“Một phụ nữ có nhiều thuận lợi xã hội và tài chính lại chọn nghề đĩ điếm.” Trước cái nhướng mày của Mira, Eve nôn nóng rủa xả. “Chúng ta không cần tô điểm thuật ngữ ở đây, bác sĩ ạ. Cô ta chọn cách kiếm sống bằng tình dục. Khoe khoang chuyện đó trước mặt gia đình có địa vị xã hội cao, kể cả với người ông bảo thủ cực đoan. Tại sao?”

“Khó mà tìm ra một động cơ đặc trưng từ các thông tin quá tổng quát và sơ sài như thế. Điều rõ rệt nhất là có thể đối tượng thấy giá trị tự thân của mình chỉ nằm trong kỹ năng tình dục. Cô ấy hoặc là thích, hoặc là căm ghét hành vi đó.”

Cảm thấy tò mò, Eve bước ra xa cánh cửa. “Nếu căm ghét nó, tại sao Sharon trở thành chuyên nghiệp?”

“Để trừng phạt.”

“Trừng phạt bản thân?”

“Chắc chắn, và trừng phạt những ai gần gũi cô ấy.”

Để trừng phạt, Eve trầm ngâm. Sổ nhật ký. Thư hăm dọa.

“Một gã đàn ông giết người,” Eve nói tiếp. “Hiểm độc, tàn bạo. Hành vi giết người gắn liền với tình dục và được tiến hành theo một kiểu cách duy nhất, đặc trưng. Gã ghi hình, qua mặt được hệ thống an ninh tinh vi. Một bản ghi hình vụ giết người được gửi đến nhân viên điều tra. Một lời nhắn được để lại hiện trường, một lời nhắn hợm hĩnh khoác lác. Gã đó là thế nào?”

“Cô không cho tôi biết nhiều,” Mira than phiền nhưng Eve có thể thấy là bà đang rất chú ý. “Tài năng sáng tạo,” bà bác sĩ bắt đầu nêu ý kiến. “Một kẻ lập kế hoạch, một kẻ ưa nhìn cảnh tình dục. Tự tin, có lẽ tự mãn. Cô nói đặc trưng, vậy là gã muốn để lại dấu ấn, muốn khoe khoang kỹ năng, trí tuệ. Trung úy, theo quan sát và năng lực suy diễn của cô thì tên sát nhân có ưa thích hành vi giết người của gã không?”

“Có đấy. Tôi nghĩ gã say mê nó.”

Mira gật đầu. “Vậy thì chắc chắn gã sẽ lại thưởng thức nó.”

“Gã đã thưởng thức rồi. Hai vụ giết người, cách nhau không đầy một tuần. Gã sẽ không chờ lâu trước khi ra tay tiếp, phải không?”

“Không biết chắc.” Mira nhắp trà như thể họ đang trò chuyện về những mẫu thời trang mùa xuân mới nhất. “Hai vụ giết người có liên quan theo cách nào khác hơn là thủ phạm và phương pháp không?”

“Tình dục,” Eve trả lời cộc lốc.

“À,” Mira nghiêng đầu. “Với tất cả công nghệ của chúng ta, những tiến bộ đáng kinh ngạc đạt được về di truyền học, chúng ta vẫn không thể kiểm soát được đức tính và thói xấu con người. Có lẽ chúng ta quá nhân bản nên không cho phép can thiệp. Đam mê là cần thiết cho tinh thần con người. Chúng ta đã biết điều đó vào đầu thế kỷ này khi ngành kỹ thuật di truyền suýt nữa tuột khỏi tầm kiểm soát. Thật không may khi một số đam mê bị méo mó. Tình dục và bạo lực. Đối với một số người, đấy vẫn là sự kết hợp hết sức tự nhiên.”

Rồi Mira đứng lên lấy những chiếc tách và đặt xuống bên cạnh máy pha. “Tôi rất muốn biết thêm về gã đàn ông này, Trung úy ạ. Nếu có khi nào cô quyết định muốn có một sơ lược tiểu sử, hy vọng cô sẽ đến với tôi.”

“Vụ này là Mã 5 đấy.”

Mira liếc trả. “Tôi hiểu.”

“Nếu chúng tôi không làm xong vụ này trước khi gã ra tay lần nữa, tôi có thể sẽ làm như vậy.”

“Tôi sẽ sẵn sàng.”

“Cảm ơn.”

“Eve này, ngay cả những phụ nữ mạnh mẽ, tự lập cũng có điểm yếu. Đừng sợ chúng.”

Eve chịu đựng ánh mắt của Mira thêm một lúc. “Tôi có việc phải làm.”

Cuộc Kiểm tra khiến cho Eve dao động. Cô tự đền bù bằng cách tỏ ra cáu gắt và đối nghịch với gã chỉ điểm, suýt làm mất một đầu mối trong vụ án liên quan đến hóa chất buôn lậu. Tâm trạng của cô còn xa mới vui tươi khi trở vào Trung tâm Cảnh sát. Không có tin nhắn của Feeney.

Những người khác trong ban biết chính xác Eve đã ở đâu trong ngày và hết sức tránh mặt cô. Hậu quả là Eve làm việc trong tình trạng đơn độc và phiền muộn suốt một giờ đồng hồ.

Nỗ lực cuối cùng của Eve là gọi điện thoại cho Roarke. Không ngạc nhiên hay đặc biệt thất vọng vì anh ta không ở đó. Cô để lại lời nhắn trong E-mail yêu cầu một cuộc hẹn rồi kết thúc giờ làm việc trong ngày trên máy tính.

Eve dự định nhấn chìm tâm trạng của mình trong rượu rẻ tiền và âm nhạc xoàng xĩnh tại buổi trình diễn mới nhất của Mavis tại Sóc Xanh.

Đó là một quán nhậu, chỉ hơn quán “cóc” một bậc. Ánh sáng lờ mờ, khách hàng cáu kỉnh, mức độ phục vụ thì thảm hại. Đúng là điều Eve đang tìm kiếm.

Một làn sóng âm thanh chát chúa dội vào Eve khi cô bước vào. Mavis đang cố rít giọng lên át tiếng ban nhạc chỉ có mỗi một chú nhóc xăm mình chằng chịt đang chơi trống.

Eve cáu bẳn khước từ một gã mặc áo khoác có mũ trùm mời cô vào uống rượu ở một trong những phòng hút thuốc riêng biệt. Cô luồn lách tìm lối đến một chiếc bàn, ấn nút gọi món “screamer” và yên ổn ngồi xem Mavis biểu diễn.

Cô nàng không đến nỗi tệ, Eve quả quyết. Cũng không hay, nhưng khách hàng không kén chọn. Tối nay Mavis vẽ sơn lên người, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của cô ta là tấm vải bạt đầy vệt tung tóe và những đường sọc màu cam và tím, phớt những mảng xanh ngọc bích. Vòng tay và dây chuyền kêu lanh canh khi cô nàng uốn lượn quanh khoảng sân khấu nhỏ dựng nổi. Dưới sân khấu một bậc là một đám nhân loại đang quay cuồng trong sự đồng cảm.

Eve dõi mắt theo một cái gói nhỏ, niêm phong kín, được chuyền tay ở mép sàn nhảy. Dĩ nhiên là ma túy. Người ta đã thử gây chiến chống lại, hợp pháp hóa, làm ngơ, và kiểm soát chúng. Chẳng cách nào tỏ ra có hiệu quả.

Eve không buồn ra tay bắt giữ, thay vào đó cô giơ tay lên vẫy Mavis.

Phần lời của ca khúc đã kết thúc - vốn nó là thế. Mavis nhảy ra khỏi sân khấu, ngúng nguẩy luồn lách qua đám đông và ném phịch một bên hông vẽ sơn lên mép bàn của Eve.

“Này, người xa lạ.”

“Nhìn đẹp đấy, Mavis. Họa sĩ là ai?”

“Ồ, một gã tôi quen biết.” Mavis đổi thế ngồi, gõ nhẹ cái móng tay dài hai phân lên mông bên trái. “Caruso. Thấy không, hắn làm cho tôi đấy. Nhận vẽ miễn phí để tên tuổi được lăng xê.” Mắt cô nàng tròn xoe khi cô hầu bàn đặt cái ly cao thon đầy ắp chất lỏng màu xanh sủi bọt trước mặt Eve. “Một ly screamer? Cậu để tôi tìm búa đập cậu bất tỉnh không tốt hơn ư?”

“Hôm nay là một ngày tệ hại,” Eve càu nhàu và nhấp ngụm chất gây sốc đầu tiên. “Chúa ơi. Mấy thứ này chẳng bao giờ khá hơn.”

Cảm thấy lo ngại, Mavis nghiêng người xuống gần hơn. “Tôi có thể rời khỏi đây một lúc.”

“Không, ổn thôi,” Eve liều mạng với một ngụm nữa. “Tôi chỉ muốn kiểm tra quán của cậu diễn, xả hơi một chút. Mavis, cậu không sử dụng ma túy, phải không?”

“Này, thôi đi.” Với tâm trạng lo lắng hơn là bị xúc phạm, Mavis lay vai Eve. “Tôi sạch sẽ, cậu biết đấy. Một số thứ rác rưởi được truyền tay nhau quanh đây nhưng đều là hạng xoàng. Một số thuốc gây khoái lạc, một số an thần, một ít miếng cao dán tâm trạng.” Cô nàng thăm dò. “Nếu cậu định ập vào bắt giữ thì ít nhất cũng hãy thi hành vào đêm tôi nghỉ làm.”

“Xin lỗi.” Khó chịu với bản thân, Eve xoa tay lên mặt mình. “Lúc này thì tôi không tóm người được. Quay lại hát đi. Tôi muốn nghe cậu hát.”

“Được. Nhưng nếu cậu muốn có bạn về cùng, cứ ra hiệu cho tôi. Tôi có thể thu xếp.”

“Cảm ơn.” Eve ngồi yên, nhắm mắt lại. Quả là ngạc nhiên khi tiếng nhạc chậm lại, thậm chí dịu xuống. Nếu không nhìn quanh thì như thế là không quá tệ.

Với hai mươi xèng, Eve có thể đeo kính kích thích tâm trạng, tự chiêu đãi mình bằng mấy thứ ánh sáng và hình ảnh hài hòa với tiếng nhạc. Nhưng vào lúc này thì cô thích bóng tối sau mí mắt hơn.

“Nơi này hình như không phải là hang ổ tội lỗi đáng giá với cô đâu, Trung úy.”

Eve mở to mắt nhìn chằm chằm vào Roarke. “Anh theo dõi tôi đấy à.”

Anh ta ngồi xuống đối diện cô. Bàn nhỏ tới nỗi đầu gối của họ chạm vào nhau. Cách điều chỉnh của Roarke là trượt đùi mình kề vào đùi Eve. “Cô đã gọi tôi, nhớ không, và cô để lại địa chỉ này khi tắt máy tính.”

“Tôi muốn một cuộc hẹn chứ không phải một ông bạn bợm nhậu.”

Roarke liếc nhìn ly rượu trên bàn, cúi xuống ngửi. “Cô không định uống thứ có chất độc này đấy chứ hả.”

“Quán này không có rượu vang ngon và whisky lâu năm.”

Roarke đặt tay lên tay Eve, đơn giản là để nhìn cô cau mày giật ra. “Tại sao chúng ta không đến nơi nào đó có rượu nhỉ?”

“Tôi đang cáu điên đây, Roarke. Hãy cho tôi một cuộc hẹn thuận tiện tùy ý anh rồi biến đi.”

“Một cuộc hẹn vì điều gì?” Cô nàng ca sĩ khiến Roarke chú ý. Anh ta nhướng một bên mày, ngắm Mavis trợn mắt và làm điệu bộ. “Nếu không phải ca sĩ đang lên cơn tai biến thì tôi tin là cô ta đang ra hiệu cho cô.”

Eve nhẫn nhịn liếc qua, lắc đầu. “Cô ấy là bạn của tôi.” Eve còn lắc đầu mạnh hơn nữa khi Mavis toét miệng cười và giơ hai ngón cái lên. “Cô ấy nghĩ tôi gặp may.”

“Cô gặp may thật.” Roarke nhấc ly rượu lên và đặt xuống bàn bên cạnh, nơi có nhiều bàn tay khao khát giành giật lấy nó. “Tôi vừa cứu mạng cô đấy.”

“Khốn kiếp...”

“Eve, nếu muốn uống say thì ít nhất cũng phải với thứ gì đó sẽ để lại hầu hết lớp lót dạ dày cho cô chứ.” Roarke xem thực đơn, nhăn mặt. “Điều này có nghĩa là không mua được gì ở đây.” Anh ta nắm tay Eve khi đứng lên. “Đi nào.”

“Ở đây tôi ổn cả.”

Hết mực kiên nhẫn, Roarke cúi xuống đến khi mặt anh ta sát vào mặt Eve. “Sự thể là cô đang hy vọng đủ say để có thể tung vài cú đấm vào ai đó mà không phải lo hậu quả. Với tôi, cô không phải say sưa, cô không phải lo lắng. Cô có thể tung ra hết những ngón đòn của mình.”

“Tại sao?”

“Vì có vẻ gì đó buồn rầu trong mắt cô. Và điều đó tác động đến tôi.” Trong khi Eve còn bận đối phó với nỗi ngạc nhiên về lời phát biểu đó thì Roarke lôi cô đứng dậy, kéo về phía cửa ra.

“Tôi về nhà đây,” Eve quyết định.

“Không, cô không về.”

“Nghe này, anh bạn...”

Eve chỉ nói được đến thế trước khi lưng cô bị đẩy dựa vào tường và miệng Roarke ép chặt lên miệng cô. Eve không chống cự. Hơi thở đã bị đánh bật ra khỏi Eve bởi tình huống bất ngờ, cả cơn thịnh nộ trong lòng lẫn cú sốc ham muốn giáng vào người cô như một cú đấm.

Sự việc diễn ra nhanh chóng, chỉ vài giây trước khi miệng Eve được tự do. “Thôi đi,” cô yêu cầu, và căm thù giọng nói chỉ như một lời thầm thì run rẩy của mình.

“Bất kể cô nghĩ thế nào,” Roarke nói, gắng sức giữ bình tĩnh, “sẽ có những lúc cô cần ai đó. Ngay lúc này là tôi.” Vẻ mất kiên nhẫn tỏa ra khắp người, anh ta lôi Eve ra ngoài. “Xe cô ở đâu?”

Eve phác tay về phía cuối phố và mặc cho Roarke đẩy mình xuống lề đường. “Tôi không biết vấn đề của anh là gì.”

“Dường như là cô đấy. Cô có biết nhìn cô ra sao không?” Roarke hỏi trong khi giật mạnh cửa xe ra. “Ngồi trong cái chốn đó, mí mắt nhắm lại với bóng tối bên dưới nó ư?” Hình dung sự việc lần nữa chỉ làm bùng cháy cơn giận của anh ta. Roarke đẩy Eve vào ghế rồi vòng sang bên kia xe để ngồi vào vị trí người lái. “Mật mã khốn kiếp của cô là gì?”

Bị mê hoặc vì cơn giận vung ra như roi quất, Eve dịch người tới để tự mình nạp mật mã. Khóa an toàn được mở, Roarke nhấn nút khởi động và tách khỏi lề đường.

“Tôi đang cố thư giãn,” Eve thận trọng thốt lên.

“Cô không biết cách,” Roarke vặc lại. “Cô giấu nỗi đau buồn nhưng chưa thoát khỏi nó. Eve, cô đang đi theo một con đường thẳng tắp nhưng là một con đường mong manh chết tiệt.”

“Tôi được huấn luyện để làm điều ấy.”

“Cô không biết lần này cô đang va phải cái gì đâu.”

Những ngón tay của Eve quắp lại thành một nắm đấm bên người cô. “Còn anh thì biết.”

Roarke im lặng một lúc, che đậy những cảm xúc riêng của mình. “Chúng ta sẽ nói về nó sau.”

“Tôi thích bây giờ hơn. Hôm qua tôi đã gặp Elizabeth Barrister.”

“Tôi biết.” Bình tĩnh hơn, Roarke điều chỉnh cảm xúc theo nhịp xóc của chiếc xe. “Cô lạnh đấy. Mở máy sưởi lên.”

“Máy hỏng rồi. Tại sao anh không cho tôi biết bà ấy đã yêu cầu anh gặp Sharon, nói chuyện với cô ta?”

“Vì Beth yêu cầu tôi giữ kín.”

“Quan hệ của anh với Elizabeth Barrister là gì?”

“Chúng tôi là bạn.” Roarke liếc xéo Eve. “Tôi có vài người bạn. Bà ấy và Richard nằm trong số đó.”

“Còn Thượng nghị sĩ?”

“Tôi ghét cái trò đạo đức giả, phô trương chết tiệt của lão,” Roarke bình thản trả lời. “Nếu lão được đảng phái của lão chỉ định tranh cử chức Tổng thống, tôi sẽ đặt tất cả mọi thứ tôi có vào chiến dịch tranh cử của đối thủ. Bản thân gã đó là ma quỷ.”

“Roarke này, anh nên học cách nói ra những suy nghĩ của mình,” Eve đáp lại, thoảng một nụ cười. “Anh biết Sharon viết nhật ký không?”

“Một giả định tự nhiên. Cô ấy là nữ doanh nhân mà.”

“Tôi không nói về sổ ghi chép kinh doanh mà về nhật ký. Một quyển nhật ký riêng tư. Những bí mật, Roarke ạ. Tống tiền.”

Roarke không nói gì trong khi suy nghĩ về ý tưởng của Eve. “Được, được. Cô đã tìm ra động cơ thúc đẩy.”

“Điều đó còn để xem. Roarke này, anh có rất nhiều bí mật.”

Roarke khẽ cười gượng khi dừng xe tại cổng vào cơ ngơi của anh ta. “Eve, cô thật sự nghĩ tôi là nạn nhân bị tống tiền ư? Cô nghĩ rằng một phụ nữ đáng thương, lạc lõng như Sharon có thể khai quật thông tin mà cô không thể và lợi dụng nó để chống lại tôi?”

“Không đâu.” Điều đó thì đơn giản thôi. Eve đặt tay lên tay Roarke. “Tôi sẽ không vào trong nhà với anh.” Chuyện này thì không.

“Nếu tôi đưa cô đến đây vì tình dục thì chúng ta sẽ ân ái. Cả hai chúng ta đều biết thế. Cô muốn gặp tôi. Cô muốn bắn loại vũ khí được sử dụng để giết Sharon và cô gái kia, phải không?”

Eve thở hắt ra. “Phải.”

“Giờ là cơ hội của cô.”

Cổng mở ra. Roarke lái xe qua cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play