Bị làm phiền bởi những câu hỏi không có câu trả lời rõ ràng, Lucy tự làm bản thân bận rộn với những việc lặt vặt trong khi nàng cân nhắc mấy thứ rắc rối trong tình thế của mình. Thật thất vọng khi nàng tỉnh dậy và thấy rằng Heath đã rời khỏi, nhưng cũng nhẹ nhõm khi nàng có thể một mình để suy nghĩ. Mọi thứ duờng như thay đổi kể từ tối qua. Heath đã lấy đi quá nhiều ảo tưởng của nàng. Sẽ là nói dối nếu như nàng bảo nàng không tìm thấy khoái lạc với chàng, và điều đó làm nàng khó xử khi nàng đã luôn tin rằng Daniel là người duy nhất nàng muốn. Nhưng có khi nào cảm giác của nàng với Daniel chỉ đơn thuần là thói quen? Có phải nàng chia sẻ " sự thấu hiểu " với anh trong quá lâu vì nàng cảm thấy an toàn hơn và dễ hơn việc nàng phải mở lòng với ai khác? Mình thật tình quan tâm với anh ấy, nàng nói với bản thân, rối rắm vì những nghi ngờ mà trước đây nàng sẽ không bao giờ tự cho phép mình nhìn nhận. Mình vẫn còn quan tâm tới anh ấy. Nhưng đó là tình yêu hay là thứ gì đó mà mình đã nhầm với tình yêu?
Bây giờ thì nàng bắt đầu quan tâm tới chồng mình theo cái cách nàng chưa bao giờ nghĩ đến trước đây, dù cho chàng là người đàn ông phức tạp, không thể đoán định và khó chịu nhất mà nàng từng gặp. Mặc cho những yêu sách đến sự bướng bỉnh của chàng, chàng hầu như vẫn luôn xoay sở theo cách của mình và chàng không có mối e sợ về những vấn đề lịch sự, nhún nhường khi ai đó ngăn chàng đạt được điều mình muốn. Chàng là người đàn ông hai mặt. Chàng có thể là một tên vô lại dễ dàng cũng như chàng có thể là một quý ông, và kĩ xảo để thoả thuận với chàng trong cả hai mặt là điều mà nàng vẫn còn chưa học được.
Heath về nhà sau bữa tối. Khi chàng bước vào cửa trước, Lucy cởi áo khoác của chàng, ngón tay của nàng cuộn lại trong lần vải tối, mịn trước khi treo nó lên. Có một biểu cảm lạ trên khuôn mặt chàng. Chàng trông có vẻ căng thẳng và một chút mệt mỏi, nhưng vẫn có một nguồn năng lượng kiềm nén rõ ràng từ chàng, bầu không khí của thắng lợi. Điều gì đó đã xảy ra vào hôm nay, nàng biết điều đó chỉ với việc nhìn vào chàng. Nàng có linh cảm rằng nàng sẽ không thích những gì chàng sắp nói với mình.
" Chúng ta cần phải nói chuyện, Lucy. "
" Đó là tin xấu hay tin tốt? "
" Điều đó dựa vào cách em nhìn nhận. "
" Không có vẻ hứa hẹn gì hết. "
Heath cười nhanh rồi ra hiệu về phía sofa. " Em nên ngồi xuống. Đây sẽ là một cuộc nói chuyện dài. " Cái vẻ của chàng, sự bình tĩnh quá mức trong tông giọng – tất cả biểu lộ, không chút nghi ngờ, rằng những gì chàng sắp nói là quan trọng.
" Cuộc nói chuyện về điều gì? "
" Về những cuộc họp mà anh đã có ở Boston. Anh lẽ ra đã nói với em sớm hơn. Nhưng anh để càng lâu, thì việc trình bày nó với em lại càng khó hơn… với những điều mà chúng ta từng… trải qua, anh đã nghĩ là tốt hơn nên hoãn lại… "
" Em hiểu. " Lucy nói, bất ngờ ngồi xuống, tự hỏi có phải những nghi ngờ trước kia của nàng là hoàn toàn đúng. Rằng chàng đã thăm đón vài phụ nữ ở Boston. Thật kinh khủng khi nghĩ đến!
Heath ngồi xuống kế bên nàng và với lấy cái ly nàng đã uống cạn ban nãy. Nó rỗng không, và chàng lười nhác xoay nó trong tay khi chàng nói. " Anh không chắc mọi chuyện sẽ như thế nào. Anh đã đợi thời cơ. Và bây giờ chính là lúc, chúng ta phải lo mọi việc thật nhanh.
Nàng nhẹ gật đầu. Chàng đang cố nói với nàng về người phụ nữ khác ư? Chàng tàn nhẫn tới mức nói với nàng những thứ như thế sau đêm qua? Không, không, thậm chí nếu đó có là sự thực đi nữa, thì chàng không có lý do gì để nói với nàng về ai khác… phải không ?
" Em có từng đọc tờ Boston Examiner? "
Câu hỏi vuợt xa khỏi những gì nàng đoán trước đến nỗi nàng ngẩn người ra. " Cái gì? Không… em không nghĩ vậy. "
" Anh đã làm một cuộc nghiên cứu về tất cả những tờ báo trong khu vực. Tờ Herald là tờ lưu hành nhiều nhất, khoảng 90 ngàn ấn bản… Và tờ Journal thì đạt được một nửa số độc giả của tờ trên. Tới những tờ còn lại, thì không có tờ nào vượt trên 17 ngàn lượt đặt báo. Tờ Examiner là đối thủ nặng kí cho vị trí thứ ba. Một vị trí thứ ba mong manh. "
Báo chí. Chàng đang nói với nàng về báo chí. Điều đó thì có liên quan gì nhỉ? " Điều đó rất thú vị. " Nàng ngoan ngoãn đồng tình, và chàng cười nhăn nhở vì sự thiếu nhiệt tình của nàng.
" Tờ Examiner đang bị giết dần bởi ảnh hưởng của cả hai tờ Herald và Journal gộp lại. Họ cướp đi những đối tuợng quảng cáo và ngưòi đặt báo, kéo theo hàng loạt loại thủ đoạn… "
" Heath… " Nàng ngắt ngang một cách mất kiên nhẫn. " Em không muốn nghe về tất cả những chuyện đó vào lúc này. Em chỉ muốn biết là anh sắp với em điều gì thôi. "
" Tốt thôi. " Sự táo bạo lấp lánh mãnh liệt trong đôi mắt chàng. " Tờ báo đã được rao bán. Sau khi tiếp cận với nhà xuất bản và xem qua sổ sách, a quyết định là có thể biến nó thành một tờ báo có tính cạnh tranh. Vậy nên từ hôm nay, chúng ta là chủ sở hữa tờ Examiner. "
Lucy nhìn chàng trong vẻ sững sờ rõ mồn một. " Tất cả mọi thứ ư? Cả một tờ báo ư? Một tờ báo Boston? Heath… "
" Thực ra, không phải là tất cả… chỉ nhiều hơn một nữa tí chút thôi. Phần còn lại thuộc về Damon Redmond – anh ta đến từ một gia đình ởBoston… "
«Redmond? Như là gia đìnhLowell, Saltonstall vàRedmondhả? "
" Đúng. Gia đình đó đấy. Con trai thứ ba của John Redmond, Đệ tam. Anh gặp Damon ở nước ngoài, trước khi chiến tranh xảy ra. "
" Nhưng liệu hai người các anh có đủ kinh nghiệm để làm cho một tờ báo thành công được không? " Lucy hỏi, quá kinh hoàng để tỏ ra lịch thiệp.
