Thất Phúc nói: “Cha đã nghiên cứu ba ngày rồi, lần trước Tiểu Man nói món Sóc quyết ngư, cha nói không có nguyên liệu nên không làm được, Thiện Hồ cũng không có nguyên liệu, bây giờ thịt nấu anh đào cũng chỉ là thịt lợn thôi, nguyên liệu đầy đủ cả rồi, cha cứ việc nấu là được, ngon hay không chúng ta sẽ nhận xét.”
Triệu thúc vẫn lắc đầu, Tam Hỉ và Thất Phúc hót tuyết đọng vào một cái giỏ trúc, quay đầu lại đã thấy Thiên Quyền đứng phía sau, đang bình tĩnh nhìn bọn họ. Hai người lắp bắp một hồi, la lên: “Công tử gia đã trở lại!”
Hắn yên lặng gật đầu. Thật ra hắn đã đứng được một lúc lâu, bọn họ mải nói chuyện với Tiểu Man nên không phát hiện ra. Hắn thấy bộ dáng mị phi sắc vũ của Tiểu Man, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy được nhìn thấy là tốt rồi. Nàng không còn bộ dáng thất thần thống khổ như trước, dường như đã khôi phục sinh khí ngày xưa, tựa hồ thay đổi rất nhiều, trên mặt giống như tỏa ra ánh sáng.
Hắn vứa xuất hiện, không khí nhất thời trầm đi không ít, Tam Hỉ và Thất Phúc vội vàng đi dọn tuyết, Triệu thúc cũng trở nên chững chạc đàng hoàng, cung kính hành lễ, sau đó bước đi. Tiểu Man một mình đứng quét tuyết, quay đầu mỉm cười với hắn: “Ngươi đã trở lại!”
Thiên Quyền quẫn bách trong nháy mắt, sau đó lập tức gật đầu nói: “Uh, ta… đã trở lại.”
Tiểu Man tiếp tục quét nốt chỗ tuyết còn lại, đưa chổi nhẹ nhàng. Thiên Quyền yên lặng nhìn nàng trong sân, thắt lưng mảnh khảnh, ánh mặt trời mùa đông chiếu trên người nàng, chiếu vàng mái tóc mềm, dịu dàng đáng yêu. Từng đợt sương trắng thở ra bên miệng nàng, trên lông mi cũng đọng một ít nước.
“Bởi vì ta không thể cứ ở đây mãi, đây không phải là nhà của ta.”
Thiên Quyền nói: “Tạm thời đừng đi, Liêu binh đã không còn vây khốn Bất Quy sơn, bọn họ đang tìm ngươi khắp nơi, Thiên Sát Thập Phương cũng đang tìm ngươi, ngươi chỉ cần xuất hiện sẽ trờ thành cái đích cho mọi người nhắm đến.”
Tiểu Man nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không sợ, xin ngươi đưa ta rời đi, không cần xa, chỉ cần đưa vào trong thành Trấn Châu là được rồi…”
Nàng hiện tại không sợ gì hết, ai uy hiếp, ai lợi dụng, ai đe dọa đều đã trở thành mây gió. Có lẽ trong suốt mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên nàng sống được thản nhiên như thế.
“Ngươi cũng không thể về nhà, cha mẹ ngươi sẽ bị liên lụy.”
Tiểu Man cười cười: “Ta không về trấn Ngô Đồng, ta chỉ muốn rời khỏi đây, tìm một chỗ mà an ổn sống. Bọn họ tìm ta cũng được, không tìm thấy cũng được, ta đều không cần.”
Thiên Quyền lại không nói gì.
Hắn chậm rãi xoay người, thật lâu sau mới nói; “Cứ từ từ đã, không cần gấp.”
Tiểu Man nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”
Đúng vậy, vì sao? Nàng sống hay chết kỳ thật không có quan hệ gì với hắn, bọn họ hoàn toàn là hai người xa lạ.
Thiên Quyền nói: “Bời vì gần đây có người của Thiên Sát Thập Phương hoạt động, đưa ngươi đi sẽ bị phát hiện.”
Nàng nhẹ nhàng bước đi xa, Thiên Quyền đứng ở đó thật lâu thật lâu. Lâu như vậy, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại nói dối.
Tiểu Man vội vàng đưa tay giật lại, lại bị hắn đẩy ra, ném tấm vải cho Tam Hỉ, nhướng mi cười nói: “Không được, đồ rơi ra chính là của công tử nhà ta, cũng không thể trả lại cho ngươi.”
Tam Hỉ mở mảnh vải ra, nhìn thấy bên trong không phải là tranh hoa điều ngư trùng mà lại là một thiếu niên lạnh lùng ủ dột, gương mặt trông rất sống động, xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông. Hắn ngẩn ngơ, thấp giọng nói: “Ai vậy? Là huynh đệ của ngươi sao?”
Thất Phúc cũng ngó sang xem, tấm tắc khen ngợi.
Tiểu Man vội đoạt lại tấm tranh, cẩn thận gấp lại, cất vào ngực áo, mỉm cười, nói nhỏ: “Không phải, là người ta yêu.”
Nàng thản nhiên thừa nhận, không chút xấu hổ, thậm chí cũng không chút chột dạ.
Tam Hỉ và Thất Phúc không nói gì, chỉ nhìn nàng, lại trộm nhìn Thiên Quyền, trên mặt hắn không có chút biểu tình, hai người bọn họ càng không biết nên làm sao.
*********
Bóng tối lan tràn, đen đặc, từng lớp từng tầng.
Liên Y nửa tỉnh nửa mê trong bóng đêm, cảm thấy trên vai là từng đợt đau đớn co rút, giống như bị dao chém, sau lưng nàng là tầng tầng mồ hôi lạnh. Nhưng cái đáng sợ hơn cả đau đớn chính là dường như có một đôi tay đang sờ tới sờ lui trên mặt, trên người nàng.
Nàng cố gắng mở mắt, chỉ thấy ánh nến đỏ sậm, một người xa lạ đang ở sát gần nàng, cởi áo, sờ nàng. Nàng hoảng hốt, miễn cưỡng kêu lên: “Không! Không!” Lại không có sức nhúc nhích thân mình.
Trong hoảng hốt, dường như phương xa truyền tới âm thanh ồn ào náo động, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, nàng bị người kéo lên lưng, sồng sộc chạy như điên. Trên vai có chất lỏng nóng ấm chảy dọc xuống cánh tay, môi nàng hơi động, thấp giọng nói: “Ai?”
Tóc người kia phất qua gò má nàng, ướt mồ hôi, thanh âm hắn cũng rất thấp: “Là ta, không sao đâu!”
Thanh âm kia vừa giống Căn Cổ lại vừa giống Gia Luật Cảnh, nàng nhất thời không phân biệt được là ai, nhưng trong lòng rốt cục an tâm, trước mắt lại tối sầm. Nàng hôn mê!
Sau đó nàng lúc tỉnh lúc mê, hình ảnh vụt qua mắt cũng đứt quãng rời rạc, có đôi lúc là đêm tối trầm đậm, đôi khi lại là tia nắng ban mai sáng ngời, có khi lại là một người nam nhân ngồi bên cạnh bón thuốc cho nàng, lúc lại là vách tường kín rêu xanh.
Không biết tỉnh tỉnh mê mê bao nhiêu lần, rốt cục Liên Y cũng tỉnh táo lại.
Đây là một sơn động khô ráo, trên vách động đầy rêu xanh khô héo, ánh lửa hừng hực chiếu. Rất ấm áp. Liên Y thử động đậy, vết thương trên vai cũng không quá đau, nàng liền chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn, vết băng bó có chút đơn sơ nhưng miệng vết thương cũng không đau.
Có tiếng bước chân truyền đến, Liên Y quay đầu, thấy Gia Luật Cảnh đang cầm hai cành cây khô đi vào. Nhìn thấy nàng tỉnh, hắn liền nhướng mày cười, nói: “Miệng vết thương còn đau không?”
Quần áo hắn bẩn thỉu nhếch nhác, không có chút khí phái nào của quý công tử, tuy nhiên trên mặt lại thần thanh khí sảng. Liên Y mờ mịt lắc đầu, kinh ngạc nhìn hắn ngồi xuống cạnh mình, lại nói: “Trước kia ta săn thú ở bên ngoài cũng bị diều hâu làm bị thương, được đại phu kê thuốc đắp lên miệng vết thương, may mà gần đây cũng tìm được loại thảo dược đó, nếu không vết thương của nàng cũng khó mà khỏi được.”
Liên Y dường như không quá tin tưởng, cả người có cảm giác mất mát sau khi bị kinh hoảng cực độ, không nói nên lời.
Gia Luật Cảnh sờ sờ mặt nàng, nheo mắt cười: “Không sốt, thân thể nàng rất tốt nha. Nếu sốt thì mới vất vả, chúng ta bị quan phủ Đại Tống truy nã, ngay cả đại phu cũng không thể mời, phải mau rời khỏi Tống địa.”
“Tại sao?” Nàng thì thào hỏi.
“Vì bọn họ phát hiện ta và Căn Cổ là người Khiết Đan, ta lại là vương gia. Quan trọng nhất là vì cứu nàng, chúng ta đã giết mất mấy quan binh Đại Tống.”
Liên Y bình tĩnh nhìn hắn: “Là các ngươi… đã cứu ta?”
Gia Luật Cảnh mỉm cười, đưa tay nhẹ ấn lên đầu nàng, thấp giọng nói: “Đừng có nhìn người khác như vậy, nếu không phải vậy thì nàng nói xem, làm sao mà nàng tới được đây?”
Liên Y nhìn xung quanh, nơi này hiển nhiên là vùng núi rừng ngoại ô nào đó, ánh trăng chiếu vào từ cửa động, không khí an tĩnh đến mức tượng như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
“Căn Cổ đâu?” Nàng hỏi.
Gia Luật Cảnh ừm một tiếng, đưa tay nắm bả vai nàng, cười nói; “Đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên hãy ngủ một chút đã.”
“Đã có chuyện gì xảy ra với hắn?” Sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch, “Bị quan binh Đại Tống bắt sao?”
Gia Luật Cảnh thở dài: “Lúc ấy chúng ta cũng bị giam trong phòng giam, khó khăn lắm mới phá được song gỗ để trốn ra đi tìm nàng, kết quả bị mười mấy Tống binh bắt gặp, ta cõng nàng chạy trốn, hắn yểm trợ phía sau, cuối cùng phân tán.”
Liên Y đứng dậy định đi ra ngoài, Gia Luật Cảnh giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Làm gì vậy?”
“Đi tìm Căn Cổ!” Nàng không do dự nói.
Sắc mặt Gia Luật Cảnh trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Khó khăn lắm mới trốn được, làm sao có thể quay lại chịu chết! Cho dù nàng có bản lãnh lớn thế nào cũng không thể chống chọi lại được Tống quân.”
Liên Y vội la lên: “Nhưng cũng không thể để hắn chết được! Hắn còn nhỏ như vậy…”
Gia Luật Cảnh đứng dậy nói: “Được, ta và nàng cùng đi, ta cũng chết cùng nàng luôn, hai mạng người đưa tiễn cái mạng của hắn, nàng vui chứ?”
“Ngươi không có công phu, đừng đi!”
“Tốt lắm, nàng vì hắn mà đi tìm chết, vậy ta thì sao? Ta liều mạng cứu nàng là cứu nhầm sao? Bị thương cũng là bị thương giả sao? Ta chỉ là ác nhân vứt bỏ đồng bạn thôi!”
Liên Y vội vàng quay đầu lại: “Ta không có ý đó!”
“Vậy thì là ý gì?” Hắn đột nhiên tiến lên, đưa tay ôm chặt nàng, một bên cầm tay nàng đặt lên lưng mình: “Ở đây còn có vết thương, do bị Tống binh đâm vào. Vết thương của ta không phải là thương sao? Trong lòng nàng Căn Cổ quan trọng hơn ta hay sao? Hay là, nếu ta chết cũng không sao?”
Hắn ghé sát tai nàng mà hỏi, thanh âm nhẹ nhàng thì thầm, hai mắt sáng quắc nhìn nàng.
Liên Y lẩm bẩm nói: “Không… Ta không phải…”
“Không cái gì?” Hắn nắm cằm nàng, nâng mặt nàng lên, khuôn mặt nàng dưới ánh lửa càng trở nên thanh lệ khôn tả, không thể so sánh. Hắn nói nhỏ: “Nếu như nàng bước ra khỏi sơn động này, ta sẽ chết ngay lập tức. Ta không phải là kẻ hay nói đùa, nếu nàng đi, ta sẽ chết ngay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT