E thiên hạ chưa đủ loạn,
dưới sự cổ xúy, cố tình đổ thêm vào lửa của vợ chồng họ Dương, Ninh Hạo Nhiên
khảng khái tóm lấy Nám Nám, dũng cảm tiến lên, bắt đầu cuộc sống thử trước hôn
nhân.
Nám Nám rất muốn biết vì sao khi người đàn ông của Oa Oa đưa ra đề nghị muốn Oa
Oa dọn về ở cùng, bố cô mãi mới cho phép, còn lúc Ninh Hạo Nhiên vừa đưa ra yêu
cầu tương tự, mẹ cô lại đồng ý nhanh gọn, ngay lập tức như thế. Mạc Sầu không
chỉ thu xếp quần áo đồ dùng hàng ngày của Nám Nám với tốc độ tên lửa mà còn
rưng rưng nước mắt, dặn dò cô tuyệt đối không được chọc tức Ninh Hạo Nhiên, nếu
không, tên xui xẻo tội nghiệp ấy sẽ bỏ ngay cái ý định sống thử cùng cô.
Nám Nám vai đeo ba lô, tay khệ nệ khiêng hành lí, chưa nói được lời nào đã bị
mẹ nhét ngay vào xe Ninh Hạo Nhiên, cũng chưa kịp vẫy tay từ biệt thì đã bị anh
đưa đi khỏi gia đình đã nuôi dưỡng cô hai mươi ba năm nay. Phía này, cô vẫn còn
đang hậm hực vì bố mẹ quá đỗi tuyệt tình, còn phía kia, Dương Tiêu và Mạc Sầu
đã nghiên cứu xong địa điểm tuần trăng mật lần thứ mười của hai người rồi nâng
cốc chúc mừng vì từ giờ, họ đã có thể sống một cuộc sống vợ chồng son rỗi ngọt
ngào mà không bị con gái làm phiền.
Có thể thấy trên đời này, chuyện bi thảm nhất không phải là cha mẹ quá lương
thiện mà chính là cha mẹ quá tân tiến, lúc bị Ninh Hạo Nhiên kéo lên tầng,
trong đầu Nám Nám chỉ hiện lên đúng câu danh ngôn chí lí ngàn vàng này.
Đúng là đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù cô có bất bình với ai
kia thế nào đi chăng nữa thì vẫn đủ thông minh để hiểu rằng ở trên địa bàn của
kẻ khác thì phải biết nghe lời, đặc biệt là trên địa bàn của một người con trai
khác lại càng cần phải biết nghe lời, nếu không thì cứ ở đấy mà chờ bed scene
kinh điển trong các tiểu thuyết diễm tình thành hiện thực.
Đặt va li ở cửa, hai người không hẹn mà cùng chọn chiếc ghế sô pha làm địa điểm
nghỉ ngơi, ti vi được bật lên, Nám Nám chọn xong kênh lại đến Ninh Hạo Nhiên
tiếp tục chọn, cả hai im lặng không nói một lời, cô thận trọng liếc trộm anh,
anh lén lút đảo mắt về phía cô, hai con người tâm địa khó lường giữ nguyên tư
thế bất dộng trên sô pha, trong lòng mỗi người đều đang tính toán một điều gì đấy.
“Im mồm!”. Nám Nám lập tức chặn họng, sợ anh nói điều gì liên quan đến chủ đề
tình cảm.
“Anh định hỏi em có khát không?”. Hạo Nhiên mặt mày âm u, trầm giọng hỏi.
“Không khát, anh đừng có mong chuốc thuốc mê cho em ngủ, em cũng hay đọc mục xã
hội trên báo đấy!”. Nám Nám vênh mặt cảnh giác.
“Được thôi, thế anh không lấy cho em nữa”. Nói xong, anh đứng dậy đi vào bếp,
lấy cho mình một lon Coca rồi bước ra, đứng trước mặt Nám Nám, ngửa cổ tu ừng
ực mấy hơi rồi mãn nguyện cười cười với lon nước. “Tuyệt thật, quá đã!”
Nám Nám mím môi, cố nuốt nước bọt, an ủi cái cổ họng đang khô không khốc, tuy
rất khát nhưng cô vẫn khí khái vờ như mình không mặn mà gì với mấy lon Coca ấy.
