Không biết trải qua bao lâu, Tiểu Nhẫn đã tỉnh lại. Trong tầm mắt, nó chỉ thấy khung trời xanh trong, vài đám mây bạc đang vờn trên đỉnh núi.
Tiểu Nhẫn chuyển mình không được, khắp mình nó là những cơn đau nhức. Nó cố gượng nhỏm dậy, đất dưới người Tiểu Nhẫn rung rung. Sợ quá, Tiểu Nhẫn lại nằm im.
Đưa tay sờ soạng quanh người. Dưới bàn tay nó không phải là đất mà là những nhành lá, những dây leo... Tiểu Nhẫn ngó quanh... phía chân nó là vách đá, phía trên đầu là...
Cố đưa tay sờ vào những nhánh dây leo trên đầu chỗ nó vừa nằm chưa vượt quá tầm tay với, Tiểu Nhẫn cảm thấy bàn tay nó đã quơ vào chỗ trống. Nó cố định thần, nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra...
Và nó nhớ lại tất cả, sau cùng, nó nhớ là nó đã rơi vào một hẻm vực, giữa những tảng đá kê chồng nhau, giữa vách núi đá này và vách núi kia.
Giờ đây nó vẫn sống, nó đang nằm trên tàng cây giơ ra vách núi, đan qua đan lại tàng cây là những nhánh dây leo rừng mọc chi chít. Vậy là nó còn sống, sống mà như đã chết. Nhìn chăm chăm vào vách núi dưới chân, Tiểu Nhẫn gượng đau, cố chuyển mình vào đó. Một thước... hai thước...
Soạt...
Tiểu Nhẫn bị rơi xuống. Hai tay đưa ra cố quờ quạng...
Phựt...
Người của Tiểu Nhẫn đung đưa, đung đưa...
Nhìn lại, Tiểu Nhẫn thấy nó lại đang nằm trên một tàng cây khác. Phía trên là từng cây mà lúc nãy đã đỡ thân mình nó khi rơi xuống hẻm vực. Thì ra tàng cây đó vì chịu một sức mạnh của thân hình nó va vào khi rơi xuống đã toạt ra không đều, do đó khi nó chuyển thân trên tàng cây làm nhánh dây leo không chịu nỗi, nó phải rơi xuống tiếp tục.
Một tàng cây thứ hai đã cứu lại mạng nó. Lần này, nó cố chuyển mình vào phía vách núi một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn...
Gần như là đã lâu lắm rồi. Tiểu Nhẫn áp vào sát vách núi, hai chân nó đặt vững vàng trên một tảng đá nhô ra, tựa hẵn người vào vách núi, nó thở ra một cách mệt nhọc và... vui sướng.
Khi đã hết mệt, Tiểu Nhẫn nghiêng người ra trước để xác định vị trí của nó đang đứng, thì...
Hỡi ơi! Chỗ nó đang đứng là chỗ trên không thấy được trời, dưới không thấy đáy. Chỉ là một chỗ hõm vào của vách núi. Một gốc cây dại lâu năm đã sinh trưởng ở đây vươn những nhánh cây ra ngoài.
Vị cứu tinh của nó cũng không thể nào khác nó trong lúc này... lưng chừng... lưng chừng núi trên một vực thẳm, một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Đã bao lâu rồi có lẽ nó là người bạn đầu tiên và có lẽ là người cuối cùng của cây dại này.
Quả thật, chết không bằng sống, mà sống như nó lúc này cũng không khác gì là chết.
Chỉ một ý nghĩ không ăn và uống cũng đủ làm cho nó phải chết một cái chết kéo dài, đau đớn.
Hai chân mõi nhừ, nó cố ngồi phệt xuống, lưng vẫn tựa vách núi, còn chân gác tựa vào nhánh cây dại. Nó khóc, không khóc than cho số mệnh, mà khóc căm hờn cho cái chết của má má nó và của lão Trương, những cái chết mà nó không thể nào báo phục được...
Mệt mỏi, Tiểu Nhẫn ngủ thiếp đi, mơ màng, cái đói lại hành hạ nó, tay vươn ra quơ vào khoảng không, đụng cả vào vách núi. Tiểu Nhẫn giật mình thức giấc... cái khát lại trở về. Nó nhìn quanh, nhìn lên, nhìn xuống... hy vọng tìm được vật gì để ăn đỡ dạ.
Tiểu Nhẫn bỗng thấy tỉnh hẳn. Trong một chỗ khuất nhất của hõm đá, nó thấy từng mãng trắng trắng. Nó đứng lên, chuyển nhẹ thân hình về đốm trắng đó. Trong ánh sáng mờ mờ của ánh dương quang đang tỏ rạng phản chiếu vào. Nó thấy đốm trắng đó không là rêu mà li ti như rêu, không là nấm mà có các vòi nhỏ vươn ra trắng xám...
Bất kể là gì, ăn được hay không, nó vươn tay bứt một nắm. Mềm, lạnh... Nó nhấm thử, không mùi, không vị, chỉ lạnh mà thôi. Nó ăn thêm... cái mát lạnh tan ra trong miệng làm nó tỉnh hẳn. Nó lại nhổ thêm, ăn thêm, đến khi hết hẳn các đốm trắng trắng đó.
Nó đã hết khát, bụng nó đã đầy, thỉnh thoảng trong miệng nó tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, như là mùi sữa tươi vậy.
Nó lại buồn ngủ. Sợ lại té ngã xuống vực trong lúc ngủ, nó lấy vài nhánh dây leo, cột chặt thân mình vào nhánh cây to nhất, đã an toàn, nó yên tâm ngủ.
Đang trong lúc ngủ, một luồng nhiệt khí nhè nhẹ phát sinh trong người Tiểu Nhẫn. Nó mất hẳn cảm giác lạnh, cái lạnh của hơi đá tạo ra, nó khoan khoái đánh một giấc ngủ thật sâu.
Khi thức dậy, nó vẫn thấy ánh sáng của dương quang đang rạng rỡ, nó mất cảm giác về thời gian. Nó lại đói, nó lại nhìn vào chỗ tối nhất của hõm núi, đám trắng trắng kia lại có đó.
Ngạc nhiên, nó cởi dây leo cột thân, nó di chuyển lại gần, thì ra đám trắng trắng đó sau khi nó ăn hết lần trước, nay lại vươn ra những cái vòi li ti khác. Mừng quá, nó lại nhổ và ăn. Ăn cho thật đầy bụng thì vừa hết đám trắng đó. Nó lại cảm thấy buồn ngủ...
Cứ thế, ngủ, thức, ăn rồi lại ngủ, đã hai mươi lần như vậy.
Lần này, Tiểu Nhẫn chợt động tâm, thầm nghĩ: “Cái đám thực thể nhỏ bé này là cái gì mà mình ăn vào không độc, chỉ thấy buồn ngủ, ngủ dậy thì vừa kịp đám thực thể kia lại mọc ra. Mà hình như mình không còn nghe lạnh nữa. Trong người lại khoan khoái, khỏe trở lại. Cứ thế này, mình không còn lo đói khát nữa. Nhưng không lẽ mình cứ ở mãi đây... Không được, mình phải tìm ra lối thoát, thoát khỏi nơi đây, mình phải tầm sư học nghệ để báo thù. Phải, mình còn phải báo thù, cái lũ Kim Ưng bang lòng người dạ thú”.
Nó không dám ăn nữa vì nó cần phải thức, thức để suy tính tìm kế thoát thân.
Nhớ lại các dấu chân in trên bàn thạch, giữa Loạn Thạch cước trong gò Loạn Thạch. Nó nhẩm lại từ vết chân di chuyển. May thay, qua cuộc vượt nguy khỏi kẻ thù, nó đã xử dụng nhiều lần, bây giờ, hầu như không cần cố gắng, nó có thể lập lại, không sai sót, từng vết chân một, một cách nhuần nhuyễn...
Bóng đêm ập xuống, cái đám trắng kia phát sáng, sáng mờ mờ, nhưng vẫn là sáng, nó tiến dần lại gần chăm chú theo dõi, khi cái đám trắng kia phát sáng đến độ sáng rõ nhất, từ từ mờ lại, nhưng vẫn đủ cho Tiểu Nhẫn thấy rõ, các đám vòi kia héo dần và rũ xuống. Thế là hết đời của đám vòi đó. Nó vẫn chú tâm nhìn...
Qua một đêm, khi ánh dương quang lộ rõ, các đám vòi héo rũ rơi xuống, nhường chỗ cho đám vòi khác nhú lên. Bây giờ nó lại thấy đói. Bắt buộc nó phải ăn nhưng lần này nó cố ăn ít để khỏi ngủ quá nhiều, quá lâu.
Thế là trong giấc ngủ nhẹ nhàng đó, Tiểu Nhẫn vẫn còn đủ lý trí để thấy những thay đổi kỳ dị trong thân mình nó. Đầu tiên là ấm ấm, kế đó, nhiệt khí phát mạnh dần và khắp toàn thân nó nóng lên, nhưng là cái nóng dễ chịu, êm ái.
Nó để ý thấy hơi thở nó lúc này kéo dài, rất dài, và mỗi lần hít vào, nó lại cảm thấy luồng nhiệt khí luân chuyển khắp thân mình nó, sau cùng, cuối hơi hít, luồng nhiệt khí tụ hết vào một nơi, dưới rún của nó độ hai tấc.
Khi thở ra, luồng nhiệt cuộn tròn ở chỗ đó và hơi thở ra thật dài, kèm theo tiếng gió rít vo vo...
Nó không biết đấy là gì? Tại sao? Và để làm chi?
Trong lúc bối rối, tay nó nắm vào một tai đá, tai đá trong tay nó như bằng đất, các ngón tay nó lún vào tai đá. Ngạc nhiên, nó bỏ tay ra, vài tai đá vỡ vụ còn trong tay, nó thả xuống hõm đá.
Cộc... cộc...
Các vụn tai đá rơi vào nền đá phát ra tiếng kêu, tiếng kêu của đá va vào đá.
Sững sờ, nó nắm tay lại thành quyền vung vào vách đá.
Bộp...
Sau cái vung tay, vách đá lõm sâu vào vài xích.
Ngạc nhiên, nó nhìn lại cánh tay, cánh tay không có gì suy suyễn, chỉ thấy hơi ê ẩm một chút, ngược lại, vết lõm vào vách đá trước mắt nó vẫn còn đó, Tiểu Nhẫn trầm tư, không hiểu chút nào, vì sao mà nó có một sức mạnh ghê gớm đến vậy...
Một ý nghĩ thoáng qua trong trí, Tiểu Nhẫn chợt hiểu: “Hóa ra là ăn cái đám thực thể trắng trắng này lại khiến mình phát sinh ra một sức mạnh”.
Tiểu Nhẫn không thể nào ngờ được. Vô tình nó đã ăn được loại nấm đá cực kỳ quý báu, chỉ có được ở một nơi khí linh địa kiệt được gọi là ‘Vạn niên thạch thảo ty’.
Vạn niên thạch thảo ty này được ghi rõ trong Dược Thảo thư, đã được lưu truyền trong dân gian, nhất là các bậc y sư, đại phu nổi tiếng đã từng nghe nói đến. Và không ai ngoài người lưu lại Dược thảo thư đã nhìn thấy Vạn niên thạch thảo ty.
Vạn niên thạch thảo ty được xem là có giá trị cao hơn Vạn niên sâm vương, Thiên niên linh chi thảo, Thiên niên tuyết liên tử...
Sức công phát của Vạn niên thạch thảo ty không ồ ạt, mạnh mẽ như các loại tiên phẩm khác, nhờ đó mà Tiểu Nhẫn hầu như không có cảm giác được rõ rệt về sức mạnh tăng lên gấp trăm lần trong người nó.
Nhất là Tiểu Nhẫn chưa từng biết võ công nên Tiểu Nhẫn không thể nào ngờ được trong người nó đã tích lũy được cả trăm năm công lực (công phu tu vi của một người luyện võ phải trải qua tu dưỡng cả trăm năm và có sức trợ lực của một số tiên dược quý).
Và vì không biết võ công, Tiểu Nhẫn không thể nào biết tâm pháp để vận dụng nội công sẵn có trong người để phát chưởng, tung kình quyền hoặc càng không thẻ sử dụng kết hợp với các loại võ khí.
Lúc này đây, toàn bộ trăm năm công lực của Tiểu Nhẫn chỉ luân chuyển tự do trong khí huyết và cuộn tròn trong Đan Điền như nội đơn của các loại quái thú sống ngàn năm.
Dù vậy, khi dùng lực vào cái vung tay, vung chân, nội lực trong người Tiểu Nhẫn theo ý tùy tâm, ngoài sự kiểm soát của trí, đã ào ào tuôn ra, phổ vào quyển chạm vào đá làm vách đá lõm vào.
Nếu Tiểu Nhẫn được một vị minh sư truyền dạy nội công tâm pháp thì một quyền vung ra, vách đá không chỉ lõm vào mà phải vỡ vụn thành cám.
Hiện tại, chỉ cần có thế, Tiểu Nhẫn đã có cách thoát thân khỏi nơi hiểm địa này. Để tránh gặp lại kẻ thù lúc này, khi Tiểu Nhẫn biết là vô phương để đối phó. Tiểu Nhẫn theo vách đá, len lõi qua từng kẽ đá tìm đường leo xuống vực sâu.
Bóng đêm ập xuống dần theo từng bước chân của Tiểu Nhẫn tụt xuống vực sâu. Đến khi Tiểu Nhẫn đặt được chân xuống mặt đất dưới đáy vực thì chung quanh nó chỉ là một màn tối đen, nhờ ánh sao và Tiểu Nhẫn không biết là nhờ Vạn niên thạch thảo ty, Tiểu Nhẫn nhìn được lờ mờ. Chậm chậm dọc theo giữa hai vách núi, Tiểu Nhẫn lo lắng bước đi, đi mãi...
Trời đã hừng sáng và chắn trước mặt Tiểu Nhẫn lại là một vách núi. Chán nản, Tiểu Nhẫn men theo chân vách núi đi dần về hướng mặt trời lặn, leo dần dần lên...
Mệt mỏi, đói khát, Tiểu Nhẫn chân đi và thần trí như đã hôn mê. Cuối cùng,Tiểu Nhẫn ngã gục xuống, thân lăn tròn theo triền núi...
Ùm...
Tiểu Nhẫn đã rơi vào một khe suối như một người mộng du, Tiểu Nhẫn gặp nước chỉ biết uống lấy uống để, rồi lại mê man, nằm kề khe suối...
Tiếng chim kêu ríu rít, tiếng vượn hú... Tiểu Nhẫn đã tỉnh hẳn, ngơ ngác nhìn quanh, dưới ánh sáng của mặt trời rực rỡ, chim chuyền theo những cành cây hót vang.
Đã lâu lắm rồi, Tiểu Nhẫn mới thấy lại mặt trời, mới nhìn được cây xanh, mới nghe được tiếng chim kêu, tiếng xào xạt của lá cây khua trong gió mát. Vươn vai đứng dậy, Tiểu Nhẫn mơ màng nhớ lại cảnh sống thanh bình trước đây Tiểu Nhẫn đã từng sống...
Đã qua rồi cuộc sống bình yên, tĩnh lặng, giờ đây, trong tâm trí của Tiểu Nhẫn đang nung nấu mối thù, một món nợ máu... Máu phải trả bằng máu... phải trả thù.
Nhớ đến oán thù, Tiểu Nhẫn trở lại thực cảnh. Thực tế là Tiểu Nhẫn đang đói, nhà cửa không, người thân và tiền cũng không mà quần áo thì rách bươm.
Tiểu Nhẫn ngước mặt lên trời, cười bi thảm, tiếng cười khàn khàn của đứa bé đang đói khát đển lã giọng. Đi... Tiểu Nhẫn dứt khoát trong tâm tưởng, quyết không khuất phục... đi nữa...
Len lỏi trong rừng gai phủ đầy triền núi, hết ngã xuống lại đứng lên... Đói ăn trái rừng, khát uống nước suối, cảm nhận về thời gian phai mờ trong tâm trí. Tiểu Nhẫn cứ đi... đi về tương lai vô định, mù mờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT