“Một kẻ máu lạnh. Gã vuốt thẳng thớm vải trải giường sau khi xong việc. Ông thấy chúng gọn gàng thế nào chứ? Gã sắp xếp tư thế, dang rộng cô gái ra để không ai có thể nghi ngờ cách thức kiếm sống của cô ta. Gã làm điều đó cẩn thận, đo đạc đàng hoàng để cô gái được nằm ngay ngắn. Chính giữa giường, tay và chân dạng ra một góc bằng nhau. Không tắt bộ phận rung nệm bởi đó là một phần của vở diễn. Gã bỏ lại khẩu súng vì muốn chúng ta hiểu ngay rằng gã không phải người bình thường. Gã có ‘cái tôi’. Gã không muốn phí thời gian chờ cái xác mãi sau mới được phát hiện. Gã muốn điều đó ngay bây giờ. Thói thỏa mãn tức thời.”
“Cô ta được cấp giấy phép hành nghề giải trí cho cả đàn ông lẫn phụ nữ đấy,” Feeney gợi ý, nhưng Eve lắc đầu.
“Không phải là phụ nữ. Một phụ nữ sẽ không để thân xác cô gái vừa xinh đẹp vừa dung tục thế. Không, tôi không nghĩ thủ phạm là nữ. Hãy xem có thể tìm được điều gì. Ông đã vào máy tính của cô ta chưa?”
“Không. Đây là vụ của cô, Dallas. Tôi chỉ được phép trợ giúp thôi.”
“Thử xem ông có thể truy cập được hồ sơ khách hàng của nạn nhân không.” Eve đi đến tủ áo và bắt đầu cẩn thận lục soát các ngăn tủ.
Sở thích xa xỉ, Eve ngẫm nghĩ. Có nhiều trang phục bằng lụa thật, thứ tơ lụa mà không loại hàng nhái nào có thể sánh bằng. Lọ nước hoa trên mặt tủ là loại độc nhất, và hương thơm, sau khi thoáng ngửi, có vẻ là mùi gợi dục đắt tiền.
Quần áo trong các tủ ngăn kéo đều được xếp đặt tỉ mỉ, trang phục lót được gấp cẩn thận từng li từng tí, áo len sắp theo màu và chất liệu. Tủ buồng cũng thế.
Rõ ràng nạn nhân có tình yêu lớn dành cho quần áo, chỉ thích thứ tốt nhất, và chăm chút kỹ lưỡng những gì cô ta sở hữu.
Và cô ta chết trong tình trạng khỏa thân.
“Ghi chép rất cẩn thận,” Feeney gọi. “Tất cả có ở đây. Danh sách khách hàng của cô ta, những cuộc hẹn - kể cả bài kiểm tra sức khỏe bắt buộc hàng tháng và lịch đến mỹ viện mỗi tuần. Cô nàng sử dụng bệnh viện Trident cho trường hợp trước và mỹ viện Paradise cho trường hợp sau.”
“Cả hai đều là loại đầu bảng. Tôi có người bạn để dành tiền cả năm mới có được một ngày tại Paradise. Tất cả mọi dịch vụ.”
“Em gái của vợ tôi đến đấy nhân ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm. Chi phí chết tiệt gần bằng chi phí cho lễ cưới của con tôi. Ô này, tìm được sổ địa chỉ cá nhân của cô gái đây rồi.”
“Tốt. Feeney, ông sao chép tất cả nhé?” Nghe tiếng huýt sáo khẽ của Feeney, Eve nhìn qua vai mình và thoáng thấy chiếc máy tính xách tay viền vàng trong tay ông ta. “Gì vậy?”
“Chúng ta tóm được một lô tên tuổi có máu mặt ở đây. Chính trị, giải trí, tiền, tiền, và tiền. Đáng quan tâm là cô gái của chúng ta có số điện thoại riêng của Roarke.”
“Roarke nào?”
“Chỉ là Roarke, theo như tôi biết. Tiền to đấy. Loại người sờ vào rác là biến nó thành vàng. Ngoài trang thể thao, cô phải bắt đầu đọc thêm nữa đi, Dallas.”
“Này, tôi đọc các tựa hàng đầu đấy. Ông đã nghe chuyện thu hồi chó máy biết nấu ăn chưa?”
“Roarke luôn luôn là tin quan trọng,” Feeney nhẫn nại giải thích. “Gã sở hữu một trong những bộ sưu tập tranh đẹp nhất thế giới. Tranh và đồ cổ,” ông ta nói tiếp khi để ý thấy Eve hiểu ra và quay sang mình. “Gã là một tay sưu tập súng có giấy phép. Nghe đồn gã biết sử dụng súng.”
“Tôi sẽ đi thăm gã.”
“Cô sẽ may mắn nếu đến được gần gã trong vòng một dặm.”
“Tôi đang cảm thấy may mắn.” Eve băng qua phòng đến bên xác cô gái, luồn tay vào bên dưới lớp vải trải giường.
“Gã có bạn bè quyền thế, Dallas. Cô không thể làm gì hơn là xầm xì chuyện gã có liên can đến vụ này trừ khi nắm được điều gì đó chắc chắn.”
“Feeney, ông biết rằng thật sai lầm khi nói thế với tôi mà.” Nhưng ngay khi Eve bắt đầu mỉm cười, ngón tay của cô chạm vào vật gì đó giữa lớp da thịt lạnh ngắt và lớp vải nhuốm máu. “Có gì đó dưới người cô ta.” Eve cẩn thận nhấc vai cô gái lên, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Giấy tờ,” Eve lẩm bẩm. “Niêm phong.” Dùng ngón cái được bảo vệ, cô chùi một vệt máu cho đến khi đọc được tờ giấy có phun chất bảo quản.
MỘT TRONG SÁU
“Có vẻ là kiểu chữ in viết tay,” Eve nói với Feeney và chìa tờ giấy ra. “Gã trai của chúng ta còn hơn cả lanh lợi, hơn cả kiêu ngạo. Và gã chưa hết đời.”
Eve dành phần thời gian còn lại trong ngày để làm cái việc mà bình thường sẽ được phân công cho những người rỗi việc. Cô đích thân phỏng vấn láng giềng của nạn nhân, ghi chép lời khai, các ấn tượng.
Vừa lái xe qua thành phố, Eve vừa cố gắng nuốt nhanh một miếng sandwich mua từ chính quầy Glida-Grill mà suýt nữa cô đã đập tan tành lúc trước. Sau những gì đã trải qua đêm qua và sáng nay, Eve khó có thể phiền trách nhân viên tiếp tân tại Paradise vì đã nhìn cô như thể cô vừa từ cống chui lên.
Các thác nước đổ xuống êm êm giữa vườn cây cảnh trong khu vực tiếp tân của mỹ viện cao cấp nhất thành phố. Những tách nhỏ đựng cà phê thật và ly thủy tinh mảnh đựng nước có ga hoặc sâm banh được dọn ra cho các vị khách đang uể oải ngồi chờ trên những chiếc ghế đẩu hoặc sofa êm ái. Có tai nghe và CD tạp chí thời trang để khách giải trí.
Cô nhân viên tiếp tân có bộ ngực thật lộng lẫy, một bằng chứng cho kỹ thuật tạo hình của mỹ viện. Cô nàng diện bộ váy ngắn bó sát màu đỏ đặc trưng của mỹ viện, và một cuộn tóc đen mun lạ mắt được quấn ngoằn ngoèo như rắn.
Eve không thể hài lòng hơn thế.
“Tôi rất tiếc,” cô gái lên tiếng bằng kiểu giọng nói được điều chỉnh cẩn thận, vô hồn như một cái máy tính. “Chúng tôi chỉ phục vụ theo lịch hẹn.”
“Được mà.” Eve mỉm cười và gần như tiếc rẻ khi phải làm tịt ngòi thái độ khinh thị này. Hầu như thế. “Cái này chắc sẽ lấy được lịch hẹn cho tôi.” Cô đưa phù hiệu ra. “Ai chăm sóc thẩm mỹ cho Sharon DeBlass?”
Ánh mắt hoảng sợ của cô tiếp tân hướng về khu vực chờ. “Yêu cầu của khách hàng chúng tôi là tuyệt mật.”
“Phải thế chứ.” Trong lòng thích thú, Eve thân thiện khom người trên quầy tiếp tân hình chữ U. “Tôi có thể trò chuyện tử tế và êm ả như thế này, để chúng ta hiểu nhau, Denise nhỉ?” Cô nhìn nhanh xuống phù hiệu đính kín đáo trên ngực áo cô gái. “Hoặc tôi sẽ nói lớn tiếng, để mọi người cùng hiểu. Nếu cô thích ý tưởng đầu tiên hơn, hãy đưa tôi đến một căn phòng xinh xắn yên tĩnh, ở đó chúng ta sẽ không quấy rầy bất kỳ khách hàng nào của cô, rồi cô có thể cho gọi người điều hành của Sharon DeBlass vào. Hoặc bất kỳ cách gọi nào mà cô sử dụng.”
“Tư vấn viên,” Denise yếu ớt trả lời. “Mời đi theo tôi.”
“Rất vui lòng.”
Và vui lòng thật.
Ngoài trên phim ảnh hay video ra, Eve chưa bao giờ thấy chỗ nào sang trọng đến thế. Thảm trải sàn là một tấm nệm đỏ mà chân người có thể sung sướng lún vào. Những giọt pha lê thả từ trên trần xuống dệt nên ánh sáng. Không khí tỏa mùi hương hoa và da thịt được nuông chiều.
Eve thật không hình dung nổi chính mình có mặt ở đó, bỏ ra hàng giờ để được xoa kem, xức dầu, đấm bóp và tạo hình, nhưng nếu cô bỏ ra chừng ấy thời gian cho chuyện phù hoa thì chắc hẳn sẽ rất thú vị khi thực hiện điều đó trong những điều kiện văn minh cỡ này.
Cô tiếp tân đưa Eve vào một căn phòng nhỏ có một bức tranh 3D mô tả cánh đồng mùa hè choán trọn một bức tường. Âm thanh êm đềm của tiếng chim hót và những làn gió nhẹ làm dịu không khí.
“Xin vui lòng đợi ở đây.”
“Không sao.” Eve đợi cánh cửa đóng lại, thở dài, thư giãn gieo mình xuống một chiếc ghế nệm sâu. Vừa ngồi xuống, màn hình bên cạnh cô đã chớp sáng, và một khuôn mặt thân thiện, quan tâm vốn chỉ có thể là khuôn mặt với những nụ cười rạng rỡ của người máy xuất hiện.
“Xin chào. Chào mừng đến với Paradise. Các nhu cầu về sắc đẹp và sự thư giãn của quý khách là ưu tiên duy nhất của chúng tôi. Quý khách muốn dùng giải khát trong khi chờ tư vấn của riêng mình không?”
“Có chứ. Cà phê, đen, cà phê.”
“Vâng, dĩ nhiên. Quý khách chuộng loại nào? Hãy nhấn C trên bàn phím để xem danh sách chọn lựa.”
Nén một tiếng cười khúc khích, Eve làm theo lời hướng dẫn. Cô bỏ ra thêm hai phút suy nghĩ về những lựa chọn của mình, rồi rút lại còn French Riviera hoặc Kem Caribbean.
Cửa mở ra lần nữa trước khi Eve kịp quyết định. Miễn cưỡng, cô đứng lên và đối mặt với một gã bù nhìn ăn mặc trau chuốt.
Bên ngoài áo sơ mi hồng sậm và quần thụng màu mận, anh ta khoác một chiếc áo choàng mở cúc dài chấm gót màu đỏ, in chữ Paradise. Mái tóc hất ra phía sau để lộ khuôn mặt gầy hốc hác có màu tiệp với sắc độ của chiếc quần thụng. Anh ta bắt tay Eve, siết khẽ và trố mắt nhìn cô bằng đôi mắt nai tơ.
“Thật sự xin lỗi, thưa cô cảnh sát. Tôi bối rối quá.”
“Tôi muốn lấy thông tin về Sharon DeBlass.” Một lần nữa, Eve lấy phù hiệu ra và mời anh ta kiểm tra.
“Vâng thưa, ừm, Trung úy Dallas. Theo như tôi vừa thấy. Cô phải biết, tất nhiên, rằng dữ liệu về khách hàng của chúng tôi là tuyệt đối bí mật. Paradise nổi tiếng kín đáo cũng ngang với nổi tiếng xuất sắc vậy.”
“Và ông phải biết, tất nhiên, rằng tôi có thể xin trát tòa, ông...?”
“À, Sebastian. Cứ gọi tôi là Sebastian.” Anh ta khoát bàn tay gầy lấp lánh nhẫn. “Tôi không nghi ngờ quyền của cô, thưa Trung úy. Nhưng nếu có thể hỗ trợ tôi, xin cô cho biết động cơ của việc điều tra?”
“Tôi đang điều tra những động cơ sát hại DeBlass.” Eve đợi một chút, đánh giá cơn sốc xộc vào trong mắt và làm mặt anh ta biến sắc. “Hơn thế nữa, các dữ liệu của tôi là tuyệt đối bí mật.”
“Giết người. Chúa ơi, Sharon yêu kiều của chúng ta chết rồi ư? Chắc phải có nhầm lẫn.” Anh ta gần như trượt vào một chiếc ghế, đầu ngã vật ra sau và mắt nhắm lại. Khi màn hình mời giải khát, Sebastian khoát tay lần nữa. Ánh sáng lóe ra từ những ngón tay đeo đầy châu báu. “Lạy Chúa, phải đấy. Ta cần một ly brandy, cưng ạ. Một hớp Trevalli.”
Eve ngồi bên cạnh Sebastian, lấy máy ghi âm ra. “Hãy kể tôi nghe về Sharon.”
“Một tạo vật tuyệt vời. Lộng lẫy về thể xác, dĩ nhiên, nhưng còn hơn thế nhiều.” Ly rượu brandy của anh ta vào phòng trên một chiếc xe đẩy tự động không phát ra tiếng động nào. Sebastian chộp ly rượu và nuốt một ngụm lớn. “Cô ấy có gu thẩm mỹ hoàn hảo, một tâm hồn hào phóng, trí thông minh sắc sảo.”
Anh ta quay đôi mắt nai tơ sang Eve lần nữa. “Tôi mới gặp cô ấy cách đây chỉ hai ngày.”
“Việc chuyên môn?”
“Cô ấy có lịch hẹn định kỳ dài hạn, mỗi tuần nửa ngày. Cách một tuần thì trọn một ngày.” Sebastian rút một cái khăn choàng màu vàng bơ ra, chấm lên mắt. “Sharon rất biết chăm sóc bản thân, mãnh liệt tin vào sự thể hiện cái tôi.”
“Điều đó có ích cho kiểu công việc của cô ấy.”
“Dĩ nhiên. Sharon hành nghề chỉ để tự mua vui. Với thân thế gia đình cô ấy thì tiền không phải là nhu cầu đặc biệt. Cô ấy thưởng thức tình dục.”
“Với anh?”
Bộ mặt nghệ sĩ của anh ta nhăn nhó, làn môi hồng mím lại thành cái có thể là bĩu môi hoặc nỗi đau. “Tôi là tư vấn viên của Sharon, người tâm tình, và là bạn của cô ấy,” Sebastian khó nhọc trả lời, choàng chiếc khăn qua vai trái với vẻ cáu kỉnh bất ngờ. “Sẽ là hớ hênh và không chuyên nghiệp nếu chúng tôi trở thành bạn tình.”
“Vậy anh không bị cô ấy thu hút, về mặt tình dục?”
“Không ai là không bị Sharon thu hút về mặt tình dục. Cô ấy...” Sebastian phác cử chỉ hùng hồn. “Toát ra sự gợi dục như những người khác có thể toát ra mùi nước hoa đắt tiền vậy. Chúa ơi.” Anh ta run rẩy uống thêm một ngụm brandy. “Giờ thì tất cả là quá khứ rồi. Tôi không tin nổi chuyện này. Chết. Bị giết.” Ánh mắt anh ta ném trở lại Eve. “Cô nói bị sát hại.”
“Đúng vậy.”
“Cái khu phố nơi cô ấy sống,” anh ta nói, giọng u ám. “Không ai có thể thuyết phục Sharon dọn đến một địa điểm dễ chịu hơn. Cô ấy thích sống liều lĩnh và phô trương mọi chuyện trước mũi gia đình trưởng giả của mình.”
“Sharon có xung đột với gia đình?”
“Ôi, dứt khoát có. Cô ấy thích gây sốc cho gia đình. Cô ấy là một linh hồn quá đỗi tự do, còn họ thì quá đỗi... tầm thường.” Sebastian nói bằng cái giọng như thể tầm thường là một tội lỗi nghiêm trọng còn hơn cả bản thân tội giết người. “Ông của Sharon tiếp tục đưa ra những dự thảo luật nhằm biến nghề gái làm tiền thành bất hợp pháp. Như thể thế kỷ vừa qua chưa chứng tỏ được rằng những vấn đề như thế cần được điều chỉnh, vì sức khỏe và an ninh tội phạm. Ông ta cũng chống lại việc điều hòa sinh sản, điều chỉnh giới tính, cân bằng hóa học và lệnh cấm súng.”
Tai Eve dỏng lên. “Ngài Thượng nghị sĩ chống luật cấm sử dụng súng?”
“Súng là một trong những vật cưng của ông ta. Sharon kể tôi nghe ông ta sở hữu một số cổ vật kinh tởm và thường xuyên khoa trương về cái quyền đã lỗi thời là được mang vũ khí. Nếu ông ta đạt được ý muốn, tất cả chúng ta sẽ thụt lùi về thế kỷ 20, bắn giết lẫn nhau bất chấp bất kể.”
“Giết người vẫn xảy ra mà,” Eve lẩm bẩm. “Cô ấy có bao giờ đề cập đến bạn bè hay khách hàng, những người có thể không hài lòng hoặc hung hăng quá mức không?”
“Sharon có hàng tá bạn bè. Cô ấy thu hút mọi người, như...” Sebastian tìm một ẩn ngữ thích hợp, đưa góc khăn choàng chấm mắt lần nữa. “Như một loài hoa lạ lùng thơm ngát. Và khách hàng của cô ấy, theo tôi biết, thì đều vui thích với Sharon. Cô ấy lựa chọn rất cẩn thận. Tất cả bạn tình của Sharon đều phải đáp ứng một số tiêu chuẩn. Ngoại hình, trí tuệ, dòng dõi và tài năng. Như tôi đã nói, cô ấy thưởng thức tình dục dưới mọi hình thức của nó. Cô ấy có máu... phiêu lưu.”
Điều này phù hợp với những thứ đồ chơi mà Eve đã phát hiện trong căn hộ. Cặp còng tay bằng nhung và roi da, dầu thơm và thuốc gây ảo giác. Những tặng phẩm để trên hai bộ tai nghe thực tại ảo hợp kết[1] đã gây sốc ngay cả cơ thể mệt mỏi của Eve.
[1] Tạm dịch từ “colinked” - ND.
“Sharon có quan hệ với ai ở mức độ tình cảm cá nhân không?”
“Thỉnh thoảng cũng có đôi gã đàn ông, nhưng cô ấy nhanh chóng mất hứng thú. Gần đây Sharon có nói về Roarke. Cô ấy đã gặp anh ta trong một buổi tiệc và bị anh ta hấp dẫn. Thật ra, Sharon đang chuẩn bị gặp Roarke trong bữa tối đúng cái đêm cô ấy vào đây để được tư vấn. Cô ấy muốn có vẻ gì đó thật kỳ lạ vì họ sẽ ăn tối ở Mexico.”
“Ở Mexico. Đó là đêm hôm kia.”
“Phải. Cô ấy cứ sôi sục lên vì anh ta. Chúng tôi làm tóc cho Sharon theo phong cách di gan, nhuốm thêm một chút sắc vàng lên làn da - khắp toàn thân. Màu đỏ thẫm trên các móng tay, hình một con bướm cánh đỏ, nhỏ và duyên dáng vẽ lên mông trái. Mỹ phẩm trang điểm mặt bền hai mươi tư giờ để không bị hoen. Sharon nhìn thật ngoạn mục,” Sebastian nói với vẻ hết sức đau khổ. “Rồi cô ấy hôn tôi, bảo tôi có lẽ lần này cô ấy đang yêu. ‘Hãy chúc em may mắn đi, Sebastian.’ Sharon nói thế khi rời khỏi mỹ viện. Đó là lời cuối cùng cô ấy nói với tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT