Tan làm về nhà, Oa Oa đều ngồi xe bus. Để giải thích cho hành động đó, cô nói nào là như thế vừa bảo vệ môi trường lại vừa rèn luyện thân thể, nhưng thực chất là vì ham vé xe bus rẻ, mỗi lần quẹt thẻ chỉ mất có bốn hào. Tuy nhiên, trước mặt đồng nghiệp, cô vẫn phải tỏ ra oai phong, lẫm liệt, bước ra khỏi cổng vẫn luôn chú ý quan sát bốn phía rồi mới vững dạ đi tiếp.

Ai quy định rằng trợ lí hành chính riêng xui xẻo của Tổng giám đốc là phải lái xe đi làm nào? Nghĩ xem, cô chỉ mới nhận chức được một tháng, nhưng khi cô phủ nhận khả năng mình lái xe đi làm vì lí do đó thì mọi người lại đồng loạt dùng ánh mắt dị thường khinh khỉnh nhìn cô: “Cậu đã theo Tổng giám đốc Lang một tháng mà vẫn chưa kiếm được cái QQ sao?” [QQ: Một nhãn hiệu xe thịnh hành ở Trung Quốc]

Tổng giám đốc Lang = QQ? Tổng giám đốc Lang = kẻ ném tiền qua cửa sổ? Tổng giám đốc Lang = cửa hàng 4S? [Cửa hàng 4S: cửa hàng mua bán, sửa chữa và các loại dịch vụ khác liên quan đến ô tô]

Không có xe là khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ thế ư?

Haizzz... thật là...!

Vì vậy, cô đành lề mà lề mề đợi đến khi mọi người về hết mới ra khỏi công ty.

Ai ngờ nán lại lâu quá nên bị lỡ xe bus, Oa Oa run rẩy đứng trong cơn gió lạnh thấu xương, hết nghiêng bên này lại ngó bên kia, nhưng đã nửa tiếng rồi mà ngay đến cả tí tẹo khói xe cũng không thấy đâu.

Buổi tối mùa đông, đường phố vắng vẻ người xe qua lại. Cuối cùng chiếc xe bus cũng lù đù hiện ra ở phía cuối con đường. Đúng lúc đó, đột nhiên có một luồng sáng rọi vào chiếc áo lông vũ màu hồng phấn Oa Oa đang mặc, làm cô không thể không giơ tay lên che mắt.

Chiếc BMW X5 phanh két ngay bên cạnh cô.

Oa Oa lén nhìn chiếc xe rồi ước lượng khoảng cách đến biển dừng xe bus. Đỗ xe ở đây rõ ràng là làm loạn mà, lát nữa xe bus đến, cô lại phải chạy lên phía trước cho mà xem. Theo bản năng, cô tiến lên hai bước về phía biển dừng xe, liền nghe một giọng đàn ông trầm trầm vang lên: “Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa về nhà?”

Rất quen thuộc, rất thân thiết và cũng rất lạnh lùng.

Oa Oa kinh ngạc nhìn lại, phát hiện ra đó chính là chiếc xe của Lang Hách Viễn. Cửa xe hạ xuống một nửa, anh nhìn về phía cô trong ánh đèn mờ ảo, đã quá quen với khuôn mặt tê liệt này. Oa Oa lập tức mỉm cười theo phản xạ: “Tổng giám đốc, tôi làm thêm giờ.”

“Thêm giờ? Hôm nay không có cuộc họp nào, cô làm thêm cái gì?”. Lang Hách Viễn nhìn Oa Oa hai má đỏ ửng vì trời lạnh, ngây người trong giây lát rồi bảo: “Lên xe!”

Oa Oa nhìn chiếc xe bus đang chạy với tốc độ rùa bò về phía mình từ đằng xa, khảng khái từ chối yêu cầu vô lí của Lang Hách Viễn: “Tổng giám đốc, không cần đâu, xe bus đang ở ngay phía sau xe ngài rồi, nếu ngài không chắn đường nó, nửa tiếng sau là tôi có thể về đến nhà.”

Lang Hách Viễn nhíu mày. “Mau lên xe!”

“Cái đó... Thật ra, tôi ở lại phòng họp để “đục nước béo cò” thôi, xem một đống tin scandal rồi chơi Pikachu một lúc, thế nên Tổng giám đốc, ngài không phải áy náy vì tôi làm thêm giờ mà về muộn đâu ạ, tôi thật sự không cần tiền làm thêm giờ!”

Thà chết lạnh ngồi trên xe bus còn hơn là lên xe rồi bị Tổng giám đốc dọa cho chết khiếp. Trừ khi cô thật sự ngốc hết chỗ nói, còn không, trước tình cảnh này, chắc chắn sẽ tự biết lên xe nào mới là an toàn nhất.

Mấy lời tính toán thiệt hơn của Oa Oa còn chưa nói hết, Lang Hách Viễn đã rời khỏi ghế lái, mở cửa xe, đẩy cô vào ghế phụ rồi ngồi vào chỗ mình. Nghĩ cô không biết cài dây an toàn, anh còn tốt bụng nghiêng người sang cài cho cô.

Người ta bảo cáo chúc tết gà chẳng tốt lành gì, nhưng chưa thấy ai nói cáo cài dây an toàn cho gà thì sẽ ra sao.

Lúc này, Oa Oa chỉ có thể kinh hãi muôn phần, từ biệt chiếc xe bus đang tiến chậm rề rề qua kính chiếu hậu rồi căng thẳng cao độ, mở to hai mắt.

Sau giọng nói lãnh đạm của Lang Hách Viễn, khoảng cách giữa hai ngươi lại càng tăng gấp đôi: “Chơi Pikachu tăng ca?”

Oa Oa nhanh chóng ngượng ngập gật đầu. “Thực ra, đấy là sở thích lúc rảnh rỗi của tôi.”

Lang Hách Viễn khởi động xe, đánh tay lái ngoặt sang. “Chơi được bao nhiêu điểm?”

Oa Oa dùng ánh mắt kì quặc nhìn anh vài giây rồi run run nói: “Phá đảo.”

“Tất cả các trò Pikachu?”

Oa Oa nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngại ngùng nói: “Cơ bản thì tôi đã từng chơi loại tuần hoàn không bao giờ kết thúc, nhưng đến cuối cùng thì ngủ quên mất.”

“Đầu óc cô đều dùng cả vào đó sao?”. Lang Hách Viễn liếc Oa Oa một cái, vặn to điều hòa lên.

Oa Oa gãi gãi đầu. “Giáo viên hướng dẫn của chúng tôi bảo luyện cái đó có thể nâng cao khả năng phản ứng nhanh, nhưng nó không hiệu quả lắm với tôi thì phải.”

Lang Hách Viễn hơi nhếch mép. Đâu chỉ không có hiệu quả, về căn bản, nó còn có khả năng làm tổn hại trí thông minh của cô nữa kia.

Thế nhưng, anh vẫn nói không một chút biểu cảm: “Hôm nào chúng ta đọ sức thử xem!”

“Á!!!”. Oa Oa không dám tin vào tai mình, vừa lắc đầu vừa dùng ánh mắt kinh ngạc đáp lại lời đề nghị của Lang Hách Viễn. Không thể nào, tuyệt đối không thể như thế chứ!

Lang Hách Viễn hoàn toàn không để ý đến sự phòng bị của của cô, thản nhiên nói tiếp: “Từ khi tốt nghiệp, chưa có ai chơi Pikachu thắng tôi cả.”

Phụt!!! Suýt chút nữa Oa Oa chết sặc vì tin giật gân kinh hoàng này ngay trong chiếc xe ấm áp của nhân vật chính. Ai mà ngờ được một Tổng giám đốc Lang thường ngày mặt tê liệt như thiếu dây thần kinh, hành sự kiên định như thần, nụ cười hiếm tựa kim cương đá quý này lại là một cao thủ Pikachu. Lẽ nào... lẽ nào anh làm thêm giờ đến tận lúc này cũng là vì đắm chìm trong Pikachu?

Tin tức kinh động này làm Oa Oa quên hết mọi sự cách biệt về thân phận giữa hai người, đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Anh bạn nhỏ, thật không ngờ đấy!”

Lang Hách Viễn nhìn vuốt sói của cô đang đặt lên vai mình, ngao ngán mất vài giây rồi quay sang nhìn tấm kính chắn gió, tiếp tục lái xe.

Lúc này, Oa Oa mới nhớ ra người trước mặt mình không phải là Cát Cát, cũng không phải là Nám Nám mà là tên tư bản ăn thịt người không trừ cả xương. Cô lập tức thu móng vuốt về, bắt đầu múa lưỡi: “Thật không ngờ Tổng giám đốc Lang tài trí hơn người như thế, hành sự bí hiểm như thế, thực sự khiến thuộc hạ khâm phục, khâm phục.”

Phụt!!! Lang Hách Viễn cười đến mất kiềm chế, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt lại, lạnh lùng đáp lễ: “Không cần khâm phục, anh bạn nhỏ như tôi đâu đáng để thuộc hạ khâm phục.”

Oa Oa dở khóc dở cười, không ngờ anh ta thật là nhỏ nhen, nhưng vẫn rất dõng dạc nói: “Đường Hoa Viên, khu Ích Tân!”

Lang Hách Viễn suýt sặc trước kiểu nhảy chủ đề quá đột ngột này nhưng mặt vẫn không biến sắc, quay đầu xe, Oa Oa ngồi bên cạnh phải cố hết sức kìm nén ý muốn được lên tiếng. Phải biết Tổng giám đốc nhỏ nhen hiện giờ chắc vẫn còn đang trong cơn giận bừng bừng, không nên dây vào anh, không nên dây vào anh!

Nhưng đến khi Lang Hách Viễn rẽ đến cái ngoặt thứ ba thì Oa Oa không thể nhịn thêm được nữa: “Cái đó, cái đó, cái đó... thưa Tổng giám đốc...”

“Sao?”. Chiếc xe vốn đang trong trạng thái bình ổn, chỉ vì tiếng la thất thanh đột ngột của cô mà tạo thành một đường cong rõ rệt.

“Đây không phải hướng tới đường Hoa Viên”. Oa Oa nói, giọng chắc chắn.

“...”

Lang Hách Viễn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ăn tối chưa?”

Bụng Oa Oa phản xạ có điều kiện, ọc ọc mấy tiếng đã thay cho câu trả lời. “Mẹ tôi bảo về nhà ăn cơm”. Thực ra, năm trăm tệ tiền ăn được tăng thêm sau khi chuyển công tác cô còn tiết kiệm để làm việc khác.

Lang Hách Viễn nhướng mày, nói với vẻ ta đây biết tỏng: “Tôi chuẩn bị đưa cô đi ăn.”

Oa Oa nhìn khuôn mặt nghiêng của Tổng giám đốc, trong phút chốc cảm động không thốt nên lời, mấy chỗ mà các nhà tư bản lui tới toàn là những nơi có sơn hào hải vị, đầu có thể lìa, máu có thể chảy, nhưng để lỡ mất miếng ngon dâng đến tận miệng thế này thì hẳn sẽ phải ôm hận đến nghìn thu mất! Cô lập tức hạ quyết tâm, thốt lên bằng giọng tha thiết nhất: “Tổng giám đốc, tôi... tôi yêu ngài chết đi được!”

Xe phanh két lại, ánh mắt sắc lạnh của Lang Hách Viễn quét qua khiến Oa Oa nhát gan run lập cập. Cái nhìn đó cứ như muốn giết người ta vậy.

Xe được khởi động lại lần nữa, Oa Oa thấy mình nên giải thích mấy lời lúc nãy một chút để tránh Tổng giám đốc hiểu nhầm. “Tổng giám đốc, thật ra, ý tôi là tôi yêu lời đề nghị ăn cơm của ngài chết đi được.”

Lang Hách Viễn nhìn cô một cái, trầm giọng trả lời: “Ừm.”

Chỉ một chữ nhưng lại đánh trúng vào trái tim nhỏ bé, yếu ớt của Oa Oa. Cô cười gượng vài tiếng rồi dùng tốc độ của rùa để trở về tư thế ngay ngắn.

Rất nhanh sau đó, chiếc BMW dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, hào nhoáng. Lang Hách Viễn xuống xe, đóng cửa rồi giúp Oa Oa mở cửa xe, động tác hào hiệp nho nhã. Chỉ có điều, miệng Oa Oa sau khi nhìn thấy biển hiệu của nhà hàng thì lập tức chuyển từ chữ U sang chữ O.

“Cửa hàng ngũ cốc nhà nông”?!

Lang Hách Viễn ngoảnh đầu lại nói: “Ngũ cốc ở đây rất thích hợp cho những người đã ăn nhiều dầu mỡ, vô cùng có lợi cho sức khỏe.”

Oa Oa chết lặng, lòng đau như cắt. Nhưng.... nhưng... quan trọng là cô còn chưa ăn chút dầu mỡ nào! A a a a...!

Sớm biết trước thế này, thà rằng lên chuyến xe bus 425 còn hơn!

***

Cái kiểu bánh chóp này, Oa Oa mới chỉ nhìn thấy trên ti vi. Cô vốn cho rằng giá trên thực đơn đắt như vậy, nói không chừng chính là kiểu bát canh bạch ngọc chim phỉ thúy trân châu của Chu Nguyên Chương ngày trước, đổi nguyên liệu làm bánh bằng những loại tinh tế hơn thì giá cả mới không chấp nhận được như thế. Nào ngờ cái bánh chóp này lại đắt ở chỗ nó trở về với chân quê mộc mạc, đắt ở hàng thật giá thật, đắt ở cảm giác quay lại thời xa xưa... [Bánh chóp: Một loại bánh hình nón được làm bằng nguyên liệu chủ yếu là ngũ cốc, có hàm lượng vitamin cao, tốt cho việc kích thích tiêu hóa]

Oa Oa ôm miếng bánh ngô dưa muối mà nước mắt lưng tròng, gặm một miếng, bụng lại réo một tiếng, hai hành động phối hợp nhịp nhàng, đến khi người ngồi trước mặt là Lang Hách Viễn ngẩng đầu lên nhìn về phía này, cô mới đau khổ mở miệng: “Tổng giám đốc, ngài thuộc thế hệ 7x phải không ạ?”

Lang Hách Viễn trầm ngâm một lúc, tay bốc miếng bánh chóp, gật đầu không chút biểu cảm: “Không sai, tôi sinh năm 76.”

Oa Oa ồ một tiếng rồi lại gặm một miếng bánh chóp, hình như trong lịch sử, năm 76 từng bị thiên tai đúng không nhỉ? Chẳng phải hai năm sau đã là cải cách mở cửa rồi ư, sao sếp lớn vẫn còn vương vấn cái món “nhớ lại thời kì khó khăn gian khổ” này chứ?

Trong khi đó, Lang Hách Viễn lại rất hứng thú với việc Oa Oa đột nhiên hỏi tuổi mình, thế là anh cũng tỏ vẻ quan tâm đến nhân viên, hỏi lại: “Cô thì sao?”

“Tôi ạ? 8x ạ, tôi sinh năm 86”. Oa Oa nuốt miếng bánh chóp, bưng liễn trà bị mẻ ở bên cạnh lên uống một ngụm.

Không sai! Nhà hàng này vì muốn tái hiện cuộc sống hợp tác xã những năm 60 nên chỗ ngồi bằng đất nung, bàn cũng bằng đất nung, trước mặt mỗi người là một cái liễn sứ mẻ, đến thìa cũng là thìa sắt, đĩa là đĩa sứ nung thô, thức ăn thì mặn khé cổ, lại còn mĩ miều kêu là: “đồ mặn trôi cơm”!

Nhưng điểm mấu chốt là cơm cũng nấu bằng gạo cao lương, thật sự là khiến người ta khó mà nuốt trôi nổi.

Thì ra quân tư bản đều thích vung tiền tìm người ngược đãi bản thân, quả nhiên là biến thái hết cỡ, sớm biết trước anh có sở thích này, chi bằng trực tiếp đưa tiền cho cô còn hơn, bảo đảm ngày nào cô cũng tìm cho anh vài cuốn tiểu thuyết củ chuối cho anh đọc hả hê thì thôi, thậm chí còn tìm thêm vài loại truyện đồng nhân làm cho anh choáng đến phát ngất, đúng là một công đôi việc. [Truyện đồng nhân (Tiếng Hán là “đồng nhân văn”) là một thể loại văn học đặt nhân vật của một hoặc một vài tác phẩm nguyên gốc vào một hoàn cảnh hoàn toàn mới, dùng những tư duy cảm xúc mới thể thể hiện những đạo lí mới.]

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Lang Hách Viễn thỏa mãn lau miệng, Oa Oa lập tức nhảy khỏi cái ghế đất, tiện tay bỏ luôn nửa chiếc bánh chóp lại trên bàn, cố ý làm ra vẻ no bụng, nói: “Tôi ăn xong rồi.”

Lang Hách Viễn quay lại, nhìn cái bánh chóp vẫn còn một nửa trong bát, hàng lông mày rậm của anh cau lại: “Cô ăn xong rồi sao?”

“Vâng, nhà hàng này quả nhiên danh bất hư truyền, mùi vị rất đặc biệt. Con mắt của Tổng giám đốc thật là độc đáo, tôi đương nhiên đã ăn rất no”. Oa Oa màu mè khen ngợi.

“Không được lãng phí thức ăn, ăn nốt nửa cái còn lại đi!”. Anh trầm giọng nói.

Oa Oa vô cùng tuyệt vọng, cảm giác tuyệt vọng này hệt như lúc bị bố ép đi thi Hóa học, bị mẹ ép học đi xe đạp vậy. Cô nhăn nhó quay đầu lại, dưới sự ép buộc của Lang Hách Viễn đành nhặt nửa chiếc bánh lên, đối mặt với nắm bánh chóp khô không khốc mà nuốt nước miếng. “Ngài yên tâm, tôi nhất định không lãng phí, nhưng có thể cho tôi thời gian “lấy đà” được không?”

Lang Hách Viễn không để ý. “Tùy cô! Đi thôi!”

Oa Oa mân mê nửa chiếc bánh chóp, vẫn tiếp tục do dự trong khi đi theo anh, đến tận lúc đã vào trong xe, miếng bánh chóp trên tay cô vẫn đang trong quá trình “lấy đà”. Lang Hách Viễn giúp cô thắt dây an toàn xong, nhìn những ngón tay cứng đờ của cô đang mân mê cái bánh chóp, anh nhìn Oa Oa một lát, sau đó cầm lấy miếng bánh, không do dự ăn hết sạch.

Oa Oa không khỏi kinh ngạc trước hành động của anh. Sao anh có thể hết lần này đến lần khác ăn đồ cô đã cắn rồi chứ? Cô lẩm nhẩm một hồi mới dám thu hết can đảm để nói: “Tổng giám đốc... ngài... ngài ăn chưa no sao?”

Lang Hách Viễn sầm mặt xuống. “Là tôi không muốn thấy lãng phí.”

Oa Oa tự thấy không nên chọc giận sếp lớn, vội vàng ngượng ngập trề môi xuống, cúi đầu làm bộ không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.

Xe khởi động, hướng thẳng về đường Hoa Viên. Ăn tối xong cũng không còn sớm, đúng lúc đèn hoa lấp lánh, ánh đèn đường như dòng nước trôi mãi về phía sau, trong xe yên tĩnh, không một tiếng động.

Đương nhiên, đấy là tình hình trước khi xe gặp sự cố.

Rất nhanh, trên con đường nhỏ vắng vẻ, chiếc xe bỗng phát ra những âm thanh bất thường, xóc lên một cái rồi chầm chậm dừng lại. Hình như là nổ lốp rồi. Dưới ánh đèn đường mờ mịt là khuôn mặt lộ rõ vẻ ân hận không để đâu cho hết của Oa Oa. Cô có thể chắc chắn rằng Lang Hách Viễn không hề biết đường Hoa Viên ở đâu, thế nên, dưới sự chỉ dẫn tận tình của cô, chiếc xe đang chuẩn bị xuyên đêm tối rẽ vào đường tắt, kết quả lại xảy ra chuyện ở cái chốn chim chả thèm ị này. Gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không hay, ông trời đúng là muốn diệt cô đây mà!

Lang Hách Viễn lúc này biểu hiện vẫn còn bình thản, rút di động gọi điện tới trung tâm sửa chữa xe. Điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi quay sang hỏi Oa Oa: “Địa chỉ cụ thể của chỗ này?”

Oa Oa vui mừng trở lại, cảm thấy hâm mộ cực điểm dịch vụ hậu mãi của loại xe cao cấp này. Quả nhiên là dịch vụ phải được khích lệ bằng tiền. Cô lập tức tươi cười: “Đường Hoa Viên cổng phía Bắc, đèn đỏ đầu tiên rẽ phải, ngõ thứ tư, vào khoảng tầm năm mươi mét.”

Lang Hách Viễn nhắc lại vào điện thoại rồi dập máy: “Nửa tiếng nữa là đến.”

Chỉ nửa tiếng thôi mà, không lâu.

Chỉ có điều, tốc độ làm việc của cái trung tâm dịch vụ sửa chữa xe này thật khiến người ta không thể không ca thán. Nửa tiếng sau, lại nửa tiếng sau, hai lần nửa tiếng sau nữa, họ đều lần lượt gọi điện lại:

“Xin chào ngài Lang, tôi là Diệp Từ. Rất hân hạnh được phục vụ ngài, hiện chúng tôi đang trên đường tới chỗ ngài, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

“Xin chào ngài Lang, tôi là Diệp Từ. Rất hân hạnh được phục vụ ngài, hiện chúng tôi đang trên đường tới chỗ ngài, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

“Xin chào ngài Lang, tôi là Diệp Từ. Rất hân hạnh được phục vụ ngài, hiện chúng tôi đang trên đường tới chỗ ngài, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

Oa Oa lại bắt đầu xịu mặt xuống. Liệu có còn mấy câu trả lời như: “Tôi đang bò về phía ngài, tôi đang bò sát về phía ngài, tôi đang lăn về phía ngài” không nhỉ? Cô nghĩ, mình còn phải tiếp nhận một sự thật thảm khốc, đó là nhà tư bản tuyệt đối không thể xuống sửa xe được. Cái công việc vấy bẩn dầu mỡ này sao có thể phiền đến mấy ngón tay dài chuyên để đếm tiền chứ? Cô đau khổ hỏi: “Tổng giám đốc, trong xe ngài có kích và hộp dụng cụ không?”

Lang Hách Viễn ngây người, nhưng anh lập tức hồi phục rất nhanh: “Có, cô muốn làm gì?”

“Không có gì, tháo bánh xe ra trước, đợi khi nhân viên sửa chữa mang lốp mới tới thì có thể sửa nhanh hơn một chút mà.”

Về mặt lí luận thì điều này hoàn toàn đúng, nhưng quan trọng ở chỗ trong hai người họ, ai xuống tháo đây? Oa Oa nghiến răng, hiên ngang lẫm liệt, hào sảng tuyên bố: “Đương nhiên không thể là ngài rồi, công việc nặng nhọc này sao có thể phiền đến ngài được, cứ để tôi!”

Oa Oa khảng khái mở cửa xe bước xuống, tới cốp sau lấy kích. Lang Hách Viễn không tin cô có thể tháo lốp xe nên cũng xuống theo, khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa xe nhìn dáng người nhỏ bé của cô chạy qua chạy lại.

Tuy Oa Oa không hiểu rõ lắm về kết cấu bánh xe nhưng sau hai phút ngồi xổm nghiên cứu, cô đã nhanh chóng tìm ra chỗ có vấn đề. Lốp xe không nổ, âm thanh vừa rồi là do trục bánh xe bị chệch.

Đầu tiên, cô ra sức kích bánh xe lên, sau đó lấy cờ lê từ hộp dụng cụ nhanh chóng tháo lốp ra. Xem xét tình hình xung quanh, cô lẩm bẩm: “Chút chuyện nhỏ này gọi trung tâm dịch vụ làm gì? Cứ đưa tiền cho tôi, tôi sửa xong ngay.”

Lang Hách Viên cúi đầu. “Dương Oa Oa, chuyên môn của cô là gì?”

Oa Oa chẳng nghĩ ngợi gì, đáp gọn lỏn: “Năng lượng hạt nhân.”

“Năng lượng hạt nhân? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngành năng lượng hạt nhân đều được chuyển thẳng lên thạc sĩ, vậy học vị của cô là...?”. Lang Hách Viễn có chút trầm ngâm.

Oa Oa lập tức căng thẳng nhìn anh, suýt chút nữa muốn giơ tay véo tai mình một cái.

May sao đúng lúc ấy, vị chuyên viên kĩ thuật họ Từ tên Diệp kia lại gọi điện tới: “Xin chào ngài Lang, tôi là Diệp Từ. Rất hân hạnh được phục vụ ngài, tôi đã tìm được đường Hoa Viên, lập tức sẽ tới ngay, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

Vị chuyên viên này quả thực quá yêu nghề, tuy rằng mất tận bốn tiếng đồng hồ mới mò được đường Hoa Viên nhưng tinh thần kiên trì tìm đường không nản này vô cùng xứng đáng để mọi người học tập.

Lang Hách Viễn gác máy, thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của cô liền nhếch mép: “Để một thạc sĩ hạt nhân làm trợ lí hành chính riêng cho tôi có vẻ quá lãng phí nhân tài rồi.”

Oa Oa cười gượng. “Ồ, ha ha... Cũng chẳng còn cách nào khác, giờ đang khủng hoảng kinh tế, khắp nơi đều bất ổn, tất cả đều do tôi cam tâm tình nguyện mà.”

Lang Hách Viễn mặt mày khoan khoái, mỉm cười nói: “Vậy không được, từ trước tới nay, Hoa Hạo đều coi trọng người tài, bắt đầu từ ngày mai, cô chuyển bàn làm việc đến bên ngoài văn phòng của tôi, phụ trách tiếp đãi là được.”

“Nhưng mà tiếp đãi cũng không phải chuyên môn của tôi”. Oa Oa gào khóc đau đớn.

Trời ạ, bị điều tới đó, ngày nào cũng đi đi lại lại trước mắt Tổng giám đốc Lang Hách Viễn, scandal tin đồn từ giờ bye bye, Pikachu từ giờ cũng xa lìa, thế có khác nào đòi mạng cô không?

“Rất biết sức mình, nhưng cô có gì mà không làm được chứ? Tôi tin tưởng cô, thạc sĩ Oa Oa ạ”. Oa Oa đột nhiên cảm thấy nụ cười của Lang Hách Viễn lúc này có vẻ rất giảo hoạt và nham hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play