Lời của tác giả: Hi Các bạn. Tuần trước mình đang làm việc tại bắc Âu. Đi xem lễ hạ chí của bắc Âu nên không ra cháp mới được. Tài hạ cáo lỗi. Mấy tuần nay mình cũng bận. Khi nào về đến hotel sẽ viết thêm. Chúc các bạn một tuần làm việc vui vẻ.
Trấn Phong được Đại Mao một đường đưa thẳng hướng trung tâm của Hỏa Linh Hải bay đến. So với đoàn người của tam đại gia tộc đã từng lịch lãm lúc trước còn nhanh hơn rất nhiều. Khi Đại Mao mệt Phong lại cho Mao vào trong Phượng Hoàng Thành nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong những lúc đó Phong lại mang Hắc Giới đi lịch lãm. Có 2 đại thần binh bảo kê Phong một mình tiến thẳng. Gặp đâu đánh đó. Đụng đâu phá đó. Cướp được rất nhiều các loại linh thảo do linh thú thủ hộ. Phong nhờ linh thú để luyện tay. Càng ngày Phong càng ăn ý với Hồ Điệp kiếm. Phong cảm thấy sử dụng Hồ Điệp bằng tay trái rất thuận. Hồ Điệp dạy cho Phong rất nhiều chiêu thức. Phong từ từ lĩnh ngộ rồi dung hợp thành một pho kiếm pháp mới. Rút hết tất cả các chiêu cường đại và tinh túy nhất thành một bộ. Đặt tên cho bộ kiếm pháp này là Nghịch Thiên Trảm. Chỉ có ba đại sát chiêu. Chiêu nào chiêu đó đều rất cường đại. Thời gian lặng lẽ cứ thế trôi qua hơn một tháng Phong mới lĩnh ngộ và dung hợp xong Nghịch Thiên Trảm.
Nghịch Thiên Trảm chỉ có ba chiêu: Địa Liệt Trảm, Hải Hà Trảm, Phá Thiên Trảm. Phong cảm thấy trảm pháp này mới có ba chiêu, còn hơi ít nhưng hiện giờ Phong cũng chỉ lãnh ngộ được 3 thức như vậy. Địa Liệt Trảm, chiêu thức như tên gọi có thể xé rách mặt đất. Hải Hà Trảm, một kiếm xuất có thể chém đứt đôi một con sông. Nước sông ré ra hai bên cho đến khi nào kiếm khí hòa hoãn lại mới thôi. Phá Thiên Trảm, một kiếm xuất có thể xé rách vòm trời, xé rách cả phong bạo tầng, chém đến lôi bạo tầng mới thôi. Kết giới của đại lục được bao phủ bởi phong bạo tầng, lôi bạo tầng, không linh tầng. Phải đến cảnh giới sinh tử cảnh mới có thể đi đến không linh tầng và đi ra ngoại vực. Những người dưới cảnh giới sinh tử cảnh đều phải ngồi xuyên tinh toa. Khi Phong đang than vãn vì phải mất cả tháng trời mới học được ba thức kiếm pháp thì Hồ Điệp phải rùng mình với tốc độ của Phong. Những người khác nàng phải dùng biết bao lâu thời gian để dạy nhưng Trấn Phong chỉ mất vỏn vẹn có một tháng đã nắm được chút da lông. Giờ chỉ cần thêm kinh nghiệm chiến đấu là Phong có thể đúc kết ra tinh hoa của ba thức kiếm pháp này.
Sau một tháng Trấn Phong không sai biệt lắm đã cách trung tâm của Hỏa Linh Hải vỏn vẹn 5000 dặm. Hồ Điệp gật đầu hài lòng rồi cho Đại Mao vào trong Hắc Giới nghỉ ngơi. Từ đây trở đi Phong phải chạy bộ 5000 dặm đến trung tâm của Hỏa Linh Hải. Sẽ không được vào Hắc Giới nghỉ ngơi nữa. Muốn nghỉ thì phải nghỉ ở ngoài. Phong cũng vui vẻ tiếp nhận thử thách này. Cảnh giới muốn tăng tiến thì phải trải qua sinh tử tẩy lễ. Hỏa Linh Hải rất rộng lớn. Nhưng 5000 dặm đường còn lại linh thú có cảnh giới thấp nhất là khai thiên cảnh. Cao nhất thậm chí còn có cả võ thánh cảnh tọa trấn. Nhiệm vụ của Phong không phải là đối đầu với chúng mà phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến được trung tâm đại lục. Cũng không được nhờ vào Lôi gia. Hồ Điệp đã có thể cảm nhận được địch ý của Hỏa Long Thôn Thiên Kiếm. Thân là thần binh Hồ Điệp biết Thôn Thiên Kiếm sẽ không dễ dàng nhận chủ. Trấn Phong phải dùng thực lực của mình để chứng tỏ hắn xứng đáng với Thôn Thiên Kiếm.
Đứng trên ngọn đồi cao nhìn xuống nham thạch đang chảy dần về phía trung tâm Hỏa Linh Hải rộng lớn. 5000 dặm, nửa bước khó đi. Muốn ta chứng tỏ thực lực của ta cho ngươi phục hay sao? Hỏa Long Thôn Thiên Kiếm, ta sẽ thu phục nàng. Hít sâu một hơi Phong vứt ra bảy viên linh thạch cực phẩm bày Hoán Phong trận cưỡi gió rất nhanh theo dòng chảy của nham thạch bay đi. Thỉnh thoảng Phong bị vài con linh thú truy sát nhưng chỉ vài kiếm và Phá Thiên Chỉ đã ngọn nhẹ đánh bại chúng. Phong không dây dưa thời gian liệp sát chúng. Chúng có đồng bạn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho kẻ thù của mình. Phong chỉ cần bày ra thực lực là đủ. Phong cũng nhờ vào linh thú luyện tay.
Chưa bay được bao xa Phong đã bị ba con Hắc Phong Ưng theo dõi. Chúng vì sinh trưởng tại Hỏa Linh Hải nên đã biến dị rất nhiều. Đầu đỏ chót rất khác với các loại hắc phong ưng ở nơi khác. Bọn chúng đã bước vào sinh tử cảnh tức đã bước vào bát giai linh thú. Đã sinh ra linh trí và nhiều loài đã có thể nói được tiếng người. Tuy bọn chúng không hóa hình nhưng Phong biết chúng rất nguy hiểm. Phong tuy biết tụi nó bám theo nhưng vì tài cao gan cũng lớn dần. Mặc kệ để chúng theo dõi. Phong đến một mảnh đất khá yên tĩnh, có đồi cao. Nham thạch không chạm đến nơi này. Phong thấy có điều kỳ quái thì hạ xuống.
- Phong ca ca, ở đây có điều lạ.
- Phải, ta cũng phát hiện mảnh đất này sao lại không có nham thạch. Linh thú cũng không thấy. Mấy con đượi kia cũng ở đằng xa quan sát. Điệp nhi muội có phát hiện gì không?
- Mồ của chí tôn cảnh!
- Chí tôn mộ địa?
- Phải, Phong ca ca ở đây rất nguy hiểm nhưng nếu tìm thấy các di vật của chí tôn, đó sẽ là những món tài phú nghịch thiên. Phong ca ca có dám không?
Hồ Điệp nhỏ xíu đứng trên vai Phong nheo mắt cười. Phong cũng chỉ mỉm cười. Chí tôn cảnh đâu phải kẻ vừa. Đụng vào muốn chết hay sao? Nhưng hiện giờ Phong đâu như xưa. Có 4 thần binh bảo vệ lại còn 2 vị sư phụ làm cố vấn thì còn cái gì để sợ? Tìm tài phú trong nguy hiểm. Trò chơi này rất kích thích. Tài phú ai mà chả đỏ mắt nhưng cốt yếu là phải có mạng để sài. Mạng sống chỉ có một. Mọi việc không nên cưỡng cầu quá. Ăn được thì ăn, không ăn được thì bỏ nhưng chưa thử đã bỏ rồi cũng không phải phong cách của Phong.
- Ta có các em còn phải sợ một chí tôn đã vẫn lạc nữa sao?
Nghe vậy thì Hồ Điệp cười khúc khích. Nói chuyện với các thần binh Phong cảm thấy rất an ủi. Ngôn ngữ và từ ngữ các thần binh dùng rất thuần “việt”. Họ sống từ thưở Hồng Hoang khi còn chưa bị Cổ Ma Tộc ảnh hưởng. Mặc dù Thiên Linh giới có dân số đông hơn địa cầu rất nhiều nhưng họ chỉ có một vài ngôn ngữ. Đây cũng là do tinh thần lực. Tử thưở Hồng Hoang các chí tôn đã họp lại với nhau để bàn về việc sử dụng ngôn ngữ. Vì tinh thần lực có thể biểu đạt ý nghĩ rất tốt nên mọi người đã dùng đó làm điểm chung, sau đó chọn ra một ngôn ngữ có thể biểu hiện được nhiều âm điệu nhất. Ngôn ngữ của Thiên Linh giới chính là loại ngôn ngữ như vậy. Thật bất ngờ vì nó lại rất giống tiếng Việt mà Phong biết. Giữa thiên giới và hạ giới thật sự có liên kết gì đó sao? Hay tổ tiên của người Việt trước thời Lạc Long Quân chính là cường giả của Thiên Linh Giới? Ngữ điệu của người ở đây có tất cả sáu âm như tiếng Việt gồm có: Âm thuần không dấu, âm sắc, âm huyền, âm ngã, âm hỏi, âm nặng. Cách phát âm cũng lơ lớ. Phải chăng cả sáu giới lúc trước đều xuất phát từ một điểm. Do cơ duyên sảo hợp nào đó nên đã bị chia rẽ ra.
Hạ giới tức Địa Cầu có thể nói đại diện cho rất nhiều giới. Cuộc sống là gì mình tự làm lên. Mình tạo cuộc sống cho chính mình và những người sung quanh. Cuộc sống có thể như thiên đường, cũng có thể như địa ngục trần gian. Chúng ta có thể ảnh hưởng đến rất nhiều điều. Có thể lựa chọn rất nhiều điều nhưng sinh ra vào gia đình như thế nào, môi trường ra sao là điều duy nhất không thể tự mình ảnh hưởng đến. Phải chăng đây cũng đại diện cho sự tái tạo sau khi chết bị mất đi thần thức. Sau khi chết, con người sẽ mất đi thần thức, không thể khống chế mình sẽ chuyển kiếp vào giới nào? Thiên, Atula (thần), nhân, ngạ quỷ, súc sinh hay địa ngục giới. Bắt đầu chuyển sang một kiếp mới cũng là ứng kiếp vì những gì tại các kiếp trước con người đã theo luật nhân quả tạo thành? Vậy nhiệm vụ của mình ở kiếp này là gì? Nếu nói rằng nhiệm vụ của Phong ở kiếp trước cuối cùng là phải hy sinh để cho vợ con mình được sống. Vậy còn kiếp này? Khi Phong ngó sang thấy Hồ Điệp tươi cười thân thiện mặt đón gió để tóc bay phất phới. Họ là nhiệm vụ của ta sao? Biết bao năm không ai có thể giúp họ trưởng thành. Chỉ có ta. Đây là nhiệm vụ của ta ở kiếp này sao? Nếu không nghĩ ra thì cứ mặc kệ nó. Trong lòng đất này đang chứa đựng một kho tàng khổng lồ. Sao mình không vào xem thật hư ra sao. Tìm tài phú trong nguy hiểm. Có gan thì mới làm giàu.
Nếu có người bình thường nghe được nỗi lòng của Phong hiện giờ thì đã bĩu môi. Ngươi còn giàu hơn thánh. Nhưng tiền đâu có ai chê ít. Phong kiếm tài phú là vì cảnh giới của cường giả mà hắn đang theo đuổi. Khi một chí tôn vẫn lạc sẽ để lại ký ức cả đời của mình, ngoài tiền tài và các loại thần vật ra còn có cảm ngộ của mình nữa. Trấn Phong dĩ nhiên muốn những thứ đó. Nếu không có duyên với thần vật này thì có thể đem nó cho người thân. Nhã Lan chẳng hạn. Có quà cho người đẹp rồi. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Liều!
Mảnh đất này khá cao và gồ ghề. Phong theo chỉ dẫn của Hồ Điệp lần mò đến một khu đá cao. Khu đá này rõ ràng rất ngăn nắp. Như được người ta cố tình xây lên. Đứng giữa trung tâm của khối đá Phong thoáng nhíu mày vì ở đây các phiến đá rõ ràng đặt ở tám phương vị như bát trận. Bát trận chia làm tám quẻ, có tám phương vị như hình bát quái đồ. Phong luyện Long Biên kiếm pháp nên rất rõ tám quẻ này gồm có: Càn, Khảm, Cẩn, Chấn, Tốn, Lý, Khôn, Đoài. Phong đứng ở giữa trận. Đây rõ ràng là mắt trận. Vậy nếu muốn khởi động trận pháp phải rót linh khí vào tám phương vị khác nhau. Mảnh đất này có hỏa linh khí rất nồng đậm. Trận pháp dùng hỏa linh khí làm mồi dẫn như một tụ linh trận thiên cấp liên tục hấp thu linh khí để duy trì trận pháp. Trận pháp này sẽ mãi mãi không sụp đổ. Muốn phá thì phải vào bên trong để phá. Muốn mở cửa vào bên trong thì phải rót linh khí vào tám phương vị để khởi động trận pháp. Sau khi khởi động trận pháp sẽ tự duy trì cho đến khi nào người xâm nhập bị giết chết hoặc trận pháp bị phá giải. Muốn chơi trận pháp với ta sao? Chí tôn cảnh cũng phải lui binh mà thôi. Nếu so trận pháp Trấn Phong rất có tự tin. Đánh không được còn su phụ Khí Tổ đang sống trong Hắc Giới Phượng Hoàng Thành. Lão tử còn sợ cái chym!
Rót tám tia linh khí vào tám phương vị trên tám phiến đá trước một hòn núi nhân tạo nhỏ. Mặt đất thoáng lung lay chút rồi một cánh cửa mở ra. Một đường hầm tối om dẫn xuống lòng đất. Phong lấy ra một viên linh thạch trung phẩm, rót vào một tia quang thuộc tính linh khí rồi dùng tinh thần lực bao phủ bay lượn trước mặt làm đèn. Rất nhanh Phong đã đến trước ba đường hầm. Chọn cái nào đây. Phong phóng tinh thần lực theo cả ba đường dò xét thì rất nhanh đã bị kết giới ngăn cản. Kết giới sau 500 trượng được bày rất chắc chắn. Trấn Phong trầm ngâm. Muốn liều cũng phải có manh mối để liều. Phong phải đến trước kết giới xem có gì khác biệt đã rồi tính. Chọn đại con đường ở giữa rồi đi vào. Không mất bao lâu Phong đã đến trước kết giới. Đây là loại kết giới không có trận văn gia cố. Phong chỉ đấm một cái là kết giới đã vỡ tan. Kết giới này chỉ là một bức tường có khả năng che khuất tinh thần lực dò xét mà thôi. Đưa tinh thần lực vào sâu cũng chỉ vào được tầm 500 trượng sau đó lại bị kết giới tương tự che khuất. Phong lần mò vào tiếp lại đấm một cái. Vết tường đổ xuống. Đằng sau kết giới 500 trượng lại có một kết giới tương tự. Phong lần mò trở lại điểm xuất phát. Nhưng đi mãi vẫn không đến đích. Phong biết chắc mình đã trở lại quá 500 trượng nhưng vẫn không thấy kết giới lúc trước mình đã đánh đổ. Phong mỉm cười tủm tỉm. Gặp ai không gặp lại gặp phải ta.
- Thiên Địa song nhãn. Khởi!
Ảo cảnh đã bị Phong đánh tan. Phong đang đứng trước một tấm gương sáng. Căn phòng ở đây đã được linh thạch quang thuộc tính của Phong soi sáng. Thì ra là vậy. Trong phòng vang vọng một tiếng cười ha hả.
- Tiểu tử thật thú vị. Thiên Địa Hồn Nhãn quả thật không tồi. Bước tới đi. Ta còn hai cửa thử thách nữa đang đợi ngươi.
Tiếng người? Không giống. Đây chắc là do trận pháp để lại. Phong bước tới trước gương. Căn phòng này không có đường. Còn hai thử thách nữa chờ ta sao? Đứng trước gương nhưng lại không có đường. Gương là thế giới phản ảnh cho thế giới thực. Con đường phía sau cũng được phản chiếu vào trong gương. Phong hít một hơi thật sâu sau đó bước vào trong gương. Kết giới hơi rung nhưng rất nhanh Phong đã bước vào trong gương. Thì ra đây không phải là tấm gương, chỉ là quang khí tạo thành mặt phản chiếu. Đằng sau là con đường bằng phẳng. Hai bên hành lang có ráp rất nhiều quang thạch. Các thiếu nữ nhìn thấy quang thạch ở đây chắc sẽ mê đến không còn đường về. Vì quang thạch chính là kim cương. Linh khí trong quang thạch không nhiều lắm. Chỉ có một ít quang thuộc tính để soi đường mà thôi.
Phong ngẫm nghĩ đằng nào cũng sẽ có ngày quay lại địa cầu. Ở đây không dùng đem về địa cầu lại trở thành món tài bảo khó lường. Thu trước tính sau. Quang thạch tức những viên kim cương chưa mài. Có viên to như nắm đấm. Ở đây thật sứng là thiên giới. Than thì gọi là hắc thạch. Kim cương thì gọi là quang thạch. Hễ là vật không chứa linh khí nồng đậm thì đều là rác cả. Quang thạch rất cứng rắn, nhưng cũng chỉ hơn chút đỉnh với huyền thép mà thôi. So với địa thép đã thua một bậc. Quang thạch lại là vật rất khó luyện chế nên rất ít luyện khí sư nào dùng đến làm tài liệu.
- Ha ha ha, tiểu tử tuyệt đường vào của những người khác sao? Ngươi thật sự rất tự tin có thể phá trận của ta?
Âm thanh vang vọng khắp hành lang. Trấn Phong cảm thấy đây đã không phải là trận pháp để lại âm thanh nữa rồi. Cường giả chí tôn cảnh sao? Chả nhẽ vẫn còn tàn hồn để lại? Phong thu hết “quang thạch”, hí hửng với những viên kim cương mới này. Phong cứ một mình đi thẳng đến một căn phòng lớn. Đây như một nhà chứa quan tài. Tại tám phương vị có tám cỗ quan tài xếp ngay ngắn theo hình tám cạnh. Đây là bát quái trận sao? Phong tài cao gan cũng lớn đi thẳng vào giữa trận.
- Lên đi. Để ta xem trận pháp của tiền bối lợi hại đến mức độ thế nào?
Những tia sáng nhấp nháy. Qua một hồi lâu Phong mới thấy mình đang đứng trên một bàn cờ. Phong như một quân cờ. Hắn chỉ là một quân cờ giá trị thấp nhất. Đây là bàn cờ gì? Cờ vua? Cờ tướng? Không đúng. Phong tay cầm trường thương sánh vai cùng các quân cờ khác sung phong ra trận. Phía bên địch là cờ đen. Họ cũng cầm thương, cũng đâm chém. Nhờ vào vũ lực tinh thâm của mình Phong rất nhanh hạ sát được đối thủ. Đây không phải là bàn cờ thông thường. Nó như một chiến trường thì đúng hơn. Phong không thể sử dụng các thần binh của mình. Phong khởi động song nhãn nhưng không có bất kỳ phản ứng gì. Đây là trận pháp. Không phải ảo trận hay huyễn trận. Là trận pháp không gian. Phong đã bị đưa vào một không gian khác. Phong cũng mất luôn liên lạc với các thần binh và nhị vị sư phụ. Trên tay cũng không còn thấy Hắc Giới hay nói cho đúng là có nhưng không thể liên lạc được với Phượng nhi. Trong đầu Phong không ngừng hô to đây là loại trận pháp gì? Trong đây hoàn toàn không có ba động của linh khí. Là một không gian vô thuộc tính. Các quân tốt có những khuôn mặt vô cảm cầm trường thương như người thường xông pha trận địa. Hai bên thây xác chất đống. Trấn Phong cũng rất nhanh liệp sát được rất nhiều kẻ địch. Không phải vì Phong cố tình tìm kẻ thù để hạ sát mà chúng tự tìm đến Phong. Vì tự vệ Phong dần dần hạ sát từng đối thủ một. Dần dần xung quanh Phong đã có rất nhiều binh tốt tụ tập lại bao Phong vào giữa. Phong bỗng dưng có thêm một thanh kiếm đeo bên hông. Tinh thần của Phong lại được nối kết với 10 tên lính quèn. Thăng chức sao? Đây là một trò chơi? Giết được địch nhân sẽ được thăng chức. Như vậy nếu để quân lính của mình chết chắc chắn sẽ bị trừ điểm. Phong nghĩ cũng không cần nghĩ. Ra lệnh cho các binh lính theo hắn xếp thành trận thế hình ngôi sao năm cánh. Phong đứng ở giữa theo hình thiên môn trận. Khi đối đầu với kẻ thù Phong thường cho kẻ địch vào giữa hai cánh sao. Ở đầu 5 cánh là năm tên lính. Ở giữa là 5 tên. Các tên lính nối đuôi nhau thành hình ngôi sao năm cánh. Kẻ thù bị lạc vào giữa phải lấy một trọi ba không có lối thoát. Phong thấy trận pháp như vậy thì cũng yên tâm lại. Đây là trò chơi thì phải có luật. Vừa rồi Phong giết 10 tên mới được thăng chức. Vậy có phải cứ mỗi khi giết được thêm mười tên sẽ được thăng tiếp hay không? Hay phải đợi giết hết 100 tên mới được thăng chức đây? Phong bắt đầu đếm số lượng các địch nhân không cẩn thận lọt vào vòng tấn công của tiểu đội Phong. Chiến trường tuy rộng nhưng Phong cũng không gấp. Từ từ xây dựng trận thế của mình. Mỗi khi có mười địch nhân chết thì Phong lại thấy một thanh kiếm lóe lên bên hông của một tên lính dưới trướng của mình, nhưng quân số vẫn không tăng.
Khi đội hình của Phong liệp sát được tên địch nhân thứ 100 tình hình bỗng biến đổi. Các binh sĩ trong hàng ngũ của Phong được bổ nhiệm làm đội trưởng. Còn Phong thì làm thống lĩnh của các đội trưởng đó. Dưới trướng Phong có thêm 10 tên đeo kiếm. Tay cầm trường thương. Đây là 10 tên đội trưởng của Phong. Phong lại chia đoàn đội của mình thành 10 tổ 10 người. Mỗi tổ đứng theo thế trận thiên môn hình ngôi sao năm cánh. 10 Ngôi sao lại sếp thành hình một thiên môn trận lớn hơn. Khi kẻ thù đông đúc tấn công thì Phong cho lui binh, vòng sang hai bên trái phải của kẻ địch tỉa vây cánh cho đến khi kẻ thù còn số lượng ít mới tung một cú đánh trọn lưới bắt gọn. Chiến thuật của Phong tuy cũng dùng được nhưng trò chơi bỗng chốc lại thay đổi. Đội hình kẻ địch thay đổi trở lên đa dạng hơn. Có cung tên, có kỵ binh, có khinh giáp. Tuy số lượng của chúng còn ít nhưng chắc chắn sẽ gia tăng theo thời gian. Phong cũng thấy rằng các binh lính theo hắn đều từ các binh lính bình thường sung quanh tạo thành. Nếu để các binh lính đồng bọn phe mình chết hết vậy cho dù Phong có tấn chức cũng sẽ không còn cơ hội tăng lên quân số của mình. Trò chơi sẽ chấm dứt. Đây là cuộc chạy đua với thời gian và hình như thời gian tập chơi đã chấm dứt. Trận pháp của chí tôn để lại đã bắt đầu tăng mạnh. Kẻ thù bắt đầu bao vây Phong tứ phía. Như Phong đã trở thành tâm điểm của trận pháp. Là đối tượng truy sát của kẻ thù.
Nếu đây là ảo cảnh thì Phong đã có thể dễ dàng phá. Phong vẫn có thể sử dụng song nhãn để chiến đấu. Bao nhiêu kiến thức về chiến tranh của Phong bắt đầu lóe hiện. Đây là trò chơi chiến tranh của chí tôn giả để lại. Một trận pháp mà Phong phải phá. Boss cuối là tướng giặc đang tọa trấn. Vậy muốn kết thúc trò chơi này thì phải giết tướng giặc. Điều kiện là không được để tướng bên mình chết hay người chơi không được chết. Độ khó của trò chơi sẽ gia tăng rất nhanh. Phong suy nghĩ phải làm sao đây?
Trong chiến tranh đều chú trọng đến hai việc, thứ nhất là vũ khí. Thứ hai là chiến thuật. Vào thời kỳ của tên lửa trận hình tuy cũng quan trọng nhưng quan trọng hơn vẫn là có vũ khí hiện đại và có được đội ngũ sử dụng nhuần nhuyễn những loại vũ khí tối tân đó. Phong cũng thấy rất nhanh mặc dù phía địch đã có vũ khí tốt hơn nhưng bên đồng minh vẫn như cũ, vẫn chỉ là những tên lính quèn cầm thương không khác biệt. Trường thương để đối phó kỵ binh là thích hợp nhất. Kỵ binh đem đi đối phó cung tên là tốt nhất. Cung tên đem đối phó bộ binh là tốt nhất. Suy nghĩ rất nhanh Phong rút lui rồi chọn một chi kỵ binh của kẻ địch đánh giáp lá cà. Cũng may rằng địch nhân đang dùng kỵ binh tấn công nên Phong cũng không khó nhọc để tìm kiếm kẻ thù. Phong đổi trận hình thành hàng ngang xếp 4 trường thương binh. Các binh lính đều liên kết với Phong bằng tinh thần lực nên Phong rất dễ dàng khống chế chúng nhịp nhàng. Kỵ binh thấy Phong thì hình như không biết sợ ào tới đâm chém. Phong cho binh lính xếp thành hàng ngang bao bọc Phong. Dùng thương dài cắm xuống đất thành nhiều hàng tạo thành hàng rào. Kỵ binh rất khó áp sát. Cung tên của kẻ địch đối với Phong hầu như mất hiệu nghiệm vì chúng không tấn công đồng minh của mình. Chỉ cần lẫn vào với kẻ địch Phong có thể an toàn không sợ cung thủ tấn công. 100 trường thương binh đấu với 30 kỵ binh của kẻ địch rất nhanh đã khống chế được tình hình bất quá Phong cũng mất hơn 30 trường thương binh để đánh chết 30 kỵ binh. Cướp được hơn 10 con “ngựa”. Đây giống như ngựa nhưng không hoàn toàn vì Thiên Linh Giới hầu như không có loại linh thú dễ thương. Ngựa này cũng có móng vuốt như sói. Đầu có sừng nhọn như cây giáo nhỏ. Nói là ngựa phải đổi lại thành một loài bò sát có chân dài thì đúng hơn. Hình thù có vẻ kỳ quái. Phong cướp xong ngựa thì rút lui ngay. Nhảy lên lưng một con “ngựa” rồi rút lui cùng đoàn đội của mình. Phong đi đến đâu có ngựa đều cướp. Không quản hắn mất bao nhiêu trường thương binh đều phải cướp ngựa cho bằng được. Phong phải biến đoàn đội của mình thành kỵ binh. Cũng may đây là trận pháp. Chỉ cần Phong cưỡi ngựa tốt thì các binh lính của hắn cũng thế. Không mất thời gian đào tạo.
Rất nhanh Phong dùng mọi cách mới kiếm được khoảng 40 thớt mã. Trường thương binh của Phong cũng chết quá nửa. Nhưng 40 binh lính hiện nay đều có ngựa cưỡi cả. Trận pháp thì chỉ có thể biến hóa theo các trận địa đã định sẵn tùy theo vào hoàn cảnh. Chí tôn giả đã vẫn lạc, mặc dù có để lại tàn hồn của mình để điều khiển đi chăng nữa cũng không thể hoàn hảo được. Phong lén lút lẩn ra đằng sau chiến tuyến vòng đường xa để đi đến trận doanh của kẻ địch. Cho dù có phải hy sinh hết đám kỵ binh này Phong cũng phải giết cho được bằng được cung thủ của kẻ địch. Trận pháp của chí tôn sau một thời gian lại biến hóa. Số lượng cung thủ của quân địch tự nhiên tăng mạnh. Chúng cũng được bảo vệ bởi một số trường thương binh. Cung thủ của kẻ địch tập kết trên một ngọn đồi cao dùng cung tên bắn xuống trận địa của phe cờ trắng tức phe của Phong. Đồng minh của Phong chỉ có thể dùng những lá chắn nhỏ để đỡ tên. Quân số đang dần dần giảm. Phong hít sâu một hơi rồi tạo thành mũi nhọn chọc thẳng vào phòng thủ của đội cung thủ. Phong làm chủ tướng đánh thẳng lên phía trước. Với cảnh giới và võ công lợi hại của Phong những tên trường thương binh bình thường không thể cản nổi. Phút chốc Phong đã làm cho đội ngũ quân địch rối loạn. Kỵ binh đánh cung thủ. Sau khi loại bỏ lớp phòng thủ bên ngoài để vào được bên trong thì Phong đã như hổ lạc vào bày dê cứ thế chém. Trường thương binh cầm giáo dài đánh xuống từ trên ngựa. Cung thủ của kẻ thù lần lượt ngã ngục. Phong dùng tinh thần lực thu hết cung tên lên lưng ngựa. Những lúc này Phong thật sự mới thấy giới chỉ quan trọng cỡ nào. Từ lúc bước vào trận pháp Phong đã không thể cảm nhận được các đồ vật của mình.
Trường thương binh bảo vệ đám cung thủ cũng không có nhiều nên Phong tiện tay cũng thu thập chúng luôn. Quân số của Phong cũng giảm đi chỉ còn lại 20 người. Trong đó có 10 tên là tiểu đội trưởng đeo kiếm. Đứng trên gò cao Phong ra lệnh cho quân lính thu thập hết cung tên và mũi tên. Dùng áo vải của kẻ thù bó thành những bó to lên lưng ngựa rồi kiếm đường rút lui. Chủ soái bên Phong cũng thấy động tĩnh nên cũng cho một đội chi viện tiếp cận. Thì ra trận pháp này cũng còn chút bình đẳng. Nhờ vào đội trường thương binh đến tiếp viện nên Phong cũng cho được số binh lính của mình rút lui an toàn. Số lượng cung thủ của kẻ địch bị giảm xuống 1/3. Chũng vẫn còn rất nhiều và tăng lên phòng thủ thêm. Lần sau Phong sẽ không dễ dàng tiếp cận chúng nữa. Phong đã giết hơn 200 cung thủ và trường thương binh của kẻ địch. Khi tiếp cận với đội trường thương binh quân số của Phong bỗng chốc tăng lên khá nhiều. Phong cho những tên không cưỡi ngựa đeo cung. Xếp chúng thành 3 hàng rồi tìm một nơi gò cao cố thủ. Dùng cung tên tỉa vào các đoàn trường thương binh của kẻ thù. Số lượng quân số của Phong vì vậy mà tăng lên rất nhanh. Cứ giết được 10 tên Phong lại có thêm 10 tên lính mới gia nhập. Như được trừ hao. Nếu Phong bị mất một tên lính thì quân số không được tăng. Mất một tên là thiếu một tên. Quân số chỉ có thể tăng khi nào Phong có thể giết được 1 kẻ địch mà không hy sinh binh lính của mình. Nhờ vào đội cung thủ Phong có thể từ xa tỉa hàng loạt địch nhân. Trong khi đó kẻ địch cũng nhanh chóng liệp sát rất nhiều phe đồng minh. Với tốc độ này Phong sẽ thua không thể nghi ngờ. Đây là trận pháp quá mức khủng bố. Đã vượt quá phạm trù của Khí Tổ. Khí Tổ là luyện khí đại tông sư. Tuy cũng am hiểu về trận pháp nhưng lại chuyên nghiên cứu về chú khí thuật. So với một trận pháp đại tông sư tất nhiên cảnh giới không thể bằng. Đây không phải là một chí tôn giả bình thường. Người như vậy không thể không tên không tuổi được.
Chả mấy lúc mà quân số của Phong đã lên đến 1000 người. Tốc độ còn quá kém. Rất nhanh phe đồng minh của Phong cũng không còn đến 1000 người. Về mặt quân số vì Phong luôn lấy được thêm lính còn chủ tướng phe đồng minh thì lại mất dần quân số với tốc độ gấp đôi, vừa bị Phong lấy lại vừa bị địch nhân giết. Nếu Phong không bảo vệ hắn, chủ tướng sẽ chết. Đã đến lúc di chuyển lại gần chủ tướng. Phe địch cũng xuất hiện rất nhiều khiêng binh. Có rất nhiều binh lính giăng hàng ngang ra đưa lá chắn lên đầu để phá cung thủ của Phong. Khiêng binh đang áp lại ngày một gần. Phong hạ lệnh cho nhổ rễ chạy về phía chủ tướng. Lúc này quân số của Phong đã nhỉnh hơn chủ tướng một bậc. Phong cũng không muốn phải đối mặt với đội khiêng binh đang ngày sát lại gần. Đội khiêng binh này cũng khá đông. Khoảng 500 binh. Dưới khiêng còn có khoảng 500 trường thương binh nữa đang núp. Phong lui lại rồi vòng ra sau lưng của chủ tướng phe mình.
Lúc gặp mặt chủ tướng Phong lại gặp được sự bất ngờ. Cờ của chủ tướng bỗng nhiên đổi tên. Dưới cờ có đề một chữ Phong. Thì ra lạ vậy. Người nào nhiều quân thì người đó làm chủ tướng. Giờ chắc tình hình đã đổi. Nếu phó tướng giết được giặc thì Phong sẽ bị mất lính. Phong cảm nhận được một sự liên kết giữa Phong và phó tướng (chủ tướng cũ). Để xem có thể lợi dụng được binh lực của hắn hay không. Phong chia quân thành hai đội. Mỗi đội đều được ém cung thủ trộn lẫn các nơi. Có cơ hội là tỉa. Theo mỗi cung thủ Phong cho hai trường thương binh bảo vệ. Bên địch quân số còn lại đang chờ cơ hội tấn công ùa ạt. Kỵ binh của chúng có khoảng 100 binh. Trường thương binh còn lại có khoảng 5000 tên. Cung thủ cầm cung nhưng hình như đã hết tên. Phong đếm thoáng qua tên của phe mình cũng thấy gần hết. Nhìn xác binh lính phe mình nằm ngổn ngang vì bị tên bắn Phong mỉm cười. Tiện nghi cho mình. Tách ra một đội ngủ nhỏ chuyên đi nhặt tên.
Phong lệnh cho phó tướng tấn công thẳng vào phía đội khiêng binh. Binh lực của hai bên bằng nhau nhưng phe Phong đang thua trang bị. Chỉ cần Phong để sơ hở quân địch còn lại sẽ lập tức tấn công ngay. Trước khi đi lên Phong đã chia đội của mình thành hai đội, mỗi đội có khoảng 400 trường thương binh, 100 cung thủ. Phong tọa trấn cùng 20 kỵ binh. Kỵ binh nào cũng đeo sẵn cung nhưng lại không giữ một mũi tên nào. Trận thế đã xếp xong, không đánh không được. Đội phó tướng có dưới 1000 trường thương binh đánh thẳng vào tiền quân của khiêng binh kẻ địch. 2 đội của Phong chia thành hai cánh tả hữu đánh vào 2 mé. Phong cùng 20 kỵ binh vòng ra phía sau đánh từ dưới đánh lên. Khi thấy Phong tấn công thì đội ngũ phe địch đã bắt đầu tràn sang. Phong phải nhanh. Thời gian đánh càng lâu càng bất lợi cho Phong. Quân số của cả hai bên nhanh chóng giảm xuống. Phong chọc thẳng từ dưới đánh lên khiến đội khiêng binh tán loạn. Với võ lực của Phong và đội kỵ binh như sói lạc vào bầy dê trường thương dài cứ thế từ trên đâm xuống. Phong đánh thẳng vào giữa sau đó đánh quặt sang cánh phải của kẻ địch. Cánh phải cũng là hướng địch nhân bên kia đang tràn sang. Ngày một áp gần. Khi Phong lọt được ra hội họp với quân của mình thì khiêng binh kẻ địch chỉ còn lại một nửa. Kỵ binh theo Phong chết hết không còn một tên. Xem lại quân số Phong vẫn nhỉnh hơn phó tướng nhờ vào đội cung thủ đang tỉa. Khiêng binh mất một cánh bị trường thương binh của Phong hội họp với chủ tướng của mình lao vào. Phong cho rút toàn bộ 100 cung thủ của cánh phải cùng 100 trường thương binh tiến lên cản lại đội kỵ binh đang áp lại rất nhanh. Cũng may Phong đã tính ra trước và kịp hội họp với quân của mình bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Khi 100 tên kỵ binh của kẻ địch còn cách Phong không xa thì 10 lính nhặt tên đã chạy rất nhanh đưa rất nhiều tên đã nhặt được từ thân xác của đồng minh. Cung thủ chia làm 3 hàng thay phiên nhau nã tên. Khi kỵ binh đến được gần thì chỉ còn 10 tên. Bị Phong và đồng bọn nhanh chóng giải quyết. Ngựa cũng theo loạn tiễn mà mất mạng. Đây là trận pháp nên Phong cũng không thấy máu. Thây người ngã xuống như khôi lỗi báo hỏng sau đó không hoạt động lại nữa. Phong cho cung thủ quay mũi tên vào phía khiêng binh đang cầm cố và rồi rất nhanh Phong cũng giải quyết đội khiêng binh.
Quân địch đang rất nhanh tiến đến. Phong cũng không có nhiều tên. Đành để dành. Tập họp lại mọi người. Đội quân tiên phong của phó tướng giờ chỉ còn 500 người. Phong không bị phó tướng lấy được thêm một lính nào. Khi Phong giết được nhiều giặc hơn phó tướng thì quân số của Phong đã không còn bị mất sang bên phó tướng nữa. Dễ cho Phong giải quyết. Phong giao 300 lá chắn cho phó tướng. Để hắn đi lên đầu đánh tiên phong. Phong cho các đội trưởng lấy tất cả trường thương của kẻ địch. Đứng kẹp giữa các khiêng binh. Cung thủ núp đằng sau trường thương binh. Quân số của Phong và phó tướng gồm lại còn chưa đến 1400 người. Phong mất không nhiều lính. Chỉ hơn 100 tên. Dưới trướng Phong lúc này có hơn 100 đội trưởng. Có lực tay mạnh hơn lính thường. Hông đeo kiếm. Đội trưởng hầu như không bị mất một tên nào. Hầu như cứ mỗi khi đội trưởng bị chết thì có lính khác được thay thế lên. Trận pháp sẽ ban kiếm và tăng lực tay cho đội trưởng mới. Khôi lỗi trong đây cũng rất thông minh. So với trí khôn của NPC mà Phong tạo đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Xếp lại đội hình. Cho 100 khiêng binh sang 2 phía. Để lại 100 trường thương binh yểm hộ phía sau sợ kẻ thù đánh lén. Phong để ở trung quân 300 trường thương binh. 200 cung thủ không hao tổn gì đứng ở giữa. Phong tận dụng các mũi tên nhặt được trong thời gian cho phép. Giờ mỗi cung thủ chỉ có 3 – 4 mũi tên mà thôi. Không thể nã tên được nữa. Quân số của kẻ thù có hơn 5000 trường thương binh. Cả cung thủ của đối phương cũng bỏ cung cầm thương ra trận. Tướng giặc đứng ở đằng sau trung quân có hơn 1000 binh lính bảo vệ. Phong sẽ không dễ gì đột nhập doanh trại. Phong cũng không xác định được rõ ràng trận pháp này đã khởi động được bao lâu. Nhưng đây có lẽ là trận cuối. Đánh xong trận này, giết được tướng giặc Phong mới có cơ hội phá trận. Trên tay của 100 đội trưởng đội của Phong có 5 cây trường thương. Chúng đứng giữa các khiêng binh của phó tướng. Phong chỉ có thể chỉ huy được các binh lính của mình. Còn binh của phó tướng thì Phong chỉ có thể ra lệnh những mệnh lệnh chung chung qua phó tướng. Nhưng thôi, đây cũng đủ để Phong phát huy. Lấy ít đánh nhiều. Phong lại không thể lợi dụng trận địa. Thiên thời bị đối phương khống chế. Ở đây toàn khôi lỗi không có yếu tố của nhân hòa. Binh pháp chả dùng được gì. Chỉ có đánh thẳng nhờ vào vũ khí mà thôi. Phong giao hết kiếm của đội trưởng phe mình cho các đội trưởng của phó tướng. Phó tướng bỏ thương cầm song kiếm. Mỗi đội trưởng đều có 2 trường thương binh đi kèm làm hộ vệ. Khi kẻ địch còn cách quân tiên Phong 50 bước Phong lĩnh quân đích thân lên đầu cùng với đội trưởng của phó tướng hội họp. Phó tướng đứng ở trung quân lược trận làm tai mắt cho Phong. Phong chỉ có thể dùng tinh thần lực chỉ huy phó tướng để phó tướng chỉ huy quân của hắn. Lỡ mà phó tướng chết, vậy Phong cũng không biết trận pháp của chí tôn giả sẽ biến hóa ra sao.
Khiêng binh đặt lá chắn lên trước, trường thương nhô ra như những con nhím. Quân địch chả sợ sệt lao thẳng vào. Lớp đầu bị đâm thành con nhím, lớp sau kéo đến. Quân địch định dùng chiến thuật biển người để đè bẹp quân của Phong. Khi quân tiên phong đánh tan được đợt tấn công thứ 3, giết cũng được gần 600 người nhưng hàng ngũ của Phong cũng có dấu hiệu tan rã. Phong cho hàng đội trưởng của mình phóng trường thương thẳng vào trung quân của kẻ thù. Các trường thương bay vút qua đội tiên phong đánh thẳng vào hàng ngũ trung quân đang dính vào với nhau chờ lượt mình xông lên. Quân địch cũng vì vậy hơi hoảng loạn. Rất nhanh đợt thương kế tiếp lại bay lên vẫn đánh thẳng vào trung quân của kẻ thù. Hàng ngũ của kẻ thù giờ đã có dấu hiệu tan ra. Phong cho cung thủ nã một đợt tên vào trung quân của kẻ thù sau đó ra lệnh cho đội song kiếm lao lên ra sức chém giết. Nhờ vào cách đánh nhịp nhàng được ban lệnh qua tinh thần lực nên Phong dễ dàng nuốt trọn hơn 1500 quân thù. Nhưng số lượng của đối phương vẫn còn ở mức độ khủng bố. Phong tài cao gan cũng lớn. Võ công của phong dư sức một lúc đánh mấy chục tên trường thương binh. Gặp được đội trưởng của kẻ thù cũng chỉ chống được của Phong chưa đến ba chiêu Long Biên kiếm pháp. Phong không sử dụng được thần binh nên không thể một lúc giết hết kẻ địch. Trận pháp này như một thế giới cách biệt. Ngăn cách không gian, thời gian và các loại linh khí có thuộc tính. Phong trở thành một thể tu không hấp thu được linh khí. Không cảm giác được Thiên Nhân Hợp Nhất.
Phong cho đội song kiếm lui binh lại. Khiêng binh lên trước áp sát với địch thủ cầm chân chúng. Bỗng nhiên phía địch nhân cũng ném ra 1 loạt thương vào phía trung quân của Phong. Một số cung thủ cũng vì vậy mà thiệt mạng. Cũng may kẻ địch cũng không dự trữ trường thương. Hơn 300 trường thương của kẻ thù cũng chỉ giết được hơn 100 lính của Phong. Đa số là cung thủ. Phong cũng không chịu thua. Lập tức cho cung thủ nhặt hết tên của đồng bọn rồi nã hết tên vào 2 cánh của kẻ thù. Không đánh vào trung quân nữa. Địch nhân trong phút chốc lại rúm vào giữa. Phong liền cho các đội trưởng ra sức phóng thương vào trung quân. Quân địch tổn hại lớn. Phong cho đội song kiếm tiến lên thay phiên nhau đâm chém. Giết được rất nhiều quân địch. Quân số hiện giờ lại được kéo gọn 1100 đấu 2700 tên. Bên địch hiện giờ hàng ngũ tan tác. Chỉ còn lại 1700 tên trường thương binh và 1000 tên ở đằng sau bảo vệ chủ tướng.
Phong đổi cung thủ cầm trường thương ra trận. Cho khiêng binh lùi lại, giao lại lá chắn cho các đội trưởng. Phong cho đội ném thương tỉa bớt các nơi đang có quân địch tập hợp. Khi các đội trưởng của Phong không còn 1 trường thương trên tay, cũng không còn 1 cây trường thương nào dưới đất còn trống Phong sai bọn họ lấy lại kiếm. Giải tán đội song kiếm. Thay vào là lá chắn. Gần 200 đội trưởng tay cầm lá chắn tay cầm kiếm bước lên tiền quân. Kèm theo là 100 khiêng binh cầm trường thương. Phong bước lên đầu chỉ thẳng tướng giặc lao tới. Hiện giờ quân số không còn trênh lệch khủng bố nữa. Tuy bên Phong cũng mất rất nhiều người nhưng Phong phải đi bắt tướng giặc. Có gan thì làm giàu. Được ăn cả ngã về không. Phong yểm trợ đội khiêng binh mới tập hợp đánh thẳng vào trung quân của kẻ thù. Phong ra lệnh cho phó tướng sử dụng 100 khiêng binh của hắn cầm cự với kẻ thù. Chỉ đem theo 100 trường thương binh cầm lá chắn, 100 đội trưởng tiến thẳng phía kẻ địch. Phong cũng ra lệnh khiêng binh từ hai cánh đánh lên. 200 người của Phong đi đến đâu quân địch tan rã ra đến đó. Đến khi giáp được với đội ngũ của tướng giặc thì Phong cũng chỉ còn trên dưới 100 tên đội trưởng. Nuôi quân ba năm dùng trong một giờ. Phong cũng chả quản đến quân số nữa. Giết người ở đây không thấy máu. Đối với Phong đó là việc tốt. Bằng vào số người mà Phong đã chém chắc Phong đã phải tắm trong máu của kẻ thù rồi. Nhờ có Phong có kiếm pháp tinh thâm, Phong chọn tên nào là trường thương binh dễ giết cứ thế chém. Giết được đội trưởng của kẻ thù chỉ khiến tên khác thăng chức làm đội trưởng. Chẳng thà Phong chém bớt quân số của chúng. Cũng như chơi cờ vua, khi con tốt sang được cuối bàn cờ bên kia nó sẽ được thăng chức. Chém bớt tốt của kẻ địch để giảm nguy cơ chúng thăng chức sau này. Với quân số của kẻ thù Phong cũng chả thèm đi liệp sát mấy tên đội trưởng. Phong chỉ rất nhanh dùng một thức đơn giản nhất và trực tiếp nhất trong Long Biên kiếm pháp giết hết tên này đến tên khác. Trong lúc tình cờ Phong đã nghĩ ra được ý cảnh giết người rất nhanh. Như nắm bắt được cái gì cũng như không.
Phong chìm đắm vào cảnh giới của Long Biên với các thế đâm, chém, cắt, chọc. Chân đi theo Long Biên cước rất nhanh di chuyển từ mục tiêu này sang mục tiêu khác. Phong đi ở giữa đoàn đội trưởng. Cố gắng dùng cảnh giới võ thuật của mình giảm bớt mất mát của đoàn đội. Bất quá Phong chỉ có một mình còn đội của Phong phải một lúc trọi với quân số gấp 10 lần. Các đội trưởng cũng từ từ giảm quân số. Khi Phong còn 80 người thì mới phát hiện mình đang ở rất gần chủ tướng của kẻ địch. Toàn quân của Phong đang bị bao vây. Phó tướng tuy vẫn còn cầm cự được vì nhờ có khiêng binh nhưng nếu thời gian kéo dài chắc chắn sẽ toàn quân tan rã. Phong hít sâu một hơi bỏ mặc đoàn đội theo Phong một mình một kiếm lao thẳng về phía chủ tướng của kẻ địch. Long Biên cước phát huy một cách tối đa. Rất nhanh Phong di chuyển từ mục tiêu này sang mục tiêu khác. Một kiếm một tên không hoa chiêu, không đẹp mắt Phong cứ nhắm thẳng các điểm yếu của kẻ thù như mi tâm (giữa trán), yết hầu, thái dương, tim. Có khi Phong chém đứt đôi kẻ thù, có khí chém bay đầu kẻ thù, rồi cũng có lúc đâm từ phía sau lên lồng ngực hay một chiêu cắt cổ kẻ thù. Rất nhanh Phong đã tiến sát phía chủ tướng. Phong như xông vào chỗ không người cứ thế liệp sát. Gặp được chủ tướng của kẻ địch thì chém hắn bay đầu. Nhưng lạ vì rất nhanh đầu của chủ tướng bay lại ráp vào với thân hình.
Phong sững sờ một lát. Mẹ thế này thì còn đánh cái rắm. Thử lại thêm lần nữa. Lần này Phong chém đứt đôi người của tên chủ tướng nhưng rất nhanh tên chủ tướng lại được ráp lại thân hình sau đó lui lại phía sau đội bảo vệ hắn. Phong bám sát không buông. Phải giết chủ tướng cho bằng được. Phong chém vài tên đội trưởng bảo vệ tướng giặc sau đó chém cho đầu hắn đứt bay. Rất nhanh lao theo lại một kiếm chém đầu của chủ tướng thành hai, thành 4, thành 8 cho đến khi chỉ còn lại một đống thịt vụn. Đầu của chủ tướng rất nhanh tái tạo lại. Mẹ nó thật bất công. Đánh đấm thế này thì làm sao đánh. Trận pháp thối.
Tinh thần lực của Phong bỗng phát hiện đám người truy sát Phong tự nhiên mất đi mấy tên. Phong nhíu mày suy nghĩ. Đuổi theo tên chủ tướng. Lần này Phong lại lần nữa chém mấy tên hộ vệ rồi chém đầu tên chủ tướng thành thịt vụn. Phong để ý rằng mỗi lần tuy chủ tướng có thể hồi sinh nhưng đội ngũ của hắn sẽ có một số lượng không nhỏ cũng theo đó mà ngã ngục. Ha ha ha… thì ra là vậy. Phong tìm ra manh mối thì reo mừng. Đây là boss cuối. Có lượng máu tương đương với quân số của nó. Vậy mình cứ chém nó là máu nó sẽ cạn. Đã tìm được manh mối Phong cũng không nhằm vào đầu của chủ tướng mà là cả thân hình cứ thế chém ra thành nhiều khúc. Mỗi một khúc thịt của tướng giặc đại diện cho một trường thương binh. Đội hộ vệ bên cạnh không làm gì được Phong vì kiếm pháp của Phong quá nhanh. Quá khủng bố. Phong cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phong cứ thế ra sức chém boss cuối. Đôi khi chém hắn thành những mảnh vụn đến mức Phong không còn biết có được tính nữa không đành chờ chủ tướng phục hồi rồi mới chém hắn tiếp. Quân số của kẻ địch cũng giảm mạnh. Cho đến khi Phong đặt kiếm kề cổ của chủ tướng lần cuối cùng thì toàn trường im ắng. Các quân lính của Phong lóe lên thành những ánh sáng phi thiên. Từ trên trời một tia sáng bao phủ mảnh đất tướng giặc quỳ gối. Một giọng nói già nua vang vọng trên bầu trời:
- Ải thứ hai. Qua!
Sau đó khu đất có vòng ánh sáng mở ra một thông đạo xuống mặt đất. Phong nuốt một ngụm nước bọt. Phong cảm thấy hơi mệt và tê tay. Phong đi xuống đường hầm. Rất nhanh Phong đã đến trước một cằn phòng. Đẩy cửa vào bên trong. Căn phòng to lớn có đặt một cái bàn tròn ở giữa. Trên bàn tròn có tất cả 10 chỗ ngồi. Ở 10 góc xung quanh có 9 pho tượng đứng trên đài sen. Để lại một đài trống. Phong lần lượt nhìn từng pho tượng. Trong đó có 2 pho Phong thấy hơi quen quen. Trên đài có ghi tên của từng cường giả. Phong đến trước mặt hai pho tượng mà mình thấy hơi quen. Đây cũng là hai pho tượng duy nhất Phong cảm thấy không có thần thức. Đọc tên của pho tượng đứng trên một đài rèn:
“Lạc Khí Vương Tôn, Lạc Lôi Nhật Thiên. Cường giả chí tôn cảnh vương giả. Luyện khí đại tông sư của Lạc tộc. Tiếp nhận nhiệm vụ của Liên Minh Bách Tộc đi cứu các cường giả truy sát Cổ Ma Thiên Tôn. Cuối cùng vẫn lạc tại ngoại vực, tung tích không rõ.”
Phong nhíu mày nhìn lên thì thấy cường giả này rất quen mắt. Thân hình cân đối như cường giả thể tu. Người này mặc một cái áo ngắn tay không có cúc, để hở ở giữa lộ ra 8 múi cơ bụng. 2 tay lực lưỡng không khác gì Lý Đức. Một cái tên lóe lên trong đầu Phong. Đây là hình ảnh của Khí sư phụ hồi còn trẻ. Trông sư phụ hồi còn trẻ bảnh bao như Lý Đức, giờ thì Lý Toét còn phải cam bái hạ phong. Thì ra sư phụ nói mình bảnh trai hồi còn trẻ không phải là nói phét. Như vậy cường giả nữ nhân bên cạnh che mặt tay cầm cái đỉnh chắc chắn là Đan sư phụ. Đan sư phụ quả thật rất đẹp. Thể nào phải che mặt để thiên hạ đỡ ngất ngây. Trấn Phong đứng trước tượng của Đan sư phụ đọc tiểu sử của bà.
“Hồng Đan Vương Tôn, Hồng Anh Nạp Lan. Cường giả chí tôn cảnh vương giả. Luyện đan đại tông sư của Hồng tộc. Người đã dùng mạng để giết chết Cổ Ma Thiên Tôn. Bị mất đi thân xác. Cuối cùng vẫn dùng thần hồn truy sát thần hồn của Cổ Ma Thiên Tôn. Lạc vào ngoại vực tung tích không rõ.”
Thì ra hai vị sư phụ có tên như vậy. Hồng Anh Nạp Lan. Cái tên này chả nhẽ có liên quan gì đến Nạp Lan gia? Bí mật của Nạp Lan gia có liên quan gì đến Đan sư phụ hay không? Sau này có dịp nhất định phải tìm ra manh mối. Đây quả thật là mồ của chí tôn. Trấn Phong đến trước mặt của một tượng cầm cự kiếm. Trên trán của tượng bỗng lóe lên những ánh sáng bảy màu của cầu vồng. Phong ngước mắt lên nhìn thì thức hải bị một thần thức rất cường đại tấn công. Tiếng của cường giả vang lên trong thức hải của Phong:
- Lão phu là Lực Vương Kiếm Tôn. Tiểu tử có dám tiếp nhận truyền thừa của ta hay không?
Phong rùng mình trầm lặng. Tiếp nhận truyền thừa qua thức hải. Nếu hắn không chết sẽ có được vũ kỹ nghịch thiên nhưng truyền thừa của chí tôn giả không phải võ thần võ thánh đều không dám tiếp nhận. Thức hải sẽ bị phá nát mà chết. Tuy Trấn Phong có thức hải rất rộng nhưng chưa từng tiếp nhận truyền thừa của chí tôn giả. Hai vị sư phụ đã truyền thụ võ nghệ cho Phong trong thức hải. Phương pháp tuy trực tiếp nhưng không nguy hiểm bằng tiếp nhận truyền thừa. Trong quá trình này Phong phải tiếp nhận cảm ngộ võ học cả đời của một chí tôn giả. Số lượng kiến thức nhiều đến mức sẽ khiến một người bình thường nổ tung thức hải mà chết. Rất may Phong rất tự tin với thức hải của mình:
- Tiền bối. Ta là một thể tu nhưng thức hải của ta rất rộng. Chỉ là tiếp nhận truyền thừa của tiền bối mà thôi. Ta tự tin đủ sức.
- Tiểu tử vô tri, ngươi không sợ sao?
- Có cơ hội lĩnh ngộ được truyền thừa của chí tôn giả. Tiền bối bảo tài hạ có nên sợ hay không?
- Ha ha ha. Tiểu tử đỏ mắt rồi sao? Để ta xem ngươi chịu được bao lâu. Đây là thử thách cuối cùng của mộ địa. Tiếp nhận truyền thừa của chí tôn. Một là chết hai là sống. Lão phu cả đời lĩnh ngộ chỉ là kiếm pháp. Tiểu tử để xem thức hải của ngươi rộng bao nhiêu!
Một tia tinh thần lực như kim nhọn đâm vào trong não của Phong khiến Phong đau đớn chảy nước mắt. Đã lâu rồi Phong không bị tinh thần lực làm đau đớn. Tiếng rên la vang vọng cả căn phòng.
- Ha ha ha, tiểu tử vô tri biết chết là gì rồi sao? Đã muộn rồi. Không chịu được truyền thừa thì đi chết đi để trả lại tri thức cho ta!