Ninh Hạo Nhiên thấy cô không mắc lừa, lại tiếp tục điềm nhiên lấy từ giỏ đồ ăn
vặt ra một gói cánh gà muối tiêu và thịt bò khô. Nám Nám vừa nhìn thấv đã như
mở cờ trong bụng, nhưng chỉ có thể trân trối nhìn ai đó đặt cánh gà xuống giữa
hai người, chậm rãi xé gói, lấy ra một cái cánh, bắt đầu công cuộc thưởng thức
mĩ vị.
Nhìn biểu cảm của anh đã đủ biết cánh gà ngon như thế nào, cô trợn tròn mắt, cố
gắng khống chế hơi thở, hạn chế đến mức thấp nhất việc hít hà mùi cay quyến rũ
đang mời gọi. Ninh Hạo Nhiên vẫn chưa tha cho cô, ăn xong cánh gà lại như vô ý
đi ngang qua trước mặt cô rồi quay ngoắt vòng vào bếp, lấy nồi, đập trứng, ít
phút sau đã xong một đĩa cơm chiên rang trứng thơm lừng. Nám Nám liếc qua đĩa
cơm trên tay anh, màu vàng rộm của trứng bao lấy từng hạt cơm, hành hoa xanh
mơn mởn xen kẽ những chú tôm nõn. Hạo Nhiên còn rắc thịt bò khô lên trên, trộn
đdều rồi vùi đầu vào ăn, có vẻ rất ngon miệng.
Nám Nám rốt cuộc cũng không thể ngược đãi khứu giác nhạy cảm của mình thêm được
nữa, cô thề rằng cái bụng dễ đói của mình là do làm giáo viên Thể dục tiêu hao
quá nhiều năng lượng chứ tuyệt đối không phải bởi bản tính háu ăn hay vì ai đó
rang cơm quá thơm.
Nhưng bất kể là vì lý do gì thì cái bụng của Nám Nám cũng đã chả còn chút nghĩa
khí gì nữa, kêu lên òng ọc. Cô vừa định mở miệng, Ninh Hạo Nhiên đã mỉm cười
quay lại: “Sao, đói rồi à?”
“Đói... đói mới lạ đấy, đấy chẳng qua là dạ dày đang réo, chứng tỏ em tiêu hóa
tốt!”. Nám Nám cãi cùn.
“Ờ, anh định nói nếu em đói rồi thì anh vẫn để phần cho em một ít trong bếp
đấy, còn nếu chưa đói thì có thể để lát nữa ăn”. Ninh Hạo Nhiên mỉm cười giảo
hoạt, chờ đợi Nám Nám chủ động mở miệng.
Nám Nám được gọi là Nám Nám là vì vẫn còn có chút khí khái nhất định, cô lạnh
lùng “hứ” một tiếng rồi mơ mộng nhớ đến khuôn mặt anh đẹp trai bán bánh nhân
hoa quả đầu ngõ cùng mấy em bánh đáng yêu đáng mến của anh.
Nám Nám đang mơ tưởng bánh trái thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, cô rút
điện thoại ra, nhìn thấy số lạ, bỗng thấy hơi bồn chồn. “Alô?... Phạm Dục Trân?
Sao cậu lại biết số tôi?”
Tâm trạng vui vẻ khi trêu chọc được Nám Nám của Ninh Hạo Nhiên lập tức bị cú
điện thoại của tình địch dập tắt hoàn toàn. Anh im lặng đặt thìa dĩa xuống bàn,
sa sầm mặt mày dựa lưng vào sô pha chuyển kênh ti vi, làm như vô tình nghe Nám
Nám trả lời điện thoại.
“Cậu sắp đi nước ngoài á? Chúc mừng cậu nhé!”. Nám Nám tuy vẫn để trong lòng
chuyện năm đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hồi ấy, Ninh Hạo Nhiên cũng chỉ là vật
thế mạng cho Phạm Dục Trân, vì vậy, cô rất cảm thông với cậu ấy, chỉ tiếc rằng,
hai người thật sự không có duyên. Nghe tin Phạm Dục Trân sắp ra nước ngoài,
trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát, biết được cậu ấy vì tránh mình mới ra
đi lại càng muốn đi tiễn cậu ấy cho trọn tình cảm.
“Được, cậu đợi ở sân bay một lúc, tôi sẽ tới tiễn cậu, nhanh thôi”. Nám Nám tức
khắc nhận lời. Ngắt điện thoại xong, cô chạy lại phía va li quần áo, bới tung
tất cả lên, tìm một bộ thật đẹp để lưu lại trong Phạm Dục Trân một ấn tượng tốt
đẹp cuối cùng.
“Dương Nám Nám, em định đi đâu?”. Ninh Hạo Nhiên bỗng hét to.
Cô quay lại, không biết từ lúc nào anh đã đứng ngay sau cô, mặt mũi hằm hằm:
“Anh hỏi em định đi đâu?”
Nám Nám sững người trong giây lát, không hiểu ý anh: “Em định đi tiễn Phạm Dục
Trân. Cậu ấy đi du học, có thể sẽ không trở lại đây nữa, vừa rồi anh không nghe
thấy điện thoại à?”
“Cậu ta đi du học sao lại cần em đi tiễn?”. Ninh Hạo Nhiên đã khôi phục được vẻ
lãnh đạm thường ngày nhưng dường như vẫn có chút không vui.
“Bạn học sắp đi nước ngoài, chẳng lẽ em đi tiễn một chút cũng không được hay
sao?”. Nói đến đây, cơn tức giận của Nám Nám không biết từ đâu ùa tới. Chẳng
qua cũng chỉ là đi tiễn bạn, anh ta dựa vào đâu mà bày cái mặt đó ra với cô
chứ?
“Không được!”. Anh kiên quyết hạ lệnh.
“Sao lại không được?”. Nám Nám hùng dũng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào anh,
cây ngay không sợ chết đứng, cô chẳng làm chuyện gì đáng hổ thẹn, vì sao lại
không được?
“Em là người con gái của anh, anh nói không được là không được!”. Ninh Hạo
Nhiên cực kì không vừa lòng trước thái độ thiếu ý thức làm bạn gái anh của cô,
thẳng tay đóng nắp va li, không cho cô bày đặt chải chuốt đi gặp Phạm Dục Trân.
Thằng cha Phạm Dục Trân đó rõ ràng vẫn chưa hết gian ý, Nám Nám ngốc nghếch lại
không biết đường nhận ra, cái gọi là tiễn biệt này chắc chắn chỉ là cái cớ,
Phạm Dục Trân muốn gặp cô, đưa đi tiễn lại rồi cuối cùng có đuổi cũng không đi
nữa. Đáng ghét nhất là cô vẫn còn thương hại tên Phạm Dục Trân lòng dạ khó
lường kia, chưa từng thấy ai ngốc nghếch như cái cô bé này.
Nám Nám trợn tròn mắt, giận dữ nhìn những hành động quá khích của Ninh Hạo
Nhiên.
Nếu là Oa Oa, nhất định sẽ thấy lúc này đây, Ninh Hạo Nhiên thật ra dáng nam
nhi. Cô là Oa Oa sao? Đương nhiên không phải! Thế nên, Nám Nám dứt khoát mở
tung va li, đeo ba lô xông thẳng ra cửa.
Ninh Hạo Nhiên mặt mũi tối sầm cũng đi theo, tới trước cửa thang máy đã bắt kịp
Nám Nám. Cô không thèm nhìn sang, dùng im lặng để kháng nghị, anh cũng im lìm
cố nén cơn ghen trong lòng, hai người còn chưa phân rõ thắng bại thì cửa thang
máy đã mở ra. Nám Nám từ thang máy lao thẳng ra bắt taxi, cô vừa ngồi vào từ cửa
bên trái, bên phải cũng có người chui vào theo, anh tài xế quay lại nói: “Thưa
anh, chị này lên trước rồi ạ.”
“Cô ấy là bạn gái tôi. Tới sân bay!”. Ninh Hạo Nhiên từ đầu tới chân dán chữ
“Người lạ cấm gần”, chỉ một câu nói đã khiến anh tài xế ngoan ngoãn quay lên,
chuyên tâm lái xe.
“Ai bảo thế?”. Nám Nám cuối cùng cũng phải mở miệng, chỉ có điều, câu trả lời
phẫn nộ nghe có vẻ giống quở trách nhiều hơn, đối với anh tài xế mà nói chẳng
có chút uy lực gì, chiếc xe nhanh chóng thẳng hướng sân bay lao đi vun vút.
Nguyên nhân của việc cấm khẩu ngay sau đó của Nám Nám rất đơn giản, Ninh Hạo
Nhiên dùng miệng chặn cơn tức giận bằng cả chiếc xe tải đang chuẩn bị bùng nổ
của người bên cạnh, nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm dịu đi ý chí kiên định của
cô, dập tắt sự tức giận trong cô, uyển chuyển xử lí khiến mọi vướng mắc được
hóa giải trong hòa khí. Hai con người ngoài việc hít thở sâu, nở rộng mạch máu
đã quên hết điểm khởi đầu của mâu thuẫn. Chiêu thức lấy nụ hôn hóa giải mâu
thuẫn này cực kì hiệu nghiệm, là phương thuốc thần kì mà Ninh Hạo Nhiên chuyên
dùng cho Nám Nám đã khiến cô càng ngày càng nghiện nặng, và cũng chuyên dụng
cho cả con nghiện là anh nữa.
Đến sân bay, Nám Nám từ xa đã nhìn thấy Phạm Dục Trân đang đứng trông về bốn
phía, cô mở cửa xe, nhảy phắt xuống, vừa định gọi cậu ấy thì Ninh Hạo Nhiên
cũng đã xuống xe, đưa tay ôm lấy eo cô. Thấy cô ngại ngùng lách người qua một
bên, anh cúi người, thì thầm bên tai cô: “Không được quấy, không anh hôn em
ngay ở đây đấy!”. Nám Nám lập tức xấu hổ, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay nơi công cộng đông đúc thế này mà lại dám nhắc
chuyện tế nhị ấy với cô, tên này đúng là đứt hết dây thần kinh xấu hổ rồi, vậy
mà hắn ta còn đường đường là một nhà giáo.
“Sao, không phục à?”. Anh gặm gặm dái tai cô. Nám Nám chân mềm nhũn ra, không
biết làm sao đành nói: “Thầy Ninh, thầy cho em xin, thầy không cần thể diện thì
cũng nên giữ cho em một chút chứ!”
Ninh Hạo Nhiên rất hài lòng trước thái độ của cô, ngẩng đầu nở một nụ cười về
phía Phạm Dục Trân, lập tức cất cao giọng: “Phạm Dục Trân, chúng tôi ở đây!”
Phạm Dục Trân sớm đã nhìn thấy cảnh thân mật, quấn quýt của Nám Nám và Ninh Hạo
Nhiên. Anh vốn cho rằng tình cảm của cô đối với Ninh Hạo Nhiên còn lâu mới phát
triển đến mức độ này, không ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai người
trêu ghẹo nhau như cặp tình nhân đang thời kì yêu đương nồng cháy nên không
khỏi ủ ê trong lòng, gượng cười đau khổ: “Thầy Ninh, không ngờ thầy cũng tới
đây.”
“Lúc cậu gọi điện, Nám Nám đang ở nhà tôi sắp xếp quần áo, tôi sợ cô ấy vội
vàng hấp tấp nên phải đưa cô ấy đi mới an tâm được”. Ninh Hạo Nhiên trả lời với
phong thái điềm nhiên.
Phạm Dục Trân nhìn sang Nám Nám. Lúc này, cô còn đang mặt mũi đỏ ửng, vướng bận
chuyện dái tai của mình, căn bản không để ý tới sự gượng gạo kì lạ giữa hai
người đàn ông. Đến khi Ninh Hạo Nhiên khẽ nắm lấy tay cô ra hiệu, cô mới sực
tỉnh lại, cười toe toét vỗ vai Phạm Dục Trân: “Tên nhóc này giỏi thật, lại còn
đi du học nữa. Tôi đợi tin cậu càn quét châu Âu, ở bên đó đợi thanh niên yêu
nước bọn tôi tiếp tay nhé!”
“Cậu sang tiếp tay cho mình là được rồi, mình không muốn lôi kéo đến quốc tế gì
đâu”. Phạm Dục Trân ý tứ sâu xa cười gượng đáp.
“Ha ha ha ha...”. Nám Nám không biết nói gì tiếp đành cười khan chữa ngại.
Ba người cùng bước vào sảnh sân bay trong im lặng. Phạm Dục Trân đứng trước cửa
soát vé, do dự nhìn Ninh Hạo Nhiên rồi cúi đầu nhìn Nám Nám, nói: “Mình có thể
ôm cậu được không?”
Chẳng ai nói gì. Không khí bỗng trở nên đông đặc.
Nám Nám nhớ lại buổi tối hôm đó, một mình thu hết dũng khí đi bày tỏ, nhớ đến
dũng khí hăng hái quên mình ôm lấy cánh tay cậu ấy, cho dù hôm đó, đứng trước
mặt cô không phải là Phạm Dục Trân, nhưng kí ức của cô đều là vì cậu ấy mà tồn
tại, chỉ có điều, những kí ức ấy đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tình cảm non nớt vụng dại cuối cùng sẽ bị lãng quên, điều duy nhất cô có thể
nhớ lại là nụ hôn với Ninh Hạo Nhiên. Cả câu anh nói với cô: “Thực ra mình cũng
rất thích cậu”, và còn cái ôm cuối cùng của anh dành cho cô nữa, kí ức đẹp đẽ,
rực rỡ cô khắc sâu bao năm nay chỉ thuộc về Ninh Hạo Nhiên, đối với Phạm Dục
Trân, cô chỉ có thể nói hai tiếng “Xin lỗi”.
“Được thôi!”. Nám Nám phóng khoáng đồng ý, bỏ qua sự e ngại, cô bỗng cảm thấy
vô tư trở lại. Nhưng cô không nhận thấy rằng cùng lúc cô vui vẻ nhận lời, bản
mặt Ninh Hạo Nhiên cũng lập tức dài ra, mặt mày sa sầm: “Tôi thấy không cần
thiết đâu.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không có ý gì”. Phạm Dục Trân cười gượng rồi
vỗ vai Nám Nám: “Cậu tìm được thầy Ninh là mọi người yên tâm rồi, tuy trước
đây, ai cũng lo không có chàng trai nào dám tiếp nhận cậu, nhưng thực tế chứng
minh mắt nhìn người của cậu cũng không tồi”. Anh xoay đầu nhìn bảng báo chuyến
bay rồi lại cười, tâm trạng rối bời nên nụ cười cũng cứng nhắc.
“Sao cậu có thể nói mình thảm thế chứ? Mình đây ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa
nở, xe gặp xe chở, bao nhiêu anh xếp hàng dài đứng đợi dấy!”. Nám Nám muốn tạo
không khí thoải mái nên lấy mình ra làm chủ đề đùa cợt, dù trò đùa này đến bản
thân cô cũng không cảm thấy thú vị nhưng Ninh Hạo Nhiên đứng bên cạnh bỗng
nhiên nở nụ cười vẫn khiến tim cô rõ ràng đập chậm nửa nhịp. Anh ta có ý gì
đây, cười cô không biết lượng sức ư?
Ninh Hạo Nhiên dựa vào cô, nín cười xong mới ngẩng đầu lên, nhướng lông mày
nói: “Các anh xếp hàng dài để làm gì, đợi em song phi chắc?”
Lập tức nhớ lại đêm Giáng Sinh đau khổ đó, Nám Nám bất giác muốn khóc thét,
Ninh Hạo Nhiên thì mãn nguyện ôm lấy vai cô.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào của hai người trước mặt, Phạm Dục Trân
cuối cùng cũng học được cách từ bỏ, anh như trút được gánh nặng, thở phào nói:
“Thầy Ninh, nếu anh và Nám Nám đi nghỉ tuần trăng mật có thể qua chỗ tôi, tới
lúc đó, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đón tiếp hai người.”
Trước thành ý của anh, Ninh Hạo Nhiên cũng mỉm cười đáp lễ: “Cảm ơn, nếu cô ấy
đồng ý, chúng tôi nhất định sẽ đi.”
Nám Nám không hài lòng trước thái độ qua loa miễn cưỡng của anh đối với Phạm
Dục Trân, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Chúng tôi nhất định sẽ đi, tháng sau, hoặc
qua Tết nhất định sẽ đi.”
Phạm Dục Trân ngoài cười ra không nói được gì hơn, bàn tay nắm va li của anh
dần dần trắng bệch.
Ninh Hạo Nhiên kéo giật vai Nám Nám: “Em hứa linh tinh gì đấy? Biết bọn anh
đang nói gì không, lại còn nói bừa!”
“Cái gì chứ? Em nói chúng ta chắc chắn sẽ đi lẽ nào sai ư? Là tại thái độ của
anh không thành khẩn thì có, cái cần nhận lời không nhận lời, cái không cần
nhận lại đi nhận bừa”. Nám Nám lên tiếng trách móc rồi lách khỏi vuốt sói của
Ninh Hạo Nhiên, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng.
“Đừng quên, người ta đang nói là đi tuần trăng mật, muốn đi em phải cưới anh
trước đã”. Ninh Hạo Nhiên cúi người thì thầm bên tai cô, giọng nói không lớn
nhưng cũng vừa đủ để Phạm Dục Trân nghe thấy.
Mặt Nám Nám đỏ ửng, cô căng thẳng đến á khẩu, chỉ có thể thốt ra vài từ đơn âm:
“Đừng... đừng có mơ, ai thèm lấy anh!”
Phạm Dục Trân ngại ngần vẫy tay về phía hai người, chen ngang đoạn đối thoại:
“Tôi lên máy bay trước đây, đợi hai người đấy!”. Nói xong, anh quay người đi
thẳng.
Nám Nám vùng thoát khỏi lòng Ninh Hạo Nhiên, định nói câu tạm biệt với Phạm Dục
Trân mà cũng không kịp.
“Sao cậu ấy lại vội vàng thế chứ?”. Nám Nám ỉu xìu nói, sống mũi cay cay.
Ninh Hạo Nhiên ôm lấy eo Nám Nám, dụi cằm vào vai cô: “Cậu ta thấy ở đây không
còn gì đáng để lưu luyến nữa, vậy nên ra đi rất thanh thản.”
“Không phải tại anh sao? Năm đó, nếu anh không bỉ ổi như thế, cậu ấy...”. Nám
Nám nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu ta làm sao?”. Ninh Hạo Nhiên nheo nheo mắt, đây là dấu hiệu cho thấy anh
sắp tức giận.
Đúng vậy, còn có thể làm sao?
Cô và Phạm Dục Trân vốn là hai con người ở hai thế giới khác nhau, hồi đó, khi
cô còn đang mải vật lộn đánh đồng cùng lũ con trai, cậu ấy đã là một tài tử
thanh cao ở một cảnh giới khác. Ngay cả khi Ninh Hạo Nhiên không xuất hiện thì
kết cục của hai người họ có chăng cũng chỉ là hẹn hò được một thời gian, hai
bên không tìm được cách nào hòa hợp, cuối cùng cũng chia tay sau khi tốt nghiệp
cấp ba mà thôi. Thậm chí, tình hình còn tồi tệ hơn giả thiết này gấp trăm lần,
chi bằng cứ như bây giờ, giữ lại chút nuối tiếc làm người ta cảm động còn hơn.
Chỉ có tình yêu không thành mới là kỉ niệm đáng giá nhất, nuối tiếc chẳng qua
chỉ là vật kỉ niệm kèm theo của nó.
Cô đứng bên cửa soát vé, yếu ớt nói: “Ninh Hạo Nhiên, cả đời này của em bị hủy
trong tay anh rồi”. Đúng thế, kể từ nụ hôn nhầm đêm giao thừa năm đó.
Ninh Hạo Nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Giữa chúng ta có lẽ là nghiệt duyên,
bao năm đi qua rồi mà vẫn níu lấy, bám lấy, chứng tỏ sợi chỉ đỏ trên tay hai
đứa mình buộc rất chặt.”
“Chứng tỏ Nguyệt Lão không có mắt thì có!”. Nám Nám tức giận nhìn Ninh Hạo
Nhiên, phẫn nộ đáp trả.
“Được, được, Nguyệt Lão không có mắt, nhưng anh nguyện cả đời này ông ấy đừng
có mắt. Tìm được một người con gái như em, anh rất mãn nguyện”. Ninh Hạo Nhiên
cố nén cười, ôm cô vào lòng.
Ai nói Nám Nám không có dáng con gái? Trong mắt anh, Dương Nám Nám là người con
gái đáng yêu nhất trên thế gian này.
Người con gái đáng yêu nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT