Tiểu Man chậm rãi ló ra ngoài xe, im lặng nhìn thảo nguyên mênh mông, tuyết rơi như một cơn mưa bông, bị gió cuốn trái cuộn phải. Nàng nhìn một hồi, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có trời xanh mây trắng, cũng không có người cưỡi ngựa rong chơi.”
Tiểu Man lùi vào thùng xe, uống thuốc, Thiên Quyền đưa túi nước cho nàng, nàng uống hai ngụm, lại nói: “Ngươi muốn đưa ta về Bất Quy sơn sao? Thổ lão bản đâu?”
Hắn trầm mặc một lát mới nói: “Không, không đi Bất Quy sơn. Thổ lão bản đã chết rồi.”
Đã chết? Tiểu Man đề phòng nhìn hắn.
Thiên Quyền chậm rãi nói: “Người Thiên Sát Thập Phương tập kích bất ngờ, cho nên mới bị giết.”
Tất nhiên Tiểu Man không tin tưởng hắn, Thiên Quyền cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Đây là Liêu địa, người Bất Quy sơn tạm thời không ra được, ngươi không cần lo lắng.”
Chẳng lẽ ngươi không phải là người Bất Quy sơn sao? Tiểu Man vẫn không tin.
Thiên Quyền rốt cuộc không nói chuyện. Mấy ngày nay đi liên tục, cho dù trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi nhưng trên mặt rốt cục vẫn lộ vẻ phong trần, cằm đã mọc râu, Tiểu Man tự dưng nhớ tới Trạch Tú, râu hắn dù cạo thế nào cũng không sạch được. Hôm nay cạo, ngày kia liền mọc đầy ra.
Gia Luật Cảnh cả giận nói: “Đều là tại tiểu quỷ nhà ngươi! Nếu không phải tại ngươi…”
Liên Y vội vàng nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Đừng mắng nữa, cẩn thận động chạm miệng vết thương. Tóm lại đều do ta ngốc, luôn gây phiền toái.”
Căn Cổ thở dài: “Với dung mạo của tỷ tỷ, vốn phải được dưỡng trong kim phòng, không để cho người khác thấy. Ngươi hành tẩu giang hồ, xuất đầu lộ diện bên ngoài như vậy, kể cả ngươi không tự tìm phiền toái thì phiền toái cũng sẽ tìm đến ngươi!”
Liên Y đỏ mặt, Gia Luật Cảnh cười nói: “Cái này quá đơn giản, tiểu Liên Y, nàng liền đi theo ta đi, ta nuôi nàng, về sau không cần phải lo lắng đề phòng gì nữa. Ta xây một tòa kim ốc cho nàng.”
Lời còn chưa dứt đã thấy Liên Y đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Không, không cần. Như vậy cũng rất tốt, ta không muốn kim ốc gì cả…”
Căn Cổ thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin nổi mà nhìn nàng, thật lâu sau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đứng bật dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Liên Y kinh ngạc nhìn cánh cửa bị hắn đẩy cho rung lên bần bật, nói nhỏ: “Ta nói sai gì hay sao?”
Liên Y nghi hoặc nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên: “Không xong! Ta quên mất chủ tử!”
Gia Luật Cảnh không giữ chặt nàng, đành trơ mắt nhìn nàng chạy ra cửa. Liên Y chạy vù xuống lầu, Căn Cổ dang mặt lạnh đòi chủ quán một vò rượu, ngẩng đầu thấy nàng thì thuận miệng hỏi: “Tỷ tỷ định đi đâu?”
Nàng vội la lên: “Ta để chủ tử lạc ở sòng bạc rồi! Ta phải đi tìm nàng!”
Căn Cổ nói: “Không cần đi tìm, Trạch Tú đại thúc đã đi theo nàng ta rồi, cả Thiên Quyền công tử cũng thế, không sao đâu. Đúng rồi, còn có một nữ nhân mặc đồ tím, chúng ta gặp nàng trên đường đến đây, nghe nói là cũng quen Tiểu Man tỷ tỷ. Nàng quen biết nhiều người ngạc nhiên cổ quái như vậy, ngươi cũng không cần phải lo lắng.”
Liên y do dự nói: “Nhưng bọn họ còn chưa trở về khách điếm…”
“Bây giờ ngươi đi tìm cũng không có manh mối, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi. Huống chi mặt mũi ai giờ cũng khó coi như vậy, muốn nghe ngóng cũng nên chờ hết sưng rồi tính.”
Căn Cổ vừa nói vừa kéo nàng ngồi xuống ghế, rót ra hai chén rượu, đưa cho nàng một chén.
“Căn Cổ, ngươi vừa nói tử y nữ nhân nào?” Trong ấn tượng của nàng thì Tiểu Man dường như không quen biết nữ nhân nào như vậy.
Căn Cổ uống một ngụm rượu, nói: “Lúc chúng ta tìm được ngũ phương sừng ở núi Thái Bạch, đó kỳ thật là mộ thất của tiểu chủ gì đó, bên trong có cơ quan lợi hại, suýt nữa khiến chúng ta chết cháy, khó khăn lắm mới chạy thoát thì lại không tìm thấy bọn Trạch Tú đại thúc. Thiên Ki và Diêu Quang đi lên phương bắc tìm bọn họ, còn ta và Thiên Quyền đến Tống địa, không ngờ đi được nửa đường thì gặp tử y nữ nhân kia, nàng ta vô cùng thần bí, nghe thanh âm thì giống như là một mỹ nhân, tuy nhiên mặt lại che sa, nhìn không rõ là cái dạng gì. Thiên Quyền dường như quen biết nàng ta, cho nên chúng ta đồng hành khoảng ba ngày. Nàng ta trên đường đi không nói vượt ba câu, cũng không nói gì với ta cả, sau đó ở sòng bạc ta tìm thấy các ngươi, còn nàng ta cũng biến mất.”
Liên Y “uh” một tiếng, cúi đầu uống một ngụm rượu, hương vị cũng không ngon. Nàng buông bát, thấy thần sắc Căn Cổ như không vui vẻ, cẩn thận hỏi: “Căn Cổ, ngươi có gì không vui sao? Kỳ thật, ta biết ngươi không thích Gia Luật Cảnh… Nhưng hắn thật sự cũng không xấu…’