Tôi ôm mấy bó hoa gói gém cầu kì ra khỏi công ty … Đây là hậu quả của việc tôi mặc bộ lễ phục đắt đỏ đó trong buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty, trong một đêm tôi đã thăng cấp từ em gái nhỏ lên hàng ngũ mĩ nữ.

Bách hợp, tulip, hoa hồng … không có loại nào tôi thích cả. Mùi hương bách hợp trộn lẫn hương hoa hồng nồng nặc khiến tôi thấy chóng mặt. Nhưng bất kể ra sao cũng phải vượt khó đem đống hoa này về nhà cho mẹ tôi xem – con gái mẹ không phải là không có ai theo!

Ánh mắt tò mò ngưỡng mộ suốt dọc đường khiến tôi bay bổng, lòng hư vinh của con gái giây phút ấy thể hiện ra đến tận cùng, tôi đắc ý nhướn mày áp chế ham muốn cười toáng lên như một đứa mê hoa, chạy về phía trạm xe bus.

Xe bus đông quá …..

Tôi thầm thở dài, còn chưa đợi tôi về đến nhà mà lòng hư vinh đã thành bùn dưới chân rồi.

Một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy đến bên tôi.

“Cô gái bán hoa ngốc nghếch.” Một giọng nói trêu chọc vang lên – giọng nói mà tôi chết rồi nghe được cũng phải bật khỏi quan tài.

“Hứ!” Tôi ngẩng đầu kiêu ngạo, thế nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra thứ đã giúp tôi giành được tất cả hư vinh chính là bộ váy anh bỏ tiền mua. Tôi lập tức thấy hơi hụt hẫng.

“Nếu không muốn hoa của em nát hết thì tốt nhất lên xe đi.” Anh lười nhác tựa vào lưng ghế nói.

Cái tên này cứ như là đi guốc trong bụng tôi vậy, lúc nào cũng nói trúng điểm yếu của tôi. Tôi hậm hực đưa đống hoa cho chú Trung vừa đi đến cạnh tôi, lượn qua hông xe chui vào từ phía kia.

Lần đầu tiên tôi ngồi cùng một xe với anh, sợi dây an toàn cố định anh ở chỗ ngồi, đôi chân không cảm giác dưới tấm dạ tựa sang một bên vô lực, hai tay chắp lại đặt trên đùi.

Tay anh có thể cảm nhận được chân anh nhưng đôi chân đó lại không cảm nhận được chút xíu hơi ấm nào đôi tay đem lại – đây là một thứ cảm giác khó có thể cân bằng. Tôi ngồi ghế bên trái, mắt nhìn xuống giấu đi nội tâm phức tạp.

“Bây giờ có phải là thấy hít thở thoải mái hơn rồi không?” Anh quay sang mỉm cười nhìn tôi.

“Sao anh biết ….” Tôi buột miệng đáp. Anh hiểu tôi hơn nhiều so với tôi tưởng. Anh vẫn để ý đến tôi sao? Trong lòng tôi hiện lên một chuỗi bong bóng hi vọng dập dềnh.

“Em trong suốt như nước lọc ấy.” Anh đặt tay lên chỗ tựa tay bên cạnh.

“Lúc xe chạy khó giữ thăng bằng phải không?” Tôi e dè hỏi, tôi muốn biết tất cả về anh, nhưng cũng rất sợ làm tổn thương anh.

“Ừ, anh sợ khi xe quẹo hay lắc mạnh sẽ ngã đè lên em mất.” Ngữ khí của anh bình thản chẳng khác gì đang nói 1+1=2. Tôi ngầm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thăng bằng, một trung phong bóng rổ xuất sắc cho dù cả người ở trên không cũng vẫn có thể giữ thăng bằng, thế mà giờ đây – ngay cả khi ngồi anh cũng không thể giữ thăng bằng được. Tôi không biết tại sao ông trời lại chà đạp lên lòng tự tôn và tự tin của một con người như thế, để cho anh nếm trải sự khác biệt giữa có thể và không thể bất cứ lúc nào.

“Em thích hoa lan vũ nữ, đúng không?” Nụ cười mỉm và giọng nói khẳng định của anh cắt đứt dòng suy tư đau đớn của tôi.

“Ừm.” Tôi cố nặn ra một nụ cười hờ hững. Mỗi lần nhìn vào chân anh, bất kể tôi vui đến dâu cũng tự nhiên sinh ra cảm giác nặng nề.

Xe dừng lại trước một tiệm bán hoa.

“Đợi anh một lát.” Anh cở đai an toàn, chú Trung sớm đã lấy xe lăn từ trong cốp ra để cạnh cửa xe.

“Anh làm gì đấy?” Tôi cuống lên, “Anh đừng có nói là anh đi mua hoa đấy nhé, nhàm quá!”

“Anh cứ nhàm thế đấy, em có phải là không biết đâu.” Anh nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng ngà đều đặn.

“Cậu Bạch …” Chú Trung đưa tay ra muốn đỡ lấy anh.

“Để tự tôi.” Anh chống một tay lên ghế, một tay chống lên xe lăn lê tấm thân nặng nề của mình. Đôi chân thon dài bị động đổi hướng theo thân thể, cuối cùng bị đôi tay của chú Trung chuyển đến chỗ để chân trên xe lăn.

Từ đầu đến cuối anh luôn tránh mắt tôi.

Ba phút sau, một đóa lan vũ nữ rực rỡ đưa đến trước mặt tôi.

“Nhàm, nhàm quá đi!” Tôi lắp bắp che giấu đi nội tâm kích động của mình.

“Cái này hợp với em hơn.” Anh cười rạng rỡ. Sau đó lại khó khăn lặp lại những động tác ngược lại với ba phút trước.

“Đi lại không tiện thì …. đừng làm mấy chuyện không cần thiết nữa.” Tôi lựa chọn từ ngữ mãi mới lí nhí nói được một câu.

“Chỉ là không tiện thôi mà.” Anh mỉm cười an ủi tôi, “Đừng có trưng cái mặt Lâm Đại Ngọc ra như thế được không, chẳng giống em chút nào.” Anh xoa mái tóc ngắn của tôi, một thứ cảm giác bồi hồi lướt qua trong lòng.

Đây là yêu sao? Hay chỉ là vật thay thế của tình yêu? Đầu tôi lại hiện lên cô gái xinh đẹp mà cả đời khiến tôi phải tự ti, trái tim tôi trở nên trống rỗng.

Đây chính là niềm vui vụng trộm, là niềm vui sướng nhất thời nhận được, nhưng rất nhanh sau đó là bất an sợ hãi, nhận được càng nhiều, nỗi sợ càng sâu.

Tôi chăm chú nhìn bàn tay sạch sẽ mịn màng gác trên chỗ tựa tay, móng tay gọt giũa chỉnh tề tỏa ánh sáng phấn hồng mờ nhạt. Tôi gần như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ đó.

Tôi đưa tay ra đặt lên mu bàn tay anh như kẻ mộng du. Tay anh thoáng run lên, lật lại ôm gọn bàn tay không lớn của tôi trong lòng bàn tay, nắm thật chặt. Đột nhiên anh đặt tay tôi gọn sang một bên, ánh mắt sáng ngời trở nên tăm tối vô cùng.

Trái tim tôi chìm dần xuống, an ủi, cảm thông, thương hại … Tôi tổng kết lại tất cả những từ ngữ có thể giải thích cho hành vi của anh …. Tim tôi bỗng dưng giận dữ điên cuồng, thế nhưng tôi mau chóng kìm lại những lời sắp vọt ra khỏi miệng.

Tại sao anh cứ không ngừng đến gần tôi, khiến tôi không ngừng buông lỏng và sai trái! Nỗi giận điên cuồng biến thành nội tâm bất lực, cho dù như thế tôi vẫn muốn hết lần này đến lần khác lừa gạt bản thân mình, chỉ vì niềm vui và sự buông thả trong gang tấc.

Không khí trong xe càng lúc càng trầm khiến tôi nghẹt thở.

“Có phải anh đã quá ích kỉ không?” Tiếng nói trầm thấp bất lực của anh phá vỡ sự im lặng. “Anh biết em không có bạn trai, cũng biết những sắc màu trong mắt em đều là do anh cả, anh không thể cho em kết quả, nhưng lại cứ liên tục cho em hi vọng …..”

Tôi chớp mi, một giọt nước mắt buông rơi, lại một giọt nữa ….

“Là bản thân em ngu ngốc mà thôi.” Mãi lâu sau tôi mới nghẹn ngào thốt được một câu.

“Em chưa bao giờ là đối thủ của anh, anh thích thế nào cũng được! Em thế là là đáng kiếp!” Tôi lấy tay áo gạt nước mắt, cảm xúc muốn nổ tung, giọng nói càng lúc càng cao: “Anh tưởng anh là cái gì chứ, muốn chia tay là chia tay, muốn lại gần liền lại gần, muốn gạt tay tôi liền gạt … anh là một tên khốn chính thống!” Tôi thở hổn hển, mắng đến quên cả bản thân. “Anh dựa vào cái gì mà bước vào cuộc sống của tôi, lúc nào cũng tự mình xuất hiện, sau đó lại tự bỏ đi. Anh không yêu tôi, anh có thể nhìn thấu tất cả của tôi, nhưng vẫn đùa cợt tôi như một con ngốc!”

“Sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Khi không còn lời nào để nói nữa, tôi gầm lên giận dữ. Bó lan vũ nữ trong tay ném mạnh vào anh. Những đóa hoa vừa mới đây thôi còn rực rỡ tươi tắn lả tả rơi xuống đất.

Những cánh hoa vàng tươi rơi xuống, lướt qua đôi mắt sâu thẳm mà không chút ánh sáng của anh. Khuôn mặt không chút biểu tình trở nên trắng bệch, đôi môi thoáng mở cuối cùng lặng lẽ khép lại.

Giọng nói của tôi tan ra trong gió, chiếc xe lại rơi vào sự tĩnh lặng im lìm.

Sự im lặng của anh gỡ nốt tầng tự tôn cuối cùng của tôi. “Dừng xe!” Tôi hét lên.

Xe còn chưa dừng hẳn tôi đã đẩy cửa chạy ra ngoài. Nước mắt tuốn xối xả không sao kìm được.

“Cục cưng? Bố con bảo mẹ con mình tối nay đến Di Viên ăn cơm.” Mẹ tôi lật tấm chăn mà tôi đang vùi đầu trong đó nói.

“Mẹ lại có thể thịt chồng cũ của mẹ một bữa tôm hùm còn gì.” Tôi rúc trong chăn không dám ló ra ngoài. Tôi sợ mẹ nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng húp của tôi mà phát hoảng, lại càng sợ mẹ truy hỏi.

“Mau dậy đi, lười chết mất thôi. Xem con thế này sang nước Anh rồi phải làm sao?” Mẹ nhắm chuẩn xác vào chỗ mông tôi trong chăn nhéo một cái.

“Nước Anh gì chứ?!” Tôi giật mình giở tung chăn, mùa đông ngày ngắn, trong phòng tối om mù mịt.

“Bố con nói muốn đưa con sang Anh du học! Chẳng phải đấy là điều ngày trước con tự nói sao?”

“Du học? Con nói là du lịch mà ….”

“Thế chẳng phải như nhau cả sao? Mau lên, tôm hùm của mẹ ….” Mẹ kích động đến mức tự chạy khỏi phòng tôi.

Nước Anh! Tôi lẩm bẩm tên đất nước xa lạ này. Đó là nơi cách Trung Quốc đủ xa, một nơi thích hợp để tôi làm đà điểu. (*đà điểu khi gặp nguy hiểm thì giấu đầu vào trong cát, cho rằng như thế sẽ được bình yên vô sự*)

Tôi lật chăn đứng dậy lấy hai cục đá lạnh xoa lên đôi mắt sưng húp lên vì khóc.

Thì ra trên đời này nếu có tiền, rất nhiều chuyện tưởng chừng khó khăn cũng có thể trở nên đơn giản.

Khi mẹ con tôi hùng hổ đánh chén tôm hùm, chồng cũ của mẹ tôi nói: ông đã thần thông quảng đại làm gần xong hết những thủ tục cần thiết rồi, chỉ chờ tôi gật đầu là có thể đi ngay.

Tôi lập tức gật đầu, nhớ lại đóa lan vũ nữ nát tan khi nãy – không còn cách trốn chạy nào hoàn mĩ hơn thế này.

Chồng cũ của mẹ tôi hài lòng với câu trả lời của tôi, cho rằng cuối cùng rốt cuộc tôi cũng biết nghĩ cho tương lai mình. Gắp từng miếng tôm hùm bao hàm cái gọi là “tình yêu người cha” chấm mù tạt bỏ vào bát tôi.

Tôi bó mình như cái bánh tét, chuẩn bị đến công ty lần cuối – cái công ty mà tôi làm việc chưa đến nửa năm.

“Từ chức!” Anh nhìn tờ đơn xin thôi việc tôi đưa lên hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt đầy tiều tụy. “Đến phòng tài vụ lấy tiền, bàn giao công việc xong là có thể đi rồi.” Anh do dự một lát rồi nhanh chóng kí tên lên tờ đơn thôi việc của tôi. Khi nét cuối cùng của chữ Khải trong tên anh hạ xuống, trái tim tôi cũng như ngừng lại theo.

Chúng tôi ngây ngô dại dột gặp lại, bên nhau đầy ám muội, bây giờ đích thực nên dứt điểm rồi. Tôi im lặng nhận lấy lá đơn đã kí từ tay anh, không nói lời nào quay gót bước đi.

Tôi hi vọng phía sau vang lên tiếng gọi, thế nhưng tôi cũng sợ anh níu kéo tôi lại. Cuối cùng tôi chẳng nghe thấy tiếng gì, cánh cửa khép lại sau lưng tôi ….

Tôi ngẩng đầu hít sâu một hơi, đứa trẻ tham lam lại sắp đi xa rồi, hi vọng đây sẽ là lần cuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play