Lâm đưa kiếm chém ngang, linh khí hắc ám và quang huy phá tan thời không chi cảnh nơi Nhật Nguyệt lão nhân vừa đứng. Hai cường giả đều có vũ lực khủng bố, thời không chi cảnh của hai người đều xếp hạng nhất nhì Thần Địa. Đao quang bay rợp trời đối kháng cùng phi đao. Màu sắc của kiếm ảnh chém ra chỉ có hai màu. Màu vàng sáng và hắc ám đen tối thay phiên nhau thay đổi. Những cường giả trong xuyên tinh toa run rẩy há hốc mồm sợ sệt:

- Tiêu Ngọc Lâm hắn... hắn đang nhập ma. Hắn đã không còn một chút nhân tính nào hết. Gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma. Nhật Nguyệt Thần Ma tiền bối lần này nguy to rồi.

- Tại sao hắn có thể nhập ma? Hắn có hắc ám rất tinh thuần cơ mà?

- Chúng ta tu luyện hắc ám, lấy hắc ám để nuốt linh hồn địch nhân làm chính mình lớn mạnh lên. Vừa tiết kiệm linh thạch lại vừa có thêm cảm ngộ mới, nhưng nếu tu luyện quá độ sẽ bị hắc ám thôn phệ, trở thành ma nhân cuồng tính chỉ biết giết chóc. Người có hắc ám thuộc tính bẩm sinh rất ít khi bị nhập ma. Nhưng Tiêu Thần Vương lại dùng quang minh là thuộc tính không thể cùng lúc tồn tại cùng hắc ám nhập thể. Vì vậy mà nhập ma!

- Ta thật không hiểu tại sao lại như vậy?

- Haizzz... Cái tên đầu to ngu dốt này làm sao ngươi hiểu được. Người đứng sưởi ấm trên ngọn lửa giữa trời đông giá rét, Trước sau gì ngọn lửa đó cũng sẽ tắt, nhưng trong giá rét vẫn cho phép tồn tại hơi ấm. Nhưng giữa quang huy và hắc ám chỉ có 1 thuộc tính có thể tồn tại được mà thôi. Vì vậy nếu cả hai đều đại viên mãn như Thần Vương từng nêu lên vậy hai thuộc tính này sẽ thôn phệ lẫn nhau nhưng vì chính chủ nhân của thuộc tính vẫn còn tồn tại vậy thì hai thuộc tính đó cũng sẽ cùng lúc tồn tại. Và sự tồn tại này của chúng sẽ khiến chúng liên miên bất tận thôn phệ nhau cho đến khi nào chủ nhân của chúng bị chết mới thôi. Điều đó sẽ khiến chủ nhân của song thuộc tính này nhập ma, điên cuồng giết chóc. Tuy trong lúc nhất thời sẽ rất là cường đại, nhưng làm như vậy sẽ tự thiêu đốt sinh lực của mình. Rất tà ác.

- Vậy tại sao một số người có thể đồng lúc tu luyện cả hai?

- Cái đó là bọn họ chỉ dùng riêng lẻ, đằng này Tiêu Thần Vương cho cả hai cùng tồn tại trong một không gian, trong một lúc. Ngươi đã khi nào thấy ban đêm giữa ban ngày chưa? Chỉ có thể một là có ánh sáng, hai là có bóng đêm. 2 thứ đó không thể tồn tại cùng một lúc được. Tiêu Thần Vương đang cố tình dùng quang minh thôn phệ hắc ám của hắn, khiến hắn cường đại lên gấp mấy lần. Ta còn nhất định nghĩ rằng Tiêu Thần Vương thua là cái chắc, nhưng hắn liều mạng như vậy ta sợ rằng trong lúc này hắn thật sự là thiên hạ đệ nhất nhân.

Một cường giả khác cũng vỗ đùi cái đét bình luận:

- Ta lại nghĩ khác. Tiêu Thần Vương trong lúc nhất thời nóng nảy mà nhập ma, so với Nhật Nguyệt tiền bối thường xuyên sử dụng hỏa băng song thuộc tính gây sự đối kháng với nhau nhất định có thể chiếm được thượng phong. Tiêu Ngọc Lâm có quá ít kinh nghiệm chiến đấu so với Nhật Nguyệt tiền bối. Bọn họ sẽ rất nhanh chấm dứt trận đấu. Chúng ta theo dõi đi, không được chớp mắt.

Trận chiến mới bắt đầu đã sôi nổi. Tiêu Ngọc Lâm dùng kiếm áp sát, phi đao cầm chân đánh từ xa. Còn Nhật Nguyệt Thần Ma dùng hai cây loan đao vung loạn nối tiếp nhau liên miên bất tận chém ra những đao quang khủng bố. Những cường giả quan chiến cũng phải sợ nếu bị trúng một đao thôi cũng sẽ đầu lìa khỏi cổ, băng hỏa song thuộc tính đối kháng nhau sẽ chèn ép không để cho sinh tử chi cảnh có thể khởi động trọng sinh.

Lâm phóng người lao đến phi ra hàng vạn phi đao chia ra mọi góc cạnh tấn công Nhật Nguyệt Thần Ma. Lão vung song đao lên đón đỡ lúc gạt lúc chém khiến không một phi đao nào đến được gần. Hắc kiếm phóng tới thì lão tung mình né tránh, vừa né vừa chém lại những đao quang khiến Lâm không cách nào áp sát.

- Ha ha ha... Tiểu oa nhi khờ dại, chỉ cần ta cố thủ ngươi sẽ như nỏ mạnh hết đà. Rất nhanh sẽ hoàn toàn mất đi linh trí.

- Nhật ... Nguyệt ... Lão ... Ma aaaa!

Lâm như người điên không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ liên tục áp sát, liên tục tấn công, nhưng Nhật Nguyệt Thần Ma cứ như con cá trạch dễ dàng né tránh. Lâm bắt đầu liều mạng bỏ hết phòng thủ cố chém được Nhật Nguyệt Lão Ma một kiếm nhưng song đao của lão đâu phải vật thường, lão ung dung gạt được sát chiêu. Đôi khi còn chém lại Lâm một vài nhát nhỏ. Hết một khắc Lâm đã bị thương cùng mình. Thôn Thiên Diệt Địa Vực của Lâm thôn phệ hỏa băng song thuộc tính trừ khử tử khí ăn mòn rồi chậm chạp hồi phục. Nhật Nguyệt Thần Ma không thể không phục Tiêu Ngọc Lâm. Thần Địa rất hiếm khi có được một người trẻ tuổi cường đại như Lâm. Lão bắt đầu mến tài của Lâm, muốn thật lòng thu phục nên không ra tay triệt để.

- Tiêu Thần Vương, cần gì cố chấp như vậy. Chỉ là một tiểu a hoàn. Chết rồi ta đền cho ngươi a hoàn còn xinh đẹp hơn, hoàn mỹ hơn thế nữa.

- Nhật ... Nguyệt ... Lão ... Ma aaaa!

Lâm như tảng đá vô tri dần dần mất đi thần trí. Sự kết hợp của hai phần linh hồn nhập thể bắt đầu thôn phệ lẫn nhau khiến cơ thể mất đi sự khống chế và tự chủ. Như Lâm đang thật sự nhập ma chỉ còn thù hận điên cuồng giết chóc. Nhật Nguyệt Thần Ma để ý mới hiểu rằng là hai thanh binh khí của Lâm đang khống chế cơ thể của chủ nhân để hộ chủ. Làm sao hắn có thể làm được điều này? Là chính hắn tự chủ được quá trình nhập ma của mình. Hắn truyền tống lão đến đây nhưng không điên cuồng nhập ma ngay mà để cho mọi người cá cược xong hắn mới nhập ma. Như vậy là hắn tự động kích hoạt quá trình nhập ma của hắn. Vậy hắn đã có thể làm được từ trước, chỉ là quá trình này có hung hiểm nên mới không làm. Hiện giờ coi bộ hắn đã quyết. Nhưng còn hai thanh binh khí này của hắn thì sao? Chúng rất cường đại tất nhiên có thể câu thông cùng chủ nhân của chúng. Vậy cũng có nghĩa là chúng đã được chủ nhân của chúng căn dặn từ trước. Khả năng khống chế tình cảm của tên này thật sự biến thái.

Nhật Nguyệt Thần Ma đánh mãi cũng không thắng nổi. Lão đưa đao kề cổ Lâm thì phần lách lão lại để hở ra khiến Lâm liều mạng đánh vào. Lão chém được vào cổ Lâm thì lão cũng bị chém từ dưới hất lên. Tuy khoảng cách của hai người ở xa nhưng kiếm ảnh của Lâm có sức sát thương khủng bố không thể coi thường nên lão đành lòng đưa đao xuống đỡ. Tay kia vung tiếp cây đao còn lại đánh vào cổ thì Lâm cũng vẫn liều mạng chém vào đầu lão. Kiếm trước của Lâm mới chém ra kiếm sau đã xuất. Tốc độ xuất chiêu của Lâm quá nhanh, khiến lão phải dùng cả hai cây đao mới có thể giữ mạng.

Lâm càng đánh càng hăng, càng khó bị trúng chiêu. Chiêu qua chiêu lại được một canh giờ thì Lâm bỗng nhiên mở mắt cười ha hả:

- Nhật Nguyệt lão đầu. Ngươi ép người thái quá, hiện giờ đã hết cơ hội giết được ta.

Lâm từ lúc nhập ma chưa hề tỏ vẻ tỉnh táo. Giờ lại bỗng nhiên lên tiếng như chưa sảy ra điều gì. Thường thường cường giả sau khi nhập ma xong sẽ lâm vào trạng thái ngủ say. Nếu người nhập ma có thể giết được kẻ thù trong lúc mất đi thần trí thì coi như may mắn, còn bằng không sẽ bị kẻ thủ giết chết sau khi lâm vào trạng thái ngủ say. Vì thế mà ít người muốn nhập ma trong lúc chiến đấu. Tuy có thể cường đại trong lúc nhất thời nhưng lại mất đi quá nhiều điều lợi. Rủi ro quá cao.

Lâm tỉnh lại khiến tất cả đều khó hiểu. Nhất là Nhật Nguyệt Thần Ma thì bất ngờ không biết Lâm làm cách nào thoát khỏi cảnh giới nhập ma. Vòng hào quang chí tôn của Lâm hiện giờ không chỉ đen tối không màu sắc như trước mà hiện giờ nó còn chiếu ra ánh sáng màu đen còn đen hơn cả bóng đêm. Không gian như đang bị Lâm thôn phệ dần. Trong hắc ám có quang huy vô tận tỏa ra ánh sáng lờ mờ khó nắm bắt, lúc sáng lúc mờ. Nhật Nguyệt Thần Ma như bị trêu tức, lão cười gằn:

- Hết cơ hội rồi sao? Tiểu tử vô tri ngông cuồng. Để bản tôn cho ngươi biết cái gì là tuyệt vọng! Nhật Nguyệt Thần Đao.

Lời vừa dứt thì lão đã phóng ra song đao. Hai cây loan đao quay tít rồi hai cây hóa thành 4 cây, 4 cây thành 8, cứ thế nhân đôi. Chỉ vài cái nháy mắt loan đao đã bay loạn trời bao phủ Lâm vào trong. Những cây loan đao này xé nát không gian xoắn vào người Lâm. Lâm không hề né tránh:

- Chỉ có vậy thôi sao? Vạn Sát Phi Đao!

Phi đao đấu loan đao không hề yếu kém. Một cây phi đao chứa đựng thiên hỏa đủ sức phá một loan đao, nhưng số lượng loan đao cứ thế bạo tăng. Lâm đánh ra hàng triệu cây nhưng rồi dần dần số lượng phi đao cạn kiệt. Lâm dừng tay buông bỏ phi đao. Lâm nhắm mắt dùng tâm khóa chặt kẻ thù. Dùng hắc kiếm thay thế thần tiễn. Nhắm thẳng đầu của Nhật Nguyệt Thần Ma mà bắn. Dây cung nảy “tưng” lên một cái tạo ra làn sóng linh khí ba động khiến cường giả nào quan chiến cũng có thể cảm nhận được.

Hắc kiếm lao vút phá hết loan đao đang xoay tít xoắn vào thân xác của Lâm. Nhật Nguyệt Thần Ma mở to mắt bừng tỉnh thu lại loan đao đưa lên đỡ hắc kiếm. Đao quang bị phá không kịp chạm vào Lâm đã tan biến hết. Hắc kiếm đánh thẳng vào song đao đang chắn chéo trước đầu của Nhật Nguyệt lão nhân cản lại một sát chiêu.  Chiêu trước chưa dứt Lâm đã lao mình bay đến.

Lâm dồn linh khí vào Hắc Kiếm. Thanh kiếm xoay tít như một mũi dùi sắc bén đâm thủng vòng phòng thủ của Nhật Nguyệt Thần Ma. Lão cũng không phải tay vừa rất nhanh dồn lực vào song đao cản lại một kích trí mạng của Lâm. Lão cảm thấy lực của thanh kiếm hơi lỏng thì Lâm đã bay tới dùng quyền đánh thẳng vào cán kiếm như một mũi dùi đẩy lui lão lại. “Rắc” vòng linh khí thủ hộ của lão đã bị Lâm chọc thủng vào một góc.

Hai cường giả nhìn nhau. Một người trẻ tuổi liều mạng bỏ hết phòng thủ để dồn vào công kích. Còn vị chí tôn giả già nua tóc bạc trắng lại dồn hết sức để cố phòng thủ. Chỉ một chiêu kia đã định ra lực công kích của Lâm nhỉnh hơn phòng thủ của lão một chút. Tuy vậy chỉ một chút xíu đó chưa đủ làm lão bị thương. Lão gật gù:

- Ừm... Tiêu Thần Vương, lão phu tại đây thật lòng nhận thức ngài. Cảnh giới vũ lực của ngài quả nhiên kinh người. Tiếc rằng khắp cả Thần Địa ngài tự cho mình xếp hàng thứ mấy?

- Ha ha ha... Ta còn thua rất nhiều người, ánh mắt của ta không chỉ để vào Thần Địa. Nhưng nếu xếp hạng tại Thần Địa lúc này, ta nghĩ ta phải xếp hàng thứ ba.

- Ha ha ha... Lão phu nhận thức ngài xếp hàng thứ ba. Quả nhiên các lão gia hỏa khác rất khó làm đối thủ của ngài. Tiếc rằng hôm nay ngài gặp phải ta, coi như anh tài xấu số vẫn lạc sớm đi. Sao ngài không cùng ta hợp tác. Hai bên liên minh không phải chúng ta sẽ được cả Thần Địa tôn trọng? Trên đời này còn có ai có thể đụng đến ngài!

- Hử? Thiên tài như ta, lại phải ở dưới trướng lão ma ngươi sao? Tiếp chiêu đi. Thôn Thiên Nghịch Trảm.

Tay Lâm vuốt nhẹ thân kiếm. Lâm vuốt đến đâu thì thân kiếm lóe sáng lên lờ mờ đến đó. Lâm cầm ngược chuôi kiếm chém ra một kiếm. Kiếm ảnh bay lượn tạo ra một vệt đen như có thể thôn phệ cả thiên địa, nuốt chửng không gian. Vệt sáng bay quá nhanh khiến Nhật Nguyệt Thần Ma không thể không phòng. Lão dựng ngược hai chuôi đao cản lại vệt đen. Vực đấu vực, linh khí đấu linh khí tạo ra những ánh sáng bạo nổ. Không gian lắng động im lìm. Mọi người quan chiến qua trận pháp không dám chớp mắt sợ mình sẽ để mất đi chi tiết quan trọng nào đó.

Nhật Nguyệt Thần Ma gật gù khen ngợi:

- Một chiêu không tồi. Không ngờ Tiêu Thần Vương trẻ tuổi như vậy mà có thể ép lão phu chỉ thủ không công. Tiểu tử ngươi quá liệu mạng. Ta có chém được ngài thì ngài cũng chém được ta. Thiên hỏa và Thôn Thiên Diệt Địa Vực của ngài quá khủng bố. Cho dù ta giết được ngài thì ta cũng không xong. Nhưng chỉ cần ta cố tình phòng thủ, vậy thì ngài không có cách gì phá hủy phòng thủ của ta đâu.

- Ha ha ha... Lão già đáng chết ngươi quả nhiên tính toán tốt. Vậy nếu ta cố tình tấn công, chỉ cần lão có thể phòng thủ vậy thì ta chắc chắn sẽ hết linh khí trước, đến lúc đó lão mới ra tay. Vậy thì ta cũng sẽ chỉ có nước chết mà thôi có phải không?

- Ha ha ha... Tiêu Thần Vương quả nhiên rất thông minh. Ta chính là có ý này. Ngài còn muốn đánh nữa hay sao?

Lâm đưa mắt nhìn lão rồi lại vuốt lên thân kiếm. Lần này không chỉ có hắc ám và quang huy mà còn chứa đựng tất cả các loại thuộc tính. Lâm làm xong tích tụ linh khí tại mũi kiếm đưa mắt nhìn Tạ Hồn An Phúc đang sợ vỡ mật tại một góc nhếch mép cười khinh bỉ. Nhật Nguyệt Thần Ma cũng quay lại nheo mắt nhìn hắn rồi lên tiếng:

- Thằng cháu này của ta quá ngu xuẩn. Ta muốn là cùng ngài hợp tác, không phải cùng ngài tìm điều mâu thuẫn. Tên này rõ ràng biết trước Tiêu Như Như cô nương kia rất quan trọng đối với ngài nhưng vẫn cố tình nài ép. Lão phu cũng hồ đồ lỡ tay giết chết nữ nhân của ngài. Tiêu Thần Vương không phải đã từng nói, cái gì cũng có một cái giá hay sao? Hay là ngài giết hắn trả thù cho Như Như, lão phu cũng quá thất vọng với hắn rồi.

- Hử? Oan có đầu, nợ có chủ. Người giết Như Như là lão ma ngươi. Tạ Hồn An Phúc sống chết thì có quan hệ gì. Lão ma ngươi vì muốn ép ta nhượng bộ lại đi lấy mạng của nữ nhân ta yêu mến, biến nàng thành công cụ để chèn ép ta. Ta hận nhất là kẻ nào muốn giết cái tâm cường giả của ta. Thất phu nổi giận, máu nhuộm thành sông. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi, tiếc rằng con cháu của ngươi cũng sẽ rất nhanh đi theo ngươi thôi. Thôn Thiên Nghịch Trảm!

Lần này vệt sáng đủ các màu nhưng nổi bật nhất vẫn là màu đen dần dần trên đường bay đã thôn phệ hết các màu khác. Khi hai hệ linh khí băng hỏa của song đao chạm vào vệt đen kia thì cũng đẩy lui lão chí tôn ra cả ngàn dặm. Lão ngồng mình chống cự rồi linh khí phóng ra cũng bị lão triệt tiêu. Lao cười ha hả bay lại chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt nhìn Lâm gật gù:

- Lão phu phải dùng đến 9 phần công lực mới có thể ngăn chặn lại được. Tiêu Thần Vương ngài liệu có còn chiêu khác cường đại hơn không?

- Không còn!

Lâm nói xong thì lại một lần nữa vuốt nhẹ thân kiếm. Lưỡi kiếm tỏa ra đủ các màu sắc của linh khí im lìm lắng động. Lão Nhật Nguyệt Thần Ma thấy cảnh tượng này thì méo mặt. Tiểu tử này tuy không làm hại được lão nhưng song đao của lão đã có dấu hiệu chịu không nổi. Cũng may lão có thể ước tính được linh khí của Lâm truyền vào thân kiếm cũng không ít. Lâm sau một chiêu này thì như nỏ mạnh hết đà. Tuy nhiên song đao của lão cũng không thể tiếp tục tồn tại. Lão không dùng kiếm, cũng không dùng cung nên lấy được binh khí của Lâm cũng chả để làm gì. Lão tức tối cố tình nài ép:

- Tiêu Ngọc Lâm, lão phu nhận thức ngươi vì không muốn Thần Địa mất đi một anh tài. Ngươi biết mình chỉ đứng hạng ba, tội tình gì phải cố chống như vậy? Chúng ta hiệp thương đi. Lão phu sẽ cùng ngươi sát cánh. Không có kẻ thù truyền kiếp, nên cũng không có đồng minh vĩnh cửu, chỉ có lợi ích bất tận. Tại sao chúng ta không thể hợp tác?

Lời nói của lão khiến Lâm hơi khựng lại. Câu nói này xuất phát từ cửa miệng của Lâm. Lão dùng lời lẽ của Lâm trả lại cho Lâm. Lâm lăm lăm cầm kiếm nhìn lão. Lưỡi kiếm tỏa ra sát khí bức người. Như lời của Nhật Nguyệt Thần Ma rất có sức thuyết phục, Lâm truyền linh lực vào kiếm xong thì đút kiếm vào vỏ đeo sau lưng. Rồi từ từ buông tay khỏi kiếm. Lâm nhìn lão thở dài:

- Ngài nghĩ ta còn cơ hội hợp tác với ngài hay sao? Đây là trận chiến một sống một còn của cường giả. Ta không thắng được ván này kể như trở thành nô lệ cho Thần Địa. Số kiếp như vậy ngài nghĩ ta sẽ chấp nhận hay sao? Giữa ta và ngài hôm nay chỉ có thể có một người sống sót.

- Hử? Nếu chúng ta hòa hôm nay, vậy không phải ngươi không thua hay sao? Lão phu không thắng, đồ vật của ai trả về cho người đó. Chúng ta sau này hợp tác, sẽ không chỉ có một Tiêu Như Như, mà sẽ còn hàng ngàn Tiêu Như Như yêu ngài, ngài cần gì vì một nữ tử đã chết mà cùng ta đối trọi đến kẻ sống người vong? Sau một chiêu cuối kia, linh khí của ngài cũng sẽ cạn kiệt, sẽ như cá nằm trên thớt, chống không nổi Nhật Nguyệt Thần Chưởng của ta đâu.

- Ha ha ha... Hay cho lão già ngươi giảo hoạt. Ta chém ra một chiêu cuối này thì song đao chí tôn của ngươi cũng sẽ triệt để vẫn lạc. Không thể chống nổi!

Mặt lão chí tôn già hơi méo. Quả nhiên song đao không thể chịu nổi thêm nữa. Lão bị mất đi song đao này thì coi như hổ mất cả răng, sẽ biến thành con mèo bệnh. Lâm cươi ha hả nói tiếp:

- Vậy chúng ta làm như vậy đi. Ta lấy mạng song đao của lão, kể như hòa, sau đó sẽ cùng ngài hợp tác, ngài nói sao?

- Cái gì? Mạng của một tiểu a hoàn mà đòi đổi lấy chí tôn đao của lão phu?

Mặt lão đỏ như gấc khiến Lâm thấy thú vị. Lâm cười hừ hừ như sói rồi mở to mắt gằn từng chữ.

- Mạng của Như Như, quý hơn đao của ngươi nhiều! Thôn Thiên Nghịch Trảm!

Lời Lâm vừa dứt thì kiếm quang lóe lên. Hắc Kiếm xuất vỏ xoẹt lên một vệt sáng. Kiếm ảnh như có mắt bám sát không buông khiến lão chí tôn già không cách gì trốn chạy. Lão buộc lòng phải đỡ lại một chiêu kia. Song đao hợp nhất, một cự nhân có hai sừng một trắng một đỏ rất cường đại hóa thân bao phủ lão chí tôn lại. Khi linh khí của hai thanh binh khí chạm vào nhau thì tiếng nổ điếc tai lan tỏa khắp ngoại vực. Trận chiến đã kéo dài gần hai canh giờ lúc này đã đến hồi kết. Trong xuyên tinh toa các lão gia hỏa quan sát rùng mình với số lượng linh khí đôi bên đã ngoại phóng. Đây mới thật sự là chiến đấu của chí tôn giả đỉnh tiêm.

- Nói cho ngươi biết, lão phu là Nhật Nguyệt Thần Ma aaaa!

Cự nhân hai sừng quỳ gối trên không trung đen tối của ngoại vực giơ lên thanh đao hai màu chặn lại linh khí của Hắc Kiếm như một cơn lũ liên miên bất tận. Linh khí được Nhật Nguyệt Thần Ma truyền vào ra sức cản lại một chiêu kia.

“Rắc” một tiếng thanh đao vỡ vụn. Kiếm ảnh còn đà lóe lên chém rụng cự nhân. Vòng phòng thủ của Nhật Nguyệt Thần Ma vỡ nát. Lão “Ọe” lên một tiếng ho ra máu. Chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Hắc Kiếm lao đến:

- Nhất Kiếm Phá Thương Khung!

Lâm đã dùng Hắc Kiếm thay thế thần tiễn lắp vào Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn phóng ra một chiêu ngắm ngay đan điền của Nhật Nguyệt Thần Ma. Lão thét lên một tiếng “Không!”, nhưng mọi việc đã trễ. Lão run lên ngước nhìn khi bị Lâm kề kiếm vào cổ:

- Tại sao lại có thể như vậy. Chiêu kia rõ ràng phải mạnh gấp đôi chiêu trước!

- Ha ha ha... Muốn biết sao? Chết đi mà hỏi Diêm Vương!

Trận pháp tắt ngủm vì một chiêu cuối kia. Không ai nhìn thấy kết cục như thế nào. Tại một phiến không gian của ngoại vực Đoạt Hồn Quyết khởi động hút linh hồn của lão chí tôn già vào trong thức hải của Lâm. Một hình dáng nhìn lão mỉm cười tay ôm người đẹp. Lão chí tôn già cảm thấy linh hồn của lão đang bị thôn phệ. Lão mở mắt ra thì mới thấy cô gái mặc áo đỏ đứng trước mặt lão đang kiêu hãnh nhìn lão cười khinh bỉ. Là Tiêu Như Như, nàng còn chưa có chết. Lão quay sang nhìn thân ảnh bên cạnh đang ôm người đẹp thì tròng mắt lão lớn ra. Lão thì thầm lên tiếng. Đây chính là hình ảnh của một kẻ đáng ra đã phải chết. Là thân ảnh của Lôi Trấn Phong. Nhưng lão đã không còn cơ hội để nói lại điều gì. Lão đã triệt để bị hấp thu. Linh Hồn bị thiên hỏa thiêu đốt trở thành phân bón trong thức hải của kẻ thù.

Lão chết rồi cô gái áo đỏ ôm chặt thân ảnh kia của Lôi Trấn Phong.

- Vương!

- Nàng có trách ta không?

- Thiếp làm sao trách chàng. Cuối cùng thiếp cũng đã hiểu vì sao chàng có nhiều tâm sự như vậy. Những nô lệ kia nhất định sẽ được chàng cứu. Hứa với thiếp, chàng sẽ có ngày đưa thiếp thoát khỏi vòng trói của số phận.

- Nàng yên tâm. Cứ ở trong này tu luyện và kiếm cảm ngộ thiên địa. Ta sẽ cho cơ thể của nàng tu luyện trong Vô Tận Trận Pháp. Đợi đến khi thích hợp ta sẽ cho linh hồn của nàng nhập thể. Linh hồn cường đại, khống chế một cơ thể cường đại. Nàng sẽ trở thành một võ giả cường đại không kém gì Nhật Nguyệt Lão Ma.

- Thiếp, chỉ cần được ở bên chàng mãi mãi. Nếu sau này có thể giúp chàng vậy thì thiếp sẽ đứng lên làm tiên phong.

- Tốt. Ta còn nhiều việc phải làm. Nàng ở lại tu luyện đi.

- Dạ, vậy còn tên kia?

- An Phúc sao? Hắn phải đi về kể lại chuyện sảy ra ở đây hôm nay. Ta cũng phải về lại Hỏa Thần Thành.

***

Trong xuyên tinh toa, trận pháp đã tắt lịm nhưng không ai hay biết điều gì. Mọi người còn cố tình dò xét nhưng chỉ là một mảnh đen tối. Gần một khắc trôi qua bỗng nhiên An Phúc lao vào trong phòng đấu giá hội. Mọi người nhìn thấy Tạ Hồn An Phúc xuất hiện thì mới bắt đầu hiểu ra, trận chiến đã có hồi kết. Nhiều người reo mừng tưởng mình thắng cược, nhiều người thở dài thương tiếc, nhưng nét mặt của Thiên Tôn bừng đỏ nhìn khuôn mặt của Tạ Hồn An Phúc đang tái mét lạy lục xin lão cứu mạng. Kim Liên Hoa thấy thế thì mỉm cười tươi sáng. Nàng chắc chắn Tiêu Ngọc Lâm còn chưa có chết.

Cũng cùng lúc đó Tiêu Ngọc Lâm tiêu sái bước vào. An Phúc nhìn thấy Lâm bước vào phòng thì như thấy cọp. Hắn lắp bắp chỉ Lâm:

- Đừng... đừng ... đừng tới.. gần ta! Đừng giết ta!

Hắn thật sự rất sợ. Sợ Lâm lại khởi động trận pháp truyền tống hắn đến một nơi khác rồi giết chết hắn như hắn đã giết chết gia gia. Phút cuối kia hắn đã dùng linh thạch ghi chép. Rất rõ ràng. Đây sẽ là bằng chứng Tiêu Ngọc Lâm giết chết một chí tôn giả trong truyền thuyết của Thần Duệ Nhất Tộc. Là một lá bùa hộ mạng cho Phúc. Tạ Hồn An Phúc nhìn Tạ Hồn Âm Bách đang nghiếp răng kèn kẹt gằn giọng hỏi hắn:

- Nói, chuyện gì đã sảy ra vào phút cuối kia? Làm sao người trở về đến đây nhanh như vậy được?

- Là hắn, là hắn đã giết chết gia gia. Hắn dùng thiên hỏa thiêu đốt gia gia khiến lão nhân gia không có cách gì trốn thoát. Là hắn không nể tình người. Thúc thúc, chúng ta phải giết hắn báo thù cho gia gia.

Tạ Hồn Âm Bách nắm chặt tay lại hậm hực:

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi thật sự ép người thái quá. Cường giả đối đầu, phân rõ thắng thua xong thì thôi, tội gì phải ra tay giết người?

Lâm nhếch mép coi khinh.

- Không cần giết người? Mạng của Như Như không phải mạng, chỉ có chí tôn giả họ Tạ Hồn các ngươi mới đáng giá hay sao? Các ngươi có nể tình người hay không? Dám giết nữ nhân của ta? Lão tử diệt tộc các ngươi!

Lâm nói xong thì sát khí lan tỏa toàn trường. Lâm cuồng tính còn chưa giết đã tay, nhìn Tạ Hồn An Phúc chằm chằm. Việc này do hắn tạo lên, hắn dĩ nhiên không thể sống sót. Nhưng giết hắn tại ngoại vực thì thật sự quá dễ dãi cho hắn. Lâm muốn là phải giết hắn trước mặt bao ngươi chứng kiến. Để bọn họ biết, Tiêu Ngọc Lâm này không phải kẻ ăn chay. Từ nay trở đi kể cả lão Thiên Tôn cũng phải nể hắn bốn năm phần!

Thiên Tôn không thể ra mặt bênh vực. Nếu Lâm bị giết hại, vậy thì không có gì để nói, nhưng giờ Lâm vẫn còn sống thì kế hoạch phải thay đổi. Lão không nể Lâm cũng không được, nhưng lão phải moi hết tin tức có thể từ tên Tạ Hồn An Phúc kia.

- Tạ Hồn An Phúc! Cường giả quyết chiến, sống chết do trời. Hôm nay Tiêu Thần Vương có thể an toàn trở lại là phúc của Thần Địa. Tạ Hồn gia hôm nay không may vẫn lạc một cường giả đỉnh tiêm, đó cũng là một thất thoát của Thần Địa. Nói, phút cuối kia đã sảy ra việc gì?

Tạ Hồn An Phúc run run đưa ra một viên linh thạch. Linh thạch được trận pháp phóng ra. Hình ảnh khi Lâm rút Hắc Kiếm chém ra một kiếm phá hủy phòng thủ của Nhật Nguyệt lão nhân xong thì hăng máu không dừng. Lắp Hắc Kiếm vào thần tiễn nhắm vào bụng của lão chí tôn già bắn thẳng. Nhật Nguyệt Lão Nhân bị chém phải một nhát còn chưa hoàn hồn thì đã bị Hắc Kiếm xuyên bụng. Đan điền bị thiên hỏa phá nát. Hắc Kiếm bay đi thì Lâm đã lao tới, được người băng bao bọc. Nhật Nguyệt Thần Ma không hổ là chiến tướng nhiều kinh nghiệm, mặc dù đan điền đã bị phá nát nhưng kinh mạch vẫn lắng đọng nhiều linh khí. Hai thanh song đao chí tôn của lão nhập một tuy bị nát nhưng vấn tỏa ra linh khí nồng đậm. Lão không ngại hấp thu triệt để rồi lao bổ vào người Lâm dùng song chưởng trả đũa.

Hai người đối chiêu cùng nhau nhưng cuối cùng linh khí của lão bị kiệt quệ, bị Lâm đánh trúng một quyền. Băng Xương Quang Hỏa bao phủ lão thiêu đốt thân xác lão khiến lão xin thua, nhưng Tiêu Ngọc Lâm nào chịu nghe. Hắc Kiếm lượn lờ đâm xuyên ngực lão. Hai loại thiên hỏa thiêu đốt linh hồn lão. Tiêu Ngọc Lâm bay đến giơ tay hấp thu linh hồn lão rồi quay sang trừng mắt nhìn thẳng Tạ Hồn An Phúc khiến hắn sợ vỡ mật. An Phúc sợ quá co cẳng chạy đến một góc. Nhân dịp ở đó có một không gian được giấu hắn nấp vào trong đó rồi tình cờ khởi động truyền tống trận. Lúc hắn mở mắt ra thì đã ở trong một gian phòng của xuyên tinh toa.

Một số người cảm thấy tên này ghi hình nhưng trong lúc hoảng sợ chả thiết điều gì, đem cảm ngộ tuôn vào trong linh thạch. Không khóa lại trận pháp thu hình. Tình cờ gặp lại được cửa truyền tống trận đã đưa ba người đến phiến thiên địa kia nên mới thoát được một kiếp. Số của Tạ Hồn An Phúc cũng quá hên. Bị vậy mà còn chạy được về. Một số người bắt đầu xì xào vì phiến thiên địa kia rõ ràng là ngoại vực của Tam Huyền Tinh. Trận pháp truyền tống sau khi được An Phúc sử dụng đã bị hắn phá nát. Nhưng lại không hiểu vì sao Tiêu Ngọc Lâm có thể về nhanh đến như vậy?

Thiên Tôn cũng hiểu ra địa phận kia. Theo Tạ Hồn An Phúc cửa truyền tống kia chỉ có thể mở ra từ xuyên tinh toa và cửa của nó mở thẳng vào trong một trận pháp rất cường đại. Tiếc rằng trận pháp đó đã bị hai người chiến đấu phá hủy. Cánh cửa kia cũng xém chút nữa thì bị hủy hoại khiến Phúc không có đường về. Nhưng rõ ràng là hắn đã phá đi sau khi truyền tống về lại xuyên tinh toa, tại sao Lâm lại có thể về nhanh như vậy được. Trong lúc nguy cấp An Phúc nghĩ ra được một kế. Hắn bắt đầu động:

- Tiêu Thần Vương, ta biết ngài rất trung thành với Thần Địa, nhưng cửa truyền tống đã bị ta phá hủy ngay sau khi ta trở về. Tại sao ngài còn về được. Xin hỏi Tiêu Thần Vương có phải còn những cửa truyền tống khác hay không?

Lâm nhìn An Phúc nhếc mép thú vị.

- Phải thì sao mà không phải thì sao?

An Phúc nghe vậy thì cả mừng, bắt đầu dồn ép.

- Thần Vương mới nhậm chức chắc không biết đến một luật lệ của Thần Địa. Cửa truyền tống không thể xây dựng tại nơi không có người phòng thủ. Nhất là cửa truyền tống về lại Thần Địa sẽ khiến cả Thần Địa lâm nguy. Đây là đại tội, nếu nhẹ thì xử tử, nếu nặng thì tịch thu gia nghiệp, diệt tộc.

- Có chuyện này sao?

Lâm âm trầm đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, có một số người mắt lóe tinh quang vui sướng, một số người lắc đầu tiếc nuối, nhưng có số ít người mặt không biểu cảm khinh khi An Phúc ra mặt, quay về phía hắn bĩu môi. Lâm cười mỉm chi nhìn thẳng An Phúc:

- Ngươi đang nói ta cấu kết cường giả Thiên Linh gây họa cho Thần Địa?

- Cái đó... là ngài tự nói... Ta... Ta chỉ nói luật lệ Thần Địa ra thôi!

- Hử? Ta nói cái gì?

Lâm nội liễm sát khí khiến An Phúc hơi run run, gáy hơi lạnh ấp a ấp úng nhìn về phía của Tạ Hồn Âm Bách cầu cứu. Âm Bách hơi run rẩy định mở miệng nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Tiêu Ngọc Lâm sao có thể không biết được điều luật bất biến này chứ. Kể cả Tam Huyền Tinh cũng không cho phép lắp đặt truyền tống trận vì địa lý chiến lược của nó rất dễ bị mất. Truyền tống trận gần nhất chính là nằm ở Âm Hồn Các cách Tam Huyền Tinh khá xa. Với tốc độ của Lâm làm sao nhanh như vậy đã trở lại được? Rõ ràng là hắn đã dùng truyền tống trận mới có thể về nhanh như vậy được, nhưng đường xa vời vợi, cho dù là truyền tống trận cường đại nhất của Thần Địa cũng không thể nhanh như vậy được. Tạ Hồn Âm Bách không thể không lên tiếng:

- Tiêu Thần Vương, việc này e rằng có trá. Xin hỏi Thần Vương về lại bằng cách nào?

- Có trá sao? Muốn biết được bí mật của ta hay sao? Tiếc rằng ta không cần giải thích cho các ngươi biết. Muốn biết hay sao? Được... Giết chết hắn đi, ta sẽ kể cho một mình người ra tay mà thôi.

Tạ Hồn An Phúc bị Lâm chỉ thẳng tay thì run sợ. Là Lâm muốn hắn chết. Hắn còn định nói gì thêm thì bỗng nhiên cảm thấy thần hồn của hắn bị sát khí xé nát. Trước khi hắn cảm nhận được tử khí cũng chỉ có thể kêu thất thanh lên một tiếng đưa mắt về phía Thiên Tôn mặt đằng đằng sát khí rồi An Phúc đã không còn cảm nhận được gì thêm. Thiên Tôn gằn giọng hừ nhẹ.

- Ngươi hại chết đi hai người hữu dụng cho Thần Địa ta, giờ còn dám ngậm máu phun người? Tiêu Thần Vương. Bổn tôn làm vậy có khiến khanh hài lòng? Ân oán của khanh cùng Tạ Hồn Gia từ nay xóa bỏ. Khanh thấy sao?

Lâm mỉm cười nhìn Thiên Tôn gật gù:

- Thiên Tôn ra mặt, thần nào dám không nghe lời? Lời của ngài chính là mệnh lệnh của thần.

Thiên Tôn nghe được vậy thì gật gù, nhưng lão cũng còn điều muốn biết. Mỉm cười gật gù:

- Hôm nay Thần Địa ta mất mát quá lớn. Việc hôm nay từ nay không cần nhắc lại nữa. Đấu Giá Hội thôi thì để ngày mai mới tiếp tục đi khanh thấy sao?

Lâm mặt vô cảm.

- Tại sao lại phải để đến ngày mai? Thần cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục. Tài phú của thần bỗng chốc bạo tăng gấp đôi. Là phần tài phú thần kiếm được nhiều nhất từ trước đến nay. Hỏa Thần lão ca, thu hoạch thế nào?

Hỏa Thần hơi trùn lòng xuống. Lão cũng đánh cá Lâm sẽ thua, nào ngờ lúc này Lâm không bị gì quay trở lại khiến lão ngoài mặt vẫn phải đóng kịch ngượng nghịu. Lão không nói gì xuất ra một giới chỉ, mặt hơi méo:

- Tất cả nằm hết trong này. Có danh sách, lão đệ từ từ xem.

Lâm câm lấy giới chỉ rồi gật gù đưa mắt nhìn chằm chằm vào giới chỉ của Hỏa Thần xòe tay mỉm cười. Hỏa Thần mặt tái mét. Từ tái rồi lại đỏ. Tài diễn xuất của lão này quá giỏi. Lâm cũng phối hợp cười nhe răng như sói. Cuối cùng Hỏa Thần hừ nhẹ đưa ra giới chỉ của mình đã dùng để đánh cá. Trong đó có những gì, không ai biết, nhưng chắc chắn tài phú của lão này đã cạn gần hết. Tiêu Ngọc Lâm này chính thức trở mặt cùng Hỏa Thần rồi sao? Trước mặt bao người như vậy. Lâm gật gù cảm tạ:

- Haizzz... Của lão ca, đệ cũng không muốn thu, tiếc rằng không thu sẽ bị người khác nói ta thiên vị huynh.

Lâm nói kiểu vuốt đuôi khiến bao người không vừa lòng với liên minh của Hỏa Thần Thành cùng Băng Xương Thần Thành vui mừng ra mặt. Lâm cũng trước mặt bao người cười khì khì đeo giới chỉ đỏ vào ngón cái đưa lên ngắm nhìn. Thẩm thấu tinh thần lực vào trong rồi mở to tròng mắt hết sức hớn hở. Hỏa Thần nhíu mày tức giận một chút cho có lệ nhưng cũng phải thầm khen tiểu tử này quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp. Giới chỉ tuy không trống rỗng nhưng tài phú cũng không phải quá nghịch thiên. Lâm lại làm như có thiên tài địa bảo ở trong đó không bằng. Cũng may chả ai dám kiểm kê bằng không lộ tẩy là cái chắc. Hai người này đóng một màn quá đạt.

Tạ Hồn Âm Bách chưa nhận được nhận câu trả lời thì hơi sốt ruột. Đây rõ ràng là một cái bẫy để chèn ép Tiêu Ngọc Lâm nhưng người ra tay không phải là hắn. An Phúc ngu xuẩn chết đi không sao, đối với gia tộc cũng mất mát không lớn nhưng cơ hội chèn ép được Tiêu Ngọc Lâm dĩ nhiên không thể không nắm bắt. Âm Bách đưa mắt nhìn Thiên Tôn như dò hỏi. Thiên Tôn cũng gật gù cười như sói. Tiểu tử này đánh một trận như vậy mà bề ngoài không thở dốc, không hề hấn gì. Bí mật của Lâm là gì, làm sao hắn có thể về nhanh như vậy được.

Thiên Tôn không thể không ra mặt lên tiếng. Trước bao người ở đây không thể không tra xét rõ ràng. Lão nhìn Lâm một lát thở dài:

- Tiêu Thần Vương khanh gia vũ lực cường đại, lại có thủ đoạn nghịch thiên như vậy. Ta thật sự cũng tò mò muốn biết, Thần Vương có thể làm cách nào quay trở lại đây trong thời gian nhanh như vậy.

Lâm quay mắt nhìn lão nhếch lông mày khó hiểu đáp lại rất tỉnh bơ:

- Thần đi bằng cách nào thì về bằng cách đó.

Một câu trả lời khiến bao người suy nghĩ nát óc. Lúc hắn đi đã dùng trận pháp. Lúc hắn về dĩ nhiên cũng dùng trận pháp. Nhưng cửa truyền tống trận hắn đã đặt ở đâu? Làm sao có thể nhanh như vậy về lại đây được. Bí mật của hắn là gì khiến bao người muốn bóp cổ Lâm, rút lưỡi hắn ra để có thể nghiên cứu. Thiên Tôn hơi giật mình định hỏi gì thêm nhưng một giọng nói vang khẽ bên tai lão khiến lão phải thôi: “Hắn bày truyền tống trận từ đó để về! Hắn chính là nói, hắn cường đại hơn mọi người tưởng tượng!”

Tiếng âm vang trầm thấp chỉ mình Thiên Tôn nghe được nhưng Lâm rất nhanh đưa mắt đến một góc nhỏ nhíu mày. Thiên Tôn quan sát Lâm cũng thấy Lâm nhíu mày xong quay sang nhìn về phía lão cúi đầu. Lão hơi giật mình nín thở. Tiểu tử này rõ ràng đã biết được sự hiện diện của Ma Sư. Như vậy hắn đã nói hắn đứng thứ 3 Thần Địa là nói hắn chỉ thua hai người mà thôi. Còn Nhật Nguyệt Thần Ma hắn đã không thèm để trong mắt. Miệng hắn tỏ vẻ ra mình yếu đuối nhưng rõ ràng hắn không hề sợ Nhật Nguyệt Thần Ma. Tiểu tử này... thật ra là ai?

Thiên Tôn hiểu ra điều này thì cũng là lúc một số lão bất tử có mặt cũng hiểu ra Tiêu Ngọc Lâm hoàn toàn cường đại hơn mọi người tưởng tượng. Nhưng bí mật Lâm làm sao có được lực công kích mạnh hơn cả lực phòng thủ gần như bất bại của Nhật Nguyệt Thần Ma, vẫn là một ẩn số. Trong đấu giá phòng bỗng nhiên có thám tử hớt hải chạy vào báo:

- Báo! Đội Thập Đại Sát Thần tấn công ngoại vực. Bọn họ kéo quân rất đông đánh vào Miếu Hồn Các. Xin Thiên Tôn định đoạt.

Thiên Tôn giật nảy mình đập bàn. Đưa mắt về phía Tiêu Ngọc Lâm. Lần nào cũng vậy, Tiêu Thần Vương đi đến đâu là động tĩnh gây ra náo loạn đến đó. Vào trong xuyên tinh toa không gian bị phong tỏa nên trận pháp truyền tin không sử dụng được. Rút kinh nghiệm của lần trước lần này Thiên Tôn đã cho người thủ sẵn ở ngoài nhưng không ngờ tin tức nhận được vẫn hơi trễ.

- Hừ, truyền lệnh của ta, mọi thế lực lân cận hết sức tiếp viện, nhất định phải đẩy lui Thập Đại Sát Thần.

Tin tức mới đến còn chưa dứt sự bàn tán thì lại có thám tử vào báo tiếp:

- Báo! Lạc Long Quân dẫn dắt cường giả Liên Minh Bách Tộc truy sát người Tạ Hồn gia rất gắt xin Thiên Tôn cho cường giả đến chi viện.

Thiên Tôn chắc chắn cuộc chiến kéo dài hơn 2 canh giờ thì có lẽ bọn người kia cũng đánh hết hai canh giờ rồi. Bọn họ đã có chủ ý từ trước, chắc chắn chỉ chờ đợi cơ hội thích hợp để tấn công. Tiêu Ngọc Lâm này... tốt nhất là không liên quan đến việc này. Lâm cũng nhìn lão Thiên Tôn thở dài. Việc đến nước này hắn biết không thể trốn tránh trách nhiệm. Lâm đứng ra chắp tay cung kính:

- Khai bẩm Thiên Tôn, Tạ Hồn Gia nguy to. Đánh vào Miếu Hồn Các là việc giả, diệt Tạ Hồn gia mới là thật. Xin ngài buông bỏ ngũ các và các tin tức liên quan tận lực tiếp cứu Tạ Hồn Gia.

Tạ Hồn Âm Bách gầm gừ.

- Đa tạ Tiêu Thần Vương đã lên tiếng, việc của Tạ Hồn Gia ta, chúng ta đã có sắp xếp.

Lâm lắc đầu quay đi bước vài bước về phía bục đấu giá rồi đứng khựng lại.

- Ta nghĩ Tạ Hồn Gia của các chủ lần này bị diệt là cái chắc, ngài lên về đi thì hơn. Nếu cần bổn cung có thể tạo vực môn đến gần Nhật Nguyệt Thần Giáo cho ngài, nếu bây giờ còn không đi, chắc chắn sẽ không kịp.

Tạ Hồn Âm Bách gầm gừ run rẩy nghĩ thầm tên này thật thối tha. Tạ Hồn Gia của hắn làm sao dễ bị diệt như vậy được. Người nào dám đến Miếu Hồn Các của hắn gây náo cũng sẽ chết không có chỗ chôn mà thôi. Động tĩnh tuy lớn nhưng mới chỉ 2 canh giờ, bọn họ có thể làm được gì. Hắn còn đang muốn mở miệng thì thám tử đã chạy vào báo:

- Báo! Ma Nhân nhất tộc cấu kết Bạch Phụng cản đường tiếp viện. Tình hình Tạ Hồn Gia và Miếu Hồn Các nguy cập xin Thiên Tôn định đoạt.

- Hừ... Bọn họ nghĩ rằng lão tổ nhà ta vẫn lạc thì chúng ta không còn lực lượng phòng thủ hay sao? Thần có việc đi trước.

Tạ Hồn Âm Bách nói xong lao ra khỏi cửa ngay lập tức. Xuyên tinh toa náo động. Một số cường giả cũng chạy ra ngoài xuyên tinh toa liên lạc cùng thế lực của mình. Lâm thấy việc đến đây đã không còn ý nghĩa xin rời lại đấu giá hội. Đợi đến khi nào tình hình chiến sự phân định rồi mới tiếp tục. Xuyên tinh toa này có thể tạm thời làm nơi trú ngụ cho những ai muốn ở. Còn không sẽ thông báo cho từng cường giả cầm lệnh bài. Nhật Nguyệt Thần Giáo không ngờ mất đi tư cách, lão tổ của bọn họ bị Lâm đánh chết, lệnh bài bị Lâm thu hồi lại. Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không còn mặt mũi mà ở lại, các trưởng lão nghe tin giáo phái bị đánh chiếm vội vã trở về hết.

Lần này Tiêu Ngọc Lâm thu lợi quá lớn. Ngoài thắng cược ra còn nhận được toàn bộ số tài phú của Nhật Nguyệt Thần Ma. Cường giả quyết đấu không thể chen vào. Nếu Lâm bị giết vậy thì những gì Lâm sở hữu, kể cả hai thanh lợi khí đều quy hết cho Nhật Nguyệt Thần Ma. Nếu con cháu lão, bằng hữu của lão đủ vũ lực có thể kiếm Tiêu Ngọc Lâm khiêu chiến để đòi lại. Đây là định luật bất biến của Thần Địa nên việc Lâm cướp bóc trắng trợn không khiến mọi người để tâm. Quyết đấu của cường giả là vậy, có gan chơi, có gan chịu.

Lâm tiễn mọi người rời khỏi đấu giá phòng rồi lui về phòng riêng của mình nghỉ ngơi. Không ngờ lúc vào phòng thì một thân hình khiêu gợi đã đợi sẵn hắn ở đó. Là Minh lão đã cho nàng vào. Lâm ngước nhìn người đẹp nhưng rồi không tự chủ được ngồi bẹp xuống giường như kẻ kiệt sức.

- Ngươi có sao không?

- Ta thấy rất mệt. Đánh với lão già đó hai canh giờ còn ác chiến hơn đối đầu cùng bọn người Bạch Phụng. Là đối thủ cường đại nhất của ta từ trước đến nay.

Kim Liên Hòa nằm bên cạnh Lâm vuốt ve hắn mỉm cười. Lâm không từ chối nàng, lại đưa tay kéo nhẹ nàng vào lòng hắn. Kim Liên Hoa nằm bên cạnh Lâm thì nghĩ thầm: “Để xem Tiêu Ngọc Lâm này có đủ sắc đảm hay không? Bổn cô nương muốn xem ngươi bất bại đến mức độ nào.” Nàng chèo lên người Lâm xõa tóc. Chống hai tay lên ngực Lâm rồi mỉm cười ghé sát môi.

- Bất Bại Thần Vương, ta muốn biết ngài lợi hại bao nhiêu. 50 tỷ, ta muốn mua thời gian của ngài ngay bây giờ.

Lâm đưa tay lên má của người đẹp vuốt nhẹ. Tại sao không?

- Lời nói của nàng là mệnh lệnh trái tim ta.

Bao việc sảy ra khiến Lâm căng thẳng. Trong lúc này hắn lại gặp được người con gái không cầu mong gì ở hắn. Nàng là cường giả nên làm việc quả quyết, nàng biết nàng muốn gì, cần gì nên đối với Lâm đây như một trò chơi đầy kích thích. Hai người lăn lộn trong phòng. Mặc kệ các việc ở ngoài. Việc của các thế lực đã không liên quan đến Lâm nữa. Tạm thời trong giờ khắc này, Lâm đã không còn là chủ tử của hàng tỷ nô lệ, Lâm không còn là Bất Bại Thần Vương. Lâm chỉ là Lâm, một phân hồn hắc ám của Lôi Trấn Phong. Có người đẹp nằm bên cạnh, múc trước tính sau. Đến đầu thì đến.

Trong thời gian ngắn ngủi Lâm không cần suy nghĩ gì đến những việc buồn phiền, cùng người đẹp hai thân hình hòa hợp thành một thể. Kim Liên Hoa cũng phóng khoáng nhiệt tình không giữ lại ý tứ gì. Bên nào cho nhiều hơn là bên đó nhận được nhiều hơn nên hai người tận lực nắm bắt từng khoảng khắc. Lâm cảm thấy người đẹp này không lợi dụng hắn. Nàng có chủ ý riêng của mình. Nàng đến với  Lâm không phải vì tài phú của hắn. Nàng muốn trinh phục nam nhân để Lâm một lòng một dạ với nàng.

Hai thân thể mệt nhoài sau khi đạt được khoái cảm nằm thở dốc. Nàng vuốt nhẹ mái tóc của Lâm.

- Ta sẽ yêu ngươi, vì ngươi chính là ngươi. Ta không thay thế được Như Như trong lòng ngươi, nhưng ta sẽ là ta lúc ngươi cần.

Lâm cầm tay nàng vuốt nhẹ lên mái tóc.

- Đa tạ. Nàng có thể coi ta là bằng hữu chứ?

- Người như chúng ta, thật sự có bằng hữu hay sao?

- Có chứ. Là kẻ thù cũng có thể làm bằng hữu. Hy vọng lợi ích của chúng ta không bị xâm phạm lẫn nhau.

Kim Liên Hoa cười ha hả rất thoải mái khoác lên tấm áo choàng. Nàng phóng ra từ giới chỉ những tà lụa quấn quanh thân hình. Chả mấy chốc những tà lụa đã được nàng quấn thành một bộ váy dài rất đẹp. Nàng quay lại nhìn Lâm mỉm cười.

- Việc tương lai không ai nói trước được. Ta đã chiếm lợi mấy ngày của ngài rồi đó Tiêu Thần Vương. Ngài có đòi ta cũng không trả thêm tiền cho ngài đâu. Lần sau gặp lại. Cáo từ.

Lâm chỉ mỉm cười cúi đầu:

- Cung nghinh bang chủ.

Kim Liên Hoa không hổ là một xà nữ, lạt mềm buộc chặt. Lâm nói như vậy, nhưng trong lòng hắn đã có nàng. Ân ái mấy ngày nàng dám chắc Lâm đã không thể quên nàng. Nàng bước ra khỏi phòng Lâm, hãnh diện vì thắng lợi. Sau này Tiêu Ngọc Lâm nhất định sẽ tìm đến cửa thăm nàng. Nàng không đòi danh phận, vui thì đến với nhau trong chốc lát, sau đó đường ai nấy đi nàng cũng không ngại. Còn duyên thì ở, hết duyên thì đi. Không hơn rỗi, không ghen tỵ. Kim Liên Hoa cũng không cần Lâm bảo vệ vì nàng cũng là cường giả đại diện cho một đại thế lực không sợ bất cứ kẻ nào.

Lâm tắm rửa thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thì Minh lão đã túc trực ngoài cửa. Lâm ừ nhẹ rồi cho gọi hết các trưởng nô và vợ chồng Phúc Thường đến hội họp. Lục tướng đã không còn ở bên cạnh Lâm. Lâm thở dài thườn thượt nghĩ đến Mạc Gia Ngũ Tử. Đã đến lúc có một ít động tĩnh rồi.

Tin tức sau mấy ngày khiến Lâm hơi cả kinh nhưng không nằm ngoài sự dự đoán. Tạ Hồn Gia toàn quân bị diệt. Nhật Nguyệt Thần Giáo mất đi lão tổ khó lòng chống cự lại được. Sau một ngày liên tục chiến đấu đội ngũ Bạch Phụng chia quân hai ngã, một đội cầm chân các cường giả khác đến tiếp viện, một đội ngũ chọc thẳng vào xào huyệt của Nhật Nguyệt Thần Giáo nằm ngay đằng sau Miếu Hồn Các. Thành công giết được rất nhiều minh tôn giả đã lánh đời của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Mộ Dung Khuynh Thành giàn đội ma thú làm chủ lực. Có thêm cường giả của Liên Minh Bách Tộc cầm chân khiến Nhật Nguyệt Thần Giáo hoàn toàn bị cô lập. Bạch Phụng bày bố trận pháp bao vây cả Nhật Nguyệt Tinh lại. Chỉ sau vài canh giờ cầm cự, trận pháp phòng thủ của Nhật Nguyệt Tinh đã bị mấy loại thiên hỏa phá nát. Sau đó Thập Đại Sát Thần đã phá hủy các nơi trấn thủ. Không giữ lại tù binh, triệt để xóa sổ Nhật Nguyệt Tinh. Những người còn sống sót đều là trẻ con và phụ nữ võ giả dưới cấp khai thiên cảnh. Những người có vũ lực bay lượn trên bầu trời đều bị đánh rụng không thương tiếc. Thập Đại Sát Thần đi đến đâu máu đều chảy thành sông đến đó. Là trận chiến quyết liệt nhất từ trước tới nay của Thần Địa.

Phía nhân loại và ma thú ra sức cầm cự, chỉ phòng thủ mua giờ cho Thập Đại Sát Thần nên không bị mất mát nhiều. Thật sự không ngờ bọn người Thập Đại Sát Thần không biết đã dùng cách nào đưa được rất nhiều người lọt qua phòng thủ của Miếu Hồn Các. Sau đó bày bố trận pháp giết chết đội người cường giả thủ hộ Nhật Nguyệt Tinh. Tưởng rằng có thể vây khốn những người này nhưng bọn họ lại cùng lúc bốc hơi khiến quỷ không biết thần không hay mà trốn thoát. Thập Đại Sát Thần muốn đến là đến, muốn đi là đi, không ai cản nổi. Vũ lực của mười người hợp kích không có quân đội nào có thể cầm chân được bọn họ khiến Thiên Tôn cũng phải đau đầu. Mấy lần cho người đến mời Tiêu Thần Vương nhưng Thần Vương đóng cửa viện cớ trị thương không tiếp kiến khiến sứ giả chỉ có thể thất vọng trở về.

Lâm nghe tin tức xong mặt không biểu cảm. Vợ chồng Phúc Thường còn đeo tang. Lâm suy đi nghĩ lại nhưng rồi vẫn không nói gì. Thân xác của Như Như Lâm đã thu lại, đưa vào Vô Tận Trận Pháp trong quan tài để tẩy lễ. Trận pháp của quan tài đã được Lâm nghiên cứu và cải biến. Tiểu Như vào đây tu luyện không thể nghi ngờ là một dịp tốt để trở thành cường giả chân chính.

Lâm dùng người của Mạc Gia, thay thế một số vị trí do lục tướng sắp xếp, đuổi những người Lâm không tin tưởng cho có lệ sau đó ra lệnh thế lực của các nơi phải tận lực không gây chuyện. Chính thức đóng cửa Băng Xương Thần Thành, phong thành tạm thời không ra ngoài làm ăn. Nô lệ túc trực tại các đại thành thị được Lâm triệu hồi về hết Băng Xương Thần Thành. Kể cả người tại Hỏa Thần Thành cũng vậy. Mặt ngoài Lâm và Hỏa Nhân Tà Thần vẫn qua lại nhưng Lâm cũng dần dần rút lui rời khỏi lão. Món lời Kiến Linh Đan Lâm vẫn giữ lại cùng Hỏa Thần hợp tác nhưng từ nay trở đi các đồ vật xuất ra từ Băng Xương Thần Thành sẽ không qua tay Hỏa Thần nữa. Trực tiếp giao cho hai người Ám Nhiên và Bạch Lại bán ra từ Băng Xương Các. Lâm tuy không đốt cầu nối cùng Hỏa Thần Thành, nhưng rút lại rất nhiều mối làm ăn. Các đại thế lực sau đó biết tin cũng lấn tới dò hỏi, hy vọng có thể tiếp nối quan hệ cùng Tiêu Thần Lâm.

Thế lực được Lâm mời đến đàm phán cũng không khiến mấy người phải ngạc nhiên. Hắc Ưng Bang, Cửu Xà Bang được Lâm đem thiếp mời đến tận cửa. Đấu Giá Hội bị cắt quãng khiến bao người đỏ mắt mong chờ. Võ giả Thiên Linh đánh xong rồi rút ngay không ở lại giằng co. Chiến sự tuy ngắn nhưng siêu tàn khốc đối với Nhật Nguyệt Thần Giáo. Một thế lực lớn như vậy chỉ trong vỏn vẹn 1 ngày hoàn toàn bị tiêu diệt. Các trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo thoát nạn sau đó cũng đầu vào Âm Hồn Các. Tạ Hồn Âm Bách tức tối đổ hết tội lỗi lên đầu của Tiêu Ngọc Lâm nhưng bị Lâm phớt lờ. Kể cả Thiên Tôn đem thiệp đến tận cửa mời Lâm cũng xin hoãn.

Cuộc nói chuyện của Tiêu Ngọc Lâm lúc nghe tin tại xuyên tinh toa được nhiều người thêu dệt. Lớp nói Lâm thần cơ diệu đoán, lớp nói Lâm cấu kết ngoại bang. Thiên Tôn nghe tin xong phải dẹp hết lời đồn. Tiêu Ngọc Lâm không thể nào biết trước được ngày hôm đó Nhật Nguyệt Thần Ma lại chèn ép hắn đến mức độ như vậy. Nếu đổ dầu vào lửa chỉ sợ Tiêu Ngọc Lâm sẽ hăng máu giết sạch người của Tạ Hồn Gia.

Sau khi Lâm sắp xếp công việc ổn thỏa xong, sau một tháng Lâm mới quần áo chỉnh tề đến bái kiến Thiên Tôn. Trong điện Kim Loan không ngờ có mặt rất đầy đủ lục tướng và Hỏa Nhân Tà Thần cùng rất nhiều quan viên khác. Tạ Hồn Âm Bách thấy Lâm thì lập tức đỏ mắt. Ánh mắt căm hờn như muốn lập tức xé xác Lâm ra. Lâm cũng không ngại nhếch miệng cười khinh bỉ nhìn thẳng:

- Tạ Hồn Gia chủ mạnh giỏi.

Một vị gia chủ chỉ còn lại cái tên khiến Tạ Hồn Âm Bách chịu không nổi phải ọe ra một vũng máu tươi bất tỉnh nhân sự. Lâm khoan thai đứng trước quần hùng không sợ sệt chắp tay cung kính cúi đầu bái kiến Thiên Tôn. Lâm lắc đầu thở dài trong lòng: “Cái bọn ngu xuẩn này, lại muốn lão tử ba hoa chích chòe nữa rồi hay sao?”

***

Hi! Chào các bạn. Chương 87: Thần Địa run sợ, sẽ ra mắt quý đọc giả vào tuần tới thứ 3, ngày 17.1.2017. Cám ơn các bạn đã đồng hành cũng Độc Cô Nhất Lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play