Trấn Phong đắm chìm trong Tụ Linh Điện. Đóng cửa không ra, tu luyện không có thời gian. Lập núi non trong thế giới đan điền là một quá trình hấp thu linh khí tạo thành những núi linh khí to lớn để tạo ra núi sông. Phong dùng linh khí ngũ hành thay nhau luân chuyển không tiêu tán trong đan điền, đôi khi tạo ngày và đêm để luân phiên giữa quang minh và hắc ám. Trên trời có mây đen đánh ra sấm sét. Những ngọn núi linh khí của Phong tạo ra có ngũ hành nồng đậm thay phiên nhau luân chuyển. Tuy Phong không thể tích lũy linh khí nhưng lại có thể cho linh khí của mình lưu chuyển trong đan điền mãi không tiêu tán. Khi một tu luyện giả bình thường tu luyện chỉ có hấp thu linh khí, để linh khí cô đọng trong đan điền chứ không lưu chuyển như Phong.
Khi Phong đang tạo băng sơn thì tiếng gõ cửa ầm ầm khiến Phong tỉnh lại. Cố bé Nhã Lan rón rén bước vào phòng của Phong. Bước vào Phong Nhã Lan sững sờ run rẩy vì căn phòng này trống. Phong ca ca đã đi đâu? Nàng định quay đầu rời khỏi thì một bóng đen bất thình lình tấn công nàng rất gắt. Kiếm phong bao phủ cả căn phòng. Nhã Lan không kịp rút thương ra đón đỡ, tiện tay rút luôn thanh kiếm bên hông đeo làm cảnh ra cố đỡ một đòn. Tinh thần lực của cường giả đã khóa cô lại. Nhã Lan không có cách lấy thương từ trong giới chỉ ra. Cũng may cô luôn đeo bên hông một thanh kiếm ngắn. Một nửa dòng máu của nàng là Độc Cô gia, đối với kiếm đạo nàng cũng có chút thiên phú. Hai kiếm chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng inh ỏi.
Cường giả bịt mặt đánh ra ba kiếm, rất nhanh kiếm đã kề cổ Nhã Lan. Nhã Lan dùng thân pháp ảo diệu may mắn tránh được ba kiếm nhưng kiếm pháp của người bịt mặt quá cường đại như con rắn vô hình nhắm cổ của Nhã Lan lao tới. “Keng” một tiếng kiếm của Nhã Lan bị đánh bay. Kiếm kề cổ nàng. Rồi rất nhanh cường giả thần bí lui lại ba bước dùng kiếm của mình móc kiếm của Nhã Lan lại sau đo hất lên đưa cho cô. Mặt nạ che nửa mặt trên để lộ ra hàm rằng trắng và đôi môi đều đặn. Tim của Nhã Lan đập thình thịch. Cường giả cầm kiếm thu tay lại.
- Nghe nói Hỏa Linh đoàn trưởng thương pháp như thần. Tại sao nàng đến thương cũng không kịp rút ra đã bị ta kè kiếm vào cổ?
- Huynh ăn gian, dùng trận pháp che giấu hơi thở đánh lén muội. Cái đó không tính.
Nhã Lan nói bằng cái giọng xị xuống như một tiểu cô nương đang nhõng nhẽo người yêu mình. Hiếm có lúc Phong có dịp cùng người đẹp đùa giỡn nên đành trêu già:
- Binh bất yếm trá. Có thế thượng phong mà không dùng là đồ ngốc. Muội nói ta có ngốc không đây? Hì hì...
Câu nói của các binh gia trong truyện chưởng binh bất yếm trá là điều tất yếu mà Tôn Tử đã dạy. Không ngờ đối với Nhã Lan lại khiến nàng có cảm ngộ mới.
- Thế nào mới có thể gọi là binh bất yếm trá? Huynh là trận pháp sư thôi, muội đâu phải.
Phong nhún người. Chả lẽ kiếp này hắn phải làm một kẻ chuyên ba hoa chích chòe kiếm ăn sao? Kiếp trước thằng nào xổ nho thì thằng đó là thằng dở hơi. Thế kỷ 21 đâu ai lải nhải mấy cái vụ này. Nếu có cũng chỉ có trong phim bộ Hồng Công. Tôn Tử binh pháp 36 kế, kế nào mà Phong không thuộc làu làu vì đọc nhiều lần “The Art of War”. Phong nhún người cười mỉm chi:
- Không có thế thì phải tạo thế. Đánh vào nơi kẻ thù không phòng bị, tấn công vào lúc địch nhân không kịp phòng thủ. Lấy mạnh đánh yếu, lấy quân được nghỉ ngơi đánh địch nhân từ đường xa đến nhân lúc họ còn mệt mỏi. Binh bất yếm trá có nghĩa là phàm khi dụng binh thì phải gian trá.
Nhã Lan tính tình vẫn còn hơi trẻ con bĩu môi phụng phịu.
- Huynh nói thì dễ lắm, làm được mới khó. Huynh lại không ở bên muội, làm sao che giấu khỏi sự rò xét tinh thần lực của cường giả cấp cao hơn mà đòi binh bất yếm trá lừa được họ.
- Đẳng cấp của muội cao hơn của huynh tại sao muội lại bị huynh đánh lén thành công?
- Tại huynh ăn gian, muội không đề phòng. Muội cũng không biết là huynh sẽ đánh lén dùng tinh thần lực cường đại của huynh khóa tinh thần lực của muội không mở được không gian giới chỉ.
Nhã Lan vừa nói vừa dậm chân như một cô bé muốn có bao nhiều đáng yêu thì có bấy nhiều đáng yêu. Đây thật sự là cường giả sinh tử cảnh đỉnh phong đã thu phục được võ thánh cảnh linh thú làm vật cưỡi hay sao? Phong thấy vậy cũng chỉ biết phì cười nhún người một cái.
- Muội không biết mới không thể đề phòng. Đôi khi phải tận lực che giấu thậm chí giả vờ. Không ngu vậy cứ phải giả ngu. Biết giả vờ không biết. Túm lấy thời cơ tốt đánh cho kẻ địch không kịp trở tay. Dẫn kẻ thù vào rọ, nắm mũi hắn đi theo hướng của mình muốn. Chiếm lấy thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
- Nhưng đứng trước mặt của cường giả thật sự hoa chiêu gì cũng là cặn bã. Không phải chúng ta nên tranh thủ thời gian đề thăng cảnh giới để trở thành cường giả thật sự hay sao? Nếu chỉ dựa vào hoa chiêu để thủ thắng vậy cần gì phải tu luyện? Muội không phục!
- Haizz cái cô bé này. Muội nghĩ cứ là thiên tài thì sẽ trở thành cường giả hay sao? Thiên tài vẫn lạc thì cũng chỉ có thể là cái xác không hồn. Thiên tài cũng cần thời gian để trưởng thành. Nếu sống trong sự bao bọc của gia tộc vậy đến khi nào mới có thể lớn lên đây? Muội là ngũ hành thánh thể. Cơ duyên không kém. Nhưng nếu gặp cường địch quá mạnh mà không có hoa chiêu thủ thân vậy thì chỉ có nước chết. Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ. Cho nên, phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích, nghiên cứu, so sánh các điều kiện tốt xấu giữa hai bên đối địch, để tìm hiểu tình thế thắng bại trong chiến tranh.
Nhã Lan thấy Phong nói rất có lý thì không làm bộ cô nương nữa, chăm chú lắng nghe. Phong cũng mỉm cười gật gù. Đem năm trụ cột của Tôn Tử binh pháp ra giảng dạy. Cứ nói Tôn Tử là người Trung Quốc nhưng thật ra ông là người Lạc An nước Tề. Tuy cũng nằm trên vùng đất của Trung Quốc hiện nay nhưng ngày xưa thật ra chưa có Trung Quốc. Còn nói nữa thì bản đồ cổ ngày xưa của Lĩnh Nam chiếm một nửa nước Trung Quốc hiện nay. Vậy nói Tôn Tử là một nửa người Việt cũng không quá gàn. Có một pho binh pháp nghịch thiên như vậy không đem ra ba hoa kiếm điểm với người đẹp thì thật sự rất tiếc. Phong cứ mặc kệ có phải Trung Quốc hay không nếu dùng nó có thể đánh bại được Cổ Ma Tộc tại sao lại không dùng. Có bảo mà không dùng tự mình trói tay mình không phải là phong cách của Phong.
Phong bắt đầu đem năm điều: đạo, thiên, địa, tướng pháp trong Tôn Tử binh pháp ra giảng dạy cho Nhã Lan. Nhã Lan cũng lắng nghe chăm chú. Đem những gì không hiểu ra hỏi cặn kẽ. Nhã Lan càng ngày càng cảm thấy Phong thần bí. Những tri thức này chưa từng xuất hiện tại Thiên Linh giới. Người của Thiên Linh giới chỉ biết minh đấu. Không có chuyện bày binh bố trận vì cảnh giới của cường giả mới là điều mà mọi người theo đuổi. Chí tôn giả quả là một cảnh giới mà biết bao người mơ ước theo đuổi nhưng chỉ có số rất ít mới có thể đạt tới được. Bằng vào tinh thần lực của chí tôn giả đã có thể cảm ứng được cá một chiến tuyến. Chỉ cần có chí tôn giả tọa trấn đối phương sẽ không thể phục kích, không thể đánh lén. Một vài cường giả còn có thể luồn vào hàng rào phòng thủ tinh thần lực của chí tôn giả, nhưng nếu phải đem cả một đoàn đội thì đó là điều không thể. Chí tôn giả phải lĩnh ngộ pháp tắc của các thuộc tính trong thiên địa. Điều tiên quyết có thể lĩnh ngộ được các loại thuộc tính đó là phải cần đến tinh thần lực khủng bố. Nay Phong rõ ràng có thể che giấu được hơi thở của mình, sự hiện diện của mình khiến Nhã Lan rung động. Đánh lén sao? Nàng có thể nhờ vào những gì Phong dạy và trợ giúp để đưa một đội xâm nhập vào hàng ngũ của kẻ địch hay sao? Nếu làm được, như vậy nàng có thể giết được biết bao nhiêu kẻ địch trừ hại cho gia tộc?
Nói chuyện với Nhã Lan hơn một canh giờ cửa lại có tiếng gõ cửa. Nhã Lan bừng tỉnh đỏ mặt. Nàng đang chăm chú đàm luận với Phong về địa lợi và nhân hòa. Nàng giờ mới sực nhớ vì sao nàng phải đến tìm Phong. Nhị ca Lôi Trấn Quốc bước vào tủm tỉm cười. Nhã Lan mặt đỏ như gấc.
- Phong ca ca, nhị ca... Nhã Lan thật xin lỗi. Muội đến đây là vì tổ gia gia có chuyện cần gặp huynh.
Phong mỉm cười hòa hoãn:
- Ta biết. Lúc muội vào thì ta đã biết.
Phong nói xong quay lưng gật đầu với nhị ca Trấn Quốc. Trước khi ra khỏi cửa Phong quay lại rút từ trong Hắc Giới một chiến thương thiên cấp trung phẩm. Thương không dài lắm. Phải nói là chỉ dài hơn một thanh kiếm. Thương linh lóe lên tia sáng màu vàng của quang và kim thuộc tính.
- Đây là cây thương ta nhặt được trong lúc lịch lãm tại Hỏa Linh Hải, ta nghĩ muội sẽ rất thích nó. Khi nào cảnh giới của ta đủ, ta sẽ khảm thêm thuộc tính cho cây thương này. Muội hãy làm quen với hồn thương trước đi.
Binh khí thiên cấp đều bị các thế lực nhất lưu tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán thế mà Phong tiện tay tặng cho Nhã Lan. Ga lăng kiểu này Nhã Lan làm sao không đổ? Đã yêu giờ lại càng yêu hơn. Thân thương nhỏ và mỏng nhưng chứa đựng sức mạnh hùng hậu. Nhã Lan cầm thương trong tay mà nàng có cảm giác như với cảnh giới này nàng có thể đánh tay đôi cùng võ thánh cảnh mà vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Mũi thương sắc bén như nó có thể xuyên thủng bất kỳ lực phòng thủ nào. Nàng nắm chặt thương vào trong tay khẽ run lên vì vui sướng. Trong thức hải của nàng một cái tên lóe lên: “Phá Thiên Kích!” Cây thương đã kể tên của nó cho nàng biết. Nàng ngồi xuống xếp bằng câu thông cùng Phá Thiên Kích cũng chưa gấp nhỏ máu nhận chủ. Nàng tin tưởng thương này đã chịu nhận nàng làm chủ.
Phong rời phòng hướng đại điện Khoái Hoạt Lâm rảo bước. Trên đường người của tam đại gia tộc đều cúi đầu chào hỏi Phong. Cái tên Lôi Trấn Phong sau trận đánh Hỏa Linh Hải đi đến đâu mà chả có người biết. Nhất là trong Khoái Hoạt Lâm này. Sau khi Lôi gia bảo đã mất tăm mất dạng trong Hỏa Linh Hải, Khoái Hoạt Lâm đã trở thành đại bản doanh của Lôi gia. Lôi gia trang chỉ là cái vỏ ngoài của Lôi gia tộc. Người bình thường còn không biết nhưng một số cường giả đỉnh tiêm sao không phát hiện ra linh khí ba động do truyền tống trận gây lên. Các thế lực lớn đã to nhỏ với nhau, Lôi gia đã lập được một căn cứ địa cường đại ngoài Hỏa Linh Hải. Cái tên Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong không thể nghi ngờ liên quan đến điều này rất lớn.
Trận đánh Hỏa Linh Hải sau khi tam đại gia tộc và Vương gia rút vào Lôi gia bảo thì chỉ phát hiện ra một phiến thiên địa trống rỗng không có bất kỳ thứ gì. Phiến thiên địa này không có không gian thạch tạo khoảng không mà là do sáu vị cường giả võ thần cảnh của Lôi gia tọa trấn. Khi Vương Thánh Lễ cùng hai người Vân, Nghĩa tính nhẩm ra thì cũng phải rùng mình. Số lượng cường giả võ thần cảnh của Lôi gia quá khủng bố. Họ chỉ thiếu chí tôn giả tọa trấn mà thôi nhưng họ lại có những 3 bán tôn cảnh. Thế lực này có thể ngang hàng với bất kỳ nhất lưu thế lực nào. Thế mới biết sự nhẫn nhục của Lôi gia quả thật là vô hạn.
Tường không ngăn nổi gió, cái tin nói đến thế lực của Lôi gia cường đại thế nào cuối cùng cũng bị rò rỉ. Một hậu bối khó lòng tạo ra hết những thứ này. Nếu Lôi gia cường đại như vậy, việc họ có thể đào tạo ra một nghịch thiên trận pháp sư lại trở thành việc bình thường. Không phải lúc trước mẹ của Lôi Trấn Phong cũng từng là một trận pháp sư rất nổi danh hay sao? Mới tầm 100 tuổi đã bước vào cảnh giới thiên cấp trận pháp sư. Lôi gia hẳn là có truyền thừa từ rất lâu đời, chỉ là bọn họ không có được người thừa kế mà thôi. Nay có được Trấn Phong vậy nhất định truyền thừa này tồn tại trong Lôi gia rất nhiều năm. Huyết mạch của Lạc tộc cho dù sau bao năm thay đổi nhưng vẫn xuất hiện một nghịch thế kỳ tài. Lôi gia chỉ là nhị lưu thế lực cho nên nhiều người đều liên tưởng đến tồn tại không gì so sánh được: Lạc tộc. Trấn Phong cường đại như lời đồn khiến rất nhiều người đều nghĩ đến đệ nhất gia tộc Lạc tộc. Một gia tộc cường đại đến nỗi không ai dám xếp trong nhất đại thế lực. Họ không đứng trong bảng của Nhất lưu thế lực, họ đứng ở trên đó. Sánh ngang cùng với chủng tộc mà không mấy người biết đến: Hồng tộc. Hồng tộc sau bao năm đã thưa thớt nhưng cường giả của họ lại rất cường đại. Nhiều người cho rằng Hồng tộc cùng Lạc tộc là một tộc. Hai tộc thông hôn nên mới gọi ghép là dòng dõi Lạc Hồng.
Bước vào trong đại sảnh Phong đảo mắt chỉ thấy ba vị lão tổ và cô cô Lôi Thanh Nguyệt Hà. Đây là hàng cường giả và cũng là cao tầng nắm quyền uy vô thượng của Lôi gia đằng sau rèm lên kế hoạch cho các vị thái thượng trưởng lão của Lôi gia. Lôi gia hiện giờ có tất cả đến 15 vị võ thần cảnh. Trong số đó đã có 3 vị bán tôn. Tuy bán tôn cũng là võ thần cảnh đỉnh phong, nhưng họ đã có manh mối về đạo của mình nên lực công kích và phòng thủ xa hơn võ thần cảnh đỉnh phong bình thường. Ngày hôm nay tất cả ba vị bán tôn cảnh của Lôi gia đều có mặt nhìn Phong mỉm cười gật gù. Ánh mắt của Phong lại trằm trằm nhìn vào đan điền của vị võ thánh cảnh Lôi Lạc Hà.
- Lạc Hà tổ bà bà, có thể hấp thu linh khí được cho Phong nhi xem không?
Lạc Hà bà bà đã bị dừng lại võ thánh cảnh rất lâu. Không có cách nào tăng tiến. Nay đứa chắt này tự nhiên hỏi vậy bà không ngại ngùng hít mạnh một hơi rồi khởi động đan điền tích tụ linh khí. Hỏa, kim song thuộc tính. Không có gì lạ vì bà xuất thân là người của Lôi gia. Phong nhìn qua thì nhíu mày đăm chiêu. Tại sao lạ vậy. Hình như trong kim có băng, trong hỏa có phong. Hỏa khắc kim nên khi vận dụng bà không thể sử dụng hết lực. Kim bị khắc chế quá nhiều nên không phát huy ra hết sức xuyên phá của kim. Hỏa vì phải khắc chế kim nên khi vận dụng xong lại yếu ớt đi nhiều. Nhưng trong hỏa khí lại có vài tia phong thuộc tính rất yếu ớt. Trong kim lại có thêm băng trợ giúp chống trả lại hỏa khí. Phong hít mạnh một hơi:
- Tổ bà bà hồi trẻ vội vã đột phá cảnh giới. Sớm ngày nhập thánh nên mãi vẫn chỉ ở cảnh giới này. Không có cách gì tăng tiến. Thuộc tính còn có thêm băng và phong nhưng bà bà lại chưa từng hấp thu đủ và lĩnh ngộ ra đầy đủ các thuộc tính của mình.
Mọi người trong đại sảnh nín thở. Bệnh của Lôi Lạc Hà mọi người cũng nghĩ đến, cũng hiểu nhưng không có cách nào trị dứt. Khi gia tộc lâm nạn Lôi Lạc Hà đã vội vã nhập thánh để trợ giúp cho gia tộc nhưng bà cũng đã phải trả bằng một cái giá là không bao giờ có thể tăng tiến thêm. Thế giới đan điền sau khi đến mức độ sinh tử cảnh thì sẽ cố định. Những thuộc tính có thể lĩnh ngộ thì nên lĩnh ngộ trước khi nhập thánh. Vì không gian chi cảnh sau khi lĩnh ngộ xong sẽ bị cố định. Không thể rời chuyển cho đến khi nào trở thành chí tôn giả. Chỉ có chí tôn giả mới có thể lĩnh ngộ thêm các thuộc tính thuộc phép tắc thiên địa. Phá thần thành tôn là quá trình biến thân thể con người thành linh thể. Bước ra khỏi sự trói buộc của vũ trụ. Lĩnh ngộ các phép tắc của thiên địa để có ngày bước vào tiên cảnh.
Nhưng nếu chỉ cái võ thánh cảnh còn không thể đột phá thì còn nói gì đến võ thần, chí tôn cảnh. Lôi Lạc Hà sau bao năm cũng đã chấp nhận số phận dừng lại cảnh giới võ thánh cảnh mãi mãi. Chỉ là chấp nhận không có nghĩa là bà cam lòng, không cố gắng để có một ngày bước ra khỏi cảnh giới này. Phong khởi động đan điền, bỏ phòng thủ che giấu của Hắc Dung. Bộ mặt thật của một chàng trai tuổi mới hơn 20 lộ ra với ánh mắt thân thiện. Phong khởi động bốn loại thuộc tính phong, băng, kim, hỏa. Phong dùng băng đối trọi với hỏa. Trong băng có hỏa, trong hỏa chứa đựng một tia hàn khí thay phiên nhau luân chuyển. Lúc băng yếu thì hỏa thịnh, rồi chuyển đổi từ từ cho đến khi nào băng mạnh thì hỏa khí yếu ớt. Hai loại thuộc tính thay phiên nhau luân chuyển không áp chế nhau. Phong tăng phúc cho kim khiến kim trở lên sắc bén hơn.
Cách dùng linh khí của Phong cũng khiến ba lão gia hỏa khác phải bái phục. Không ngờ một hậu bối tự học lại có thể làm được điều mà các bán tôn cảnh cũng khó mà thành công. Họ làm sao hiểu được trong thức hải của Phong có những hai vị chí tôn cảnh vương giả đã thành danh chỉ bảo. Làm sao Phong không cường đại cho được. Hỗn Độn Thánh Thể có thể nhìn thấy linh khí bằng mắt thường, so với sự cảm ứng của bán tôn cảnh rõ ràng hơn rất nhiều. Phong lại dùng hỏa và kim để luân chuyển. Bốn lão gia hỏa của Lôi gia cũng không ngại ngồi xuống nhờ Phong chỉ bảo. Xuất thần cảnh thật sự đối với sự phát triển của một gia tộc quá quan trọng.
Lôi Lạc Hà thật ra đã lĩnh ngộ được một tia của hai loại thuộc tính băng và phong. Thiên phú của bà không tệ. Chỉ là lúc trọng yếu đã không lĩnh ngộ cảnh giới sinh tử cảnh đến mức tận cùng mà thôi. Sau khi đột phá đến sinh tử cảnh thì thế giới đan điền đã thành hình cố định. Lôi Lạc Hà đã bị mất đến hai đại cảnh giới để có thể bù đắp lại cảnh giới của mình. Muốn thay đổi thế giới đan điền của một võ thánh cảnh đâu dễ như vậy. Phong vắt óc suy nghĩ để làm sao mới có thể bù đắp lại thiếu sót thuộc tính cho tổ bà bà. Cường giả có thiên phú như Lạc Hà tổ không thể không hiểu, không biết những lực chọn của mình năm xưa sẽ đem lại hậu quả gì? Thế mới biết những đóng góp to lớn của những đời tiền bối đối với Lôi gia. Người như vậy không thể không cứu. Nhưng muốn cứu thì làm sao mới có thể cứu.
Phong nhắm mắt đưa tiềm thức vào trong thức hải của mình. Hai vị sư phụ gật gù mỉm cười. Họ theo dõi và cũng biết Phong sẽ đến tìm họ. Đan tổ thở dài:
- Phong nhi, muốn chữa không phải không có cách nhưng con sẽ phải chịu sự dày vò rất lớn.
- Nhị vị sư phụ, Phong nhi nguyện trả bất kỳ giá nào.
Khí tổ nghe vậy cũng lắc đầu lia lịa:
- Không được, Phong nhi ngươi là Hỗn Độn Thánh Thể nếu ngươi sảy ra chuyện gì đối với Lôi gia tổn thất sẽ còn nặng nề hơn thế nữa. Lôi Lạc Hà biết được cũng sẽ không yên lòng. Cô nương đó không xứng để đánh đổi với rủi ro con có thể gặp phải.
- Sư phụ, con phải chịu dày vò gì.
- Con có thể kết nối cùng Nguyệt nhi vì Nguyệt nhi có khế ước bình đẳng với người của Lôi gia. Nguyệt nhi đã nhận con làm chủ nhưng vì con là người của Lôi gia có huyết mạch nồng đậm nên Nguyệt nhi vẫn có thể để người của Lôi gia sử dụng. Thần binh có thể thâm nhập vào thế giới đan điền của người sử dụng, con cũng có thể theo đó để len vào thế giới đan điền của Lôi Lạc Hà. Chỉ là, khi vào đó muốn chữa trị thì phải đánh vào kết giới đan điền, làm lớn rộng đan điền đã thành hình. Những thống khổ đó sẽ truyền qua thần binh bắt con hứng hết! Lôi Lạc Hà hứng chịu, chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi. Tự tay xẻo thịt mình. Con cứ tự làm đi! Chúng ta dọn vào Phượng Hoàng Thành cho đỡ đau đầu.
- Sư phụ, lợi hại vậy. Con đâu sợ đau chứ. Chỉ là thức hải bị dằn vặt thôi mà. Đến thiên hỏa con còn thu phục được chỉ là đan điền của võ thánh cảnh có thể làm khó con cơ chứ?
Đan tổ và Khí tổ quay sang nhìn nhau ôm bụng cười.
- Ha ha ha... tiểu tử vô tri, con thu phục được dị hỏa là do thức hải của con rộng, công pháp của con có lực hấp dẫn trí mạng với thiên hỏa. Luyện được tinh thần đan cũng nhờ vào tinh thần lực của con, nhưng những thứ đó vẫn chưa là gì.
Phong nghe vậy thì cũng hơi chột dạ. Đau như thế nào mới là đau. Hồi ở địa cầu Phong từng bị sỏi thận. Uống thuốc bao ngày cuối cùng cũng lòi ra hai viên bi. Người ta so sánh với đau sỏi thận và đau đẻ thì đa số đều công nhận đau sỏi thận vẫn nhỉnh hơn một chút. Đến thế giới này Phong mới biết thật sự đau là gì. Tưởng rằng mình đã là cao siêu nhưng giờ này Phong cũng không dám chắc. Nhưng hy sinh của tổ bà bà không thể không có hồi báo. Phong nắm chặt tay:
- Nhị vị sư phụ, Lạc Hà tổ mẫu, con không thể bỏ mặc bà. Nếu Phong nhi có thể bù đắp một phần nào đó cho bà, con sẽ làm. Cái gì không giết chết mình sẽ khiến mình mạnh mẽ hơn. Con đã quyết định.
Đan Khí nhị tổ quay mắt nhìn nhau gật gù. Tên đệ tử này trọng tình thân. Tốt. Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Hai người đánh ra 2 viên linh thạch hạ phẩm cảm ngộ và lý giải của họ để làm sao có thể giúp đỡ Lôi Lạc Hà rồi đặt trong lầu các của Phong trong Phượng Hoàng Thành. Trấn Phong trao đổi xong với nhị tổ thì cũng rời thức hải của mình mở mắt:
- Lạc Hà tổ mẫu. Ba ngày nữa tổ mẫu theo đoàn cường giả tam đại gia tộc đi. Tổ mẫu sẽ là người thứ 130.
Nói xong Phong mỉm cười bí ẩn nhìn ba vị bán tôn cảnh còn lại. Lôi Lạc Minh cũng lóe lên tia sáng hưng phấn:
- Tiểu tử, có phải ngươi đã tìm ra được Tụ Linh Điện và chí tôn mộ địa?
- Không sai!
Chờ đợi nửa ngày trong âm trầm 4 người 8 con mắt nhìn Phong chăm chú. Thì ra tên này đã lấy được thứ mà gia tộc đã bỏ công tìm kiếm bao lâu nay. Chẳng trách gì hắn lại dám kêu gọi những người khác vào tìm kiếm. Đã lấy được bảo giờ lại còn muốn kiếm lời. Trấn Phong này thật sự quá gian. Nhưng nếu để sau này mọi người biết, không biết họ sẽ có cảm giác gì? Bất quá trong Hỏa Linh Hải cũng không phải chỉ có một chí tôn mộ địa. Thật ra chí tôn vẫn lạc trong Hỏa Linh Hải cũng rất nhiều. Nhưng mộ địa của Trận Địa Minh Tôn mới là lớn nhất, chứa đựng tài phú nhiều nhất. Chỉ là không ai biết trong đó chứa đựng những thứ gì.
Trấn Phong mắt lóe linh quang.
- Bốn vị gia gia, bà bà. Xin thả lỏng tinh thần. Để Phong nhi đưa mọi người đến một nơi này.
Bốn người hưng phấn thả lỏng tinh thần để Phong tùy ý đưa vào một kết giới. Phượng Hoàng Thành đã được Hắc Dung và Phượng nhi bày ra một phiến thiên địa cách ly. Tụ Linh Điện nằm giữa hai bên lầu các. Chỉ cần lướt qua cũng biết lầu các này mới được lập lên. Trong lầu các có rất nhiều phòng. Một bên cho nam, một bên cho nữ. Tầng trên cùng có bốn phòng. Tầng kế tiếp có 8 phòng. Cứ thế đi xuống. Mỗi khi xuống một tầng thì số lượng phòng gấp đôi số lượng các lầu trên. Cả tháp chỉ có 5 tầng. Cộng lại có 124 phòng. Hai lầu các có tất cả là 248 phòng. Mỗi phòng đều có một thẻ bài mở cửa. Đây là những gì Phong đã nhờ Khí tổ cùng các thần binh tạo ra trong 6 tháng qua.
Bốn vị lão tổ của Lôi gia vừa hưng phấn vừa rung động đến phiến thiên địa này. Đây chắc chắn là chí tôn khí. Làm sao họ không nhìn ra phiến thiên địa này đã bị kết giới bao phủ nhưng họ cũng tôn trọng hậu bối của họ nên không hỏi nhiều. Mọi người bây giờ thế mới phục ánh mắt của Lạc Minh lão tổ. Chỉ bằng vào một trận Hỏa Linh Hải đã ra lệnh truyền vị cho Trấn Phong trở thành tộc trưởng. Bao năm qua vì Lôi gia có đến hai vị gia chủ nên không lập tộc trưởng. Nhiều người còn tưởng lầm chức vị tộc trưởng chỉ là danh phận không có thực quyền. Lôi gia dành cho Phong để khi sảy ra biến cố sẽ có người chỉ đạo nhưng sau khi các cường giả tam đại gia tộc bước vào đây sẽ chắc chắn phải suy nghĩ lại.
Trấn Phong biết bốn người họ đang rung động nên đã quên mất đi việc gọi hắn đến gặp. Tuy là vậy Phong cũng đoán biết ra lý do. Phong chờ đợi bốn người Lôi gia lão tổ hoàn hồn lại mới lên tiếng:
- Cô cô, tam vị tổ gia gia, tổ bà bà. Các vị gọi Phong nhi đến hình như muốn nói đến tin tức năm xưa phải không?
Bốn người họ đều giật mình gật đầu. Cường giả như họ tưởng rằng đã nhìn thấy nhiều loại tài phú, nhưng không ngờ hôm nay thất thố đến mức độ như vậy cũng khiến họ thấy thẹn. Nhưng họ cũng hiểu Tụ Linh Điện quá mức trọng yếu với một đại gia tộc. Lôi gia bảo chắc là cũng từng được thu vào trong đây. Chí tôn khí này thật sự nghịch thiên như vậy. Liên Minh Bách Tộc nếu chèn ép, Lôi gia sẽ chuyển hết vào chí tôn khí này sau đó khổ luyện 100 năm rồi ra ngoài phục thù. Lần đầu tiên trong đời bốn người họ cảm thấy lời tiên tri của Thần Toán chí tôn rất có lý. Tiểu bối cường đại như vậy, với thiên phú như vậy giờ lại có được cơ duyên như vậy. Làm sao bọn họ không vui mừng được? Dương như nhớ đến điều gì Lôi Lạc Minh quay sang Phong hỏi:
- Phong nhi, vậy cảm ngộ của chí tôn?
Hỏi xong lão hơi đỏ mặt. Cảm ngộ của chí tôn đến lão còn phải đỏ mắt, nhưng dù sao đồ vật là của hậu bối, trưởng bối như lão chưa từng cho quà giờ lại còn đòi hỏi khiến lão mắc cỡ thẹn thùng. Trấn Phong chỉ mỉm cười, đối với cường giả đây là món tài phú quá trọng yếu. Đối với gia tộc sẽ có một sự trợ giúp rất lớn. Họ là những cường giả đỉnh tiêm của Lôi gia, đã thủ hộ cho Lôi gia bao năm, Phong tin tưởng họ không phải là những người ham danh ham lợi. Những gì bốn người họ đã làm cho Lôi gia quả thật rất to lớn. Họ xứng đáng được tiếp nhận truyền thừa của chí tôn giả.
- Các vị xin hãy yên tâm. Con đã thu lại toàn bộ những gì có thể thu lại. Chỉ là thức hải của mọi người còn quá nhỏ. Không đủ để tiếp nhập truyền thừa. Trong Tụ Linh Điện con đã để lại một Tinh Thần Thí Luyện Tháp. Đối với sự trợ giúp của Tinh Thần Thí Luyện quyết có công dụng rất lớn. Chỉ khi nào các vị có thể bước đến cảnh giới chắc chắn thu phục được truyền thừa Phong nhi sẽ mở kho ra lấy bảo.
Lôi Thanh Nguyệt Hà thoáng nhìn Phong rồi nhoẻn miệng như thiếu nữ 18 rất tươi:
- Tiểu tử, người hình như đã nhận truyền thừa rồi phải không?
Phong gật đầu cái bịch.
- Dạ phải, là truyền thừa của ba vị chí tôn giả: Trận Địa Minh Tôn và Đan Khí song tôn hay còn được biết đến là thiên địa song vương. Phong nhi lại thu thập được thiên hỏa. Chỉ cần có đủ tài liệu và chờ khi nào cảnh giới của Phong nhi đủ cường đại, con sẽ luyện chế ra rất nhiều nhập tôn đan. Cô cô, cô cô cứ yên 10 cái tâm đi. Chỉ cần chúng ta có thể trì hoãn sự tấn công của Cổ Ma tộc để cho Lôi gia nhanh chóng phát triển. Con nghĩ không lâu nữa chúng ta có thể đạp đổ cả Liên Minh Bách tộc tách ra xưng vương tại Đấu Linh. Không cần đếm xỉa tới cái tụi ác bá kia nữa. Hì hì...
Lôi Lạc Minh nhìn lại ba người khác thì gật gù:
- Tiểu tử ngươi có cách nghĩ như vậy, ta giao chức tộc trưởng cho ngươi coi như lão gia hỏa như ta cũng có lần sáng suốt. Nhưng con làm sao sẽ đòi tách ra khỏi Liên Minh Bách Tộc để không bị phụ thuộc vào chúng?
- Tổ gia gia, xin để việc này cho con đi. Con sẽ có cách.
- Được, tổ gia gia tin tưởng ngươi. Phòng các nhiều như vậy tại sao con chỉ cho 130 người vào để tu luyện?
- Tại vì con chỉ có hai viên linh thạch trì.
Nói xong Phong giải thích sơ qua về cách khởi động Tụ Linh Điện. Ba vị bán tôn giả gật đầu rồi như dò hỏi ý của Phong sau đó được Phong mở Tụ Linh Điện đưa ba vị bán tôn vào trong tu luyện. Bọn họ biết, chỉ cần sớm ngày trở thành chí tôn Lôi gia sẽ bớt bị Liên Minh chèn ép. Phong cũng đưa cho bọn họ mỗi người cả trăm viên tinh thần đan. Bán tôn giả đã lĩnh ngộ ra một phần về đạo của mình. Chỉ cần họ có thể bước thêm một bước nữa là đã có thể trở thành chí tôn giả chân chính.
Tuy Phong vẫn chưa hiểu thế nào là đạo nhưng theo nhị vị sư phụ để lĩnh ngộ ra đạo phải cần có thức hải rất cường đại. Chi tiết ra sao sau này chắc chắn Phong sẽ tìm hiểu ra. Điều mà Phong lo nghĩ hiện giờ là Lạc Hà tổ bà bà. Hai người rời Phượng Hoàng Thành. Phong rất mong chờ ngày các cường giả của tam đại gia tộc điểm danh xong để Phong có thể đem cả đội ngũ vào Tụ Linh Điện. Phong suy nghĩ liên miên rồi bước chân về phòng. Căn phòng vắng tanh không một bóng người. Đóng cửa xong Phong mỉm cười. Tiểu cô nương muốn trêu ta?
Phong rút kiếm gạt mũi thương nhanh như thiểm điện đâm thẳng vào mặt. Kiếm gạt thương sang một bên rồi Phong tiến thêm một bước. Hóa quyền thành chỉ điểm thẳng vào ngực đối phương nhưng người bịt mặt cũng rất nhanh hóa chỉ thành kiếm đánh ra một chiêu. Hai chỉ chạm nhau phát ra âm thanh lách tách làm rung động cả căn phòng. Phong múa ba kiếm chặn lại các đường thương đanh tới tấp lao tới. Thương pháp thật tinh diệu, trong thương pháp còn chứa thêm một chút kiếm khí kiến thương pháp linh hoạt và sắc bén hơn.
- Ngũ hành thánh thể của muội đấu Hỗn Độn Thánh Thể của ta, nhưng cái muội thiếu vẫn là tinh thần lực.
- Tinh thần lực của huynh không thể làm gì muội vì hôm nay muội đã ngậm tinh thần thảo.
- Vậy sao.
Long Biên kiếm pháp tung hoành bao phủ Nhã Lan lại. Ngũ hành thánh thể cũng không vừa, thương ảnh không kém chặn lại từng kiếm của Phong. Phong lóe lên tinh quang của sự hưng phấn. Phong chưa từng đánh một trận nào ra hồn cùng cường giả đỉnh tiêm. Sinh tử cảnh bình thường không phải đối thủ của Phong. Đa số không chịu được một kích đã bị miểu sát. Nhưng ngũ hành thánh thể có linh khí xung túc liên miên bất tận. Nhã Lan đủ sức đánh với Phong một trận ngang tay ngang sức.
Nhã Lan tuy không được Trục Nguyệt thương nhận làm chủ nhưng nàng cũng được luyện qua thương pháp của dòng chính Lôi gia gồm đủ các chiêu thức cường đại nhất của Truy Tinh Trục Nguyệt. Thương ảnh của nàng thấp thoáng nhanh như tia sét đâm tả, xỉa hữu không hề nương tay. Phong dùng kiếm quang dễ dàng thủ thế. Tay bắt kiếm quyết thỉnh thoảng lại phóng ra một chỉ. Lĩnh Nam chỉ pháp của Phong rất khó đón đỡ. Lúc Phong phóng ra một tia, lúc thì lại 2 tia, có lúc dùng trọn 5 ngón tay phóng ra 5 tia. Phong không dùng kiếm ý vì kiếm ý quá bá đạo. Còn Nhã Lan thì bắt buộc cũng phải dùng đến chiêu pháp cường đại nhất để trấn áp Phong. Nếu không buông tay để đánh hai người rất khó phân thắng bại.
Sau khi đối được 100 chiêu Phong bỗng đánh ra cùng một lúc 5 hư chiêu. Từng kiếm đều theo đường vòng cung đâm vào nách, đùi, bụng, ngực, cổ của Nhã Lan. Nàng giơ thương đón đỡ như kiếm chưa chạm thương đã vòng sang điểm khác. Khi Nhã Lan hiểu được ý đồ của Phong thì đã bị Phong áp sát. Tay của Phong theo đường Tĩnh Vân Quyền đấm thẳng vào ngực của Lan. Cô nàng cuống cuồng lùi lại nhưng bàn tay của Phong theo sát bầu ngực của Nhã Lan như hình với bóng. Khi tình thế sắp nguy cấp, tay Phong sắp chạm thì Phong lại biến quyền thành trảo kéo mạnh Nhã Lan vào lòng.
Một kiếm một thương chặn nhau lại một bên nhưng ánh mắt của Phong như biết nói nhìn Nhã Lan êm dịu. Đôi môi này nếu mình hôn một cái thì sẽ sao đây? Mùi thiếu nữ làm Phong ngây ngất. Phong bỗng nghĩ đến Khí Tôn sư phụ thì không ngại ngùng đưa môi lại gần Nhã Lan. Hai môi chạm nhau khiến Phong nhớ đến cảm giác quen thuộc của Trang Hà. Hai người khác nhau nhưng lại đem lại cho Phong một cảm giác giống nhau: “Yêu”. Nhã Lan cũng không kìm lòng được, người đàn ông của nàng giờ đã tỏ tình kiểu bá đạo nhất. Nếu là một cường giả khác chắc chắn nàng đã sẻo cái lưỡi như con rắn kia đang làm nàng ngây ngất nhưng người này lại là Phong ca ca mà nàng yêu mến. Nhưng niêm vui của nàng không được lâu thì Tinh Thần Thảo trong miệng đã bị Phong hút mất. Phong cười hề hề lui lại nháy mắt:
- Binh bất yếm trá. Nàng đã thua.
Cô nàng phụng phịu dẫm chân xuống đất như một tiểu cô nương hậm hực không nói gì. Phong cũng biết hắn đã bước qua ranh giới của tình huynh đệ. Đối với một người đàn ông có trách nhiệm như Phong, hắn đã biết mình đã không còn đường quay lại. Ranh giới sau khi bước qua sẽ không thể vãn hồi. Thật ra ngoài chấp niệm đối với Trang Hà và cu Đạt thì đâu có gì khiến Phong phải suy nghĩ. Nhưng dù sao hắn cũng đã là người chuyển kiếp, việc của kiếp trước không thể để hắn đắn đo mãi được. Hôn thì hôn, ta không những đã hôn nàng một lần, ta sẽ còn làm mạnh hơn thế nữa.
Phong bước nhẹ lại gần Lan, nắm tay nàng rồi ôm nàng vào lòng. Mùi thơm da thịt khiến hắn kích thích. Đàn ông ngồi vi tính với bao “kiến thức” giờ lại bị khóa trong cơ thể của một thanh niên khỏe mạnh tuổi 20. Hỏi tinh thần lực nào có thể ngăn nổi hắn đây. Huống hồ chi cường giả của thế giới này quả quyết dám yêu dám hận. Phong thân là cường giả sao lại không có sắc đảm để tỏ tình với một người đẹp. Đừng nói Trang Hà không có ở đây, cho dù là có 10 Trang Hà thì Phong cũng sẽ một lúc cưới hết. Đàn ông thế giới này năm thê bảy thiếp là thường. Cái tâm của cường giả là không thể sợ. Đã vậy tại sao không mạnh dạn mà nắm tay người đẹp. Cần gì ấp ủ ngày nhớ đêm mong!
Phong nâng nhẹ đôi môi đỏ mọng của Nhã Lan lên. Nhìn vào mắt nàng:
- Lúc này không phải lúc lo chuyện tình nam nữ, nàng phải cố gắng cường đại lên để theo kịp ta. Khi nào giải quyết xong chuyện với Cổ Ma tộc và Liên Minh Bách Tộc ta sẽ đấu lại với nàng một trận kinh thiên động địa, không ăn gian.
Nhã Lan nghe đến bốn chữ kinh thiên động địa thì hơi run lên. Anh chàng thể tu cường tráng của nàng. Tâm hồn thiếu nữ lần đầu tiên bị rung động đến “vướng bẩn”. Nàng nghĩ ngợi vu vơ nhưng giờ này đã quên hết bực tức. Binh bất yếm trá. Nàng thua tâm phục khẩu phục. Hai người ôm nhau trong căn phòng vắng rồi dựa vào nhau ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Không cần nói gì vì Phong đã nói quá đủ. Nàng đã chính thức trở thành nữ nhân của Phong mặc dù giữa hai người vẫn chưa phát ra chuyện gì “nghiêm trọng”.
Phong ôm người đẹp ngủ mà lòng cứ nâng nâng. Sáng ra khi thức dậy thì Nhã Lan đã không còn đâu. Phong hoàn toàn mất đi ý thức đề phòng. Bình thường Phong đều chui vào trong Phượng Hoàng Thành của Hắc giới ngủ. Có trận pháp bảo vệ. Tối qua vì “mê gái” chịu không nổi cám dỗ nên chót “dại” không bày kết giới. Cũng may là không có gì sảy ra. Phong cũng không hối tiếc vì những gì đã làm. Điều phát sinh hôm qua hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Phong. Phong tưởng mình rất cường đại, rất cứng cỏi nhưng đứng trước một cô gái tài sắc vẹn toàn Phong đã hoàn toàn buông lỏng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân là vậy. Khôn ba năm dại một giờ là đã có người yêu. Nhưng có được người yêu như Nhã Lan, chắc chắn hắn không dại.
Cứ nói đứng đằng sau một người đàn ông thành đạt là một người phụ nữ vĩ đại. Cái đó hình như không đúng lắm trong kiếp trước của Phong. Những doanh nhân nổi tiếng hay những siêu sao và những người tài giỏi tại kiếp trước: Đứng đằng sau một người đàn ông thành đạt là một cô chân dài, não rỗng ngực bự. Phong cảm thấy mình may mắn. May vì ôm được cô chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ nhưng nàng lại có một trí óc thông minh và ánh mắt sắc bén của trí tuệ. Tuy kiếp trước Phong cũng là người có địa vị trong xã hội, nhưng cái cảm giác được người người ngưỡng mộ như một siêu sao điện ảnh cũng ít nhiều gì khiến Phong cảm thấy có chút hư vinh. Nhất là đứng đằng sau Phong luôn luôn có một nữ cường vĩ đại như Lôi Nhã Lan.
Thời gian còn lại tới lúc điểm danh còn 2 ngày. Phong cùng lão tổ bà bà Lôi Lạc Hà bàn giao lại việc của gia tộc cho nhị vị gia chủ và tam thái thượng trưởng lão của Lôi gia. Các thái thượng trưởng lão hàng chữ Thanh và chữ Chiến đã rút vào Tụ Linh Điện hầu như không còn. Chỉ để lại một vài võ thần cảnh ở lại tọa trấn. Một số cường giả trẻ tuổi muốn có được cơ hội tu luyện trong bảo địa bí mật so tài cao thấp với nhau. Cả Khoái Hoạt Lâm không chỗ nào không có người đối chiến và quan chiến.
Chỉ có một số ít cường giả trẻ tuổi như Độc Cô Cửu Kiếm, Độc Cô Cửu Nhai, Nạp Lan Hành Cơ, Lôi Trấn Quốc và Lôi Nhã Lan ra là không ai dám thách đấu nhưng còn những người khác thì không ai sợ ai, không ai phục ai. Đánh hết đấu hết. Người nào thắng nhiều trận nhất thì mới có thể chứng tỏ cảnh giới của mình. Chứng tỏ được địa vị của mình. Trong vòng ba ngày gà bay chó sủa, Khoái Hoạt Lâm không nơi nào không có tiếng người tranh chấp, binh khí va chạm. Tuy không có ai chết nhưng bị thương nặng thì khó tránh.
Tụ Linh Điện sau ba ngày cuối cùng cũng được lấp đầy. Phong cũng yên tâm với bố trí. 128 người cuối cùng cũng vào hết trong Tụ Linh Điện. Tại gian phòng giữa hai cường giả ngồi xếp bằng đối diện nhau. Linh thạch trong hai tượng đá linh thạch trì chảy xuống trận pháp. Các cường giả đua nhau hấp thu tu luyện. Linh khí trong linh thạch đã rất tinh thuần, sau khi được trận pháp tinh luyện lại các cường giả chỉ cần hấp thu. Tiếng mừng rỡ liên tiếp vang lên. Các cường giả của tam đại gia tộc bị kẹt tại cảnh giới của mình đã rất lâu. Cảm ngộ có thừa chỉ thiếu nhất là linh khí mà thôi. Giờ điều kiện đầy đủ bọn họ đã có thể như cá vượt long môn. Đột phá cảnh giới. Ngoài Khoái Hoạt Lâm cũng được mở ra một số ngọn núi dành cho những người đột phá sinh tử cảnh nhận lôi kiếp tẩy lễ.
Trong khi mọi người của tam đại gia tộc đua nhau thăng cấp thì tại gian phòng giữa Phong ôm bụng đập đầu chết đi sống lại. Chữa trị đan điền cho Lạc Hà bà bà không khó vì bà đã thật sự mở được cảm giác đối với hai loại linh khí kia. Chỉ là trước sinh tử cảnh bà đã tu luyện quá gấp nên linh khí chưa thông đã vội thăng cấp. Điều Phong cần làm đó là kết nối cùng thế giới đan điền của bà qua Nguyệt thương để có thể phá rồi lại lập một thế giới đan điền mới. Phá đan điền đó là Phong phải gỡ bỏ những khúc mắc trong tu luyện Lạc Hà tổ mẫu đã không đả thông được mà vẫn cứ tiếp tục thăng cấp để những khúc mắc đó trở lên cứng nhắc, không thể thay đổi. Đây là một quá trình như mổ sẻ. Bệnh nhân được gây mê nhưng bác sĩ mổ sẻ lại phải hứng hết đau khổ trong quá trình.
Thế giới đan điền của một người như một phiến thiên địa hư vô mờ mịt nhưng người vào được trong đó thì đối với linh hồn thể thì đó lại là một thế giới thật. Một linh thể nhỏ bé đứng bên cạnh Phong. Đó là linh thể của Lôi Lạc Hà tổ mẫu.
- Phong nhi, con mới mở nút thắt linh khí đầu tiên cho ta thì đã như là chết đi sống lại. Hay bỏ đi. Bà bà sống vậy đã lâu, ta cũng đã chấp nhận số phận. Lôi gia ta bao năm ngậm đắng nuốt cay cuối cùng cũng xuất ra được hai tên hậu bối đủ để kinh thế hãi tục. Bà bà cũng an ủi rất nhiều rồi.
Phong quay sang linh thể nhỏ bé mỉm cười.
- Bà bà không cần suy nghĩ nhiều quá. Đây cũng là một sự trải nghiệm tốt đối với con. Trị bệnh cho bà bà con còn có thể luyện tập làm lớn rộng thức hải của mình. Đây là cách tu luyện của con. Bà bà cứ yên tâm. Cái gì không giết được mình sẽ làm mình trở lên cường đại hơn. Linh khí của bà bà bị chặn lại và tạo thành những luồng linh khí không thông. Lâu ngày bị tắc nghẽn nên tạo thành những núi nhỏ màu đen trong đan điền của bà bà. Chỉ cần con phá nó đi thì sự tắc nghẽn sẽ không còn. Đối với con đường tu luyện của bà bà sau này sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
- Biết là vậy nhưng ta tắc nghẽn đã hai ngàn năm nay. Con xem, những núi cao thế kia làm sao con có thể gỡ bỏ xuống chứ? Vừa rồi con mới phá đi một hòn đá bằng nửa người mà thôi thì đã bị mổ sẻ rồi. Con bảo ta làm sao có thể tiếp nhận khi thấy con phải chịu sự cực khổ này thay ta chứ? Ta bị mắc nghẽn bao lâu nay ở cảnh giới võ thánh cảnh. Ta chủ tu là tinh thần lực. Tinh thần thí luyện quyết của ta đã bước vào tầng thứ 6. Với tinh thần lực của ta cũng không đủ để phá hòn đá như vừa rồi con đã phá. Hôm nay con đã đưa ra rất nhiều tinh thần đan và có thêm Tinh Thần Thí Luyện Tháp, ta tự tin có thể từ từ tu luyện và phá bỏ hết các bế tắc. Phong nhi, hay là thôi đi.
- Tổ bà bà. Không thể được. Đợi đến lúc đó thì còn không biết bao lâu thời gian. Bà bà chưa đến một khắc con đã phá được một hòn đá nhỏ. Chỉ là linh khí cuồng nộ mà tạo thành. Con sẽ nhờ nó làm lớn và tinh luyện lại linh khi trong đan điền của con. Tổ bà bà yên tâm. Linh khí nơi này không làm khó được con đâu. Hỗn độn thánh thể không phải chỉ để kêu cho oai.
Phong nhắm mắt bắt đầu cảm ứng tiếp linh khí đã cuồng nộ trong thế giới đan điền của Lôi Lạc Hà. Đây là những dòng chảy của linh khí không được tinh luyện, lâu ngày đóng cục thành những ung nhọt, như các tế bào linh khí đã bị ung thư giờ cần chữa trị. Mỗi lần Phong cắt bỏ là Phong phải bao bọc khối ung nhọt này và thu nó vào đan điền của chính mình sau đó hóa giải bằng cách đánh tan chúng. Linh khí lâu năm đã két lại đến khi được thả ra con cuồng bạo hơn linh khí của Hỏa Linh Hải rất nhiều. Linh khí tán loạn điên cuồng đánh vào kết giới đan điền của Phong khiến Phong quằn quại. Sỏi thận mà Phong đã từng trải tại kiếp trước không thể dùng để so sánh. Phong nghĩ đến những hình phạt cổ xưa như tùng sẻo, ngũ mã phân thây, kẹp tay, rút răng, lột gân. Liệu những hình phạt đó có đau đớn như những gì Phong đang trải hay không?
Một khắc qua đi, Phong nằm bẹp trên nền đá lạnh lẽo của căn phòng giữa. Lại một hòn núi nhỏ linh khí bị bế tắc của Lạc Hà đã được Phong giải tỏa. Hít sâu một luồng khí lạnh cho đầu óc thanh tỉnh.
- Tiếp!
Ba vị bán tôn cảnh thỉnh thoảng thay phiên nhau ra ngoài xem xét cũng chỉ có thể lắc đầu. Mặc dù có kết giới bao phủ cách âm nhưng hình bóng của một hậu bối quằn quại run rẩy không khỏi làm bọn họ chảy nước mắt. Bao năm nay bọn họ đã vì gia tộc cống hiến không ít, nhưng tên tiểu bối này lại có thể hy sinh bản thân mình vì gia tộc như Phong cũng phải khiến những lão gia hỏa mấy ngàn tuổi này cảm động. Người của Lôi gia cũng đã có không ít người đã nằm xuống vì gia tộc nhưng để có thể đoàn kết mọi người và làm cho gia tộc cường thịnh như hiện giờ thì từ trước đến giờ chưa từng có.
Không chỉ có riêng ba vị bán tôn cảnh. Những người khác trong lúc giải lao cũng đi ngang qua căn phòng giữa này. Điều mọi người nhìn thấy khiến họ siết chặt tay ngậm ngùi với ý trí kiên định. Phong minh chủ, ta sẽ không để sự hy sinh của ngươi bị lãng phí. Trong số những cường giả đó có một đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nhìn thấy người đàn ông của mình khụy gối đau khổ nàng không thể không thương tâm. Thầm nói với chính mình: “Phong ca ca, ta sẽ không để chàng gánh vác hết tất cả, ta là ngũ hành thánh thể!”