“Một chuyến đi dài có thể là một sự khởi đầu đẹp cho một cuộc tình nhưng cũng có thể là nỗi đau không thấu nếu ta xem nhẹ chúng!”

***

“Chị! Rốt cuộc sự việc với sếp tổng của em chị giải quyết kiểu gì vậy? Mạc tổng xưa nay chưa từng là người dễ dàng cho qua mọi việc như vậy!”

Mục Huyên thực sự không hiểu chị gái mình giải quyết mớ rắc rối này kiểu gì trong khi không cần nhờ tới sự giúp đỡ của cô. Chị gái từ sau sự việc tám năm trước đã dần khôi phục lại mọi cảm xúc nhưng tính tình cũng dần khác xưa. Trước đây Mục Nguyệt là cô gái lạnh lùng cao ngạo rất ít tiếp xúc với người khác, cô luôn mang chút ngạo khí bẩm sinh khiến người khác chỉ dám nhìn lên cao để đánh giá cô, còn giờ đây, sau bao năm bão tố cô lại tự tạo vỏ bọc thân thiện hoạt bát khiến người khác không thể nhìn thấu bản chất thật. Có lẽ chỉ có Mục Huyên mới biết được rằng chị gái mình có bao đau đớn dằn vặt, có bao ngày trằn trọc thao thức vì những vết thương do quá khứ để lại.

<Chị thương lượng hòa bình với anh ta và hứa sẽ đền bù xứng đáng, em không cần lo đâu, đi làm đi, chị cũng chuẩn bị đi ngủ đây!>

Khi chị gái một mực không muốn nói, Mục Huyên cũng không tiện hỏi nhiều. Miễn là chị ấy vui vẻ là được.

Hôm nay là ngày đặc biệt, buổi sáng sớm Mục Nguyệt  không được phép ngủ như mọi ngày mà bị người đàn ông tên Mạc Khiêm Vũ gọi dậy. Anh ta cho cô hay là cô phải chuẩn bị theo anh ta tới thành phố X có việc. Đây được coi là yêu cầu mà anh ta muốn cô phải thực hiện nên cho dù không muốn cô vẫn phải cố gắng đáp ứng điều kiện này mà rời giường trong cảm giác mệt mỏi.

“Cô chuẩn bị đầy đủ chưa?”. Mạc Khiêm Vũ thực bất đắc dĩ mới gọi cô gái này cùng anh tới thành phố X. Lần này bà ngoại gọi điện yêu cầu anh dẫn theo bạn gái về nhà ra mắt khiến anh khốn đốn. Chưa có bạn gái thì ra mắt kiểu gì chứ, hơn nữa công việc vào dịp hè này đã khiến anh mệt mỏi vô cùng lại còn phải chấp nhận lời đề nghị của bà ngoại mình, thật khiến anh không thể ứng phó nổi. 

Trong lúc cân nhắc việc phải tìm ai đóng giả bạn gái để tới gặp bà cụ thì anh chợt nhớ ra mình được quyền đưa ra một yêu cầu với cô gái câm đó nên anh nhanh chóng liên lạc cho cô. Và bây giờ là cục diện thế này đây: cô gái đó đang ngồi bên cạnh anh ra sân bay.

Từ thành phố H đến thành phố X mất khoảng 2 giờ bay. Cô gái bên cạnh anh từ lúc gặp anh tới giờ chỉ hỏi anh duy nhất một câu rồi im lặng như thể hai người xa lạ khiến anh hơi khó chịu. Không phải bất đắc dĩ anh sẽ không gọi cho cô ta, nhưng cô ta là một người câm giống mẹ anh nên bà cụ bên kia chắc chắn sẽ yêu thích cô không thôi vì nhìn cô có thể khiến bà nhớ về đứa con gái ngốc nghếch của mình. Cô con gái cứ một mực chờ kẻ phụ bạc cả đời cũng không chịu kết hôn, một mình nuôi con, một mình dạy dỗ đứa tre nên người thật đáng thương.

“Đến thành phố X để làm gì vậy?”

Đây là câu hỏi duy nhất mà Mục Nguyệt hỏi Mạc Khiêm Vũ trong suốt cuộc hành trình. Cô vẫn có chút không tự nhiên với người đàn ông này. Dù sao anh ta cũng biết quá khứ đau khổ của cô nên cô vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên trò chuyện với anh ta như những người bình thường khác.

Mạc Khiêm Vũ rốt cuộc không chịu nổi không khí có phần cứng nhắc này, anh cất tiếng nói:

“Chúng ta sẽ tới đó gặp bà ngoại của tôi. Bà tôi là người phụ nữ hiền lành nên cô không cần câu nệ, cứ giả bộ như là người yêu của tôi là được, những việc khác tôi sẽ lo liệu ổn thỏa”

<Vâng!>

Khi chuyến bay hạ cánh đến thành phố X đã có một chiếc xe ôtô ra đón họ, tài xế là một giám đốc chi nhánh bên công ty con của Mạc thị nên hết sức cung kính với cả hai.

“Tổng giám đốc ngài đến rồi, ngài đi đường xa chắc hẳn mệt mỏi, tôi đã sắp xếp nơi ở cho cả hai vị tại khách sạn Hoàng Hương. Bây giờ chúng ta tới đó cất đồ rồi đi dùng bữa được chứ ạ?”

“Không cần đâu, tôi và cô ấy sẽ cùng ở nhà người thân của tôi! Anh chỉ cần đưa hai chúng tôi tới đó là được”

“Vâng, vậy Mạc tổng, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một chiếc xe riêng để đi lại.”

“Làm phiền anh rồi, giám đốc An!”

“Dạ không dám, Mạc tổng đừng khách khí. Đây là thành phố tôi sống đương nhiên sẽ chiêu đãi ngài theo đúng lễ nghi!”. Người đàn ông có phần thụ sủng nhược kinh, không ngờ đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn lại nhớ tên một giám đốc chi nhánh nho nhỏ như ông.

“Tôi đã sống ở đây 18 năm!”

Lời của Mạc Khiêm Vũ thành công khiến cho vị giám đốc nọ im lặng vuốt mũi ngại ngùng trong suốt quãng đường tới nhà bà ngoại anh đồng thời cũng làm cho Mục Nguyệt ngạc nhiên không thôi. Không ngờ thành  phố này lại là nơi anh lớn lên, nhìn quang cảnh thành phố cho thấy đây là một đô thị mới, nền kinh tế vẫn chưa mấy phát triển. Một người đàn ông đại danh đỉnh đỉnh như anh lại sinh ra và lớn lên ở đây trong khi đang làm người điều hành Mạc thị kể ra cũng thấy hơi vô lí. 

Nhưng Mục Nguyệt vốn không thích chen vào chuyện của người khác, cô tiếp tục im lặng trong suốt hơn một giờ trên đường về nhà bà ngoại Mạc Khiêm Vũ.

Bà của Mạc Khiêm Vũ sống tại một thôn nhỏ bên sườn núi. Nơi đây cách thành phố  khá xa nên mọi âm thanh ồn ã của đô thị mới không nhiễm một chút nào vào nét thanh bình của xóm làng. Cây cối xanh tốt thỉnh thoảng có con suối nhỏ bắc qua trên đường đi làm cho không khí càng thanh sạch bội phần. Do đường gập ghềnh nên cô và Mạc Khiêm Vũ đã xuống xe cước bộ về nhà bà ngoại anh ở sâu trong thôn nhỏ.

Mục Nguyệt cảm thấy hơi kì quái. Dù sao cô quen Mạc Khiêm Vũ không lâu hơn nữa gặp nhau có vài lần mà lần nào cũng giương cung bạt kiếm, vậy mà bây giờ cô theo anh về nhà ra mắt bà ngoại anh trong thân phận bạn gái thì có chút kì lạ. Dù đây chỉ là diễn kịch nhưng vẫn khiến cô hơi ngượng ngùng vì vậy bước chân không tự chủ mà chậm lại.

“Sao vậy? Mệt à, có cần nghỉ ngơi chút không?”

Mạc Khiêm Vũ cho rằng đi đường xa cộng với thể chất yếu ớt khiến cô mệt nhọc nên hỏi han theo phép lịch sự.

“Không! Chỉ là tôi sợ chút nữa trước mặt bà anh không cẩn thận để lộ việc tôi giả làm bạn gái anh khiến bà cụ không hài lòng! Tôi chưa ra mắt bao giờ nên có chút khẩn trương.”

“Đừng lo, cô cứ thoải mái như bình thường là được. Bà cụ sẽ không để ý việc đó đâu!”

<Dù sao thì... tôi cũng không nói được! Bà cụ sẽ không vì thế mà mắng chửi anh chứ?>

“Sẽ không! Mẹ tôi cũng giống cô, bà cũng không nói được!”

Không khí bỗng trùng xuống khi Mạc Khiêm Vũ nói, thì ra mẹ anh không nói được nên anh mới có thể hiểu ngôn ngữ của người câm giống cô. Có lẽ tuổi thơ của anh không hề êm đềm như bao người vẫn nghĩ, anh có lẽ không phải là người vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng như quý tử giàu có! Cuộc sống trước đây của anh hẳn cũng khá chật vật.

Mục Nguyệt có một thói quen rất lạ là nếu như gặp người mới quen cô sẽ tỏ ra rất hoạt bát dễ gần nhưng khi trở nên quen thân rồi cô sẽ bắt đầu ít nói và dành nhiều thời giờ im lặng để suy nghĩ. Chính vì vậy bây giờ không tự chủ cô coi người đàn ông này thành người thân quen mà đối đãi.

<Chúng ta đi tiếp đi! Tôi không mệt nên anh không cần lo lắng!>

Ai lo cho cô chứ! Tôi chỉ sợ cô ngất tại đây thì lại phải cõng cô một quãng xa rồi.

Nhà của bà Mạc Khiêm Vũ nằm trên một mảnh đất khá rộng, trước cổng có dàn hoa ti-gôn đang nở rộ. Sắc hồng nhuận khiến căn nhà thêm phần ấm áp. Căn nhà làm bằng gỗ quý tuy không rộng nhưng sạch sẽ, gọn gàng mang hơi thở cổ kính mà tràn đầy ấm áp.

Theo Mạc Khiêm Vũ vào nhà, một bà lão khoảng hơn bảy chục tuổi dáng người nhỏ nhắn hiền từ đang đứng trước cửa chờ đợi. Mạc Khiêm Vũ vội vã tiến lên nắm tay bà nói khẽ:

“Bà, ngoài trời nắng như vậy bà ra đây làm gì, chúng cháu tự vào là được, sức khỏe bà không tốt mà cứ cố sức!”

“Hà, thằng nhóc này chê bà già rồi phải không, ta vẫn còn chưa ốm yếu tới mức không thể ra cửa đón cháu dâu của ta được!”

Câu nói của bà khiến Mục Nguyệt ngạc nhiên không thôi! Sao từ bạn gái giả mạo đã thăng chức tới cháu dâu rồi! Cô đánh mắt cầu cứu về phía Mạc Khiêm Vũ khi bà cụ phúc hậu này tiến tới nắm tay mình nhưng anh không thèm giúp đỡ mà để lại cục diện rối rắm cho cô tự xử lí.

<Cháu chào bà, cháu là Mục Nguyệt! Hôm nay lần đầu được gặp bà không biết bà thích gì nên tự tiện mang tặng bà bức tranh thêu này, mong bà không chê!>

Đây là bức tranh Mục Nguyệt thêu khi rảnh rỗi, ngoại trừ sở thích chơi đàn cô cũng thực thích thêu thùa. Đây là sở thích của những người con gái hiền lành mà cô bỗng đam mê từ sau khi gia đình xảy ra biến cố.

Bà cụ có vẻ rất ngạc nhiên khi được nhận quà chứ không hề kinh ngạc khi cô là người câm. Có lẽ Mạc Khiêm Vũ đã nói trước về cô với bà cụ. Nước mắt không ngăn được rơi xuống hai bên má già nua của bà cụ khiến Mục Nguyệt hốt hoảng. Cô chỉ sợ việc bản thân làm gì sai khiến bà cụ phật ý. Dù chỉ đóng giả để xóa nợ cô cũng không muốn diễn hỏng vai mà làm cho bà cụ hiền từ trước mặt phải buồn lòng.

“Đứa bé ngoan! Nào mau vào nhà với bà. Đi đường xa chắc cháu mệt lắm!”

Trong nhà có một người giúp việc đang nấu cơm trong bếp chắc là do Mạc Khiêm Vũ thuê để trông nom bầu bạn với bà cụ cho tuổi già không cô đơn. Thấy ba người vào nhà, người giúp việc mau chóng đi tới mang đồ cho hai người lên phòng rồi nhắc mọi người ra ăn cơm. Mục Nguyệt có đánh chết cũng không nghĩ căn nhà này chỉ có 3 phòng ngủ, một của bà cụ, một của cô giúp việc, căn còn lại dành cho khách khi tới chơi. Nhưng đó là chuyện về sau, bây giờ cô đang ăn cơm với bà cụ và Mạc Khiêm Vũ trong bầu không khí vô cùng ấm áp.

Bà cụ lâu ngày mới gặp cháu trai nên cứ líu ríu trò chuyện suốt. Mạc Khiêm Vũ như cởi bỏ hết dáng vẻ lạnh lùng vốn có của mình mà hiếu thuận tiếp lời bà cụ. Bỗng bà quay sang cô khẽ cười

“Nguyệt nhi, sao không ăn cơm thức ăn đi, đừng chỉ có ăn cơm không thế. Trông cháu gầy quá, chắc lại học tập mấy cô người mẫu trên truyền hình giảm cân để giữ dáng phải không. Mau ăn nhiều vào, nghe bà, béo chút mới đẹp! Hồi nhỏ thằng nhóc tiểu Vũ cũng béo núc đấy nhé!”

Nói rồi bà cụ còn tích cực gắp đồ ăn cho cô như thể cô là con cháu trong nhà vậy. Điều này làm lòng Mục Nguyệt ấm áp vô cùng, đã thật lâu rồi cô mới được một người ân cần chăm sóc tới như vậy.

<Vâng thưa bà! Cháu không giảm cân đâu, chỉ là gì Vương nấu ăn ngon quá nên cháu đang lưỡng lự không biết chọn món gì thôi!>

“Xem cái miệng ngọt chưa này”

Mạc Khiêm Vũ nhìn cô gái đang tươi cười với bà anh. Anh thật không ngờ bà cụ lại thích cô như vậy, có lẽ trông cô thực dễ mến lại giống con gái mình nên bà cụ không suy nghĩ nhiều mà yêu thích không thôi. Anh cũng thực hâm mộ cô gái này, cô ta diễn như thật khiến một người sắc sảo như bà ngoại anh cũng không nhận ra một chút xíu sơ hở về mối quan hệ thực sự giữa hai người.

Cơm nước xong xuôi bà cụ vội giục hai người đi ngủ vì sợ họ đi đường xa mệt mỏi. Ánh mắt của bà cụ khiến Mục Nguyệt không được tự nhiên, nó vừa từ ái nhưng cũng mang chút mưu kế nho nhỏ làm người cô run lên từng hồi cảnh tỉnh.

Có âm mưu, có âm mưu!

Quả nhiên bà cụ trước khi đi tung ra một câu như sét đánh bên tai khiến Mục Nguyệt có cảm giác mình đang đứng trên bàn chông.

“Nguyệt nhi! Bà thích một cu cậu mập mạp, nhất định phải giống tiểu Vũ lúc nhỏ, tròn như quả bóng đấy! Hai đứa đi ngủ sớm và cố gắng nhé!”

Con...con trai cái gì chứ. Là giả đấy, cháu là giả đấy, bà không được suy nghĩ thế đâu! 

Vội cầu cứu Mạc Khiêm Vũ nhưng phát hiện anh ta đang bước lên cầu thang mà về phòng, cô vội cất bước chạy theo.

“Cô tưởng tôi muốn sao? Căn nhà chỉ có ba phòng, nếu cô muốn có thể xuống phòng khách ngủ nhưng tôi không dám đảm bảo nơi đó sẽ an toàn đâu. Nơi này buổi tối vô cùng nhiều chuột và gián, cô cứ tới đó đi!”

Cô ta dám hắt hủi một người như anh. Phải biết rằng có hàng vạn cô gái muốn cùng anh chung giường chứ không như cô nhìn thấy là như thấy hủi.

<Thôi...tôi nghĩ ở đây mát mẻ hơn, ở đây có điều hòa! Có điều hòa sẽ thực mát mẻ...>

“Biết vậy là tốt, cô ngủ dưới sàn đi, tôi không thích ngủ dưới nền đất! Nằm trần đi, bây giờ trời mát không sợ mắc cảm đâu. Bà cụ biết mối quan hệ của chúng ta nên sẽ không để lại hai bộ chăn lại trong phòng đâu! ủy khuất cô rồi, Mục tiểu thư!”

Em gái anh! Không những bắt phụ nữ nằm trên sàn mà còn định không cho người ta chăn gối để ngủ, ai mà ngủ được trên sàn nhà cứng như đá vậy chứ! Anh ta rõ ràng đang trả thù vụ cô bắt anh ta nằm ghế để ngủ cả đêm trong lần đầu gặp mặt đây mà. hừ! Hảo hán thì không sợ chút giá rét khổ cực, hãy chờ đi!

Mạc Khiêm Vũ tắm xong đi sấy tóc, Mục Nguyệt liền tiến vào nhà tắm. Khi đi Mạc Khiêm Vũ không dặn cô phải mang cái gì nên cô không chuẩn bị quần áo do đó buộc phải mặc lại bộ đồ hồi sáng.

Mạc Khiêm Vũ cũng chỉ định ở một ngày nhưng nghe dì Vương nói bà cụ dạo này sức khỏe không tốt nên đành ở lại để sáng mai đưa bà cụ lên thành phố khám bệnh. Căn bệnh tim của bà cụ ngày càng diễn biến xấu khiến anh vô cùng lo lắng nên cũng quên không chuẩn bị quần áo cho Mục Nguyệt. Khi thấy cô từ nhà tắm bước ra mà vẫn mặc bộ đồ cũ thì mới giật mình nói:

“Xin lỗi, tôi không nghĩ đêm nay sẽ ở lại nên không dặn cô mang đồ. Cô chờ một lát tôi sẽ cho người đi mua!”

Mục Nguyệt nghĩ cô gợi ý đến vậy sẽ khiến anh ta chấp thuận nằm dưới đất mà nhường giường cho cô nhưng ai ngờ anh ta chỉ liếc cô rồi nói bằng giọng rất nhẹ nhàng nhưng không cho phép chối cãi

“Nằm trên giường? Cô sao?...đừng có mơ!”

Mẹ nó, cái tên...

Nói rồi anh ta thản nhiên nằm trên giường và tắt đèn đi ngủ mà không hề mảy may nghĩ ngợi tới người đang co cụm dưới đất là cô. 

Căm phẫn cộng thêm cả người hôi hám do đi đường xa khiến quần áo nhễ nhại mồ hôi làm cả người Mục Nguyệt như muốn bốc hỏa. Cô giết anh ta bằng mắt không dưới chục lần rồi lao đến giường giật chiếc gối anh ta không nằm đến và mở cửa phòng

Cô nghĩ cô hoàn toàn có cách trị anh ta vào nề nếp!

Cộc...cộc

“Bà, bà ngủ chưa ạ? Cháu vào được không?”

Mục Nguyệt rời phòng khiến Mạc Khiêm Vũ hơi ngạc nhiên. Không ngờ cô ta vậy mà chịu ra phòng khách nằm ngủ! Xem ra không phải phụ nữ dịu dàng gì! Mặc kệ cô ta...nhưng có lẽ bà cụ sẽ giận nếu sáng sớm nhìn cô ta đang co ro trong phòng khách trên chiếc ghế gỗ long phượng cứng ngắc cũng nên. Anh đang suy nghĩ hướng giải quyết việc này sao cho ổn thỏa.

“Nguyệt nhi, giờ này sao không ngủ còn sang đây làm gì vậy?”. Nói rồi bà cụ híp mắt đánh giá khiến trái tim của Mục Nguyệt giật thót. Cô nhanh chóng trấn tĩnh và rơm rớm nước mắt ủy khuất nói.

“Sao cháu lại có lỗi chứ, cái thằng nhóc chết tiệt! Mục Nguyệt, cháu đừng chiều nó khiến nó được thể phá thối. Cháu phải dạy dỗ nó cho nó biết sợ mà phải nghe lời. Nhìn bà mà học tập đây!”. 

Nói rồi bà cụ vác chiếc gậy chống bằng gỗ hùng hổ xông tới phòng nơi Mạc Khiêm Vũ đang say giấc nồng. Không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông vào, bà cụ tới giường cầm cây gậy quật tới tấp vào người Mạc Khiêm Vũ, lực đạo không nhẹ khiến anh ta giật thót mình nhảy cẫng lên như gặp ma.

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Mục Nguyệt đang gõ trống khua chiêng mong bà cụ cứng rắn thêm chút nữa để cô hả dạ.

“Rốt cuộc cô đã nói gì với bà hả?”. Mạc Khiêm Vũ đau đớn nạt nộ càng khiến bà cụ tức giận cho rằng tính tình anh thối nên mới khiến cô chịu ủy khuất.

“Thằng nhóc thối, còn dám nói, đã bắt Nguyệt nhi phải tới nơi xa xôi này bồi bà lão như ta rồi mà còn dở tính thiếu gia đỏng đảnh làm khổ con bé. Ngươi xem ta là không khí rồi sao mà dám ngay dưới mí mắt ta mà khi dễ cháu dâu không cho con bé ngủ chung. Ngươi càng lúc càng to gan rồi!”

“Bà, bà nói gì vậy? Cháu quả thật không muốn cô ta ngủ cùng...nhưng...”

“Còn dám thừa nhận,xú tiểu tử...”

Đau chết anh! Mục Nguyệt bỏ qua cái nhìn đầy căm thù của Mạc Khiêm Vũ mà ở một bên giả bộ khóc lóc can ngăn hết lời.

Đánh được một lúc bà cụ thấm mệt liền nhanh chóng về phòng. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Mạc Khiêm Vũ phải đưa quần áo của anh cho cô mặc đồng thời cấm không cho anh bắt cô ngủ dưới sàn.

Mạc Khiêm Vũ không thể làm gì khác là phải đồng ý. Nhìn anh ta bị đánh mặt thành cái đầu heo khiến Mục Nguyệt vô cùng hả dạ. Cô quyết định trịnh trọng lên giường nhắm mắt dưỡng thần.

“Mục Nguyệt! Cô khá lắm, hôm nay tôi thua. Chờ xem tôi thu phục cô thế nào!”

<Chỉ cần không sử dụng sức mạnh tài chính ra đe dọa thì tôi lúc nào cũng sẵn lòng chờ đợi!>

“Hừ”.

Người nào đó vác bộ mặt sưng húp vì bị ăn mấy chục gậy ôm gối xuống sàn nhà nằm ngủ trong đau đớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play