Heath cười gượng. " Về việc này, anh không nghĩ kinh nghiệm là cần thiết nhiều. Một người càng kinh nghiệm, thì anh ta càng có khuynh hướng dính lấy những gì đã được làm trong quá khứ… bám lấy truyền thống… và đó chính xác là những gì anh không lên kế hoạch để làm. Việc kinh doanh đang thay đồi, và cách làm việc của 10 năm về trước không còn sống sót được nhiều nữa. Một vài tờ báo đang theo kịp thời, như tờ New York Tribune, số còn lại không như vậy thì đang dần sạt nghiệp. Đây là thời điểm hoàn hảo để lợi dụng cơ hội. Anh muốn phát triển một loại nhà báo mới và một loại báo mới… "
" Nghe có vẻ như một cuộc đánh cược. Sẽ như thế nào nếu không hiệu quả? Nhỡ các anh mất sạch tiền thì sao? "
" Chúng ta luôn có thể ở với cha em ở trên c hàng. "
" Đừng giỡn về chuyện đó. "
" Đừng lo, Cin. Anh không để em chết đói đâu. "
" Thế còn về … về anh Redmond đó. Anh có chắc là anh tin tưởng anh ta như một cộng sự làm ăn không? "
" Anh không có nghi ngờ nào về chuyện đó. Cậu ấy tham vọng, thông minh, và cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm về phần mình, thực tế, anh ngờ anh sẽ phải tìm vài cách để nhắc nhở cậu ấy rằng đây là một cuộc làm ăn hợp tác. Cậu ấy thuộc loại người thích làm theo cách của chính mình. "
" Chắc chắn là sẽ tốn một thời gian dài để bắt đầu thu lợi nhuận. "
" Điều đó phụ thuộc vào nhiều thứ… Nếu em thực sự muốn biết, anh sẽ cùng em xem lại số liệu và ước tính trong vòng một hoặc hai ngày. "
" Không, cảm ơn. " Lucy chưa từng ấp ủ hứng thú với những số liệu ở bất kì dạng nào. Tuy nhiên, nàng vẫn bất ngờ vì sự sốt sắng hiển hiện của chàng đối với nàng về những điều như thế. Thường thì đàn ông không bận tâm tới việc thảo luận chuyện kinh doanh với vợ họ, hay bất kì người phụ nữ nào đi chăng nữa… cũng như phụ nữ không nói cho đàn ông những cuộc thảo luận riêng tư cũng như hoạt động của họ. " Tất cả những gì em muốn biết là liệu chúng ta có đủ tiền sống trong tương lai hay không. "
" Chúng ta có đủ, cho bất kì mức sống nào, để giữ nguồn cung cấp nón và ruy băng cho em. "
" Vận hành một tờ báo lớn như thế… Sẽ có rất nhiều việc nói, cau mày.
" Nhiều hơn là một vài đêm về trễ. " Chàng thú nhận.
" Và tất cả những chuyến đi về… làm sao anh có thể xoay sở được chuyện đó? "
Một khoảng ngưng dài, rồi Heath nhìn lên từ cái ly chàng đang cầm trong tay, đôi mắt xanh của chàng khoá lấy mắt nàng. " Điều đó bất khả thi. " Chàng nói lặng lẽ. " Anh không thể sống ở Concord và vận hành tờ báo. "
Ẩn ý trong đó giáng cho nàng một cú đòn mạnh bạo như thật trên cơ thể. Nếu chàng không thể vận hành tờ báo ở Concord, chàng sẽ muốn chuyển đi.
" Nếu anh muốn sở hữu một tờ báo. " Nàng nói gấp gáp, " Anh có thể mua một tờ báo địa phương, hay bắt đầu một tờ với chính anh. Anh sẽ không phải chuyển tới Boston… "
" Anh không thể làm những gì anh muốn làm chỉ với một tờ báo địa phương. Anh không muốn báo cáo lại gà nhà bà Brook đẻ được bao nhiêu cái trứng vào thứ năm và làm thế nào mà Billy Martinson có một vết ong đốt trên đầu gối… "
" Nhưng… nhưng… "
" Nhưng sao? " Heath thúc giục, cúi về phía trước để chống khuỷu tay lên đầu gối.
" Hãy nghĩ tới việc anh đến từ đâu và anh ở đâu. Anh không biết Boston. Anh không ở đây đủ lâu để hiểu những con người trên này… " Khi nàng ấp úng, chàng để cái ly xuống và nắm lấy một bàn tay nàng, ghì chặt nó thật ấm áp và gi như có điện, những ngón tay chàng ép vào lòng bàn tay nàng như thể chàng sẽ vắt sự thật ra từ nàng.
" Tiếp đi. " Chàng giục giã, " Anh không muốn đoán suy nghĩ của em về chuyện này, Cin. Không phải lần này. Nói anh nghe đi. "
" Anh biết rõ hơn em rằng ở đây không có sự đồng tình nào cho người miền Nam. Người Boston nghiêm cấm họ vì chiến tranh… và anh… anh muốn tiếp quản một tờ báo của người miền Bắc? Sẽ không có trợ lực cho anh, không từ bất kì phương diện nào. Có quá nhiều chướng ngại trên con đường của anh và em… em không thể nói với anh là chuyện đó sẽ khó và bất khả thi đến nhường nào. Họ sẽ không muốn nghe những gì anh nói. Có quá nhiều người trí thức quanh đây, với những ý kiến khác nhau của họ về Công cuộc Kiến Thiết, tranh cãi với nhau đúng hay sai. Em nên biết – Em đã có đủ những buổi họp và thảo luận chính trị ở Concord đủ để biết những gì em vừa nói là đúng. "
" Anh biết. Em nói đúng. Sẽ không hề dễ dàng. Nhưng đây là một trận chiến cần phải đấu tranh, và nó phải ở đây, ở Boston. Anh sẽ làm được nhiều điều tốt hơn cho người của anh… và người của em… ở chính nơi này hơn là ở bất kì đâu khác. Đây là nơi ra những quyết định. Đây là nơi tiền và sự nghiệp giáo dục được… Và Chúa quyền năng, cứ như thể là vấp phải một mê cung ở trên này. Tất cả họ đều đang lang thang trong vòng tròn, bị giữ ở giữa những số báo quá phức tạp để hiểu, và không ai có một cái nhìn nghiêm khắc vào sự thật. Chiến tranh đã kết thúc nhưng không có thứ gì được giải quyết, không với quyền chính trị, không với vấn đề phóng thích nô lệ, không với nền kinh tế, không với chính sách chính trị… "
" Không cần biết anh nói gì, anh sẽ không được lắng nghe. " Lucy nói, lo lắng ngày càng tăng khi thấy chàng quả quyết đến thế nào. " Họ sẽ không nghe. "
" Anh sẽ được lắng nghe. " Chàng đảm bảo với nàng bằng một nụ cười dữ tợn. " Và họ sẽ lắng nghe. Vì anh sẽ dùng Damon Redmond như bộ mặt của mình. Anh sẽ cho anh ta làm Tổng biên tập của mình, và qua những bài xã luận của anh ta, tất cả những điểm anh muốn tạo ra sẽ được tạo. Anh ta có sự ủng hộ và ảnh hưởng của một trong những gia đình xưa nhất Boston, và anh dự định sẽ lợi dụng điều đó. Anh không vào đức tin của ai cả, anh không cần phải làm thế. Anh sẽ lén lút đưa họ vào, ở mỗi chỗ một chút, và họ sẽ tin tất cả một cách dễ dàng đến chết tiệt. Anh dự định sẽ sản xuất một loại báo mà chưa ai từng thấy trước đây, lôi cuốn… cám dỗ… anh sẽ đảo lộn toàn bộ nghiệp phóng viên để làm chuyện đó, và rồi anh sẽ đạt được. "
Đa phần những điều chàng nói hoàn toàn trôi qua nàng. Chưa ai từng nói về một tờ báo cám dỗ trước đây, và nàng không hiểu bằng cách nào chàng sử dụng Damon Redmond. Tất cả những gì nàng tập trung vào là ngọn lửa trong mắt chàng, và sự hăng hái trong giọng chàng. Lập trường của chàng đã được tạo nên kiên quyết và vững chắc, và sẽ là phép màu nếu có thể thay đổi nó. " Anh không thể đợi một hoặc hai năm trước khi lao đầu vào chuyện này à? " Lucy van xin. " Quá sớm. Hãy đợi đến khi anh hiểu rõ hơn về việc đó.. "
" Anh biết đủ để bắt đầu vào lúc này. Phần còn lại anh sẽ học sớm thôi. Anh không thể đợi, không có cơ hội khác như thế này đâu, trong một thời gian dài. Tờ Examner là một tờ báo tốt với lượng phát hành khá ít như ổn định và đúng loại danh tiếng anh cần. Nó chỉ cần một sự dẫn dắt mới. Nó cần phải được nhào trộn… "
" Tại sao? " Nàng hỏi gặng, giật tay ra khỏi chàng trong cơn giận bắn ra đột ngột. " Tại sao anh cứ phải nhào trộn và làm đảo lộn mọi thứ? Có vấn đề gì với việc để yên mọi chuyện như những người khác vẫn làm hả? "
" Bởi vì “mọi chuyện” không để yên cho người ta, một người đàn ông có thể đảm đương cuộc sống hoặc để nó vuột đi, và anh không có ý định để nó vuột đi. "
" Em hạnh phúc với mọi thứ đang có. Và em không muốn bất kì điều gì thay đổi. "
Heath cảm thấy sự hoang mang trong giọng nàng.
" Cinda, em không hạnh phúc, và đừng tốn công nói với a như thế. Anh biết em. Anh biết em rõ hơn bất kì ai. "
" Điều đó không đúng… "
" Làm sao em có thể hạnh phúc hả? Em phải sống toàn bộ cuộc đời mình ở đây. Cha em và phần còn lại của thị trấn bắt em phải trở thành một thứ gì đó em không bao giờ có khả năng trở thành và họ tin chắc đó là những gì em muốn. Nhưng em cố gắng để chối bỏ bằng hàng trăm cách nhỏ nhặt… băng qua con sông khỉ gió trong khi em không cần phải làm vậy, gây gổ với Daniel. Em nghĩ rằng anh không biết mối quan hệ giữa anh và em là hành động bất chấp chống lại tất cả bọn họ và những gì họ cố làm với em ư? "
" Anh hoàn toàn không biết gì về em. " Lucy đứng lên và xoay lưng lại với chàng.
Họ giữ nguyên như vậy một lúc lâu sau. Lucy lặng lẽ nằm bên dưới chàng, bị bao phủ bởi cái cánh tay ôm siết và sức nặng của đôi chân chàng bao quanh mình. Mặc dù mắt vẫn nhắm, nàng vẫn cảm thấy chàng đang nhìn chằm chằm vào mình, và nàng cảm thấy thật xấu hổ vì đã đầu hàng chàng dễ dàng như thế. Oh, tại sao chuyện này lại đi theo sự sắp đặt của chàng? Tại sao chàng lại có thể hiểu nàng đến vậy? Chàng có thể dễ dàng bắt nàng hứa và cả hai đều biết nàng sẽ chẳng thể cự tuyệt nổi.
Heath nhẹ nhàng xoa dịu vết nhăn giữa hai lông mày nàng bằng ngón cái của mình, và sau chà sát môi chàng lên đó cho tới khi hai chân mày nàng giãn ra thư giãn. Khi tay chàng trượt xuống ngực nàng, nàng đã thể hiện một cử chỉ nho nhỏ để phản đối, nàng cố gắng rời khỏi chàng. “Em mệt,” nàng bất chợt nói, “hoặc giả là dưới tư cách là bà Rayne thì em không muốn.”
“Chết tiệt!” Chàng tức giận vì sự bướng bỉnh của nàng, và chàng dập tắt lời nói của nàng bằng đôi môi chàng cho tới khi đôi môi nàng đầu hàng và cánh tay nàng quàng quanh cổ chàng. Chàng nhấc đầu lên và thở dài “Anh biết thật không dễ dàng khi rời khỏi đây. Nhưng em phải tin anh và chịu đựng một thời gian để có cơ hội
“Anh không hề đưa cho em bất cứ lựa chọn nào khác. Anh chỉ đưa ra quyết định như thể là…”
“Hiện tại thì sẽ không có lựa chọn nào khác cả. Tất cả mọi thứ đã vào guồng quay. Anh sẽ không dừng lại kể cả khi anh muốn vậy.”
Lucy im lặng. Việc lựa chọn, nàng nghĩ “Mình ở bên cạnh anh ấy… hay rời xa anh ấy là tốt nhất?”
Không có sự lựa chọn nào cả. Không có điều gì nàng có thể làm ngoại trừ xuống nước. Nàng không thể rời xa chàng, và sâu thẳm trong trái tim nàng, nàng biết rằng mình không muốn. Không phải sau những gì họ đã chia sẻ và trải qua với nhau. Tuy vậy, điều đó cũng không thể làm cho sự áp đặt của chàng dễ chịu hơn. Heath nghĩ sự im lặng của nàng như tiếp tục chống đối, miệng chàng đông cứng và kéo nàng gần hơn, có ý định chinh phục bất kỳ kháng cự còn lại nào của nàng. “Heath!” nàng phản đối, cố gắng trốn chàng, “Em đã nói với anh là em mệt rồi mà, với lại…”
“Hãy nhớ,” chàng đưa lưỡi tới từng ngóc ngách trong miệng nàng, “những gì anh đã nói lúc trước… BÀ RAYNE.”
Lucy đã nhớ, và sự bướng bỉnh của nàng đã được nhắc nhở bằng sự kiêu ngạo của chàng về vai trò của nàng kể từ bây giờ. Sau đó, một ý tưởng bất chợt nảy ra khiến một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt nàng. Nàng sẽ biến mọi thứ xung quanh thành lợi thế của mình. Nếu nàng buộc phải chuyển đến Boston và làm mọi thứ tốt nhất, nàng sẽ thực hiện việc đó mà không có lời phàn nàn nào từ phía chàng. Heath chỉ mong đợi sự miễn cưỡng thừa nhận từ phía nàng. Không, nàng sẽ làm tốt hơn thế – nàng sẽ làm chàng bối rối khi đóng vai trò của chính nàng một cách hoàn hảo. Chàng muốn nàng ngọt ngào, ngoan ngoãn và biết vâng lời. Tốt thôi, nàng sẽ trở nên ngọt ngào, nhẫn nại và thánh thiện khiến chàng không còn phân biệt được đúng sai, và cuối cùng nàng sẽ nắm được chàng trong lòng bàn tay. Rồi nàng sẽ tìm cách khiến chàng phải nuốt niềm kiêu hãnh của chàng xuống. Suy nghĩ đó khiến đôi môi nàng mỉm cười không dứt và nàng bị cuốn vào đó và đôi môi chàng khiến nàng không còn nghĩ thêm được gì nữa.
Nàng có thể nghe thấy tiếng gõ cửa như đấm vào cánh cửa, và ai đó đang gọi tên mình đầy kiên trì “Lucy… Lucy… Lucy…”
“Heath,” nàng lầm bầm ngái ngủ, tay nàng mò mẫm trên đệm để tìm tay chàng “mở cửa… và nói với bất kỳ ai rằng bây giờ không phải lúc để…” Nàng chợt dừng lại khi những ngón tay nàng chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng. Heath đã không còn ở đây.
“Lucy!” tiếng gọi vọng ra từ bên ngoài, và nàng nhận ra đó là giọng cha nàng. Lăn qua và lầm bầm trong miệng, nàng loạng choạng ra khỏi chiếc giường ấm áp và tiến về phía cửa sổ. Đúng là tiếng gọi của cha nàng. Tóc của ông tỏa sáng trong ánh mặt trời mùa thu, trong lúc những cơn gió nhẹ thổi bay nhẹ nhàng những chiếc lá vàng trên mặt đất.
Nàng có thể nghe thấy tiếng xào xạc của hàng cây khi nàng mở cửa sổ. Rùng mình, nàng tiến về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo choàng dày và đi xuống cầu thang với đôi chân trần. Khi nàng mở cửa trước để Lucas tiến vào trong, nàng phải nhận một cái nhìn chằm chằm đầy kinh hoàng từ phía ông. Sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt ông. Ông nhìn nàng từ đầu đến chân và nghẹn lời từ khi nàng xuất hiện.
Không cần nhìn vào gương, Lucy cũng đủ biết mình đang trông như thế nào. Nàng có thể cảm thấy đôi mắt sưng phù vì một đêm không ngủ, sức nặng của đám tóc dài rối bời của nàng, và hơn hết là đôi môi sưng phồng. Trên thực tế, nhìn nàng như một người phụ nữ dành cả đêm để làm tình. Lucy cảm nhận từng cơn đau nhức nho nhỏ và sự mệt mỏi của cơ thể, và kỳ lạ là nàng cảm thấy vừa mệt mỏi vừa hài lòng. Nàng cảm thấy một nụ cười nhẹ trên môi nàng, một nụ cười đầy bí mật và nàng không thể giải thích được với bất kỳ ai kể cả với chính mình.
“Cha, làm ơn… con vừa mới ngủ dậy và bây giờ con không có café.”
“Bây giờ là 11h sáng và con mới ngủ dậy? Ta chưa bao giờ thấy con ngủ tới tận giờ này, trừ lúc con ốm hay…”
“Con đã thức khuya vào đêm qua.” Lucy trả lời, biến vào bếp, cọ xát hai mắt và ngáp. Tổng cộng, nàng chỉ có 2 hoặc 3 tiếng đồng hồ nghỉ ngơi. Heath đã không dừng lại.
“Làm ơn ngồi xuống và con sẽ lấy cho cha một cốc café nhé?” nàng nói với ra sau lưng với Lucas khi tiến vào bếp. “Cha có muốn một cốc không cha?”
“Có”, ông trả lời, ngồi xuống bàn và vân vê ria mép khi quan sát nàng. “Ta nghe nói con có 2 người giúp việc.” Sự khiển trách rõ ràng trong ngữ điệu của ông. “Thật mừng khi con vẫn còn biết đường xuống bếp.”
Lucy vẫn quay lưng về phía ông, cố gắng chải mái tóc rối bời bằng tay. “Họ không đến cho tới đầu buổi chiều. Có vấn đề gì với người phụ nữ mà cha thuê vậy? Cô ấy không phải là người giúp việc ư?”
“Cô ta giữ cho mọi thứ sạch sẽ, nhưng cô ta không nấu ăn ngon như con.”
“Cảm ơn cha,” Lucy nói, mỉm cười với ngữ điệu dỗi dằn của cha. Khi đặt nồi café lên bếp, nàng chú ý tới một dấu đỏ trên cánh tay nàng – một vết cắn nhỏ, sờ tay lên cổ và nàng phỏng đoán ở đó còn rất nhiều các dấu hôn khác. Một khung cảnh lóe lên trong đầu nàng, đầu của Heath di chuyển dọc trên cơ thể nàng và để lại vô số dấu hôn, khiến nàng chợt đỏ mặt, một ý nghĩ chợt bùng nổ trong đầu nàng. Có lẽ nếu chàng không phải dậy sớm, chàng sẽ ôm nàng và tặng cho nàng một nụ cười lười biếng. Chàng có thể thì thầm một cái gì đó bên tai nàng về đêm qua và có lẽ sẽ trêu chọc nàng
“Thật nhục nhã khi con phải rời khỏiConcord,” Lucas đột ngột nói, “Heath đã ghé qua đêm qua và nói cho ta biết. Nhưng… có thể điều đó sẽ tốt cho con khi có một khởi đầu mới.”
“Có lẽ có. Con không nghĩ rằng bất cứ ai ở đây cũng sẽ im lặng khi thấy nỗi hổ thẹn của con – Concordians có quá nhiều kỷ niệm, phải không ạ?” Nàng quay lại và cười với ông “Con có thể tưởng tượng ra cảnh tượng của chính mình sau 50 năm nữa, đi bộ xuống con phố chính, một ai đó huýt sáo khi con đi ngang qua “Đó là Lucy Rayce – nhớ những gì cô ta đã làm năm 68 không?” Nhưng tới lúc đó thì con đã đủ già để có tai tiếng rồi”
“Điều đó không thích hợp để mang ra đùa.”
“Heath nói con cần phải học cách cười nhạo bản thân mình nhiều hơn nữa.”
“Con đã được dạy dỗ một cách cẩn thận và nguy hiểm là…”
“Con đã được dạy rằng một người vợ tốt nên cố gắng để làm hài lòng chồng.” Khi nàng tới chỗ cái tủ, lấy ra hai cái cốc và đĩa, và nhận ra rằng ý tưởng rời xa Concord không khó chịu như một nửa những gì nàng đã nghĩ lúc đầu. Có thể Heath đã đúng. Khi mọi thứ đã như vậy, nàng không chắc chắn có muốn sống cả đời trong một thị trấn không nữa.
“Lucy”, cha nàng nói với một cái cau mày khó chịu, “Ta đã làm hết sức mình để nuôi lớn con. Ta đã không mong đợi rằng con quẳng hết những giá trị đó khi con kết hôn với người đàn ông này… không có vấn đề gì về cách anh ta đối xử với con, trừ việc anh ta đưa con đi khỏi nơi mà con thuộc về…”
“Anh ấy đối xử rất tốt với con,” nàng nhanh chóng cướp lời. Nàng tiếp tục bênh vực chồng mình, “Và mặc dù có một chút sợ hãi về việc chuyển đi khỏi nơi này, nhưng con đã cưới Heath, và… và điều đó… điều đó có nghĩa con thuộc về anh ấy và ở bên anh ấy bất cứ nơi đâu.” Lucy biết khi nàng nói ra điều đó không đơn giản là những lời nói suông mà là một thứ tình cảm thật lòng tới từng từ từng chữ.
Lucas thở dài, lắc đầu nhìn nàng. “Ta khó có thể tin rằng con sẽ đi xa. Ta luôn nghĩ con sẽ luôn ởConcord.” Một lời buộc tội xuất hiện trong giọng nói của ông “Ta luôn nghĩ con và Daniel sẽ…”
“Vì vậy con,” Lucy ngắt lời ông, và tay nàng run lên đánh đổ café. Sự thất vọng của cha nàng chưa bao giờ khiến nàng đừng buồn bã. Ông đã thấy sự bội ước của nàng với Daniel như thể là với chính ông, và ông cũng cảm thấy nàng đã đi ngược lại mọi giá trị mà ông đã cố gắng truyền lại cho nàng. Nàng tự hỏi rằng nếu điều đó có luôn luôn hiện diện giữa họ. Đúng, bởi ông sẽ không thể thoát ra được cái ý nghĩ rằng nàng đã bôi nhọ lên tên tuổi và danh tiếng mà khó khăn lắm ông mới tạo ra được. “Con đã làm điều đó, nhưng có lẽ tất cả mọi thứ đều là tốt nhất,” nàng nhẹ nhàng nói.
“Tốt nhất ư? Con không thể nói với ta rằng thay vì kết hôn với gia đình Collier và sống ởConcord, con cuối cùng đã kết hôn với một… một…”
“Thôi đi, cha đừng tiếp tục nghĩ về điều đó nữa. Tại sao bây giờ cha lại nói mọi thứ để chống lại Heath? Gia cảnh của anh ấy không gây nên bất cứ khó khăn gì cho cha khi cha cố gắng đưa con rời xa vòng tay cha…”
“Ta không bao giờ cho phép con nói chuyện như vậy với ta,” Lucas nói, bị bất ngờ trước sự sắc sảo của cô. “Kết hôn hay không, ta đều không tha thứ cho con.”
“Con xin lỗi.” Lucy nhìn thẳng vào mắt ông mà không hề nao núng, “Nhưng con không muốn nghe bất cứ lời chỉ trích nào về
“Ta không nói điều gì chống lại hắn cả.”
“Cha đã ngụ ý rằng anh ấy kém cỏi hơn Daniel… điều ấy không hề đúng. Bởi vì con sẽ không trả 2 xu để đổi lấy vị trí của Sally, trở thành vợ của Daniel và là em dâu của Aligail. Con không muốn phải đau khổ! Daniel sẽ không bao giờ hiểu con, và anh ấy sẽ không có…”
“Điều đó không quan trọng,” cha nàng nói, nhìn xoáy vào cốc café của ông, “Tất cả đều như nước chảy qua qua cầu rồi.” Rõ ràng rằng ông muốn đứng trên cương vị của người cha và giáo huấn nàng, nhưng vì một lý do nào đó ông đã quyết định không làm. “Ta không muốn nói nhiều hơn, nhưng đó sẽ không đưa lại điều gì tốt đẹp cả.”
“Không, cha.” nàng trả lời chắc chắn. “Điều gì đến sẽ phải đến… và tất cả chúng ta phải chấp nhận quyết định của mình.”
Với sự giúp đỡ của gia đình Flannery, Lucy nhanh chóng thu dọn ngôi nhà trong hai ngày, đóng gói quần áo, chén đĩa cùng những thứ lặt vặt khác, và kết thúc mọi việc là chuyển đến nơi cư trú ở Beacon Hill. Hầu hết mọi đồ nội thất đã bị bỏ lại và bán cùng với ngôi nhà. Theo sự nhờ cậy của Heath, Lucas đã giúp đỡ đóng gói các đồ đạc nặng nhất và để lại cửa hàng của ông cho người trợ lý mới trông coi khi ông hộ tống Lucy tới Boston. Trong suốt hai đêm mà Heath đi, Lucy nằm trên phần giường của chàng, vùi mặt vào chiếc gối của chàng và hít mùi hương nam tính từ nó. Nàng đã ngạc nhiên khi nàng nhớ chàng biết bao, và nàng đã cố gắng để tâm trí của mình phải bận rộn vào công việc dọn dẹp để tạm quên chàng thế nào.
Ra khỏi căn nhà nhỏ này thậm chí còn khó khăn nàng dự kiến. Lần đầu tiên nàng rời khỏi thị trấn nơi nàng đã lớn lên, cho dù đã xảy ra bất cứ điều gì thì nàng vẫn gắn bó rất sâu đậm với thị trấn này. Nàng đang hướng tới một ngôi nhà mới và một cuộc sống dường như có vẻ đáng sợ không xác định trước và không lường được. Điều duy nhất mà nàng nh sẽ làm là nàng muốn ở bên cạnh Heath. Không có chàng,Concordchẳng là gì, chỉ là một mái nhà, và nàng dành hầu hết thời gian để tự hỏi chàng đang làm gì lúc này.
Cha nàng đã thuê một đội vận chuyển toàn bộ đưa nàng đến thành phố, tất cả các thùng và hộp đồ đạc được vận chuyển trên một chiếc xe ngựa do anh em nhà Hosmer điều khiển, họ được trả công 1$ để lái chúng theo sau.
Lucy không hề nhìn lại khi họ rời khỏiConcord. Tập trung vào chiếc khăn tay len nhỏ xíu trong lòng, thỉnh thoảng nàng lại chấm chấm hai mắt ngăn những dòng nước mắt chực rơi xuống. Nàng cảm thấy như thể nàng đã bỏ lại thời thơ ấu đằng sau, và trái tim nàng đau theo từng nhịp bánh xe chuyển động đều đều, đưa nàng xa khỏi tất cả mọi thứ quen thuộc.
Khi họ gần tới Boston, Lucy bắt đầu cuống quýt một cách không cần thiết với chiếc váy của nàng, nàng chỉ muốn không một dải ruy băng nào được phép lộn xộn khi nàng bước ra khỏi xe. Heath luôn luôn chú ý tới những gì nàng mặc, và vì hai ngày nay chưa nhìn thấy chàng, nàng muốn mình thật hoàn hảo trong mắt chàng. Chiếc áo trên của chiếc váy nàng đang mặc được may bằng len màu xám bạc ưa thích, cắt ôm sát với rìa áo và để lộ ra áo trong màu tối hơn, trong khi tay áo dài vừa vặn tới hai cổ tay và căng phồng ra ở vai. Chiếc mũ tinh nghịch của nàng, được gọi là béarnaise, có chỏm thấp và trang trí với các ruy băng bằng nhung, các sợi trên mũ rủ xuống trán nàng hợp với màu của chiếc váy một cách hoàn hảo.
Nhìn từ cửa sổ trong khi di chuyển tới Boston Common, Lucy đã có cái nhìn hoàn hảo về Beacon Hill, được đặt tên cho ngọn hải đăng cũ được xây dựng từ thế kỷ 17 để cảnh báo cho những người định cư đầu tiên về những cuộc xâm lược. Một phần riêng biệt của Beacon Hill, như quảng trường Louisburg, nằm dưới sự thống trị của những “gia đình đầu tiên” của Boston. Những gia đình này, thỉnh thoảng cũng bị gọi là “thịt nguội”Boston, sống ở thế giới riêng biệt trong thành phố. Tên của họ – Lodge, Cabot vàPeabodyvà một vài tên khác – có thể gợi nhớ tới tên hoàng gia. Mỗi gia đình sở hữu một khối tài sản và danh tiếng lâu đời được gây dựng từ thời tổ tông. Một số gia đình, như nhà Forbese và Gardner, đã kiếm tiền bằng cách đầu tư thông qua vận chuyển và các tuyến đường sắt; trong khi số khác, như nhà Winthrop, Lowell và Redmond thì lại giàu có trong lĩnh vực dệt may hay ngân hàng.
Tuy nhiên, trái ngược với các gia đình đầu tiên, có một khu vực quan trọng không kém của Boston, không thể xem nhẹ họ đó là tầng lớp có tiền khác không xuất thân từ sự hợm hĩnh của các gia đình lâu đời nhất. Đó là lớp các doanh nhân, họ liên tục thúc đẩy cho sự phát triển không ngừng của thành phố. Họ biến Boston thành nơi trưng bày cho sự phát triển không ngừng, và họ di chuyển giữa New York và Boston để thực hiện các giao dịch kinh doanh của mình với sự tự tin của những tên cướp biển. Tiền của họ hoàn toàn mới, và họ chi tiêu chúng hết sức hoang phí, quẳng tiền một cách ngoại mục, phủ đầy vào các rạp chiếu bóng, thường xuyên lui tới các cửa hàng bách hóa và bao trọn gói các nhà hàng tốt nhất. Các gia đình đầu tiên công khai thể hiện thái độ ghê tởm, nhưng những người bán hàng thì hoan nghênh họ. Họ cũng không hề e thẹn khi thể hiện niềm tự hào về những thành tích của chính mình. Họ thể hiện nồng nhiệt, giàu có, đôi khi thô tục và tin tưởng rằng chẳng còn mấy thứ mà họ không thể mua được. Các dòng họ Forbese,Redmonds, và tất cả các dòng họ đầu tiên khác cưới cho con trai và con gái họ với những doanh nhân này, tạo thành liên kết ưu việt tượng trưng cho những của cải ấn tượng.
Ý nghĩ chợt lóe lên với Lucy khi đoàn xe vận chuyển đi qua các ngôi nhà giữa quảng trườngLouisburgvà khuMt.Vernonrằng nàng đã lấy một doanh nhân. Đó thực sự là một sự kết hợp kỳ lạ, một cựu chiến binh từVirginiavà một công dânvịnhState, người vừa mạo hiểm rời khỏi thị trấnConcord. Và kỳ lạ hơn là Heath và Damon Redmond lại là đối tác kinh doanh. Làm thế nào mà Heath lại có thể kết hợp được với một người Boston? Nếu Redmond có một phần mười sự ngạo mạn, kiêu căng, những tính cách dễ đoán trước từ những thành viên của gia đình đầu tiên, thì sẽ là một cơn sóng gió không nhỏ cho văn phòng của Examiner. Chẳng lẽ không còn ai khác ngoài mộtRedmondmà Heath có thể kết hợp cùng ư?
Đoàn vận chuyển dừng chân trước một căn nhà lớn có một tầng áp mái cùng một khoảng sân áp sát với một hàng rào bằng sắt. Nó rộng hơn nhiều so với những gì nàng đã tưởng tượng, và rộng gấp đôi căn nhà của nàng ởConcord. Lucy nín lặng nhìn chằm chằm vào căn nhà trong khi cha nàng giúp nàng vận chuyển đồ đạc từ trên xe xuống. Nàng khó có thể tin rằng nàng sẽ sống ở đây. Heath đã khiến nàng không mong đợi bất cứ thứ gì tương tự
Ngay cả cha nàng cũng không dấu được sự thật là ông rất ấn tượng. “Nhìn kìa!” ông nói, dậm dậm chân lên đường biên của ngôi nhà với đường. Ở phía trước ngôi nhà được lát cẩn thận bằng gạch men bóng loáng, “Đây được gọi là “vỉa hè của người giàu có” đấy!”. Ông liếc nhìn Lucy và suy đoán, có thể thấy được hàng đống những thứ không thể tin được xuất hiện trong đầu ông. “Dường như nó giữ nhiều bí mật đấy. Nó đầu tư những cái gì? Đó có phải là…”
“Một cái gì đó liên quan đến đường sắt.” Lucy trả lời, nhét tóc mai sau tai và thấm mồ hôi trên chóp mũi bằng một góc của chiếc khăn tay. “Và nếu cha đang nhìn con với ý nghĩ là cha tưởng rằng con đã biết trước tất cả mọi thứ về của cải của chàng trước khi chúng con kết hôn, thì câu trả lời là không.”
“Ta không nghĩ về những thứ đấy”, cha nàng nói và cảm thấy bị xúc phạm.
“Tốt thôi,” nàng sỗ sàng trả lời, “Con ghét phải có ý nghĩ rằng cha tin rằng con là kẻ vụ lợi, rằng con lợi dụng chàng chỉ bởi vì chàng có nhiều tiền hơn một chút so với Daniel.”
“Nhiều hơn rất nhiều so với Daniel đấy.”
“Vâng… thì…”
“Ông Caldwell?” tiếng gọi từ phía sau Lucas. Đó là cậu bé nhà Hosmer, người đã dừng chiếc xe ngựa ngay sau đoàn xe vận chuyển “Cháu bắt đầu dỡ đồ đạc xuống được chưa ạ?”
“Chồng con đâu?” Lucas hỏi con gái và không chờ câu trả lời “Nó đáng ra nên ở đây.”
“Con chắc rằng Heath rất bận. Con sẽ lên nhà và tìm anh ấy.” Lucy nhanh chóng trả lời, và nàng đi lên các bậc cầu thang trước cửa trong khi cha nàng cùng cậu bé bàn luận về việc dỡ cái gì ra trước.
Ngay cả trong trạng thái hiện tại thì ngôi nhà vẫn thật là ngoại mục. Nằm rải rác xung quanh nhà là một vài mảnh của đồ gỗ của cây óc chó nhập khẩu, phần lớn trong số chúng sẽ được dọn dẹp đi. Sản gỗ cứng gần như được sơn phủ hết bằng sơn bóng, nhưng có một vài vết bẩn và thủng; trần nhà cao được trang trí bằng những đèn chùm lấp lánh. Cửa sổ lớn đón lấy hết ánh nắng mặt trời. Nàng có thể hình dung ra chúng sẽ được đóng rèm rủ xuống. Có một chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch và những bức tường trống phủ đầy các bức tranh. Tất cả mọi thứ cần được lau chùi, phủi bụi và làm sạch sẽ, nhưng nó vẫn là một ngôi nhà rất đẹp. Làm thế nào mà nàng không yêu nó được đây!
Khi đi ngang qua căn phòng đầu tiên ở tầng trệt, nàng nhìn thấy những người đàn ông đang cần cù làm việc, người thì gỡ những tấm thổ cẩm cũ ra khỏi tường, người thì thay các viên gạch sứt mẻ, người thì đo đạc, người thì leo thang, người khác cầm búa. Không có dấu hiệu gì của Heath cả, và không chắc chắn nên nàng đứng ở cửa đủ lâu để thu hút sự chú ý của một trong những người thợ.
“Thưa cô?” anh ta hỏi, bỏ xuống vội vàng chiếc mũ khi nàng tiến lại gần, “Bà Rayne”, nàng sửa lại với một nụ cười. “Tôi đang tìm chồng tôi, anh có nhìn thấy anh ấy ở đâu không?”
“Vâng, bà Rayne.” Anh ta kính cẩn hướng dẫn nàng lên tầng hai. Ở tầng trên, có âm thanh cào nặng nề phát ra từ một căn phòng. Lucy tò mò tiến lại gần xem xét, nàng đứng ở cửa ra vào và mỉm cười khi nhìn thấy chồng nàng. Chẳng ai chú ý đến nàng, Lucy đứng quan sát Heath và một người thợ cơ bắp đang vất vả bê một chiếc tủ nặng nề, cồng kềnh có ngăn kéo từ góc phòng ra. Các cơ bắp rắn rỏi ở vai và lưng của chàng ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng, trong khi quần nâu vàng ôm căng sát vào mông và bắp đùi chàng. Trái tim của Lucy chợt lỡ nhịp khi nàng nhận ra chàng đẹp đến nhường nào. Khi ngắm nhận thức được chàng được đánh giá cao như thế nào bởi các quý cô, có lẽ cả những nàng đỏm dáng. Có thể chàng đã khiến rất nhiều quý cô sôi sục một thời gian, nhưng đó là những chuyện nàng không thể thay đổi được. Tất cả phụ nữ chắc hẳn đã thèm muốn chàng trong quá khứ, và sẽ còn nhiều người nữa trong tương lai, nhưng nàng vẫn là người duy nhất có đặc quyền ở cạnh chàng.
Thở sâu do gắng sức, hai người đàn ông đặt món đồ nặng nề xuống giữa phòng và nhìn nó với vẻ ghê sợ. “Tôi đã biết được lý do tại sao nó bị bỏ lại”, Heath nhận xét, xắn tay áo đã buông rơi xuống tận cổ tay.
“Quá nặng!” người đàn ông khác kêu ca.
“Quá xấu xí.”
“Chúng ta cần nhiều bàn tay hơn để đưa nó xuống cầu thang, xuyên qua đại sảnh và xuống đường.”
“Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta đưa nó qua cửa sổ và thả xuống.” Heath đề xuất ý kiến và khiến những người còn lại bật cười.
“Không phải là lên vỉa hè đó, anh không nên làm vậy.” Lucy vừa cười vừa nói, và Heath quay người lại, đôi mắt chàng lướt qua nàng trong một phần giây. Rồi tất cả chợt im lặng, và sau đó không khí như có tiếng tanh tách của nhận thức.
“Em đang ở đây.”
“Em đã ở đây được một chút xíu rồi.”
Heath chuyển cái nhìn từ nàng sang người đàn ông gần đó “Flannigan… vợ tôi, bà Rayne.”
Sau khi trao đổi một cái gật đầu thân thiện với Lucy, Flannigan hắng giọng bối rối “Tôi… ah… nên đi kiểm tra các cậu bé ở tầng dưới.” Khi anh ta rời khỏi phòng, Lucy do dự tiến lại gần Heath, tự hỏi tại sao chàng lại nhìn nàng chằm chằm như vậy.
“Tất cả những người đàn ông trong nhà…” Lucy lên tiếng.
“Họ sẽ đi sau ngày mai, có một số thứ cần sửa chữa và thay đổi.”
“Từ những gì em đã nhìn thấy thì ngôi nhà thật đáng yêu.”
“Bọn anh không có nhiều những đồ nội thất phải chuyển đi lắm, ngoại trừ một chiếc giường, một số bàn, một vài cái ghế và cái này…”
Chàng thôi nhìn nàng chăm chú và nhìn cái tủ một cách buồn bã “Đây.”
“Quái dị sao?”
“Hơi tử tế thì phải.”
“Rất chướng mắt?” nàng tiếp tục, tiến lại gần chàng hơn nữa.
“Đúng hơn rồi.”
Có nên hôn chàng trước tiến lại gần nàng hơn không nhỉ? Nhưng nàng quyết định là không. Bất chợt nàng đưa cánh tay đặt lên ngực chàng, kiễng trên những ngón chân và ép đôi môi nàng vào một bên má được cạo sạch sẽ của chàng. “Làm thế nào mà tất cả mọi thứ có thể trôi qua trong hai ngày qua nhỉ? Chàng có bận rộn khủng khiếp không?” Khi nàng hỏi thì cánh tay chàng đã tự động vòng qua eo nàng. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp cận chàng mà không phải do ép buộc. Khi đôi mắt Heath nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi nghếch lên của nàng, những từ ngữ cứ thế lướt qua trong đầu chàng. Em phải cư xử cho anh và mọi người thấy em là bà Rayne. Heath thực sự hối tiếc về điều đó hơn bất cứ thứ điều gì khác mà chàng đã từng nói. Chàng biết nàng nhớ những từ đó giống chàng vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu lục nhạt dịu dàng của nàng chàng chỉ nhìn thấy sự chân thật ngọt ngào. Chàng đã cho phép chính chàng tin là nàng đang đóng kịch ư? Nhưng rõ ràng là chàng đã yêu cầu nàng làm vậy. Em sẽ thể hiện là một phần của bà Rayne.
Cau mày, chàng vội vàng cúi xuống và tìm môi nàng, tìm kiếm đến tận phần sâu kín nhất trong miệng nàng cho đến khi chàng chắc chắn rằng phản ứng của nàng là chân thật. Một vị ngọt ma thuật khuấy động giữa họ, say mê hơn cả rượu vang, và căng thẳng của Heath được thả lỏng khi chàng cảm thấy Lucy đang thư giãn trong vòng tay mình. Gương mặt nàng đỏ hồng và đôi mắt nàng mê say khi đôi môi của họ tách ra. “Cha… cha đang ở dưới nhà… cùng với chén đĩa, những thùng đồ, và… chiếc xe ngựa…”, nàng nói.
“Ông vẫn có thể chờ thêm 5 phút nữa.”
“Nhưng…” “Ông ấy sẽ chẳng đi đâu đâu”. Heath cúi đầu xuống dưới vành mũ nàng và che miệng nàng lại. Trượt tay qua eo và vòng lên lưng chàng, Lucy gắn chặt mỗi cm cơ thể nàng vào người chàng, cảm nhận chàng từng chút một cho tới khi Heath phát ra một tiếng rên rỉ. “Thật tốt khi được ôm em thế này” chàng lầm bầm, đỡ khuôn mặt nàng bằng hai bàn tay và bất chợt lại hôn nàng. “Chết tiệt. Lại phải đợi một thời gian để chúng ta có thể ở riêng với nhau. Sau khi cha em và những người khác biến khỏi, chuyện này sẽ dành cho bữa tối…”
“Chúng ta có thể quên đi bữa ăn tối cũng được!
“Tại sao vậy, bà Rayne…” chàng kéo dài giọng, khiến nàng đỏ mặt. “Anh muốn chúng ta có thể làm vậy. Nhưng anh đã lưu ý với Damon rằng chúng ta sẽ ăn uống ở ngoài trong vài ngày tới cho tới khi nào có người giúp việc mới và chúng ta sẽ gặp anh ta vào bữa tối nay tại nhà Parker rồi.”
Thở dài nặng nề, Lucy cảm thấy chán nản khi tưởng tượng ra buổi tối dài thật dài trước mặt. Điều đó có nghĩa là sẽ phải nhiều giờ nữa họ mới được ở một mình với nhau, và nàng cũng khám phá ra rằng nàng thèm khát thế nào để được ở một mình với chàng. Nàng lo lắng khi để ý rằng còn bao lâu nữa một khởi đầu mới được bắt đầu. “Chúng ta phải đi thôi”, chàng nói, vuốt ve chiếc cằm của nàng bằng một ngón trỏ, đôi mắt chàng lấp lánh với vẻ trêu trọc. “Nhưng anh sẽ làm điều đó với em ngay sau đó thôi – anh đánh cược trên những lời anh nói.”
“Anh nói như là một quý ngài?”
“Đương nhiên rồi.”
“Em thích cái gì đó tin cậy hơn”, nàng trả lời, tặng lại cho chàng cái nhìn tán tỉnh và gợi lên cho chàng một nụ cười đáp lại.
“Sau đó,” chàng thì thầm, và miễn cưỡng để nàng đi.
***
Damon Redmond được đánh giá cao hơn hay thấp hơn những gì Lucy dự kiến. Nàng có cái nhìn thiện cảm đầu tiên với anh ta khi nàng và Heath được đưa đến một nơi riêng tư là một chiếc bàn trong phòng riêng của nhà hàng Parker. Parker là nơi gặp gỡ của những người có địa vị và ảnh hưởng, một trong số ít những nơi ở nước này phục vụ theo nhu cầu thực khách ở bất kỳ giờ nào trong ngày, với tiêu chí rằng khách hàng của họ có quyền ăn bữa ăn của mình bất kỳ lúc nào mào giờ giấc đã định.
Damon cầm tay nàng, nâng nó lên môi anh với một cử chỉ thành thục và lịch sự nói lên tất cả những nhận xét hợp lý của nàng. Sự kiêu ngạo và tự tin được di truyền và phát triển cẩn thận qua nhiều thế hệ nhàRedmondsẽ được thể hiện rõ ràng nhất khi anh mặc đồ tang. Với vẻ ngoài hoàn hảo trong bộ quần áo, đôi giày sạch không tì vết và chiếc cavat xám, ở anh ta toát lên vẻ quyến rũ đối nghịch hoàn toàn với sự tỏa sáng của Heath. Anh cao, có lẽ thêm 2 inch là có thể cao bằng Heath, và với mái tóc đen cùng với gương mặt khó tính khiến cho anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng vẫn rất đẹp. Khi anh cười, sự hấp dẫn tăng lên gấp đôi, nhưng không một lần nào trong suốt bữa ăn nụ cười của anh lan được tới đôi mắt đen linh động. Mặc dù anh thể hiện sự hài hước của mình trong việc đánh giá, thẩm định, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định nào đó, bởi vậy Lucy quyết định rằng đây là một bữa ăn tuyệt vời nhưng không phải là một cuộc thảo luận công việc có chất lượng.
Sau khi họ trao đổi ngắn về Boston và gọi thực đơn, Damon quay sang Lucy.
“Tôi hy vọng chuyển từ Concord tới sống tại Boston không quá sức của bà, bà Rayne.”
“Không hẳn. Thực tế thì tất cả mọi thứ đều có vẻ dễ dàng.” Mỉm cười với Heath, nàng nói thêm “Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể đưa tờ Examiner vào trật tự một cách nhanh chóng như ý định chuyển nhà của tôi vậy.”
“Thật tiếc rằng nó sẽ mất một thời gian.” Damon cục cằn nói, nhấp môi vào ly rượu vang và lơ đãng nhìn xung quanh phòng. Lucy nhận ra rằng anh ta không muốn thảo luận bất cứ chuyện kinh doanh nào trước mặt nàng cũng như nói bất cứ thứ gì về tờ báo. Muộn màng nhớ tới lời cảnh báo trước đó của Heath trên đường tới Parker rằng Demon có xu hướng coi phụ nữ là những sinh vật không có não, nàng quay lại nhìn Heath và chàng tặng cho nàng cái nhún vai không rõ ràng cùng cái nhìn “Anh đã nói với em rồi mà.”
“Có cần thiết phải đuổi việc nhân viên cũ của tờ báo đi không?” nàng hỏi, kiên quyết tiếp tục câu chuyện với chủ đề tờ Examiner.
Heath mỉm cười và chậm rãi trả lời, cảm nhận những gì nàng đang cố thể hiện với Damon. “Chủ yếu là các biên tập viên. Và bọn anh đã để cho phần lớn các phóng viên ra đi. Bọn anh cần một vài người mới, những người không ngại với một vài rủi ro có thể gặp phải.” “Anh sẽ đi đâu để tìm được họ?”
Damon dường như không thoải mái với câu hỏi của nàng. “Ở đây và ở đó”, anh lảng tránh câu trả lời.
Heath tỏ ra rất thích thú “Không cần giữ bí mật với vợ tôi, Damon.” Cái nhìn của chàng hướng sang khuôn mặt đầy mong đợi của Lucy. “Các phóng viên được “đào” lên từ những tiệm in ấn, Cin. Nhưng anh có cảm giác rằng chúng ta sẽ may mắn hơn nếu chúng ta tìm kiếm ở những khu vực khác.” Chàng hạ giọng xuống với vẻ bí ẩn và nháy mắt với nàng. “Nếu chúng ta may mắn, chúng ta có thể đánh cắp một vài người từ tạp chí Journal và Herald.”
“Thật không ạ? Điều đó không trái đạo đức chứ?”
“Rất. Nhưng rẻ hơn và ít rắc rối hơn là đào tạo lại từ đầu. Chẳng có nhiều điều để dạy được cho một phóng viên… họ chỉ cần kinh nghiệm. Bởi thế tốt hơn hết là chúng ta tìm được những người có kinh nghiệm.
“Anh sẽ hứa hẹn điều gì để đưa họ rời khỏi tờ báo mà họ đang cống hiến? Nhiều tiền hơn chăng?”
“Điều đó cộng thêm các điều kiện làm việc hợp lý. Và tất nhiên cũng có một vài trở ngại.”
“Loại trở ngại
Damon cắt ngang, “Đó là một danh sách dài, bà Rayne. Tôi chắc chắn rằng bà sẽ không muốn phải đáng chán với chúng.”
“Ngược lại, ôngRedmond.” Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt đen thâm sâu của anh, “Tôi rất quan tâm tới tất cả những thứ liên quan đến việc kinh doanh của chồng mình.”
“Một sự quan tâm” Heath nhẹ nhàng, “mà tôi rõ ràng đã làm ít thứ để ngăn cản thì phải.”
“Rõ ràng”, Damon thì thầm, và rút lui vào yên lặng
“Về các phóng viên…?” Lucy hỏi Heath, chàng mỉm cười trước những câu hỏi không hề nao núng của nàng.
“Điều đầu tiên chúng ta phải làm là cấm tất cả những thứ văn vẻ chán ngắt mà một ai đó cố gắng biến nó thành thời thượng hơn. Anh không muốn có thứ gì đó được ưa thích quá hoặc cao cấp… Anh chỉ muốn một thứ gì đó mà một người đọc bình dân không gặp bất cứ vấn đề gì để hiểu được nó. Và các phóng viên nói chung thì không cần đưa ra những hoài nghi, họ sẽ đưa ra các ghi chú về những gì họ nghe và nhìn thấy mà không đặt ra thêm bất cứ câu hỏi nào, và đào sâu vào phân tích sâu hơn. Chúng ta có rất nhiều những độc giả không biết làm thế nào để giải nghĩa những gì họ đọc, và một phần trách nhiệm của tờ báo là phải giúp họ hiểu những tin tức.”
“Nhưng làm thế nào mà các anh biết được các anh đang giải thích nó một cách đúng đắn?”
“Đúng, đó sẽ luôn là vấn đề cần lưu ý. Về mặt lý thuyết, chúng ta cần khách quan và không lảng tránh như một vài tờ báo đang làm. Tờ Examiner sẽ lập nên những chuẩn mực mới đáng được tôn trọng. Và chúng ta sẽ thấy thành công hoặc phá sản chỉ trong vài tuần.”
Lucy cười lớn. “Thật lạc quan. Đây là đêm đầu tiên của em ở Boston và anh thực sự đang cảnh báo với em về sự phá sản.” Nàng nhìn về phía Damon “Ông có đồng ý với những chính sách mới không thưa ôngRedmond?”
Anh nghiêng đầu mình và gật nhẹ. “Trong tương lai xa thì sẽ có lợi nhuận nếu sản xuất tờ báo hướng về số đông quần chúng.” “Tôi chắc rằng quần chúng sẽ rất biết ơn vì điều đó.” Nàng trả lời, chỉ có một chút hơi quá ngọt ngào, và ngậm miệng lại khi nàng cảm nhận được cảnh báo của Heath ở dưới gầm bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT