Đêm thu, toàn bộ hoàng cung chìm trong mùi thơm nhàn nhạt của cây cỏ khô, trên đầu là vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời đêm, Hoắc Thời Anh một mình xách đèn lồng, rời khỏi cung Ung Hòa.

Dưới bóng cây phía xa, lúc Hoắc Thời Anh đi tới gần, thì có một bóng người bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt trắng như ngọc, trên người mặc thường phục gấm, thêu hình rồng vàng năm ngón màu xanh lam đậm.

Chiếc đèn lồng trong tay Hoắc Thời Anh run rẩy.

Hoàng thượng lạnh lùng hỏi: “Ta đáng sợ đến thế cơ à?”.

“Không ạ, chỉ là hơi bất ngờ thôi.” Hoắc Thời Anh nhìn hắn đáp.

Hai người bọn nàng đứng dưới luồng sáng hắt ra từ chiếc đèn lồng, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, trên người cả hai toát ra một loại khí chất rất giống nhau, ẩn nhẫn, nghiêm túc, và đầy thận trọng.

Một lúc sau, Hoàng thượng thở hắt ra, dường như mang theo vẻ mệt mỏi đến cùng cực, hắn nói: “Tối nay nàng còn phải làm việc gì nữa không?”.

“Hết rồi ạ.” Hoắc Thời Anh cũng chỉ biết trả lời như vậy.

“Vậy thì đi cùng ta đến một nơi.”

Bên cạnh Hoàng thượng không có ai đi theo, Hoắc Thời Anh chăm chú lắng nghe, xung quanh cũng không phát hiện thấy có tiếng hô hấp khác thường nào, liền đáp: “Hoàng thượng không gọi người đi theo ư?”.

Hoàng thượng vốn đã cất bước đi trước rồi, lại nghiêng người quay lại liếc nhìn nàng: “Nếu là hộ vệ, thì ta dẫn theo nàng không phải đã đủ rồi sao?” Hoắc Thời Anh nghe thế không thể nói thêm được câu nào, đành giơ đèn lồng ra đằng trước, đi bên cạnh soi đường.

Đi tới chỗ cửa đông, thì bị thủ vệ quân ở bên ngoài dịch đình ngăn lại, Hoàng thượng liền lôi từ trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh mở ra cho thủ vệ xem, là chiếu thư có hoa văn rồng viền vàng, đóng ấn ngọc, lập tức tất cả thủ vệ đồng loạt quỳ sụp xuống, Hoắc Thời Anh hờ hững nói: “Mở cửa cung đi.”

Sau đó là một loạt những tiếng “kẽo kẹt” do ổ trục chuyển động, cửa cung đã được mở, Hoàng thượng sải bước đi thẳng.

Bên ngoài cửa cung đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa, Hoàng thượng đi tới gần, kéo một đống đồ trên lưng ngựa xuống, tiện tay ném cho Hoắc Thời Anh một cái, là một chiếc áo choàng cực to, mặc lên thì che kín luôn được cả đầu lẫn mặt, trong lúc Hoắc Thời Anh mải mặc áo thì Hoàng thượng đã nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng.

Hắn không nói gì, cũng không dặn dò bảo nàng phải làm gì, nhưng nàng hiểu hắn muốn nàng làm gì, nên Hoắc Thời Anh cũng nhảy lên lưng ngựa.

“Cha!” Hoàng thượng khẽ quát một tiếng, lao vụt đi, Hoắc Thời Anh giật dây cương giục ngựa bám sát theo hắn.

Trong đêm tối, hai con khoái mã chạy trên đường phố trong kinh thành, một trước một sau, bất luận là người phía trước phóng nhanh hay chậm, thì người phía sau từ đầu đến cuối không bao giờ vượt quá một đầu ngựa, trong lúc phi nước đại dường như thoáng mang theo một loại tình cảm âm thầm mãnh liệt.

Ánh đèn trước cửa nhà tù của Đại Lý tự leo lét ảm đạm, nơi này giống với luồng khí lạnh lẽo âm u quanh năm không xua đi hết được bao quanh nó, bọn họ ghìm cương ngựa trước cửa nhà tù, đột nhiên từ trong bóng tối có một người chạy nhanh tới dắt ngựa cho hai người.

Khi đến cửa, Hoàng thượng liền khựng lại, hắn quay đầu liếc nhìn Hoắc Thời Anh, nơi hắn đứng, bóng tối và ánh sáng đan xen vào nhau, một nửa gương mặt khuất trong đêm đen, vô cảm nhìn nàng hồi lâu, Hoắc Thời Anh đứng sau lưng hắn, yên lặng chờ đợi, thậm chí còn không nhìn thấy lồng ngực phập phồng hô hấp, sau đó hắn lại quay phắt người lại sải bước đi vào trong.

Bên trong nhà giam rộng lớn im ắng không một tiếng động, ngay cả quản ngục cũng không thấy đâu, một người đàn ông trung niên mặc thường phục bước ra từ hành lang đón họ, ông ta cúi người không dám nhìn mặt hắn và nàng, miệng nói: “Hai vị quý nhân mời đi bên này.”

Người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường, xuyên qua dãy hành lang dài dằng dặc, mặt đường ướt nhoét, bầu không khí ngập ngụa trong mùi dầu thông cháy khét và ẩm ướt bức bối, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một cánh cửa sắt loang lổ gỉ sét, và không khóa, người đàn ông trung niên đứng tránh sang một bên nói: “Chính là ở đây ạ.”

Hoàng thượng nhìn cánh cửa sắt bất động, rất lâu sau, người đàn ông trung niên mới đột nhiên hiểu ra, không dám nói nhiều nữa, khom lưng lui ra ngoài, Hoàng thượng đưa tay ra nắm lấy tay cầm, hắn chần chừ trong một thoáng, sau đó dùng lực mở cánh cửa ra.

Hoắc Thời Anh lách người đến đứng ở chỗ tường, nhưng Hoàng thượng lại liếc nhìn nàng nói: “Nàng cũng vào đây.”

Điều kiện trong nhà lao không tệ như trong tưởng tượng, một cái giường, một cái bàn, góc tường còn có một chậu than đang cháy, và một ô giếng trời nhỏ vuông vức, cỡ hai thước nằm ở trên đỉnh bức tường đối diện.

Bùi Thế Lâm đang ngồi phía sau cái bàn, ông ngẩng đầu lên, thấy hai người bọn họ đi vào thì khuôn mặt liền ngây ra, đợi đến khi bọn nàng bỏ áo choàng trùm đầu xuống thì vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt rồi vụt tắt, rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh đứng lên định quỳ lạy: “Thần…”

Hoàng thượng vội bước tới kéo ông dậy: “Đứng lên đi.”

Hắn nghiến răng nói ra ba chữ ấy, trong lòng vừa đau đớn vừa bi thương, Bùi Thế Lâm ngước lên nhìn hắn, cũng không cố chấp nữa, khom người xuống sát tận đầu gối rồi mới đứng dậy, ông nhìn Hoàng thượng nói bằng giọng khàn đặc: “Hoàng thượng, người không nên đến đây.”

Hoàng thượng nhìn ông không nói, cuối cùng Bùi Thế Lâm thở dài xoay người kéo một cái ghế lại gần: “Người ngồi xuống đây đi.”

Hoàng thượng ngồi xuống ghế xong, Bùi Thế Lâm liền rót cho hắn một chén trà, sau đó quay đầu lại nhìn Hoắc Thời Anh đang đứng bên cạnh, ông không nói gì cả, khóe miệng Hoắc Thời Anh giật giật, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với ông.

Dáng người Bùi Thế Lâm vẫn vạm vỡ như trước, trông không có vẻ như bị gầy đi, đứng ở đây nhưng vẫn mang lại cảm giác đội trời đạp đất, chỉ là sắc mặt có hơi tối và tóc mai ở thái dương đã bạc đi nhiều, lúc Hoàng thượng bảo ông cũng ngồi xuống, ông bước đến trước khom người một cái rồi mới ngồi, thoạt trông rất thật thà và chất phác.

Vua tôi hai người ngồi đối diện nhau rất lâu, Bùi Thế Lâm cúi đầu nhìn mặt bàn, Hoàng thượng nhìn một góc phòng giam, không một ai lên tiếng, bỗng ngọn đèn dầu trên bàn nổ “lép bép”, khiến Bùi Thế Lâm sực tỉnh, ông bưng chén trà của mình lên che miệng lẩm bà lẩm bẩm một câu: “Người không nên đến đây, bên chỗ thái hậu…”

Cuối cùng Hoàng thượng cũng chịu thu ánh mắt về: “Không sao đâu, sớm muộn gì mẫu hậu cũng sẽ biết thôi.”

Bùi Thế Lâm đặt tách trà xuống, cúi đầu thì thầm: “Giờ mà biết, thì cũng không tốt lắm.”

Hoàng thượng nhìn ông, thì thào: “Không sao đâu.”

Bùi Thế Lâm không nhìn hắn, vẫn nói: “Thần biết Hoàng thượng đã bố trí ổn thỏa rồi, nhưng thái hậu… cô mẫu, bà ấy là người tốt, nếu phải tổn thương cô mẫu, thì để cô mẫu biết muộn một chút cũng đỡ hơn.”

Bùi Thế Lâm nói xong, cúi đầu mân mê chén trà trong tay, Hoàng thượng rất lâu cũng không đáp lời, chỉ im lặng nhìn ông, cuối cùng hắn đột nhiên bảo: “Ta có lỗi với huynh…”

Bùi Thế Lâm kích động cắt ngang lời Hoàng thượng: “Thần không hối hận, năm đó Hoàng thượng mới chỉ có mười sáu tuổi thôi, mà đã có thể nhìn xa trông rộng được như vậy rồi, mười năm sau vẫn không hề thay đổi chí hướng thuở ban đầu, nên thần không hề hối hận.”

Hoàng thượng im lặng lắng nghe ông nói hết, lại chăm chú nhìn ông một lúc lâu, sau đó bất chợt hít vào một hơi thật sâu, đoạn nói: “Hàn Lâm Hiên sẽ không chết.”

Bùi Thế Lâm ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trợn to tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh được ngay, ông mỉm cười đáp: “Thần và ông ta cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, Hoàng thượng tự có tính toán, không cần phải giải thích với thần.”

Hoàng thượng kiên định nhìn ông: “Chỉ đành hy sinh huynh, ta rất xin lỗi.”

Bùi Thế Lâm đột nhiên đứng dậy dập đầu quỳ lạy: “Bệ hạ, người là Hoàng thượng, không cần phải nói lời xin lỗi ai cả, từ nay về sau dù… dù người cảm thấy có lỗi với ai, cũng không cần phải nói ra, người là bậc cửu ngũ chí tôn mà.”

Dường như Hoàng thượng không thể nói thêm được lời nào nữa, hắn nhìn Bùi Thế Lâm đang dập đầu dưới đất rồi từ từ đứng lên, đi tới trước mặt ông, sống lưng thẳng tắp, khó khăn nói: “Đa tạ.”

Bùi Thế Lâm quỳ sụp dưới đất không đứng dậy, Hoàng thượng nhìn ông thêm một lúc nữa, cuối cùng quay người rời đi, tiếng Bùi Thế Lâm vẫn đang phủ phục vang lên: “Thần chúc Hoàng thượng thiên thu vạn thế, Đại Yến quốc thái dân an, chúc Hoàng thượng tạo dựng lên một thời đại hưng thịnh phồn vinh.”

Bóng lưng Hoàng thượng khựng lại ở trước cửa, hắn nhìn về phía trước hồi lâu, sau đó sải bước bỏ đi, Bùi Thế Lâm ở trong nhà lao lảo đảo đứng dậy, rưng rưng nước mắt, ông đưa ống tay áo lên chùi, vóc dáng ông to béo đồ sộ, nên khi kết hợp với động tác lau nước mắt trông lại có phần không ăn nhập gì với nhau.

Buổi tối hôm nay Hoắc Thời Anh đã được mở mang thêm về sự hy sinh và lòng trung thành, trên thực tế xung quanh nàng có không ít người mang phẩm chất đó, ví dụ như cha nàng, Tiêu Các lão, thầy của nàng, thậm chí là những người như Phùng Tranh, Hàn Đường, trong con người họ đều có loại phẩm hạnh đó, nhưng những người như họ, là do thế giới quan và niềm tin quyết định việc họ làm, nên dường như việc họ đưa ra lựa như chọn như vậy là lẽ đương nhiên, không có gì đáng để người ta phải ngạc nhiên cả.

Nhưng nàng trước giờ vẫn luôn cho rằng con người của Bùi Thế Lâm rất tầm thường, kiểu người như vậy cho dù có lựa chọn hy sinh nhưng đến cuối cùng vẫn không có được dáng vẻ thanh cao hiên ngang lẫm liệt, tiên phong đạo cốt, có lẽ vì là người như vậy nên Hoàng thượng mới để cho ông ấy làm Thái thú ở Dương Châu suốt mười năm, và cũng chính vì là người như vậy nên mới khiến sự hy sinh của ông ấy đáng được người ta trân trọng hơn nữa.

Hoắc Thời Anh chỉnh trang lại quần áo, trịnh trọng cúi gập người bái lạy một cái thật sâu với người đàn ông trước mặt, lúc đứng thẳng lưng dậy nàng lặng lẽ quan sát ông, Bùi Thế Lâm vóc dáng to lớn đứng ở giữa ngục tối, cả hai người họ không nói gì cả, cũng không có gì cần nói, một lúc lâu sau Hoắc Thời Anh quay người đi ra.

Sau khi ra khỏi nhà lao, Hoàng thượng đứng ở phía trước dường như đang đợi nàng, thấy nàng đi ra liền rảo bước đi tiếp, dọc hai bên tường chỗ lối đi đều có thắp đèn dầu, nhưng ánh đèn leo lét không đủ sáng, tốc độ của hắn cũng không phải là quá nhanh, vóc dáng cũng không hề cao lớn, nhưng giờ lại cảm thấy vô cùng kiên định.

Đột nhiên Hoắc Thời Anh chợt nhớ rất lâu về trước Hàn Đường từng nói với nàng rằng: “Hoàng thượng là một minh chủ có tài trị quốc cái thế, người rất giỏi trong việc nhìn người dùng người, trong lòng chất chứa hoài bão lớn lao, lịch sự tao nhã.” Giờ phút này ngẫm lại nàng mới thấy những lời Hàn Đường nói khi đó không hoàn toàn là lời nói lịch sự cho phải phép.

Quay về hoàng cung, dịch đình đã bị đánh động, cửa đông được mở rộng ra để nghênh đón thánh giá, Phúc Khang đích thân ra tận nơi, suốt dọc đường đi Hoàng thượng không nói năng gì, bị cả một đám người vây xung quanh đưa về điện Giao Thái, Hoắc Thời Anh đổi ca với thị vệ, trực ở bên ngoài cửa, nàng nghe thấy tiếng Hoàng thượng ở bên trong đang tắm rửa, thay quần áo, cuối cùng người hầu cũng lui hết ra ngoài, đến khi ấy bầu không khí mới hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Phúc Khang thì thào nói: “Bên chỗ cung Thái Hòa sợ là đã biết chuyện này rồi.”

Bên trong rất lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, cuối cùng chỉ vang lên một tiếng thở dài buồn bã của Hoàng thượng, không ai nói gì thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play