng tính ra được?” Phạm cũng không kinh ngạc, chính là suy nghĩ ra càng nhiều.

Diệp Tuấn cầm lấy chén trà lắc lư, “Nguyên bản ta cũng không nghĩ đi tới nước này, chính là hoàng đế bị chính tay ta giết lại xuất hiện trước mặt ta...... Ta thật sự cực kỳ kinh ngạc.”

“Lúc ấy ở biên cảnh, là ngươi giết Tễ Lăng Kì?” Phạm nguyên bản cảm thấy hoàng đế quần áo tả tơi xuất hiện ở rừng sâu nơi biên cảnh là chuyện bất khả tư nghị, nhưng không nghĩ tới sự thật cư nhiên như vậy?!

“Đúng, là ta làm!” Nói tới đây, nét mặt già nua của Diệp Tuấn lộ ra biểu tình đáng sợ, “Tễ Lăng Kì kia thật sự đáng giận! Hắn chẳng những tra được ta muốn làm phản, lập tức phế ngươi. Còn lấy cớ tìm『 thiên hạ đệ nhất mỹ nhân 』 cải trang vi hành, muốn đem cố gắng mười mấy năm qua của ta một lưới tóm gọn, cho nên ta giết hắn.”

“Khi đó ta mang Tuyền tới gặp ngươi, ngươi kinh ngạc không phải là ta đến, mà là Tuyền?!” Phạm lúc này hồi tưởng lại biểu tình lúc đó của Diệp Tuấn không khỏi thì thầm, “Vậy Tử Tích Vân? Vì sao muốn nàng trở thành hoàng hậu tương lai? Nàng là nữ nhân của ngươi cùng tiên hoàng đi!”

“Ha ha......” Diệp Tuấn cười to, “Nàng là nữ nhân của tiên hoàng, nàng họ Tễ, trong cơ thể nàng chảy dóng máu hoàng thất! Đương nhiên nắm trong mục đích báo thù của ta.”

“Vì báo thù, ngươi ngay cả nữ nhi của mình cũng lợi dụng?” Phạm nhíu chặt mày.

Diệp Tuấn ngắt lời: “Sai, này cũng là trong vòng báo thù của ta, ta muốn tiên hoàng chết không nhắm mắt. Ta muốn con hắn cùng nữ nhi hắn kết làm vợ chồng, khiến hắn trên trời dưới đất cũng không yên ổn!”

“...... Ngươi điên rồi!” Nam nhân này đã hoàn toàn lâm vào cơn lốc báo thù.

“Ta điên rồi?” Diệp Tuấn lớn tiếng hỏi ngược lại: “Ha ha...... Ta đã sớm điên rồi. Là hắn, là các ngươi, khiến ta trở nên như vậy.”

“Không ai có thể thay đổi ngươi, có thể thay đổi ngươi chỉ có chính ngươi.”

“A...... Đây là ta từ nhỏ dạy ngươi, hiện giờ ngươi thế nhưng đem những lời này trả lại cho ta?” Diệp Tuấn cười nhạo, “Chẳng lẽ ngươi không biết, ta dạy ngươi hết thảy đều là giả sao?”

“Ta biết! Hết thảy của ta là ngươi dạy, đều chỉ là vì làm cho Tễ Lăng Kì cùng ta tồn tại khúc mắc.” Phạm nói thực bình tĩnh, “Đối với ta lại cảm thấy những lời này rất có đạo lý.”

“Ngươi vẫn là khờ dại như vậy...... Nhưng chuyện tới bây giờ, hết thảy đều đã quá muộn.” Diệp Tuấn lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ một khắc kia ta giết tiên hoàng.”

“Quả nhiên là ngươi hạ độc thủ, độc ngươi dùng là.....” Phạm chậm rãi dụ dỗ Diệp Tuấn nói về độc dược.

Nói đến đây, Diệp Tuấn lại lộ ra một tia cười lạnh, “Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên. Tình nhân của ngươi còn chờ ngươi lấy giải dược trở về, đáng tiếc a...... Thật sự rất đáng tiếc.”

Phạm nghe không đúng, lập tức hỏi: “Đáng tiếc cái gì?” Chẳng lẽ......

“Giải dược không có.” Diệp Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Cái gì?”

“Không cần kinh ngạc như vậy.” Diệp Tuấn đè bả vai Phạm lại, “Hương túi cùng giải dược duy nhất ta đều đưa cho tiên hoàng. Nhưng tiên hoàng khinh thường, trả nó lại cho ta. Về phần giải dược...... Ta nguyên tưởng rằng hắn ăn, không nghĩ đến, cuối cùng hắn vẫn là chết bởi độc này.”

Phạm mặc kệ tiên hoàng chết như thế nào, hiện tại hắn quan tâm chính là giải dược kia, “Giải dược đâu?”

“Ta không biết......” Diệp Tuấn sắc mặt ảm đạm.

Vậy chứng tỏ độc của Tuyền, hiện tại là vô dược khả giải?! Không đúng......

“Ngươi đã hướng tiên hoàng hạ độc, vì cái gì còn muốn cho hắn giải dược?”

Diệp Tuấn không trả lời vấn đề của hắn, đứng dậy ly khai phòng Phạm, “Tóm lại giải dược ngươi muốn không ở chỗ ta, hiện tại chờ hoàng đế kia tới cứu ngươi, tự giải quyết cho tốt.”

“Phanh!” Hắn vừa đi, Phạm một quyền đánh vào tường, “Đáng giận!”

Chẳng lẽ tính mạng Tuyền sẽ mất trên tay độc dược này? Hắn là người tốt, nhưng vì cái gì lại phải gánh tội nghiệt không phải hắn gây ra? Vì cái gì......

Âm thầm, một bóng đen nhìn chăm chú hết thảy, hắn nghe được, thấy được, đồng thời cũng hiểu được.

Chỉ thấy bóng đen lắc mình một cái, liền mất đi bóng dáng.

Phạm đi đã gần một tháng, Tử Mộ Nhiên không có tin tức, hiện tại chỉ có thể án binh bất động. Mấy ngày nay, Tuyền rõ ràng cảm giác được độc dược phát tác, nhưng hắn không nói cho bất luận kẻ nào —— hữu nhĩ thất thông (hai tai không nghe rõ), vị giác tê liệt, hết thảy đều cảnh báo, hắn chỉ còn lại thời gian hai tháng.

Hôm nay, Tuyền nhìn chằm chằm thư án bày vài bức họa —— là tiên hoàng lưu lại. Hắn nhìn đến nhập thần, ngay cả Tễ Lăng Nhạc đến cũng không chú ý, cho đến khi Nhạc Vương gia lên tiếng nhắc nhở, hắn mới như ở trong mộng bừng tỉnh......

Tễ Lăng Nhạc vì công vụ mà đến, lại trong lúc vô tình nhắc nhở Tuyền, nhớ tới nghi vấn vẫn tồn tại.

“Đại ca, phụ hoàng hắn là người thế nào?”

Nguyên lai chỉ là có chút tò mò, nhưng phản ứng của Tễ Lăng Nhạc lại làm cho Tuyền cảm thấy quái dị.

Tễ Lăng Nhạc khi nhắ tới tiên hoàng không có biểu hiện sùng bái cùng tôn kính, cũng không có sợ hãi cùng chán ghét, biểu hiện Tễ Lăng Nhạc chính là thản nhiên xa cách cùng lạnh lùng.

“Phụ hoàng là hoàng đế tốt. Nhưng không phải là phụ thân tốt, cũng không phải trượng phu tốt.”

“Nga?” Tuyền có thể lý giải, từ xưa hoàng đế người nào đều không như vậy?! ” Vậy phụ hoàng có đặc biệt yêu thích ai? Tỷ như......” Hắn chỉ vào bức họa cuộn tròn trước mắt.

“Không có khả năng!” Đại ca một ngụm phủ quyết.

“Vì cái gì?”

“Nếu phụ hoàng yêu hắn, hắn đã sớm chết ở hậu cung.” Hắn khẳng định nói: “Cũng khó trách…Kì đã quên mẫu hậu là người thế nào.” Nói tới đây, thanh âm Tễ Lăng Nhạc có chút bất ổn.

“Mẫu hậu?” Tuyền nhân cơ hội hỏi.

“Mẫu hậu là công chúa nước láng giềng, từ nhỏ nuông chiều ương ngạnh, kiêu ngạo ngang tàng. Phụ hoàng bởi vì thân phận của nàng, mới có thể đăng cơ kế vị, nhưng nàng chiếm dục rất mạnh, không cho phép nữ tử khác mang trong mình con nối dòng của phụ hoàng, cho nên mỗi khi hậu cung có tần phi mang thai, nàng luôn làm khó dễ. Bình thường không phải mẫu tử song vong, chính là thai nhi chết sớm......”

“Như vậy a?” Nghe xong, Tuyền mới chính thức nhận thức nữ nhân thật đáng sợ, “Chính là......”

Hắn nhìn bức hoạ đang cuộn tròn, “Bức tranh có vẻ thần bí gì đó, từ tranh có thể thấy được thâm tình của người họa. Bức tranh này tuy rằng đã bị tổn hại, nhưng vẫn có thể nhìn ra, phụ hoàng đối người trong tranh nhớ nhung cùng thâm tình.”

Tễ Lăng Nhạc đi đến trước bức tranh, cẩn thận tỉ mỉ cũng hiểu được có chút đạo lý, hắn trầm tư một lát sau nói: “Năm ấy ta còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ phụ hoàng mang người kia về, sau đó không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận, chính là mẫu hậu...... Sau, hắn dùng doanh thảo cứu phụ hoàng, mẫu hậu đang định đối phó hắn, hắn liền mất tích.”

“Mất tích?” Tuyền còn muốn hỏi gì đó, lại bị thanh âm bẩm báo đánh gảy.

Tử minh chủ đã trở lại, hiện giờ đang ở ngoài tiếp kiến —— nhận được bẩm báo, Tuyền cùng Tễ Lăng Nhạc nhìn nhau, tức khắc hướng nghị chính đi tới.

Tử Mộ Nhiên đứng ở trong sảnh không ngừng đi qua đi lại, hiển nhiên đã lâu ngày, vừa thấy hoàng đế đến, Tử Mộ Nhiên lập tức quỳ xuống hành lễ.

Tuyền miễn đi lễ tiết, chờ không kịp hỏi han: “Nói cho trẫm! Tình huống thế nào? Phạm có phải hay không ở chỗ lão nhân đó? Hắn khỏe không?”

Đối mặt nhiều vấn đề liên tiếp, Tử Mộ Nhiên không chút hoang mang trả lời: “Thảo dân sẽ trả lời tất cả vấn đề của bệ hạ, nhưng trước thỉnh bệ hạ lui tất cả cung nhân.”

Tuyền nhìn thần sắc hắn như thế, cũng có chút dự cảm, vì thế lui hết cung nhân, trong phòng chỉ còn ba người.

Đã không có người bên ngoài, Tử Mộ Nhiên mới bắt đầu nói chính sự, “Phạm công tử quả thật bị Diệp Tuấn giam cầm, chính là bệ hạ không cần lo lắng, hắn có thể tự bảo hộ chính mình!”

“Phải không!” Tuyền nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, “Bình an là tốt rồi.”

Mà Tử Mộ Nhiên lại không như hắn thản nhiên, y suy tư mãi, vẫn là quyết định đem chuyện mình nghe được bẩm báo!

“Bệ hạ.” Hắn ngừng lại một chút, “Về Diệp Tuấn kia...... Kỳ thật......” Tinh tế đem hết thảy nói ra.

“...... Sự tình chính là như vậy!” Tuyệt vô hư ngôn. (không hề thêm bớt)

“Điều này sao có thể?!” Tễ Lăng Nhạc lớn tiếng doạ người.

Giải dược của đệ đệ đã không có, sự tình còn dính dáng đến phụ hoàng?! Này rất ngoài dự đoán mọi người!

Nhưng Tuyền lại không phản ứng kích động, chính là âm thầm suy ngẫm......

“Bệ hạ, Vương gia!” Tử mộ nhiên sắc mặt cũng không tốt, “Này đích xác đều là Diệp Tuấn nói ra!”

“Phải không?” Tuyền bình tĩnh vỗ vỗ Tễ Lăng Nhạc, ý bảo hắn bình tĩnh, sau đó đối Tử Mộ Nhiên hỏi: “Phạm cũng biết?”

Tử Mộ Nhiên thấy phản ứng của hắn, âm thầm cả kinh, “Đúng!”

“Kì!” Tễ Lăng Nhạc đang muốn an ủi hắn.

Không nghĩ tới Tuyền lại thái độ khác thường lộ ra tươi cười, “Giải dược không có, sự tình liền đơn giản! Trẫm phải đón Phạm trở về!”

“Tử minh chủ!” Tuyền hướng Tử Mộ Nhiên, “Ngươi hãy vẽ lại bản đồ, trẫm muốn đi gặp Diệp Tuấn!”

Tử Mộ Nhiên có chút do dự, dò xét hỏi: “Bệ hạ, Diệp Tuấn đã thiết lập bẫy, ngài vẫn cố ý đi?”

“Kia trẫm càng không thể làm cho hắn thất vọng a!” Tuyền cười rất đứng đắn, “Huống chi Phạm ở đấy, cho dù núi đao biển lửa, trẫm cũng phải đi.”

Nghe đáp án như thế Tử Mộ Nhiên vừa lòng nở nụ cười, “Thảo dân hiểu được.”

Tươi cười của hắn khiến Tuyền nảy ra chủ ý, thu lại tươi cười, Tuyền bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tử minh chủ, ngươi cảm thấy, Tầm Dạ cùng tiên hoàng trong lúc đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Chuyện tình cảm, có đôi khi hỏi lão giả một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch!

Ý cười Tử Mộ Nhiên càng sâu: “Hắn sao? Đó là tình yêu của hài tử.” Hắn nói lấp liếm.

“Hài tử?”

“Đúng, chính là loại hài tử quật cường! Đối mặt với người mình thích, liền nhịn không được khi dễ một chút. Cường điệu tồn tại của mình, khiến đối phương không thể quên được mình.” Gừng càng già càng cay.

Tuyền âm thầm tán thưởng, “Vậy phụ hoàng vì sao không ăn giải dược, còn không lưu tình chút nào mà đem hương túi trả lại cho Diệp Tuấn?”

“Có lẽ không ai có thể trả lời vấn đề này!” Tễ Lăng Nhạc vẫn trầm mặc không nói dường như nghĩ tới cái gì, “Kì, chúng ta đi!” Tuyền không kịp hỏi nguyên do, đã bị hắn lôi đi.

Tễ Lăng Nhạc mang hắn đến phế điện sâu nhất trong hoàng cung, nơi này tiêu điều hoang vắng, khiến người ta không khỏi rùng mình...... Ở cửa có một lão thái giám trấn thủ, thấy hai người đến, hắn lập tức lên tiếp đón.

“Bệ hạ, Vương gia!”

“Ngụy công công!” Tễ lăng nhạc kêu: “Nếu bổn vương không nhớ lầm, từ lúc phụ hoàng đăng cơ, ngươi vẫn thủ nơi này, phải không?”

“Hồi Vương gia, đúng là lão nô!” Lão thái giám đáp.

Tễ Lăng Nhạc lạnh như băng liếc hắn một cái, “Vậy ngươi cũng biết tăm tích công chúa của tiên hoàng?”

“!” Ngụy công công nghe vậy bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cái gì cũng không nói.

Tễ Lăng Nhạc thấy thế, đang muốn tức giận, Tuyền lại ngăn trở.

Hắn cười đi tới trước mặt Ngụy công công, sau đó vỗ vỗ bả vai Ngụy công công nói: “Trẫm đều biết nga, tiên hoàng có vị công chúa sinh ra ở đây, cho nên trẫm muốn tìm nàng trở về......”

“Bệ hạ, không thể, trăm triệu không thể a!” Ngụy công công lập tức thốt ra, “Tiên hoàng có di mệnh, ngàn vạn lần không được đi quấy rầy tiểu công chúa còn có cuộc sống của Dạ công tử.”

Hắn quả nhiên biết! Tuyền hướng đại ca gật đầu ám chỉ, Tễ Lăng Nhạc cũng đồng dạng đáp lại.

Ngụy công công thấy bệ hạ không có phản ứng, không thể không ra một chiêu cuối cùng, “Bệ hạ, tiên hoàng lưu có di chỉ cùng bút tín ở trong này! Bệ hạ nếu không tin, lão nô có thể cấp bệ hạ xem!” Nói xong đã dẫn hai người tiến vào trong điện.

Tẩm cung của phế điện này không hỗn độn như trong tưởng tượng của Tuyền, nghe nói trước khi tiên hoàng qua đời vẫn ở lại nơi này, xem ra không phải giả.

Ngụy công công đi đến trước giá sách, lấy xuống một cái hộp gấm hình chữ nhật mở ra. Trong hộp, mặt trên chính là một đạo thánh chỉ máu vàng, mà phía dưới thánh chỉ lại có rất nhiều phong thư.

Mở ra thánh chỉ, mặt trên viết vài chữ vô cùng đơn giản, “Người nhiễu Tầm Dạ, giết không tha!”

“Đây là trước khi tiên hoàng băng hà tự tay viết viết xuống, sau khi viết xong mãi luôn phân phó lão nô, tương lai nếu có người đề cập đến việc của Dạ công tử thì xuất ra chỉ này!” Ngụy công công dùng thanh âm run rẩy nói.

“Thư này là.....” Tuyền cầm lấy những phong thư dày chồng lên nhau.

“Này...... Lão nô thật sự không biết. Là tiên hoàng trước khi quy tiên, ở thư phòng viết xuống, mỗi ngày một phong, lão nô chưa bao giờ mở ra xem qua!”

Tuyền cùng Tễ Lăng Nhạc ngầm hiểu, mở một phong trong đó ra xem. Thư này rất kỳ quái, trên phong thư đều có ghi tên người nhận, có cái ghi “Tầm Dạ”, có cái ghi “Các hoàng tử của Trẫm”, còn có “nữ nhi của Trẫm”. Phong thư bọn họ mở ra là thư gửi “Các nhi tử của trẫm”.

Gửi các nhi tử của trẫm:

Nhạc, Kì, Húc, lúc các ngươi đọc thư này, nhất định là các ngươi gặp hắn, đến vạch trần tất cả bí mật trong quá khứ. Trẫm biết chính mình không phải phụ thân tốt, cũng không phải hoàng đế tốt, nhưng trẫm không làm … trời đất thất vọng, không làm … dân chúng thất vọng, trẫm có thể nói chính mình hoàn toàn xứng đáng là một hoàng đế tốt!

Nhưng “Hoàng đế” này không chịu nổi, làm “Hảo hoàng đế” khó lại càng thêm khó. Trẫm vì cái “Hảo hoàng đế” này, bỏ qua nhiều thứ trọng yếu của chính mình, đây là tiếc nuối kiếp này của trẫm!

Các ngươi không cần đi thăm dò cái chết của trẫm, đây là trẫm chính mình lựa chọn! Trẫm lựa chọn chết vì hắn, đây là trẫm nợ hắn, hắn vô tội. Hắn đầy hứa hẹn đưa trẫm giải dược, là trẫm không dùng mà thôi, cho nên đừng đi quấy rầy hai phụ tử bọn họ, cho bọn họ trải qua cuộc sống bình yên thôi! Các ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, khi các ngươi trải qua những việc này, các ngươi sẽ hiểu được vì cái gì trẫm phải lựa chọn như vậy. Sống thật sự quá mệt mỏi, trẫm cần hảo hảo nghỉ ngơi, cả ba các ngươi đều là những nhi tử trẫm kiêu ngạo, cho nên đem giang sơn giao cho các ngươi quản lý, trẫm rất yên tâm. Nhạc vi phụ, Kì vi hoàng, Húc làm tướng, ba người các ngươi đều có sở trường, nhất định có thể khiến Kỳ Nghệ càng thêm phồn vinh phú cường!

Cuối cùng, trẫm muốn lấy thân phận phụ thân nhắc nhở các ngươi, đừng như trẫm vì cái gì gọi là giang sơn xã tắc mà buông tha cho tình yêu của mình, làm như vậy đại giới thật sự rất trầm trọng!

Thời gian của trẫm không còn nhiều, hiện tại nghĩ lại, nhân sinh trên đời hết thảy đều là nhất thời. Thật đáng buồn a thật đáng buồn, trẫm thế nhưng đến tận bây giờ mới phát giác. Các nhi tử của trẫm, hy vọng các ngươi có thể vượt qua trẫm, đừng khiến mình hối hận!

Này không phải là một phong thư dài, chính là trong đó lại có thể cảm giác được tâm ái cuối cùng của một phụ thân.

Tuyền đối tiên hoàng cũng không quen thuộc, nhưng bi ai của hắn lại có thể lý giải, lịch sử không ít anh hùng yêu giang sơn từ bỏ mỹ nhân, bi kịch như vậy còn ít sao?

Tễ Lăng Nhạc nhìn thư, khổ sở nói không ra lời, hắn chưa bao giờ biết phụ hoàng cư nhiên...... Như thế!

Mà lúc này hắn lại thấy hành động kỳ quái của đệ đệ, Tuyền tìm ra thư có ghi “nữ nhi của trẫm”, đi đến trước ngọn nến, rút ra...... Thiêu hủy!

“Kì ngươi làm gì?” Hắn vội vàng kéo tay Tuyền.

“Đại ca!” Tuyền chỉa chỉa phong thư gửi cho mình, “Trên thư muốn chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống của nữ nhân kia, nhưng trong này có cấp thư cho ‘nữ nhi’, như vậy không phải thực mâu thuẫn sao?”

“Ngươi đây là ý gì?” Tễ Lăng Nhạc buông lỏng tay ra.

“Theo ta đoán, thư này không phải kêu hoàng muội ly khai hoàng cung, chính là cho nàng đặc quyền gì đó!” Tuyền vừa nói vừa đốt, “Đối với người không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hoàng muội, thư này cũng không tất yếu phải tồn tại!”

Đem phong cuối cùng ném vào ngọn nến, Tuyền lại thu hồi thư của Tầm Dạ, “Này lưu trữ, đối phó Diệp Tuấn.”

Tễ Lăng Nhạc nghe vậy mày nhíu thành chữ “Xuyên” (川), Tuyền hiểu hắn lo lắng cái gì, thực thản nhiên nói: “Đại ca yên tâm, ta sẽ không giết hắn, dù sao hắn còn chưa hỏng.”

“Có ý gì?” Tễ Lăng Nhạc nghe không rõ.

“Đối Phạm a!” Tuyền phóng hảo thư tín nói: “Lúc trước, minh chủ cùng ta nói một việc lạ, Phạm sau khi được cứu, là hắn từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ, chính là không phát hiện một người nào tới bắt Phạm, đại ca, ngươi nói đây là vì cái gì?”

“Này...... Hay là......”

“Đương nhiên là Diệp Tuấn cố ý buông tha hắn.”

“Hắn vì sao phải buông tha y?”

“Lâu ngày sinh tình...... Đại ca, người a, ở chung một thời gian, thì sẽ có cảm tình. Lại càng không nói hắn còn là dưỡng phụ.” Tuyền nhìn phong thư ghi gửi “Tầm Dạ”, “Chính là hắn đối Phạm như vậy, ta muốn hắn trả giá đại giới!”

“Ta hiểu được, chính là......”

Lúc này, một tiểu thái giám đến báo, đánh gảy lời Tễ Lăng Nhạc, “Bệ hạ! Húc Vương gia bắt được Tiểu Toàn tử, ở sau phế điện!”

“Húc đã bắt hắn?” Tuyền nhíu mày, đệ đệ này có phải hay không rất nóng vội? “Đi, đi ra ngoài nhìn xem!”

Ngoài điện, tiểu Toàn Tử bị trói gô ngã trên mặt đất, Diệu Quang còn có Tử Mộ Nhiên đều ở đó. Húc thấy bọn họ đi ra, liền hưng phấn tranh công.

Trước đó, tiểu Toàn tử thấy Tử minh chủ giám thị trở về, có chút hoảng, lập tức dùng bồ câu đưa tin muốn thông báo, ai ngờ hành động của hắn lại bị chú ý làm Húc bắt được! Mà Thúy Ngâm ở sài phòng bị phát hiện, đầu lưỡi của nàng bị cắt đi, đã tự vẫn bỏ mình.

Tuyền biết đại khái, đối tiểu toàn Tử hỏi: “Bắn ta một tiễn chính là ngươi? Vì cái gì phải làm như vậy?”

“Hừ!” Tiểu Toàn Tử lướt qua, “Chủ công đối ta có ân cứu mạng! Thử ân vô dĩ vi báo (= nhận ơn phải báo đáp)!” Nói xong, đã đem đầu hướng mặt đất đập mạnh, mọi người không kịp ngăn cản, hắn nhất thời đã đầu rơi máu chảy.

Húc thấy thế, tiến lên một phen giữ chặt cổ áo hắn lay động, “Uy! Không được chết, có nghe hay không, ngươi còn chưa nói ra giải dược ở đâu! Uy...... Đáng giận!”

Đáng tiếc, tiểu Toàn tử một lòng muốn chết, không bao lâu, ngự y liền tuyên tin hắn bỏ mình.

Hú không cam lòng nắm chặt hai tay, hoàn toàn đổ lỗi cho chính mình, Tuyền mỉm cười vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Húc, không cần để trong lòng, về giải dược ta đã có manh mối.”

“Thật sự?” Húc vừa nghe nói giải dược có manh mối, trên mặt nhất thời “Vũ quá thiên minh”. (giống sau cơn mưa trời lại sáng, hớn hở)

“Đương nhiên!” Tuyền cười lừa gạt, sau đó ngẩng đầu đối mọi người hỏi: “Hiện giờ chuyện trong cung đã giải quyết, việc này không nên chậm trễ, ba ngày sau, Ai nguyện theo ta đi gặp Diệp Tuấn?”

Người ở đây đều lấy nụ cười hồi đáp, tỏ vẻ nguyện ý, sau đó, Tử Mộ Nhiên tiến đến, “Bệ hạ! Về tiểu nữ......”

Nhưng Tuyền lại nói ra trước hắn, khiến hắn kiềm trở về, “Tử Tích Vân là tiểu nữ nhi của Tử minh chủ! Hiện tại nên xưng là Đằng phu nhân, cuộc sống của nàng hiện tại thật sự hạnh phúc đi?”

“...... Vâng!”

“Vậy là tốt rồi, nhất nhập cung môn thâm tự hải (đường vào cửa cung sâu như biển)… Mọi người đều biết, trẫm chỉ có một đệ đệ, đúng hay không?” Tuyền hỏi lại.

“Ha hả, đích xác như thế!” Tử minh chủ đối việc này thả lỏng.

Sau đó mọi người hồi phủ trước, sự tình hôm nay xem như xong, nhưng duy độc Diệu Quang, hắn khuyên Húc đi trước, lưu lại một mình hắn đối mặt Tuyền.

Hắn cười mỉm đi tới bên cạnh Tuyền, hỏi có chút tùy ý: “Bệ hạ, giải dược đâu?”

Người này thật đúng là đáng sợ, Tuyền vì tương lai của đệ đệ chảy mồ hôi.

Cái gọi là “Chân nhân diện tiền bất thuyết giả thoại” (trước mặt chân nhân không nói dối), hắn cũng thực thành thật trả lời: “Không có.”

“Quả nhiên......” Hắn than nhẹ một tiếng, “Vậy độc trên người Tuyền thế nào?”

“Hai tai không thông, mắt phải có khi sẽ thấy không rõ đồ vật......” Tuyền bộ dáng nói chuyện giống như việc không liên quan đến mình.

Diệu Quang dừng cước bộ, Tuyền vẫn tiếp tục lắc lư, “Vậy lần này bệ hạ, còn muốn trở về sao?”

Tuyền cũng dừng lại, thực rõ ràng trả lời: “Không!”

Không tính toán trở về, hắn muốn làm chính là đưa người kia trở về mà thôi. Nói đến nước này, hai người trầm mặc, chỉ có gió lạnh thổi qua, phát ra âm thanh vù vù......

Cũng không biết qua bao lâu, Tuyền chịu không nổi không khí như vậy, khó xử trảo trảo đầu, nửa giỡn nửa thật nói: “Ha ha, nói chuyện này hơi sớm, không bằng nói chuyện trước mắt.”

“Chuyện trước mắt?” Diệu Quang nhất thời không phản ứng lại, tỏ thái độ nghi hoặc.

Tuyền đương nhiên đáp lại: “Tiểu chất của ta nha, đừng quên dưỡng thai a, đó là chức trách của người là phụ như ngươi!”

“......” Tuyền không nhìn lầm, trong nháy mắt, khuôn mặt Diệu Quang xuất hiện tươi cười vặn vẹo.

Vài ngày sau chuyện tình đều thuận lợi như dự đoán của mọi người, Tuyền trước khi đi đã xử lý tốt sự vụ, dàn xếp tốt với Tiểu niên cao.

Bé cưng lần này rất nghe lời, nghe nói ba ba muốn tìm phụ thân trở về, đáp ứng ở trong cung ngoan ngoãn đợi.

Sáng sớm hôm sau, Tuyền lén lút rời giường, cầm lấy hành lý thu thập tốt chuẩn bị xuất phát.

Mà khi hắn đến chỗ tập hợp, lại phát hiện nguyên bản nhiều người muốn đi như vậy...... lúc đầu chỉ có Tử Mộ Nhiên, Húc cùng Đằng Hình mà thôi, nhưng là vì cái gì đại ca, Si Ảnh, Diệu Quang cũng ở đây?

“Ta cùng các ngươi đi, chuyện triều đình đã an bài thỏa đáng.” Tễ Lăng Nhạc lớn tiếng doạ người, “Về phần hắn......” Hắn chỉ Si Ảnh, “Muốn theo tới.”

“Thúi lắm!” Si Ảnh cả giận nói: “Tử lão nhân thiếu ta nhiều như vậy, ta nhất định phải hướng ngươi đòi lại!”

“Ai......” Đối mặt hai người này, Tuyền cảm thấy đau đầu, “Như vậy......” Mục tiêu chuyển hướng, “Diệu Quang, ngươi đến đây xem náo nhiệt gì?” Người này không hảo an thai, lần này muốn làm gì đây?

“Ha hả, ta tất nhiên là muốn cùng một chỗ với Húc, đúng hay không, Húc?” Nói xong còn phao một cái mị nhãn.

Húc bị hắn phát điện chịu không được, thẳng gật đầu nói: “Đúng...... Đúng!”

Ai...... Húc đáng thương a!

“Như vậy hài tử làm sao bây giờ?” Tuyền lại hỏi.

“Hắn còn chưa thành hình!” Diệu Quang hai tay giao nhau, tiêu sái cười.

Diệp Tuấn kia cũng thực rất thâm! Cư nhiên đem căn cứ đến phía sau thâm sơn mộ địa, quan binh không phát hiện không nói, lúc trước nếu không phải Bất Túy mật báo, tin tưởng Tử minh chủ muốn tìm đến cũng không phải chuyện dễ!

Đoàn người một đường đi tới, một bên thương lượng lộ tuyến (đường đi) cùng nghĩ cách cứu viện.

Tuyền cho rằng nhiều người như vậy không tiện sử dụng khinh công, nếu đi đường của Tử minh chủ, tối thiểu cũng mất hơn một tháng, thời gian không đủ. Cho nên, hắn lựa chọn một con đường khác, con đường này trên bản đồ có thể xem như đường tắt, nhưng mà…

“『 Âm Vụ Lâm 』?”

Tuyền thấy mọi người sau khi nghe vậy vẻ mặt khẩn trương, không minh bạch lắm, “Có cái gì không đúng sao?”

“Xem qua không có gì không đúng.” Diệu Quang uống một ngụm trà trả lời: “Chẳng qua, nếu đi 『 Âm Vụ Lâm 』, kia không cần Diệp Tuấn đặt bẫy, chúng ta cũng không đến được nơi đó.”

“Chỉ giáo cho?”

“Nghe đồn......” Tễ Lăng Nhạc nói tiếp: “Dân gian đồn đại『 Âm Vụ Lâm 』 có thứ không sạch sẽ.”

“Không sạch sẽ?” Hắn còn chưa hiểu được.

“Quỷ!” Si Ảnh và Húc cùng kêu lên.

“Gì?”

Quỷ? Thứ này tồn tại sao?

Cùng vẻ mặt không tin tưởng của Tuyền đối lập, Si Ảnh liền khẩn trương hơn, tay không khỏi giữ chặt Tễ Lăng Nhạc, thân mình cũng bắt đầu hơi hơi rung động.

Tễ Lăng Nhạc hiểu được nắm chặt tay hắn, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng, cho hắn tựa lên người mình trấn an.

“Âm Vụ Lâm” này có danh xưng là “Quỷ lâm”. Lúc trước có người xâm nhập, sau đó không trở về, có người còn sống sót cũng nói gặp được các loại yêu ma quỷ quái, mà những người đó giống nhau một chỗ là Âm Vụ Lâm rất đẹp.

Lời đồn như vậy ngoại trừ Tuyền, tất cả mọi người đều biết, nguyên bản hẳn là truyền miệng, nhưng Tuyền lại khư khư cố chấp —— thời gian của hắn không nhiều lắm.

“Các vị, vô luận như thế nào ta nhất định phải xông vào một lần.” Thái độ minh xác không thể thay đổi.

Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi đều nhìn hắn, có lẽ là khó có thể cự tuyệt phần kiên quyết kia, bọn họ thỏa hiệp.

“Nếu bệ hạ nhớ thê tử đến sốt ruột, chúng ta liền cùng ngươi xông vào Âm Vụ Lâm một lần.”

Tuyền nhìn mọi người, gật cười hồi đáp, sau lại an bài Tử minh chủ ở ngoài rừng tiếp ứng, đối với mọi người thận trọng dặn dò nói: “Ta không biết『 Âm Vụ Lâm 』kia có cái gì yêu ma quỷ quái! Nếu các vị cảm giác có vấn đề gì, không cần chống đỡ, chạy nhanh ra khỏi rừng, cùng Tử minh chủ hội họp, nhớ kỹ còn sống trở về mới là tối trọng yếu!”

“Hiểu được!”

“Hảo! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại xuất phát!”

Có lẽ mọi người tập trung thương lượng, ai cũng không chú ý tới thân ảnh lén lút đi sau bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play