Tác giả: Mục Nguyệt

"

***

Khi Mạc Khiêm Vũ nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát cũng là hôm sau đó. Cảnh sát cho hay anh nuôi của Mạc Khiêm Vũ - Mạc Thần đã phạm tội cố ý gây thương tích!

Mạc Thần là một gã đàn ông đào hoa nhưng luôn biết kiềm chế. Vì vậy bao năm sống ở Mạc gia với danh phận Mạc đại thiếu gia hữu danh vô thực, Mạc Thần chưa từng gây ra lỗi lầm gì lớn hay làm việc gì để gây ảnh hưởng tới danh tiếng của Mạc gia.

Nên khi nhận được thông báo của cảnh sát, Mạc Khiêm Vũ cứ ngỡ mình nghe nhầm. Ngộ thương một tên giang hồ, dù có hòa giải được bằng tiền bạc thì cũng khó lòng đảm bảo an toàn sau này. Thật không hiểu Mạc Thần nổi điên cái gì?

---

Sở cảnh sát

"Anh Mạc, đề nghị anh khai rõ ràng tình huống khi đó cho chúng tôi. Vì sao anh dùng dao ngộ thương Hồ tiên sinh!"

"Tôi nói rồi, anh ta định cưỡng bức phụ nữ, tôi thấy bất bình nên cùng anh ta xô xát, lúc vô tình đã đâm vào anh ta!"

"Mạc tiên sinh, anh nói Anh Hồ cưỡng bức phụ nữ nhưng lại không xác nhận danh tính của cô gái đó, chúng tôi lấy gì để tin những lời anh nói là sự thật chứ không phải bịa đặt nhằm giải quyết thù oán cá nhân?"

"Mẹ nó, tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà đi giải quyết ân oán cá nhân với một tay giang hồ!"

"Chuyện này..."

"Xin lỗi, tôi là luật sư riêng của Mạc đại thiếu gia! Hiện tại các vị chưa có giấy phép bắt giữ, các vị không có quyền tra hỏi khẩu cung của thân chủ tôi. Anh ấy có quyền giữ im lặng cho tới lúc có phán quyết của sở điều tra!"

"Mạc tổng, ngài tới rồi!". Vị cảnh sát vừa mới tra hỏi khẩu cung của Mạc Thần vội đứng dậy bắt tay với Mạc Khiêm Vũ - người đi cùng với luật sư tới đây.

Mạc Thần tức muốn ho ra một búng máu. Anh ta vừa ngồi nói chuyện với vị Cảnh sát nhân dân này hàng giờ liền thì anh không thèm nghe, nhưng khi thằng nhóc Mạc Khiêm Vũ này vừa mới tới thì hắn ta đã thay đổi thái độ một cách chóng mặt!

Đây đúng là một thế giới coi trọng địa vị mà!

So với Mạc đại thiếu gia thì vị tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị - Mạc Khiêm Vũ này lại có sức ảnh hưởng ở thành phố X hơn cả. Thậm chí chỉ cần một tiếng nói của anh ta cũng đủ để cục trưởng Cục Cảnh sát gặp rắc rối!, vì vậy mấy tên cảnh sát nhỏ làm tại cấp sở như bọn họ không thể chọc giận vị tổ tông này được.

"Tôi tới bảo lãnh cho Mạc Thần, mong các vị xem xét!"

"Mạc tổng, chuyện này hơi khó! Mạc thiếu đây đã ngộ thương nghiêm trọng một người trong quán bar, việc này rất nan giải. Xin ngài đừng làm khó chúng tôi!"

"Anh nói anh ta ngộ thương một đại ca giang hồ nhưng lại không trực tiếp đến  quán bar đó để điều tra tình hình. Tiếp nhận tố cáo từ một phía mà mặc định mọi lỗi lầm đều thuộc về anh trai tôi. Xin hỏi, đây là cung cách làm việc của cảnh sát các người sao?"

"Chuyện này...!". Thật khó xử cho chúng tôi mà. Một bên là thế lực ngầm của thành phố, một bên là tập đoàn cổ phần hàng đầu cả nước. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Anh muốn tôi phải làm sao đây? Xông vào quán bar đó điều tra để rồi ngày mai phơi xác giữa đường do bị trả thù? Hay chấp nhận bị cách chức mãi mãi không tìm được việc làm ở bất cứ đâu? - vị cảnh sát nọ đau khổ suy tính.

Reng...reng...

Đang trong lúc rối ren thì điện thoại nội bộ trong sở cảnh sát vang lên. Vị cảnh sát vội vã bắt máy

"Sở trưởng! Ngài có gì phân phó ạ?"

"Lập tức thả Mạc Thần ra, đây là lệnh của cấp trên."

"Dạ? Nhưng..."

"Anh kông cần tìm hiểu nguyên nhân, chỉ cần chấp hành đúng lệnh thôi!"

"Vâng thưa sở trưởng!"

Kết quả là cường quyền vẫn thắng bạo lực đúng không! Trong lúc mình đang rối loạn lên không biết xử lí ra sao thì vị Mạc tổng này đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Anh ta còn bày đặt đến đây làm gì nữa! Báo hại giờ mình lại phải bày ra một cái cớ cho thật hợp tình hợp lý để thả Mạc Thần ra nữa.

"Mạc Thần thiếu gia, anh được phép về rồi. Chúng tôi đã xác nhận trong việc này anh chỉ phòng vệ chính đáng thôi. Các vị chỉ cần dàn xếp tiền bồi thường với bên nạn nhân là được rồi"

Mạc Thần:"..."

Thay đổi nhanh vậy? Hắc, thằng nhóc tiểu Khiêm Vũ này đúng là được việc thật!

---

Trong phòng bao của khách sạn Red Moon!

"Thị trưởng! Không biết chúng tôi xử lý như vậy đã vừa ý ngài chưa? Mạc Thần đã được thả ra rồi ạ!"

"Làm phiền cục trưởng Đào rồi, tôi kính ngài một ly"

"Thị trưởng khách sáo rồi, việc này nên là như vậy. Nhưng mong thị trưởng trong buổi họp cán bộ cấp cao tới đây nói giúp tôi vài lời hay để tôi được cất nhắc lên Bộ làm việc được chứ?"

"Dĩ nhiên rồi. Cục trưởng Đào làm việc công tư phân minh lại hết lòng vì dân, ta đương nhiên phải ủng hộ ngài hết mình"

"Haha, cạn!"

Khi cục trưởng cục cảnh sát ra về, gã trợ lý đi bên cạnh Thị trưởng tiến lên

"Thị trưởng, gã khốn khiếp họ Đào này đúng là lòng tham vô đáy. Cho hắn ta một chút lợi ích thì hắn ta đòi cả chức phận"

"Cậu không hiểu đâu, đối với loại người này, cách đối phó tốt nhất là cho họ tất cả những điều họ muốn sau đó từ từ đoạt lại tất cả. Cảm giác đứng trên đỉnh cao danh vọng mà ngã xuống đủ để hắn ta suốt đời không quên!"

"Thị trưởng anh minh, nhưng tôi vẫn thật không hiểu vì sao ngài lại giúp Mạc Thần, hắn ta không có quan hệ gì với chúng ta!"

"Haha, bây giờ thì không, nhưng sau này ắt có. Mạc Thần không tài giỏi như Mạc Khiêm Vũ nhưng so về độ tàn nhẫn, cậu ta chỉ hơn chứ không có kém. Con sư tử ngủ say chưa ai đánh thức thì vẫn rất hiền lành, một khi có người chọc nó tỉnh dậy, nó sẽ vươn những móng vuốt sắc bén của mình tới xé xác người đã đánh thức nó.

Hơn nữa, cứu hắn ta sẽ khiến cho một người nợ ta ân tình, người này...sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi!"

"Là tôi suy nghĩ nông cạn rồi thị trưởng..."

Căn phòng bao vẫn lóe sáng ánh đèn, gương mặt vị thị trưởng vẫn đăm chiêu trong dòng suy nghĩ. Không ai dám nhìn mặt ông ta, vì khí tức phát ra từ người ông ta nhắc nhở họ rằng, không nên mạo phạm tới người như vậy!

---

"Mạc Khiêm Vũ, cậu giỏi thật. Sao có thể đưa anh ra vậy?"

Mạc Khiêm Vũ:"..."

"Anh đã cứu người nào?"

"Sao, cậu chưa biết? Anh tưởng cậu biết nên mới tới đưa anh ra khỏi sở cảnh sát. Thật ra người anh cứu là tiểu Nguyệt và em gái cô ấy. Em gái cô ấy bị anh Hồ bắt được trong Dark Night, tiểu Nguyệt tới cứu nhưng không thành, anh cũng ở đó nên mới rút đao tương trợ! Sao, thấy anh mày đẳng cấp không? Còn không mau tạ ơn đi!"

"Xuống xe!"

"Hả, đùa anh hả. Anh không có xu nào trong người sao bắt xe về được!!!"

"Xuống xe!" Mặt của Mạc Khiêm Vũ vẫn lạnh tanh lặp lại câu nói vừa rồi

Mạc Thần:"..."

"Mạc thiếu, hay tôi cho ngài mượn chút tiền lẻ nhé!"

Tài xế Lâm nhanh nhảu dù không biết lời nói của anh ta có lực sát thương rất lớn. Đường đường là một đại thiếu gia nhà họ Mạc mà phải đi vay tiền của một tên tài xế. Việc này nếu đồn ra ngoài thì sau này sao mình dám tung hoành giang hồ nữa chứ!

Rốt cuộc Mạc Thần cũng chấp nhận xuống xe, vừa làm anh ta vừa rủa thầm:"Mẹ nó, Mạc Khiêm Vũ, ông đây cứu người yêu của mi mà mi nỡ đối xử với ông như vậy. Thật đúng là làm ơn mắc oán mà!"

"Mạc tổng, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"

"...nhà Nguyệt Nguyệt!"

-còn tiếp-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play