“A… a… a… trong cuộc đời
mình chưa bao giờ mất mặt như thế này! Ông trời ơi, làm ơn ban một người đàn
ông xuống cứu con đi!”. Lúc này, Oa Oa muốn khóc mà không ra nước mắt, ra sức
vùng vẫy để đứng lên, nhưng đầu gối thật sự rất đau, làm thế nào cũng không
chịu nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía các đồng nghiệp đang ngồi phía dưới sân khấu,
nhưng từ tiếng vỗ tay diên cuồng của mọi người, cô có thể nhận thấy họ đã hoàn
toàn cho rằng đây là một cách mở màn ấn tượng, đầy sáng tạo của đêm văn nghệ
năm nay. Lúc này, cô chỉ còn biết bất lực gào thét trong bụng: “Thôi đi, mọi
người bình tĩnh lại, suy nghĩ một tí có được không hả? Con cái nhà ai mà lại có
cái ý tưởng mở màn rách nát thế này chứ, lẽ nào mắt mọi người đều rơi rụng hết
rồi sao?”
Rất nhanh sau đó, đèn chiếu lại quét sang một bóng người, Lang Hách Viễn ung
dung đi ra từ sau cánh gà, đứng bên Oa Oa, ánh đèn bạc mờ ảo chiếu lên người
anh, một nửa khuôn mặt ẩn sau khoảng tối không thấy rõ. Anh chỉ dùng một cánh
tay kéo, Oa Oa đã như con rối lao thẳng vào lòng anh, tay anh còn cố túm lấy
vạt xẻ sau váy của cô, ngăn mọi khả năng có gì đó lộ ra ngoài.
Ánh mắt Lang Hách Viễn bình tĩnh quét qua vẻ mặt hào hứng, đầy kì vọng của khắp
lượt khán giả bên dưới. Khi đã hiểu ra, anh bỗng thấy vui vui, ôm Oa Oa đứng
dậy. Dưới ánh đèn chiếu lấp lánh, anh đứng trước micro, dùng giọng nói trầm ấm
như thường ngày nói với nhân viên điều chỉnh âm thanh đã hoàn toàn dờ đẫn dưới
sân khấu: “Bài hát này do tôi và cô Dương của văn phòng Tổng ban cùng song ca,
phiền anh mở nhạc lại từ đầu được không?”
Hội trường lúc trước còn chút huyên náo giờ bỗng im bặt, tất cả đèn chiếu trong
nháy mắt đều tắt hết, chỉ còn lại một luồng sáng bạc bao phủ lên hai người trên
sân khấu: một là bạn nhỏ Dương Oa Oa đang kinh hãi muôn phần vì bị Lang Hách
Viễn ôm vào lòng, hai là Lang Hách Viễn vô cùng bình thản, mỉm cười điềm nhiên
ôm lấy Dương Oa Oa.
Sếp à, nợ tiền phải trả là lẽ tất nhiên ở đờt, nhưng anh cũng không nên bức hại
con nợ thế này chứ! Bài này mà hát lên, thanh danh cả dời của cô sẽ lập tức bị
hủy hoại trong phút chốc, nghĩ đến kết cục này, Oa Oa cảm thấy muôn phần bi
thảm, sếp lớn à, chỉ vì 7850 tệ tiền sửa xe mà ngài thật sự không tiếc cả sĩ
diện thế này sao?
Oa Oa bất lực, chỉ muốn giảm thiểu mức độ scandal giữa hai người xuống càng
thấp càng tốt nên ra sức giãy giụa trong vòng tay anh hòng vùng thoát. Nhưng
sếp lớn chẳng hề có phản ứng gì, cô bị anh ôm quá chặt, váy lại bị tay anh túm
lấy vạt sau, chẳng thừa ra chút không gian nào, thế là Oa Oa đành nhân lúc mọi
người không chú ý, dùng mũi giày cao gót đạp mạnh vào bắp chân của Lang Hách
Viễn nhằm thức tỉnh sếp lớn.
Giờ thì ngài hiểu rồi đúng không, sếp lớn? Nếu bây giờ ngài buông tay, chúng ta
nhiều nhất cũng chỉ là cặp nam nữ scandal trong miệng mọi người, nếu ngài buông
tay muộn hơn chút nữa, chúng ta sẽ trở thành đôi hôn phu hôn thê trong miệng
bọn họ là cái chắc... Sếp à, anh phải cân nhắc cho thật kĩ đó!
Có điều, Oa Oa thật sự không hề có chút kinh nghiệm sân khấu nào, càng không
biết được rằng từng hành động nhỏ nhất trên sân khấu, khán giả phía dưới đều có
thể nhìn rõ không sót một chi tiết nào, chỉ thấy cô đứng trong lòng Lang Hách
Viễn mà vẫn dùng mũi chân cọ vào ống quần trêu chọc anh, dặc biệt là Tổng giám
đốc lấy micro từ giá đỡ, cúi đầu nhìn bạn nhỏ Oa Oa không an phận mà nói với
giọng vô cùng trìu mến: “Ngoan, hát cho tốt nào!”
Dưới sân khấu lập tức “ồ” lên, kính mắt, răng giả, cốc thủy tinh, tất thảy đều
rơi vỡ hết lượt.
Đây là scandal lớn nhất năm 2008, là scandal lớn nhất kể từ khi Hoa Hạo thành
lập, không một scandal nào có thể so sánh với nó, dường như đây chính là ngọn
nguồn xây dựng nên scandal của Lang Hách Viễn. Cứ thế, scandal một cô thư kí Oa
Oa bé nhỏ được Tổng giám đốc Lang trìu mến đầy tình cảm bảo “ngoan” được truyền
đi khắp nơi...
Khi tiếng nhạc vang lên cũng là lúc não bộ Oa Oa hoàn toàn bãi công, trừ việc
giữ nguyên tư thế trong vòng tay Lang Hách Viễn, cô không còn làm nổi bất cứ
việc gì khác. Rõ ràng miệng Lang Hách Viễn thoáng nhếch lên cười đầy ý xấu xa,
nhưng trong phút chốc đã trở lại bình thường như cũ, nhẹ nhàng cất giọng:
Nỗi
nhớ về em đêm ngày vẫn khiến anh không nguôi,
Dù
cuộc đời thay đổi, trải trăm nỗi giày vò, em vẫn cứ là người tốt nhất...
Khi đó, Oa Oa chọn bài hát của Mai Diễm Phương là vì nó hợp với tông giọng
trầm, năm âm mất ba của cô, nhưng hôm nay, vào tình cảnh này, thời khắc này,
cùng Lang Hách Viễn hát bài hát này, đúng là thêm lần nữa dội sét bên tai tất
thảy mọi người, tạo một scandal lớn hơn nữa.
Thảm rồi, thảm rồi, không ngờ cô lại rước vạ vào thân, mà lại còn là cái vạ
chết dẫm này nữa, cả đời đi hóng hớt scandal, cuối cùng lại bị scandal vướng
vào thân... Báo ứng, tất cả là báo ứng! Nghe tiếng “ồ” vọng lên từ hàng ghế
nhân viên, Oa Oa chỉ muốn lập tức nhắm chặt mắt để không phải dối diện với hiện
thực.
Nhưng đúng lúc đó, Lang Hách Viễn đã dưa micro sang phía cô, Oa Oa thậm chí còn
cảm thấy bàn tay ấm nóng của anh ấn mạnh sau vạt váy mình, sếp lớn đang ra hiệu
cho cô hát tiếp sao?
Nhưng, sếp... sếp à, sếp vào cao như thế, ai mà tiếp được chứ? Oa Oa não nề chỉ
muốn đâm đầu xuống sân khấu chết quách cho xong.
Đương nhiên, trước bao quan khách, đâm đầu là chuyện không thể, cô bị buộc phải
lắp ba lắp bắp mở miệng:
Bất
kể mưa gió bão bùng, trong lòng em vẫn luôn gọi tên anh, muốn ở bên cạnh anh
(Cái con khỉ, phải ở cạnh Tổng giám đốc thì thà tìm
nơi nào đó tự sát còn vui vẻ hơn!)
Em
muốn anh nhìn rõ quyết tâm của em, tin vào sự lụy tình của em, hiểu rõ tình yêu
em dành cho anh
(Sếp à, sếp hãy nhớ, tôi mà không cho Coban đồng vị 60
vào cà phê của sếp thì tôi không phải là kẻ học ngành năng lượng hạt nhân!)
Nhưng ánh mắt uy hiếp của Oa Oa quá yếu ớt, Lang Hách Viễn vẫn bình thản đón
lấy micro, hát tiếp:
Tuổi
xuân như mộng, tháng ngày thoi đưa anh cũng không màng
Ai
biết tình yêu lúc nào phôi pha, chỉ cần được yêu, xin hãy yêu cho trọn
Lang Hách Viễn mê hoặc cô bằng giọng hát trầm ấm đã
rất đáng hận rồi, nhưng dáng hận nhất là thái độ của anh dối với cô vẫn hết mực
trìu mến, dịu dàng, còn dám phóng điện để làm cô tê dại.
Oa Oa toàn thân tê dại, không nhấc nổi tay để xoa xoa cánh tay đang nổi da gà
vì ánh mắt chứa chan của sếp lớn, chỉ còn biết nghiến răng giả chết. Đang ra
sức đờ đẫn, bỗng một ý nghĩ sáng trong đầu cô, trong phút chốc giải thích một
cách thỏa đáng toàn bộ hành vi khác lạ của Lang Hách Viễn từ nãy đếngiờ.
Hóa ra là như vậy! Sếp lớn chắc chắn lâu rồi không có ai dòm ngó nên không chịu
nổi từ chỗ vạn người mê rớt xuống tình cảnh đến cún cũng chẳng thèm nhìn. Sự
suy kém này khiến anh buộc phải học theo mấy minh tinh hạng ba tự tạo scandal
nhằm nâng mức độ hot của mình trong công ty. Nhưng như thế thì có liên quan gì
tới cô? Sao có thể kéo một Dương Bạch Lao vô tội như cô cùng chết đuối chứ?
Đến khi micro lại được dưa tới trước mặt, Oa Oa đã không còn khống chế nổi uất
hận trong lòng mình nữa, lấy hết sức dùng giọng hát ai oán nhất tố cáo tội ác mà
Lang Hách Viễn đã gây ra với một cô gái vô tội là cô:
Em
muốn vượt qua xuân hạ thu đông, vượt qua núi sông biển cả, đem tới cho anh điều
say đắm nhất
Em
muốn ngày ngày bên anh, đêm đêm ôm anh vào giấc ngủ, mộng tới đâu cũng chẳng
màng
(Anh đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, nếu anh
không trả lại trong sạch cho tôi, tôi có chết cũng bám lấy anh, có biến thành
con ma scandal cũng tuyệt đối không tha cho anh!!!)
Sắp kết thúc rồi, kiên trì thêm chút nữa là được, Oa Oa đang tự nhắc nhở bản
thân, đột nhiên cảm thấy cơ thể Lang Hách Viễn áp sát vào người cô, hơi thở
cùng nhiệt độ cơ thể người đàn ông từng trải len vào qua lớp y phục, nhanh
chóng phủ lên má cô, khiến hai gò má Oa Oa lập tức đỏ lựng lên như cà chua.
Quả là một bức tranh tuyệt mĩ, một Dương Oa Oa đáng yêu, dịu dàng ngả vào người
một Lang Hách Viễn phong thái hiên ngang, nhìn thật “bổ mắt”! Dưới sân khấu lại
rộ lên một tràng vỗ tay, tiếng huýt sáo véo von không ngớt. Một nụ cười lạnh
lẽo thoảng qua trên môi Lang Hách Viễn, ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa nhìn về
Hứa Thụy Dương đang ngồi ở hàng ghế khách quý.
Trơ trơ không biết nhục, hung bạo ác ôn, thâm hiểm nham độc, cáo già xảo
quyệt...
Câu cuối coi như một phương án giải quyết mang tính tổng kết cho mấy hành vi
nham hiểm của hắn ta, không coi là lỡ lời!!!
Anh
muốn vượt qua xuân hạ thu đông, vượt qua sông núi biển cả, lưu giữ mọi kỷ niệm
về em
Anh
muốn ngày ngày bên em, đêm đêm ôm em vào giấc ngủ, yêu em ngàn lần trong cuộc
đời này
Hai người cuối cùng cũng đến đoạn nam nữ song ca, kì
lạ thay, ba âm vực mất tích bao lâu của Oa Oa đúng lúc này lại tìm được, không
những không bị lạc giọng mà thậm chí còn có thể phối hợp nam cao nữ thấp rất ăn
ý.
Đến lúc này, Oa Oa buộc phải thừa nhận rằng con người khi quá phẫn nộ mà tìm được
âm chuẩn là việc trước nay chưa từng có. Nhưng cứ tưởng tượng, mấy ca sĩ trẻ
bắt buộc phải dùng giọng giả để che đậy ngũ âm không hoàn thiện của mình, nếu
như trước khi lên sân khấu đều được người khác chọc tức một trận thì tài năng
sẽ ổn dịnh đến thế nào, âm điệu sẽ chuẩn biết bao, khẩu hình sẽ đẹp nhường
mấy...
***
Đúng như cái gọi là trời gây tội còn có thể dung, người gây tội ắt không thể
sống, Lang Hách Viễn ép buộc Oa Oa song ca bài Một đời yêu em ngàn vạn lần xong, Hoa Hạo lại tiếp tục đón một trận sóng scandal
mới. Mấy đồng nghiệp bị scandal tông trúng đầu dường như quên tất cả, bắt đầu
đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt để cổ vũ hai người trên sân khấu tiến tới một hành
động nào đó có thể thỏa mãn tính hiếu kì của họ, ví dụ như ôm, hoặc là... hôn.
Scandal lần trước của Lang Hách Viễn với cô minh tinh Sơn Tây gì đó đã chìm
xuống cách đây rất lâu rồi, quần chúng vốn đang đói khát lại gặp đúng vụ
scandal này, thật chẳng khác nào giữa tháng củ mật được bữa ăn tươi, thỏa mãn
vị giác mà bọn họ đã chờ đợi bao năm nay. Ý thức được tình cảnh hiện giờ, Oa Oa
nhanh chóng quay lại, trong đầu chỉ hiện lên đúng một câu văn cổ: “vì năm đấu
gạo mà phải còng lưng”. Nhưng có vị đại ca nào có thể cho cô biết năm đấu gạo
rốt cuộc là bao nhiêu cân không?
Thấy Lang Hách Viễn dường như có ý muốn thỏa mãn yêu cầu của mọi người, cô chạy
cũng không kịp, Oa Oa thực sự muốn biết bản thân rốt cuộc phải vì bao nhiêu cân
gạo mà bán đứng cái ôm đầu tiên của mình!
Oa Oa quả thật không có chút khái niệm nào về giá cả các mặt hàng sinh hoạt
thường ngày, nếu là kinh phí cho phòng thí nghiệm thì ít nhiều cô cũng có
nghiên cứu, nếu có thể vì cái ôm này mà thuyết phục được anh ta tài trợ cho Cát
Cát tiếp tục nghiên cứu đạn nguyên tử thì...
Dường như... có khi… có lẽ nào...??? Làm gì có nhà tư bản hào phóng như vậy,
hơn nữa, ngay cả khi anh có ý muốn tài trợ thì Chính phủ chưa chắc đã cho phép…
Nếu vì cái ôm này mà thuyết phục được anh mua cổ phần công ty của bố thì sao? Liệu
đến khi biết rõ nội tình con gái mình dùng một cái ôm để đổi lại chuyện ấy, bố
có trực tiếp xách đao tới tìm ông chủ của cô tính sổ hay không? Đừng nói chứ,
chuyện đấy có khả năng lắm! Nghe mẹ nói trước đây, bố cũng đã từng lừng lẫy
giang hồ một thời...
Trong khi Oa Oa đang lưỡng lự giữa không thể hoặc có thể, Lang Hách Viễn trầm
ngâm nhìn cục diện hỗn loạn dưới khán đài, trước sau không thèm nhìn Oa Oa lấy
một lần. Anh càng trầm ngâm, Oa Oa đứng cạnh anh áp lực càng lớn. Cô nửa oán
trách, nửa cầu cứu nhìn xuống trợ lí Toàn đang ngồi dưới sân khấu, nhưng lúc
đó, cô ấy chỉ nhìn cô và mỉm cười.
Rõ ràng cô ấy không nhận được tín hiệu cấp cứu từ ánh mắt Oa Oa truyền đi. Đúng
lúc đó, Lang Hách Viễn cầm lấy micro, cúi đầu xuống, khóe miệng hơi nhếch lên,
khuôn mặt phóng to gấp mấy lần bình thường của anh dọa Oa Oa làm cô sợ đến nỗi
nhất thời thở hắt ra. Xong rồi, xem ra hôm nay, cừu đã rơi miệng sói, mình một
trăm phần trăm sắp biến thành miếng thịt cừu rồi...
Đúng lúc Oa Oa cam chịu nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, môi run lập cập
chuẩn bị đón nhận nụ hôn từ con sói thì khuôn mặt Lang Hách Viễn bỗng chuyển
hướng, vẻ dí dỏm bỗng chốc trở nên nghiêm túc, giọng nói trầm trầm từ micro
phát đi như khiến tai người nghe đóng băng, từng từ từng chữ nghe mà lạnh toát
sống lưng: “Vừa rồi ồn ào quá, tôi nghe không rõ, ai có ý kiến gì mời đứng lên
phát biểu!”
Chỉ một câu nói của anh, cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Lang Hách Viễn bằng một câu nói đơn giản đã dập tắt hoàn toàn cảnh huyên náo,
ra vẻ đứng đắn vỗ vỗ vào gò má ửng hồng của Oa Oa: “Tỉnh lại, tỉnh lại!”
Oa Oa mở một mắt, liếc trộm anh một cái. Lang Hách Viễn nửa cười nửa không, hất
cằm: “Xuống thôi, cô ngủ ở đây thì tiết mục sau làm sao diễn tiếp được?”
Oa Oa nuốt nước miếng, lại liếc trộm xuống phía dưới sân khấu, toàn bộ nhân
viên Hoa Hạo đều đang thẳng lưng ngay ngắn, y như đang xem một bộ phim giáo dục
cách mạng, vẻ mặt nghiêm trang, chút biểu cảm cũng không có, cực kì lạ thường.
Cô thì thào: “Tổng giám đốc, vậy... anh không hôn tôi nữa hả?”
Lang Hách Viễn đã quen với tốc độ phản ứng và những câu nói chấn động thốt ra
bất ngờ của Oa Oa nên trước khi cô nói, micro đã được anh giấu ra sau lưng.
Cũng có thể kết luận rằng câu nói vừa rồi chỉ có anh và cô nghe thấy.
“Cô rất khao khát?”. Lang Hách Viễn thoáng cười, màu mắt sẫm lại, ánh mắt cũng
trở nên kì lạ.
“Cái đó... đương nhiên là không”. Oa Oa nhìn về phía cánh gà, thầm ước tính
trong năm giây, cô có thể chạy vào đó. Thật đáng sợ, ánh mắt Tổng giám đốc sao
kì lạ thế nhỉ, có chút gì đó giông giống bà ngoại sói... [Bà ngoại sói là con
sói đóng giả bà ngoại trong câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ]
Đúng lúc ấy, âm nhạc nổi lên, ánh mắt kì lạ của Lang Hách Viễn cũng lập tức thu
lại, khi anh quay đầu lại đã có cái vẻ dửng dưng xa cách thường ngày, trầm
giọng nói: “Nếu cô muốn cùng tôi hát tiếp bài này, tôi cũng không ngại đâu.”
Oa Oa lập tức lắc đầu, chầm chậm rời sân khấu trong sự che chở của Lang Hách
Viễn, chỉ đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, dưới sân khấu mới dám
phát ra tiếng vỗ tay như sấm dội.
Thật, thật quá tuyệt!
Nếu có một nhà thám hiểm định tới khám phá Tổng giám đốc Lang thì nhất định sẽ
lỗ vốn mà quay về, đương nhiên là nhà thám hiểm đó phải có sức chống đả kích
mạnh, còn phải biết nhẫn nhịn chịu đựng những hành động kì quái bất ngờ của anh
ta, có thể ví dụ ngay như sau:
Oa Oa vừa bước khỏi sân khấu, cánh tay Lang Hách Viễn đã như chạm phải điện,
lập tức rời khỏi eo cô, bàn tay đang nắm chặt lấy vạt váy cô cũng lập tức buông
ra. Anh cởi áo khoác ngoài, cúi xuống quấn quanh eo cho Oa Oa, nhưng cô quá gầy
nên chiếc áo quấn một vòng vẫn còn lỏng, Hách Viễn đành dùng hai tay áo thắt
nút lại bên eo cô rồi không nói lời nào quay di.
Oa Oa không lí giải nổi hành động của anh, càng không hiểu được vì sao Tổng
giám đốc phải quấn áo vest quanh váy cô, dù chiếc vest này phần lớn nằm ở phía
sau hông nhưng điều đó cũng không thay đổi cái số phận bi thảm phải quấn váy
của nó.
Trợ lí Toàn đem quần áo của cô tới, Oa Oa thay bộ váy dạ hội cùng chiếc áo vest
Lang Hách Viễn quấn cho cô ra. Cô ấy cầm chiếc áo vest, nhìn Oa Oa đầy thiện ý,
nhắc nhở cô: “Cái này cô Dương tự mình trả lại cho Tổng giám đốc thì hơn.”
Ôi trời, cô vẫn còn nợ Tổng giám đốc 7850 tệ, nếu còn gánh thêm phí giặt ủi cái
áo này nữa thì chắc cô phá sản mất. Cô vốn hi vọng trợ lí Toàn có thể thông qua
Tổng ban tính phí vụ này, nhưng bây giờ xem ra không còn hi vọng gì nữa rồi....
Oa Oa miệng méo xẹo ôm chiếc áo vào lòng, tự biết thân biết phận không đi tham
gia bốc thăm trúng thưởng trước khán đài nữa, còn tiền thưởng văn nghệ chắc
chắn không lĩnh nổi rồi, tiết mục ngã rạp ra đất vớ vẩn ấy nếu như được giải
chắc chắn thiên nộ nhân nộ, trời nổi sấm sét là cái chắc. Tổng giám đốc kêu cô
không lên diễn có thể nhận mười vạn tệ, điều kiện trao đổi tốt nhường ấy, thế
mà giờ đây, cô một bước sa chân ngàn khổ hận, tiền cũng bay rồi, tiết mục cũng tan
tành. Người ta đã đen đủi thế này thì còn có thể bốc thăm được ti vi tinh thể
lỏng thế nào chứ? Vì vậy, cái đó cũng đừng có mà hi vọng!
Thế rồi Oa Oa nhẹ nhàng lôi thẻ xe bus ra, chuẩn bị bắt chuyến xe bus cuối cùng
trước mười giờ về nhà.
Trong nhà hàng ấm áp nên ra ngoài mới cảm nhận được gió đông lạnh thấu xương,
Oa Oa suýt chút nữa bị gió thổi bay, càng cảm thấy mình giống cô bé bán diêm.
Rõ ràng là thế, bao nhiêu giải thưởng lấp lánh trước mắt, nhưng không có nổi
một cái thuộc về mình; rõ ràng sau lưng là nhà hàng ánh điện sáng trưng, nhưng
cô chỉ có thể ngồi thu lu trước bến xe bus số tám, nhặt cành cây vẽ lung tung
lên mặt đất.
Nếu được nhận khoản tiền thưởng đó thì tốt quá, cô đang có việc cần dùng gấp...
Điện thoại để trong lòng đột nhiên rung rung, cô như con thỏ bị kinh động nhảy
dựng lên. Màn hình điện thoại hiện lên một số lạ, cô e dè nhấc máy: “Alô...”
“Cô đem áo tôi đi đâu rồi?”. Giọng Lang Hách Viễn trong điện thoại có vẻ không
vui.
Oa Oa nhìn chiếc áo vest đang vắt ngang cánh tay mình, lập tức vô cùng hốt
hoảng, cô muốn giải thích cho hành động của mình: “Thực ra, tôi định cầm về,
nhờ mẹ tôi giặt ủi cho Tổng giám đốc.”
“Tiền chuộc là bao nhiêu?”. Lang Hách Viễn hỏi.
“Hả?”. Oa Oa bàng hoàng, cô nào dám có hành động phạm tội cấp độ cao đòi tiền
chuộc áo vest của Tổng giám đốc cơ chứ!
“Tối nay, cô giúp tôi tiết kiệm được mười vạn tệ, coi như là tiền chuộc cái áo
vest thì thế nào?”. Giọng nói Lang Hách Viễn nghe khàn khàn, như thể đang dùng
tay nén giọng nói của chính mình.
Oa Oa nghe tới đây đột nhiên bị chấn động muốn ngất. Thôi xin anh, Tổng giám
đốc, chẳng trách giờ tỉ lệ tội phạm nhiều như vậy, đều là do đám tư bản các anh
dung túng mà ra cả. Chỉ là một chiếc áo vest thôi mà, chưa mặc cả gì đã đưa
ngay mười vạn tiền chuộc. Thử hỏi bọn chúng không tống tiền anh thì tống tiền
ai?
Nếu sớm biết Tổng giám đốc dễ dãi thế này thì cố đã bắt anh ta chuộc cốc cà phê
của anh ta, chuộc bút vàng của anh ta, chuộc tài liệu của anh ta... Tương lai
phát tài đều dựa vào Tổng giám đốc rồi. Oa Oa bỗng thấy trước mắt tiền vàng nối
đuôi nhau lấp lánh quay mòng mòng...
“Với cả trong tay tôi đang có giải nhất bốc thăm của tối nay. Tôi đã giúp cô
bốc trúng một chiếc li vi tinh thể lỏng.”
“…”
“Tổng ban bình chọn tiết mục xuất sắc nhất tối nay là tiết mục của cô. Hai vạn
tiền thưởng dưa cho cô thế nào đây?”
“…”
“Alô, sao không nói gì thế?”. Lang Hách Viễn hỏi, giọng không vui.
Oa Oa há hốc miệng, cuối tùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Bất ngờ
quá, tôi tạm thời không thích ứng nổi, nhưng Tổng giám đốc yên tâm, chút tiền
này tôi vẫn có thể nhận nổi, chưa đến nỗi ngất ra đây đâu.”
“Ờ, tôi giúp cô mang đồ qua, nhưng phí vận chuyển là...”
“Hở?”
“Cùng tôi ăn cơm tất niên!”. Giọng nói kiên quyết không cho phép từ chối của
Lang Hách Viễn truyền qua tai nghe, đánh gục hoàn toàn trấn tĩnh ung dung của
Oa Oa. Cô không thể không một lần nữa thốt ra từ tận đáy lòng: “Cái này... Tổng
giám đốc... quá bất ngờ, tôi, tôi ngất mười phút trước đã...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT