Tôi tên là Niếp Vũ, sinh ra và lớn lên giữa một sơn thôn nghèo khó ở vùng đất Kiềm Bắc hoang vu.

Nhà tôi ở trên một bãi đất bằng dưới một gốc hòe lớn, nhà tôi có tất cả bốn người, tôi, em gái, chú Hai và thím Hai.

Nói đúng ra, em gái, chú Hai và thím Hai là người một nhà, còn tôi là một người ngoài, một cô nhi được nhận nuôi.

Tôi không nhớ rõ nơi mình sinh ra, lớn như thế này, cũng không biết cha mẹ mình là ai, thứ duy nhất có liên quan đến thân phận của tôi là chiếc hồ lô bằng ngọc đeo trên cổ từ nhỏ.

Chiếc hồ lô cỡ đầu ngón tay, đen bóng, trong suốt, lấp lánh ánh sáng, giống như một tác phẩm điêu khắc từ ngọc thạch, mặt trên có khắc một ký hiệu cổ quái màu đỏ sậm, xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết là cái gì.

Tôi không phải là con ruột của chú Hai, thím Hai, nhưng bọn họ đối xử với tôi như con mình đẻ ra, thậm chí có khi đối xử với tôi còn tốt hơn so với em gái. Sau này, tôi cảm thấy, thái độ của họ đối với tôi dường như có chút khách sáo. Không biết có phải do thân thế bí ẩn của tôi nên họ mới có thái độ như vậy hay không.

Tôi vẫn cho rằng ngọc hồ lô cùng tôi lớn lên hai mươi năm qua là đồ cha mẹ ruột để lại cho tôi, nhưng bây giờ, tôi phát hiện, tôi đã sai hoàn toàn.

Mùa hè, tôi nhận được thông báo trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm, cả nhà đều vui mừng cho tôi, đặc biệt là em gái, vô cùng cao hứng, đi ra ngoài, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, đầy tự hào, nhìn thấy bạn bè, người quen, lúc nào cũng thổi phồng, ca tụng tương lai của tôi sẽ tươi sáng ra sao, khiến cho tôi gặp bọn họ cũng thấy ngượng ngùng.

Thi đỗ đại học tất nhiên là chuyện vui, nhưng chúng tôi không thể vui vẻ nữa khi đối mặt với một vấn đề thực tế, đó là học phí đại học của tôi, tổng chi phí gần một vạn đồng, đối với gia đình sơn thôn như chúng tôi mà nói, đây là một số tiền không nhỏ.

Vì vậy, nhận dịp mùa hè nông nhàn, chú Hai tích cực chuẩn bị học phí cho tôi.

Ở nơi này, chú Hai của tôi là một đạo sư có danh tiếng, thôn trại xa gần có người chết thường mời ông đến làm pháp sự. Làm pháp sự mấy ngày, thường có thể thu được khoảng một ngàn đồng. Chỉ có điều, tang lễ không phải là ngày nào cũng có, để kiếm thêm tiền, chú Hai còn giúp bắt quỷ trừ tà.

Có một ngày, chú Hai nhận được điện thoại của một người anh em, đi làm pháp sự ở một nơi cách xa thôn trại, tôi ở nhà không có việc gì nên đi cùng ông ấy, giúp ông những chuyện lặt vặt. Đến một thôn trang nằm sâu trong núi, tiến hành làm pháp sự, từng bước cúng bái rất suôn sẻ. Buổi chiều ba ngày sau, pháp sự kết thúc mỹ mãn, chú Hai cùng mấy người anh em phân chia tiền công, mọi người sau khi nhận xong phần của mình liền từ biệt ra về.

Chú Hai đưa tôi chạy xuống chân núi, chúng tôi tính toán thời gian có thể bắt kịp chuyến xe tuyến* cuối cùng. Chỉ cần đáp xe tuyến, trời tối là chúng tôi có thể về đến nhà, có thể kịp ăn cơm tối với thím Hai và em gái. Đã ba ngày tôi và chú Hai không được gặp thím Hai và em gái, rất muốn nhìn thấy họ, nếu đi nhanh, có thể đến đường quốc lộ dưới chân núi trước thời gian dự tính.

(*) Xe tuyến: xe chuyên chạy một tuyến đường.

Thế nhưng, có một chuyện không ngờ xảy ra!

Tôi và chú Hai ra khỏi thôn trang, vừa mới vượt qua con đèo phía trước, bỗng nhiên có một ông già sắc mặt đen xạm đi tới trước mặt chúng tôi, dáng vẻ lo lắng giống như có chuyện gì xảy ra. Chú Hai hỏi thăm biết được con dâu ông lão trúng tà, cần đạo sư xua đuổi tà ma. Biết thôn trang phía trước đang có đạo sư làm pháp sự, định đi tới đó mời đạo sư, không nghĩ tới gặp được tôi và chú Hai, thấy chú Hai ăn mặc giống đạo sư nên cố ý chặn đường xin giúp đỡ.

Đạo sư làm pháp sự trong thôn mà ông ta nói tới, kỳ thực chính là chúng tôi.

Cứu người như cứu hỏa, bắt quỷ trừ tà cũng là bổn phận của đạo sư, tuy tôi và chú Hai nóng lòng muốn về nhà, nhưng đối mặt với lời cầu khẩn của ông lão, có thể làm sao được nữa?

Chú Hai đồng ý đi về nhà ông lão trừ tà.

Dưới sự dẫn đường của ông lão, chúng tôi đi tới ngôi nhà bên trái con đèo. Ở đây chỉ có một gia đình, ngôi nhà được cây dẻ bao quanh, lúc xế chiều hiện lên mấy phần âm khí, trong lòng tôi thầm nghĩ, loại địa phương này không trúng tà mới là lạ, chú Hai rõ ràng cũng nhìn ra chỗ không ổn, nhíu mày.

Đi vào trong nhà, chúng tôi nhìn thấy con dâu ông lão, ánh mắt cô ta dại ra, sắc mặt xanh xao, khóe miệng chảy nước miếng. Chú Hai tuy là đạo sư gà mờ nhưng hóa giải mấy loại trúng tà như thế này, vẫn là dư sức.

Ngay sau đó, chú Hai từng bước khai đàn làm phép, tiến hành xua đuổi tà ma cho thiếu phụ kia.

Tôi cảm thấy nhàm chán nên đi ra ngoài. Đứng trên một tảng đá lớn bên trái ngôi nhà, có thể thấy được đường lớn bên dưới chân núi. Nhìn dòng xe dưới chân núi, lại nghĩ tới xe tuyến chúng tôi muốn đáp cũng sắp tới, trong lòng tôi lo lắng, cầu nguyện chú Hai mau trừ tà xong, đừng để lỡ xe.

Nhưng lần trừ tà này, vẫn trễ hơn dự đoán rất nhiều.

Sau khi trừ tà kết thúc, chú Hai cự tuyệt khoản đãi của nhà ông lão, đưa tôi chạy như bay xuống chân núi. Nhưng chúng tôi đã mất quá nhiều thời gian, khi vừa mới chạy đến sườn núi đã thấy chiếc xe tuyến quen thuộc chạy qua đường quốc lộ dưới chân núi. Tôi và chú Hai chạy như điên, lớn tiếng kêu …..

Chờ tôi và chú Hai chạy xuống, cũng là lúc chiếc xe tuyến biến mất không còn bóng dáng.

Đây là chuyến xe tuyến duy nhất, nhưng bây giờ đã bỏ lỡ, tôi chán nản, buồn bực nhìn chú Hai nói: “Chú Hai, làm sao bây giờ?”

Chú Hai than nhẹ một tiếng, không thể làm gì khác, lắc lắc đầu nói: “Còn có thể làm sao, đi bộ về thôi.”

Nếu ngồi xe, chỉ chập tối là chúng tôi có thể về đến nhà, bây giờ phải đi bộ về, ít nhất chín giờ tối mới về tới nơi.

Trong lòng tôi thở dài một tiếng, theo chú Hai đi về phía trước.

Chúng tôi đi lên một đường ruộng nhỏ bên cạnh đường quốc lộ. So với đường quốc lộ, đường nhỏ coi như là đường tắt, chỉ cần băng qua mấy thôn trại ở sườn núi phía trước, là chúng tôi có thể trở về Vân Long Bá. Tôi và chú Hai đi rất nhanh, lúc hoàng hôn, đi qua một thôn trang tên là Sư Nha Bá, nghe thấy huyên náo rất lớn phát ra từ một gia đình ở cửa thôn, giống như đang có ma chay cưới hỏi gì đó.

Theo bản năng, tôi liếc mắt quan sát, phát hiện ra đó là một ngôi nhà hai tầng mới sửa, tường quét vôi trắng, lan can sơn tím, là thiết kế điển hình của nông thôn mới, rất đẹp. Chỉ có điều, tôi thấy trước nhà dựng một trướng mạn màu trắng, theo gió lay động dưới trời chiều, có vẻ lạnh lẽo, thê lương.

“Lại có người chết.” Chú Hai than nhẹ một tiếng, lắc đầu.

Đúng vậy, gia đình kia đang làm tang sự.

Lúc trước, khi bỏ lỡ xe tuyến, chúng tôi đã rất uể oải rồi, bây giờ, thấy có người làm tang sự, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần đè nén. Tôi và chú Hai chỉ muốn nhanh chóng đi qua thôn trang này, rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt.

Khi chúng tôi đi qua gia đình phía trước, bên cạnh chợt vang lên một giọng nam trẻ tuổi: “Vị pháp sư này, xin dừng bước!”

Thanh âm mang theo mấy phần nôn nóng lại tựa như lộ ra vài phần khấp khởi mừng thầm.

Trong lòng tôi không hiểu sao dâng lên cảm giác bất an, ngẩng đầu lên chỉ thấy một thanh niên mặc sơ mi kẻ, vẻ mặt kinh hỉ đi về phía chú Hai.

“Có chuyện gì?” Chú Hai nhìn hắn, trực tiếp hỏi, rõ ràng không nhẫn nại được nữa.

Đúng vậy, tôi và chú Hai đang vội vã lên đường, bây giờ lại có người tìm đến, tôi cũng không chịu được nữa, trong lòng thầm mắng một tiếng, chỉ hy vọng người thanh niên này có rắm mau thả, nói xong mau cút.

“Sư phụ, tôi thấy ngài là pháp sư, đúng lúc ở đây có một chuyện nhờ ngài giúp…” Thanh niên sơ mi kẻ mỉm cười, nói ra mục đích đến của bản thân.

Không đợi hắn nói xong, tôi không chịu được cắt ngang lời hắn: “Xin lỗi, tôi và chú Hai đang vội về nhà, không thể xử lý chuyện của các người, xin hãy mời người khác tài giỏi hơn.”

Thanh niên áo sơ mi kinh hãi nhìn về phía tôi, trên mặt rất nhanh lộ ra một nụ cười, hỏi: “ Người anh em này, không biết xưng hô như thế nào?”

“Không cần hỏi nhiều như vậy.” Tôi lạnh lùng nói một câu, quay đầu về phía chú Hai thúc giục: “Chú Hai, đừng để ý nữa, đi thôi, em gái và thím Hai đang ở nhà chờ chúng ta đó.”

Chú Hai hướng về phía tôi gật đầu, đang muốn cùng tôi rời đi, tay liền bị thanh niên áo sơ mi bắt lại.

“ Ngươi làm cái gì vậy?” Trong lòng tôi nóng nảy, tức giận nói.

Thanh niên áo sơ mi khinh miệt liếc tôi một cái, trên mặt lại tươi cười nhìn chú Hai thuyết phục: “ Chú à, chúng tôi gặp phải khó khăn, cần chú giúp một tay. Chú yên tâm, chuyện này sẽ không trì hoãn các người lâu lắm đâu. Nếu chú đồng ý, thù lao tuyệt đối sẽ không ít …”

Tôi ở bên cạnh nghe hắn thân mật gọi chú Hai là “Thúc”*, chỉ cảm thấy buồn nôn, thúc giục chú Hai nói: “Chú Hai, chú còn nghe hắn nói làm gì, chúng ta nhanh đi về thôi.”

(*)Thúc: để gọi chú ruột.

Lúc này, thanh niên áo sơ mi đột nhiên tự tát vào miệng một cái, tiến đến bên tai chú Hai, cười nói gì đó.

Tôi loáng thoáng nghe thấy tám ngàn gì đó, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, lẽ nào, thù lao người thanh niên này trả cho chú Hai là tám ngàn? Tám ngàn đồng, cho dù mỗi ngày làm việc không nghỉ ngơi, chú Hai cũng phải làm pháp sự hơn nửa tháng mới có thể kiếm được.

Thù lao hậu hĩnh như vậy, chú Hai rõ ràng đã động tâm, tôi thấy sau khi nghe xong thanh niên áo sơ mi nói, sắc mặt ông liền biến đổi, rất nhanh gật đầu một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play