Đợi cho Hồng Hải Cương tỉnh lại, cậu nhìn thấy Hạ Tình Hãn ở bên cạnh cậu, lập tức lộ ra một loại tươi cười vui sướng khờ dại, cái loại tươi cười này so với bảo vật trân quý nhất trên đời còn muốn đẹp mắt hơn, làm cho trong lòng Hạ Tình Hãn như có dòng nước ấm chảy vào vô hạn.
“Thầy, em nằm mộng thấy thầy muốn rời khỏi em, hại em thiếu chút nữa khóc ra, may mắn đây chẳng qua là mộng…”
Hạ Tình Hãn gọi cậu xuống ăn cơm, Hồng Hải Cương chu cái miệng mình lên, “Thầy, thầy hôn em một cái được không? Như vậy em mới chịu xuống giường.”
Hạ Tình Hãn đối với sự nũng niệu của cậu liền mắng cậu “ngu ngốc”, Hồng Hải Cương lập tức bò lên trên người anh, bay nhanh hôn lên miệng của anh, mãnh lực mút lấy hết thảy trong miệng của anh, làm cho Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa mềm nhũn, vô lực mà ngã xuống giường.
Hôn xong, cậu lộ ra biểu tình phi thường vui vẻ, hoàn toàn đối lập với nội tâm rối loạn cùng mềm yếu của Hạ Tình Hãn, phảng phất tỏ rõ tương lai sắp tới của bọn họ.
“Thầy, em quyết định vẫn là chính mình chủ động thì tốt hơn, về sau em sẽ càng chủ động yêu thương thầy, sẽ không tạo cho thầy có cơ hội rời khỏi em.”
Hạ Tình Hãn lau miệng, nhịn không được mắng: “Cậu là tên ngu ngốc, chỉ toàn biết nói những lời vớ vẩn.” Mặc dù miệng đang mắng nhưng mặt của anh đã đỏ bừng.
Hơn nữa Hồng Hải Cương không phải chỉ có hôm nay mới nói như vậy, phảng phất như bù lại cho trước kia, hiện tại cậu không hề chỉ khi muốn làm tình mới có thể nói lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ cần hai người một chỗ, cho dù là đang xem TV, cậu cũng sẽ ôm lấy anh, không ngừng ghé vào tai anh nói “em yêu thầy”, dường như sợ chính mình lần thứ hai mất đi Hạ Tình Hãn, càng giống ý đồ vãn hồi tâm đã từng mất đi của Hạ Tình Hãn, sợ trong nháy mắt anh không còn thương cậu nữa.
Những câu “em yêu thầy” của cậu, Hạ Tình Hãn nghe vào lỗ tai đều đã muốn phát ớn.
Nhưng không thể phụ nhận, đoạn tình cảm ngọt ngào đó cũng dần dần xoá tan đi nỗi bất an trong lòng của anh, người yêu so với trước kia càng săn sóc, quan tâm mình, hơn nữa đích xác toàn tâm toàn ý chỉ có một mình anh.
Có lẽ vì cậu đã từng có những hành động ngu xuẩn làm phụ lòng Hạ Tình Hãn, làm cho cậu xém tý nữa mất đi anh, cho nên Hồng Hải Cương lấy chính phương pháp độc hữu anh gấp bội để quý trọng anh, hy vọng anh vĩnh viễn đều bồi ở bên cạnh cậu.
“Thầy, hôm nay em muốn dẫn thầy đến một nơi thực đặt biệt a.”
Hai người dùng xong cơm nước, hôm nay là buổi tối thứ 5 trong tuần, sinh ý của nhà ăn phi thường tốt, nếu không phải Hồng Hải Cương đã đặt chỗ trước, bọn họ căn bản là không thể bước chân vào đó được.
Hồng Hải Cương của hiện tại đều đã vì niềm vui của anh mà suy nghĩ chu đáo: giống như ăn cơm cái gì, đi chơi nơi nào, hoạt động linh tinh đủ thứ, chỉ sợ Hạ Tình Hãn đối với cậu không hài lòng mà quay đầu bước đi.
Hơn nữa có thể là Hồng Hải Cương cùng anh tiến triển thuận lợi trong quan hệ tình cảm, nên đầu óc thư giãn rất nhiều, nguyên bản trình tự không thể viết được trước kia, chỉ cần sau nửa tháng cậu đã hoàn thành, công ty hợp tác với cậu đưa tới một tờ chi phiếu mà khi Hạ Tình Hãn nhìn số lượng con số trên đó thiếu chút nữa nói không nên lời.
Có đôi khi trong lòng anh nghĩ: có lẽ tiểu Huệ để tuột mất một con cá lớn như Hồng Hải Cương mới là việc đáng tiếc nhất đời của cô ta, lấy năng lực kiếm tiền một cách đáng sợ của cậu, chỉ sợ không cần tới năm ba mươi tuổi, cậu đã trở thành tỷ phú.
Xe thong thả tiến vào tầng hầm ngầm, Hồng Hải Cương đỗ xe ngay ngắn, cầm cái chìa khoá, mang Hạ Tình Hãn theo tầng hầm ngầm đi vào thang máy đến lầu một.
Phòng ốc to lớn này thoạt nhìn có chút cao cấp.
Hồng Hải Cương mở cửa, bên trong phòng ốc trang hoàng mới mẻ, hơn nữa lại còn rất xa hoa, chỉ sợ nội thất trang hoàng thôi cũng đã trên hai trăm vạn mới làm được.
“Đây là cái gì?” Hạ Tình Hãn quay đầu lại hỏi cậu.
Hồng Hải Cương trả lời một cách rất tự nhiên, “Đây là sính kim đưa cho thầy.”
“Sính….sính kim?” Cân não của Hạ Tình Hãn hoạt động có chút ngừng trệ. Sính kim không phải là tiền của nhà trai hướng nhà gái đưa tới khi kết hôn sao? Cùng căn phòng này có cái gì liên quan ?
“Thầy về sau nhất định sẽ thành lão bà của em, cho nên em trước dùng căn phòng này làm sính kim đưa cho thầy, như vậy thầy sẽ không có thể chạy theo người khác.” Hồng Hải Cương thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Trải qua chuyện cũ, hiện tại cậu đối với Ngũ Xương Liên vẫn cảnh giác rất chặt chẽ, chỉ cần nhìn thấy Hạ Tình Hãn đi cùng một chỗ với Ngũ Xương Liên, biểu tình trên mặt của cậu sẽ vặn vẹo khó chịu.
Ngay cả khi Hạ Tình Hãn đã giải thích rõ ràng là anh cùng Ngũ Xương Liên chỉ là quan hệ đồng sự bình thường, nhưng Hồng Hải Cương vẫn thực sợ hãi Hạ Tình Hãn sẽ bị Ngũ Xương Liên bắt cóc đem đi.
Bởi vì trước đây, khi Hạ Tình Hãn đang thất tình, đích xác có tính toán cùng kết giao với Ngũ Xương Liên, mà hiện tại cậu quý trọng Hạ Tình Hãn như vậy, trong lòng đương nhiên mười phần để ý đến đoạn chuyện cũ kia; ngay cả Hạ Tình Hãn cùng Ngũ Xương Liên không có phát sinh chuyện gì, nhưng cậu vẫn rất phi thường lo lắng.
“Đây là phòng mới của em và thầy, em còn mướn công nhân khắc lên cửa một chữ ‘hỉ’”
Hồng Hải Cương mở cánh cửa phòng ngủ chính có khắc chữ “hỉ” ở trên, phòng khách đã được bố trí vô cùng thanh lịch, thì phong cách bố trí của phòng ngủ chính càng đặc biệt hơn, làm cho người ta nhịn không được muốn nhảy lên chiếc giường thật lớn kia được đặt ở giữa phòng mà lăn lộn vài vòng.
Khi Hạ Tình Hãn còn đang mê muội với thiết kế của phòng ngủ chính, Hồng Hải Cương đã lôi kéo anh ngồi ở mép giường, thực khẩn trương hỏi: “Thầy, thầy nguyện ý gả cho em không?”
Hạ Tình Hãn rất muốn mắng cậu nói bậy, anh là đàn ông làm sao có thể làm như vậy, nhưng không hiểu vì cái gì, hốc mắt lại đỏ lên.
Hồng Hải Cương từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn bạch kim.
Cậu cầm lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của Hạ Tình Hãn, nói ra ý nghĩ chân thật của chính mình. “Thầy, này cũng không có gì quý giá, chỉ là bạch kim, nhưng mỗi mười năm em sẽ đổi một lần, sau mười năm, chúng ta liền đổi thành ngọc bích, mười năm tiếp theo, chúng ta lại đổi thành ru-bi, mười năm tiếp theo nữa, chúng ta sẽ lại đổi thành saphia, chờ sau khi thay đổi vài cái mười năm, chúng ta đều là lão Công Công, khi đó chúng ta lại cùng nhau mang kim cương.”
Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay loè loè toả sáng, Hạ Tình Hãn rất muốn mắng cậu lãng phí tiền, nhưng thanh âm hé ra khỏi miệng lại không thành tiếng.
Hồng Hải Cương từ cái túi xách đeo bên người lấy ra khế đất của căn phòng đặt vào trong tay của Hạ Tình Hãn.
“Kỳ thật tiền của lão công chính là của lão bà, toàn bộ căn phòng này chỉ thuộc về thầy, là sính kim em đưa cho thầy. Thầy, xin thầy hãy nhận nó, được không?”
Anh cảm thấy trong ánh mắt chân thật kia không hề có một tia đùa giỡn. Cậu không biết là chính mình hướng tới cầu hôn một người đàn ông có cái gì kỳ quái sao? Hạ Tình Hãn nhịn không được nghẹn ngào, “Anh sẽ không sinh được em bé”
“Em cũng không phải vì sinh em bé mới cùng thầy sống cùng nhau, em là bởi vì ở cùng thầy rất vui vẻ, rất thoải mái, cho nên mới hướng thầy cầu hôn. Huống hồ thầy cũng không phải heo mẹ, vì cái gì nhất định phải sinh em bé?”
Tuy rằng Hạ Tình Hãn sớm biết tài ăn nói của cậu so với người bình thường không giống nhau, nhưng nghe được cậu nói như vậy, vẫn làm cho anh vừa khóc vừa cười, nước mắt không giữ được rơi xuống đầy mặt.
“Thầy, em yêu thầy, em thật sự rất yêu, rất yêu thầy.”
Hồng Hải Cương nói xong lời yêu thương bỗng nhiên đẩy ngã Hạ Tình Hãn, vẻ mặt buồn rầu cắn môi, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập. “Thầy, em nhìn thấy lệ trong mắt của thầy, bỗng nhiên cảm thấy chịu không nổi, có thể làm chứ…có thể chứ …”
Nước mắt của Hạ Tình Hãn còn đang lăn dài trên má, nghe câu nói của cậu, anh kinh ngạc đến ngay cả khóc đều đã quên; mà Hồng Hải Cương đã ở trên người anh ‘ma cọ xát cọ’. Anh đều đã quên người này là đại sắc ma vô địch thiên hạ, thiếu chút nữa bị cậu nói mấy câu ngọt ngào lừa đi qua.
“Anh còn chưa quyết định có nên cùng với cậu tiếp tục phát sinh quan hệ không a!” Anh sợ tới mức đẩy cậu ra.
Từ sau khi bọn họ hợp lại, Hạ Tình Hãn không chuẩn cho Hồng Hải Cương chạm anh, nguyên nhân là vì cậu đã làm cho anh chịu khổ lâu lắm, anh không muốn làm cho Hồng Hải Cương dễ dàng thực hiện được, huống chi Hồng Hải Cương tính dục pha cường, như vậy coi như là đang xử phạt cậu.
“Nhưng lần trước thầy nói chờ vết thương của em lành là có thể, vết thương của em đã lành từ lâu, thầy vẫn không cho em chạm thầy, em … em … em nhịn không được !”
Cậu dùng sức áp đảo anh, ở trên cổ của anh hạ xuống lung tung những cái hôn.
Hạ Tình Hãn mắng cậu: “cậu đứng lên cho anh.”
“Không cần!”
Không thể tưởng được anh mắng cậu, cậu thậm chí có can đảm cãi lại. Từ sau khi bọn bọn ở cùng nhau lần thứ hai, Hồng Hải Cương không còn giống trước đây, dường như cậu cảm thấy được cậu phải làm người bảo vệ cho Hạ Tình Hãn, cho nên càng trở nên nam tử hán có khí khái, không hề giống như trước đây sợ hãi rụt rè, nếu gặp được Ngũ Xương Liên, lại giận dữ trừng mắt nhìn Ngũ Xương Liên, biểu thị hận ý hàm xúc mười phần.
“Đêm nay em mang thầy đến căn phòng mới này, là bởi vì đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nào có ai vào đêm tân hôn không làm loại chuyện này chứ, thầy, em sẽ cho thầy rất vui sướng.”
Cậu liếm môi, bộ dáng của một đại sắc ma xuất hiện, lại gợi cảm đến muốn chết.
Hạ Tình Hãn nhịn không được nuốt một hơi nước miếng, kinh giác chính mình thế nhưng nổi lên phản ứng, anh lập tức muốn chạy xuống giường, lại bị Hồng Hải Cương từ phía sau ngăn chận.
Cậu ôm lấy thắt lưng của anh, không ngừng vuốt ve xoa bóp lên cặp mông xinh đẹp của anh, hơn nữa tay còn không an phận đưa ra phía trước kéo dây lưng của Hạ Tình Hãn xuống, mở ra sau đó tiến đi vào, một tay quấn lấy nhược điểm nam tính của anh, bao phủ lên nó rồi nhẹ nhàng xoa nắn, làm cho thắt lưng của Hạ Tình Hãn lập tức trở nên vô lực đành nằm úp sấp lên trên giường
“Thầy, thầy nên ngoan ngoãn, em đang rất kích động, không muốn làm thầy bị thương…” Cậu vừa nói vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười của sắc ma, tiếp tục nói xong lời nói hạ lưu: “Hay là thầy hy vọng chúng ta dùng phương pháp kích thích một chút?”
Trên mặt Hạ Tình Hãn đỏ bừng lên như xuất huyết, cái gã đàn ông hỗn đản này càng lúc càng lớn mật, trước kia không dám đối với anh nói chuyện như vậy, khả hiện tại lá gan càng ngày càng to.
“Cái tên ngu ngốc này, anh không muốn làm, cậu nghe không hiểu sao?”
“Không sao, thầy chờ một chút, rồi sẽ muốn làm thôi.” Hồng Hải Cương vuốt ve lên hạ thân của anh với kỹ xảo phi thường điêu luyện.
Một trận ma dương lủi lên đầu bụng của Hạ Tình Hãn, cậu chỉ cần hai ba lượt đã vạch trần toàn bộ quần áo của anh xuống; Anh ở trên giường lớn giãy dụa suy nghĩ muốn chạy trốn, anh dời tới hướng đông, Hồng Hải Cương liền che ở hướng đông, anh lăn về hướng tây, Hồng Hải Cương liền ôm lấy thân thể anh cùng nhau lăn, một chút không cẩn thận bị Hồng Hải Cương bắt lấy một chân, cậu dùng ưu thế thể trọng áp lên thân thể phía dưới.
Chỉ cần bị thân mình cao lớn của cậu đè nặng, Hạ Tình Hãn liền không thể động đậy, chỉ có thể thở vù vù, cho dù giãy dụa như thế nào cũng không có hiệu quả.
Hơn nữa kỹ xảo cởi quần áo của cậu rất lợi hại, rất nhanh gọn, chỉ trong phút chốc hai người đã trần truồng nằm ngã xuống giường.
“Buông ra, anh cảnh cáo cậu…”
Hạ Tình Hãn mới mở miệng mắng, thân thể tráng kiện của Hồng Hải Cương liền áp lên anh, gì đó nóng hừng hực giữa hai chân cậu thẳng hướng đâm vào bắp đùi của anh, quả thực làm cho toàn thân người ta đều mềm nhũn… Không phải, anh nói sai rồi, quả thực là làm cho người ta lửa giận công tâm.
“Anh nói không cần, cậu nghe không hiểu sao?” Anh rống giận.
Hồng Hải Cương cầm lửa nóng giữa hai chân anh không ngừng xoa bóp, nhiệt lưu cấp tốc dâng cao, cho dù mắng chửi người cũng rất không có sức thuyết phục.
Hồng Hải Cương cấm dục bao lâu, thì anh liền cấm dục bấy lâu. Hiện tại như thiên lôi nhất thời gián lửa xuống, anh biết mình đã sớm lộng ướt bàn tay to của Hồng Hải Cương, chớ nói chi là từ trước đến nay mỗi lần bị Hồng Hải Cương chà đạp đến cực hạn bí cảnh mới đủ với cậu, thân thể này đã sớm được cậu tôi luyện qua, chỉ biết nghe theo lời cậu, nó đã sớm co rút lại tiến vào lửa nóng khát cầu.
Hồng Hải Cương giữ chặt thân thể anh, ánh mắt nồng nhiệt làm cho anh cảm thấy run sợ; cậu hiện tại càng ngày càng có quyết đoán của đại nam nhân, bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, làm cho anh cảm thấy không được tự nhiên.
“Thầy, có phải vì em từng kết giao với tiểu Huệ, nên bây giờ thầy ghét bỏ em?”
Hạ Tình Hãn xấu hổ liền quay đầu đi, nếu nói trong lòng anh không ngại, có quỷ mới tin. Đích xác anh thực để ý, hơn nữa để ý muốn chết! Có lẽ bởi vì trong lòng của anh còn có khúc mắc, cho nên mới chậm chạp không cho Hồng Hải Cương chạm vào anh, không thể tưởng được trực giác dã thú tính của Hồng Hải Cương thế nhưng lại đoán trúng.
“Không có, anh mới không có ngại.”
Hồng Hải Cương kéo mặt anh lại, sắc mặt ngưng trọng nói: “Thầy đang nói dối.”
Bởi vì mặt bị kéo lại …, cho nên Hạ Tình Hãn chỉ có thể nhìn thẳng Hồng Hải Cương, mi thô mắt to của cậu, mỗi một đạo đường cong trên mặt đều mang hương vị đàn ông.
Chớ nói chi là thân thể cường tráng rắn chắc của cậu, là loại hình mà phụ nữ yêu nhất, nếu không phải cá tính của cậu thực sự hơi hướng nội, có lẽ Hồng Hải Cương đã có một đống phụ nữ theo đuổi, tiểu Huệ bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Đàn …đàn bà có điều so sánh tốt hơn? Rất thơm lại thực mềm mại, anh tái thế nào cũng không có khả năng làm cho mình vừa thơm lại vừa thực mềm mại, anh không có mông cũng không có ngực, hơn nữa … hơn nữa…” dường như chính mình càng nói càng thêm bi thảm, là loại hình không hề thích hợp với Hồng Hải Cương.
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn âm thầm đau buồn vì chuyện này, vì sao tiểu Huệ vừa xuất hiện, anh liền có thể hoàn toàn buông tha cho Hồng Hải Cương.
Có lẽ ở sâu trong nội tâm, anh đã sớm nhận định, cuối cùng Hồng Hải Cương nhất định sẽ kết hôn cùng với một người phụ nữ đáng yêu, cùng nhau sinh ra một đám “cây củ cải đỏ đầu” giống như Hồng Hải Cương.
Hồng Hải Cương bắt lấy tay anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thầy, chỉ cần nhìn thấy lệ trong mặt thầy, lòng em đau như đao cắt, thầy biết không? Chỉ có thầy mới có thể làm cho lòng em rung động nhanh như vậy.”
Biểu tình trên mặt của cậu vô cùng nghiêm túc, cậu bắt lấy tay anh, chạm vào vị trí trái tim trên ngực của cậu, làm cho Hạ Tình Hãn cảm nhận được lửa nóng từ trong bàn tay của cậu truyền tới, tim anh đập thật sự nhanh, thật sự rất nhanh.
“Em không hiểu cái gì gọi là xinh đẹp, đẹp đối với em mà nói..…thực ra em cảm thấy mọi người cao thấp đều giống nhau như đúc, nếu không phải thanh âm của bọn họ bất đồng, em căn bản cũng không nhận ra ai là ai, chính là chỉ có bộ dạng của thầy không giống với người khác, thầy ở trong mắt của em thực sáng ngời. Khi em thay đổi đến vài người gia sư, thì có một ngày thầy đến nhà, mẹ em nói, nếu thầy cũng không có biện pháp làm cho em học tập tiến bộ, cũng sẽ sa thải thầy.” Hồng Hải Cương nói ra bí mật năm đó: “Vì để giữ lại thầy ở bên cạnh em, em học bài đến nửa đêm không ngủ, thầy nhất định không hề biết chuyện này nhỉ.”
Đích xác Hạ Tình Hãn không biết, anh còn tưởng chính mình có phương pháp dạy tốt, hơn nữa Hồng Hải Cương lại thông minh, nên thành tích của cậu ngày càng tiến bộ là điều hiển nhiên, anh hoàn toàn không biết Hồng Hải Cương thế nhưng lại ngấm ngầm cố gắng học bài như vậy.
“Em ở cùng với thầy lâu như vậy, vẫn là chỉ có thầy luôn làm cho em kích động. Mỗi lần thấy thầy, em đều muốn áp đảo thầy. Em thừa nhận ngay từ đầu em ở cùng với tiểu Huệ cảm giác thực mới mẻ, rất nhanh hưng phấn, bởi vì cho tới bây giờ em đều không có kinh nghiệm cùng người khác kết giao, với lại tiểu Huệ rất hay làm nũng, làm cho em cảm thấy được không thể rời đi cô ấy, bởi vì cô ấy thực yếu đuối, thực đáng thương, nếu em rời đi cô ấy, cô ấy sẽ rất là đáng thương, nhưng kỳ thật cô ấy tuyệt không đáng thương, cô ấy chỉ giả bộ một bộ dáng đáng thương mà thôi.”
Hạ Tình Hãn nghe được cậu bắt đầu kể về chuyện tình của mình, tim của anh tựa như bị xé rách từng mảnh. Anh muốn đẩy Hồng Hải Cương ra, nhưng Hồng Hải Cương không cho phép anh trốn đi cái nhìn của cậu.
“Thầy, mời thầy tiếp tục nghe, ngay từ đầu em ở cùng tiểu Huệ đúng là rất vui vẻ, chính là không quá một tháng em liền ngấy muốn chết, em thật muốn đi tìm thầy, nhưng tiểu Huệ nói chúng ta như vậy là không bình thường; cô ấy còn nói thầy Hứa cũng không thích em dán chặt vào thầy, cho nên em vẫn cố chết chịu đựng không đi tìm thầy, em có thể chịu người khác nói em không bình thường, nhưng em không thể nhẫn nhịn người khác nói thầy không bình thường, cho dù người đó là tiểu Huệ, em cũng sẽ tức giận.”
“Cho nên một khoảng thời gian ngắn kia, cậu không tới tìm anh, không phải là vì cậu căn bản đã quên anh sao?”
Hạ Tình Hãn vô cùng ngạc nhiên, lúc ấy anh còn đang thương tâm tuyệt vọng, nghĩ thầm rằng, mười năm chung sống với nhau, thế nhưng Hồng Hải Cương đối với anh không có lấy một tia tình ý, như thế nào biết được trong lúc đó nội tâm của Hồng Hải Cương cũng đang giãy dụa để vượt qua.
Hồng Hải Cương ôm lấy anh, hôn lên sợi tóc của anh, nhỏ giọng nói: “Chính là em chịu không nổi, lâu như vậy mà không nhìn thấy thầy, rốt cuộc có một ngày, em đi siêu thị mua đồ uống, lấy cớ muốn đưa cho thầy để được gặp thầy. Ngày đó, em nhìn thấy Ngũ Xương Liên lái xe đưa thầy về nhà, sau đó…”
Hạ Tình Hãn cảm thấy thân mình cứng ngắt, lực đạo ôm lấy anh của Hồng Hải Cương bỗng nhiên tăng mạnh, như là sợ anh bị người khác cướp đi.
Hồng Hải Cương tiếp tục nói: “Hắn hôn thầy, thầy đều không có cự tuyệt, em nhìn thấy rất là tức giận, rất là khổ sở, sau đó em liền quyết định, cho dù em không bình thường, em cũng không muốn làm cho thầy hôn gả đàn ông khác.”
Đích xác, bắt đầu từ ngày đó, Hồng Hải Cương không ngừng gọi điện thoại quấy rầy anh, nguyên lai cậu nhìn thấy một màn hôn môi giữa anh và Ngũ Xương Liên.
“Thầy, mời thầy cùng theo em trở thành không bình thường, chỉ cần nhìn một mình em là tốt rồi, về sau em tuyệt đối sẽ không tái làm cho thầy thương tâm khổ sở, cả đời cũng sẽ không, thầy nên biết sự xuất hiện của tiểu Huệ là lần đầu cũng là lần cuối. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ…gặp người đàn bà nào khác, chúng ta … hai người cùng nhau không bình thường đi.” Hồng Hải Cương nói năn lộn xộn.
Nhưng trong lòng Hạ Tình Hãn nóng quá, anh biết Hồng Hải Cương chính là lấy phương thức độc hữu anh, đang đối với anh nói ra lời thề ưng thuận cả đời.
“A Cương…”
Anh gắt gao ôm lấy Hồng Hải Cương, những nghi vấn cùng bất an trong lòng nháy mắt tiêu tán đi không còn.
Hồng Hải Cương cũng ôm chặt lại anh, “Thầy…”
Anh đột nhiên nhẹ nhàng đẩy Hồng Hải Cương ra, lập tức nằm ngay ngắn ở trên giường, xấu hổ mà cong đùi lên, mở ra hai chân, đem tất cả tốt đẹp của mình bày ra trước mắt của Hồng Hải Cương.
“Anh…anh cũng rất muốn A Cương, cậu nói đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, không làm loại chuyện này không phải rất kỳ quái sao?”
Hồng Hải Cương cười tươi đến nổi không chỉ làm tim của anh hoà tan, mà toàn thân của anh cũng rực cháy lên.
Hồng Hải Cương hạ thấp người đè lên anh, kịch liệt hôn lên đôi môi của anh. Mà anh cũng đồng dạng nhiệt liệt hôn trả lại, tiếp theo kêu lên một tiếng đau đớn, cực đại lửa nóng của Hồng Hải Cương đã tiến vào trong cơ thể anh.
Bởi vì hai người đã lâu không có thân thiết, trong cơ thể anh gần như không thể cất chứa hết được cực đại lửa nóng đó, đau đến nổi kêu lên tiếng.
“Thầy, rất đau sao? Là em quá thô lỗ.”
Hồng Hải Cương so với trước kia săn sóc, chu đáo hơn nhiều, còn muốn rời đi; Hạ Tình Hãn chặt chẽ bắt lấy bờ vai của cậu, thân mình phát run, dần dần thả lỏng thân xác, anh không cần Hồng Hải Cương rời đi, anh muốn hoàn toàn cảm nhận được nhiệt tình của Hồng Hải Cương.
“Tiếp tục đi A Cương, anh rất muốn cậu, rất muốn .. rất muốn cậu…”
Hơi thở anh run rẩy, vừa đáng yêu vừa ngây thơ, làm cho Hồng Hải Cương giống như mãnh hổ phát cuồng, rống lên một tiếng, thô bạo hôn môi anh, dưới thân cũng không thể khống chế mà trừu tiến mãnh liệt, va chạm liên tục làm cho Hạ Tình Hãn cảm nhận sâu sắc, rất nhanh liền chuyển hoá thành khoái cảm không cách nào hình dung.
“Ha… A… A a… A Cương… A Cương…”
Khoái hoạt kịch liệt thổi quét qua tinh thần cùng thể xác của anh, Hạ Tình Hãn ở dưới thân thể của Hồng Hải Cương cảm nhận nhiệt tình nóng bổng, nước mắt vì vui sướng, vì mê loạn mà không ngừng chảy xuống, toàn thân như đang nằm trong dòng nước ấm, miệng không ngừng gọi nhủ danh của người yêu.
Bất quá thời điểm anh đã phóng thích hai ba lần, toàn thân cơ hồn không còn khí lực, thì vẻ mặt Hồng Hải Cương vẫn bừng bừng hưng trí, cúi đầu xuống lại hôn lại liếm khắp người anh, hạ thân vẫn cương cứng sừng sững.
Hạ Tình Hãn chịu không nổi, thấp giọng cầu xin: “A Cương , anh chịu không nổi, ngày mai ….ngày mai làm tiếp được không?”
“Thầy, người thầy thật thơm, em khống chế không được chính mình.”
“Oa a… Không… Không cần… A Cương… Đừng nữa… Anh sẽ chết mất…”
Không nghĩ tới A Cương tiểu tử thúi này vẫn còn rất dồi dào tinh lực, vẫn muốn tiếp tục làm cái chuyện xấu hổ này.
“Thầy, làm một lần nữa là tốt rồi, lại một lần nữa thôi…” Cậu căn bản là không có dừng tay, càng làm càng kịch liệt hơn.
“Oa a… A Cương… Dừng tay đi…”
“Thầy, thầy thật đẹp, em không có biện pháp…lần này là lần cuối cùng, được không ….”
Hồng Hải Cương vừa làm vừa nói ra vô số “một lần cuối cùng”, Hạ Tình Hãn rống giận: “cái tên sắc ma này, mau dừng tay cho anh, oa … A a a…” Tiếng rống giận dử ở dưới cái hôn nồng nhiệt của Hạ Tình Hãn biết thành tiếng rên rỉ cam chịu.
Hồng Hải Cương vẻ mặt vẫn chưa thoã mãn một chút nào.
Đối với Hạ Tình Hãn mệt muốn chết, sắc ma cảm thấy vẫn chưa đủ này không ngừng ôm ôm, lại hôn hôn, làm cho Hạ Tình Hãn chỉ có thể rống giận trong lòng, quả nhiên vẫn không nên theo tâm ý của đại sắc ma này, anh biết chắc ngày mai mình không cách nào bước nổi chân xuống giường.
{Quản nhiên, chính mình vẫn không thể mềm lòng đối với hắn mới đúng, bằng không người bị hại nhất định sẽ là mình.}
《 quyển sách hoàn 》
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT