Bất Quy sơn ( nhất )

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, có đánh chết Tiểu Man cũng không tin ở sa mạc lại có một ốc đảo lớn như vậy, hơn nữa không chỉ có ốc đảo… Nơi này quả thực chính là một thành trấn nho nhỏ! Thôn trấn bị một dòng sông chia làm đôi, hai bên đều tấp nập người đến người đi, xa xa còn có thể thấy lố nhố nóc lều trại, lớn có nhỏ có.

Tiểu Man lần đầu chứng kiến phong cảnh của một nước khác, có chút ngây ra. Ở khúc quanh đối diện có một đám nữ tử trẻ tuổi đi tới, tóc búi cầu kỳ, trên mặt che sa, quần áo trang phục cũng khác xa nàng. Sau khăn che mặt lộ ra đôi con ngươi màu nâu, lúng liếng đa tình, trên đầu mỗi người đều đội một cái vò gốm, bên trong đựng nước. Thấy đà đội tới, bọn họ liền hi hi ha ha mà nhường đường, những đôi mắt to nhìn chằm chặp vào Thiên Quyền.

Thấy Tiểu Man, bọn họ lại bắt đầu cười, những con mắt nâu đảo quanh trên người nàng, từ đầu xuống chân, không biết thầm thì với nhau cái gì, nàng nghe không hiểu.

Lão Sa thấy biểu hiện của Tiểu Man thì cười nói: “Bọn họ là người Tây Vực, đang dùng ngôn ngữ địa phương khen Tiểu Man xinh đẹp.”

Tiểu Man vội vàng bày ra nụ cười giao hảo với các nàng, đúng là ưu thế của dung mạo, các nàng kia đồng loạt tiến tới, huyên thuyên nói không ngừng, sờ tay, nhéo chân, Tiểu Man bị làm cho sợ hãi, nụ cười hữu hảo trên mặt sắp không còn duy trì được nữa.

Lão Sa lớn tiếng hô câu gì đó, các nữ hài tử nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, bưng mặt bỏ chạy, không dám quay đầu lại.

Tiểu Man không biết ở đây Bất Quy sơn có thanh danh rất lớn, dân bản xứ thấy bọn họ có võ công, hành sự thì thần bí, lại thêm lực lượng hùng hậu, cho rằng họ là tiên nhân trên trời, không ai dám mạo phạm. Vừa rồi lúc bọn họ vào thành, trên người còn mặc áo choàng chưa kịp cởi, nếu không chỉ cần nhìn mũ đen và áo choàng trắng ngà của bọn họ là người dân đều né tránh.

Nàng cười nói: “Sao nghĩa phụ phải hung dữ với những nữ hài tử này như vậy, thật đáng thương!”

Lão Sa chưa kịp nói Thiên Quyền đã mở miệng: “Chúng ta tới trước nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ về Bất Quy sơn.”

Đà đội ở trong một cái lều lớn, có một nữ tử mặt che sa tiến ra nói gì đó, lại đưa một phong thư. Thiên Quyền nhìn thấy phong bì kia, đầu mày nhíu lại, rút thư ra, trên đó chỉ viết vài chữ. Hắn vội vàng nhìn một lần, lấy tay bóp nát. Trong lều treo một cái chảo sắt nhỏ, không biết đang nấu cái gì bên trong, phía dưới là một bếp than củi. Hắn đem thư ném vào lửa rồi ngồi xuống chiếu.

Lão Sa nhìn qua, thấp giọng nói: “Công tử gia, lại có kẻ nào ngứa mắt muốn tìm ngài gây chuyện sao?”

Thiên Quyền nhàn nhạt nói: “Không phải, là một người quen thôi, mấy ngày nữa sẽ tới Bất Quy sơn vì chuyện tiểu chủ Thương Nhai thành.” Hắn nhìn thoáng qua chỗ Tiểu Man, ánh mắt lạnh như băng. Tiểu Man bị hắn nhìn, toàn thân không thoải mái mà trên mặt vẫn phải trưng ra nụ cười tủm như không có chuyện gì. Rốt cục nàng cũng biết thế nào gọi là “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.

Có một nữ tử tới nói gì đó, Thiên Quyền cũng không trả lời, chỉ hỏi Tiểu Man: “Tiểu chủ thích ăn gì?”

Tiểu Man dịu dàng nói: “Ta ăn cái gì cũng được, cứ tùy ý công tử gia đi.”

Nếu nàng không nhìn lầm, hình như trong mắt nam nhân này vừa hiện lên một tia cười ác ý? Tiểu Man đột nhiên thấy cảnh giác tuy rằng không biết tại sao. Người này không thích nàng, điều này khiến một kẻ luôn khéo léo, một kẻ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” như nàng cảm thấy có chút thất bại. Chẳng lẽ về phương diện này nàng vẫn còn quá non? Xem ra về sau cần học tập nhiều nữa.

Chờ lúc đồ ăn được bưng lên, nàng mới biết vì sao hắn cười.

Thịt dê, thịt dê, thịt dê… Tất cả đều là thịt dê! Cách chế biến còn không giống Trung Nguyên, vừa bưng lên lập tức phát mùi hôi khắp lều trại, sắc mặt nàng xám ngắt, căn bản không biết nên phải ăn cái gì.

Lão Sa gắp cho nàng, “Tiểu Man, thịt dê non này rất hiếm, nướng cũng vừa đủ lửa. Ngươi nếm thử đi!”

Từng thớ thịt của nàng run lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhận lấy, để sát vào ngửi, lập tức hôi đến suýt ngất xỉu. Nàng nín thở cắn một miếng, sao không thấy có hương vị gì? Không cho muối sao? Nàng rốt cuộc ăn không nổi, mắt thấy tiểu nhị lạ bưng lên một cái chén chứa đầy chất lỏng màu trắng, nàng cầm lấy uống mọt ngụm, lại bị một luồng mùi lạ sộc vào khiến suýt nhổ ra.

Nữ tiểu nhị cười dài, nói với nàng vài câu bằng thứ tiếng Trung Nguyên ngượng nghịu: “Sữa chua, rất có lợi cho nữ tử. Cô nương xinh đẹp, rất hấp dẫn.”

Tiểu Man liên tục gật đầu, bi thảm ngẩng đầu nhìn những người khác đang ăn ngon lành.

Một mình một kiểu vốn không phải thói quen của nàng, vì thế nàng miệng ăn thịt, lại uống sữa chua, vẫn cười, cười đến cứng cả mặt, một bên còn khen ngon. Nàng đột nhiên thống hận cá tính của mình, lấy lòng người khác làm chi để khiến cho mình thảm thương thế này.

Thiên Quyền lại nhìn nàng một cái, giống như có chút thương hại. Cũng không biết là thương hại nàng không ăn quen đồ ăn Tây Vực hay là thương hại tính cách khéo léo không phải lối của nàng.

Tiểu Man nói với chính mình, Thiên Quyền là tên hỗn đản, nàng ghét hắn. Cho nên, nếu nàng không khiến cho hắn thảm hại, tự biết thân phận thì nàng không kêu là Tiểu Man nữa!

Buổi chiều, đoàn người lại đi, Tiểu Man điều khiển lạc đà sóng vai đi cùng Thiên Quyền, cười dài hỏi hắn: “Thiên Quyền công tử, ngươi tuổi trẻ mà thật lợi hại. Ngươi là người Trung Nguyên sao?”

Thiên Quyền nói nhạt: “Đa tạ tiểu chủ, thân thế Thiên Quyền không đáng để nói với người ngoài.”

Câu nói đầu tiên đã bài xích nàng. Nàng không tin, trong mắt Tiểu Man nàng không có sắt nào không thể nung, chỉ cần có một khe hở, nàng cũng có thể chui qua, nịnh hót thấu tâm can người khác.

“Công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”

“…”

“Ta thấy công tử có tên pháp thật tuyệt diệu, đúng là thiện xạ, khiến người ta bội phục.”

“… Đa tạ!”

“Tạ cái gì chứ, ta là nói lời nói thật. Kỳ thật, tên pháp tinh diệu cũng không coi là thượng thừa gì, hiếm có chính là người có bản lĩnh lớn như vậy mà tâm trạch vẫn nhân hậu. Ta thấy ngươi dùng mũi tên bỏ đầu bắn sói vương, trong lòng thực vô cùng bội phục. Công tử gia tài cao như vậy có thể được cho là đại gia hiệp khách chứ? Ta thật sự được mở rộng kiến thức rồi.”

Nàng nói một hơi, rốt cục nhìn thấy con ngươi trong suốt của hắn hiện lên ý cười, nàng nhất thời mừng như điên, đang định tiếp tục thì chợt nghe hắn quay đầu lại phân phó: “Đưa cho tiểu chủ một túi nước. Nàng nói nhiều như vậy, nhất định rất khát nước.”

Những bạch y nhân đằng sau nín cười đến mức cơ hồ nội thương, vội vàng đưa nước cho Tiểu Man. Nàng nắm chặt bình nước, nghiến răng kèn kẹt, chỉ hận không thể lấy túi nước nện lên cái đầu cao ngạo của hắn.

Thất bại! Nàng chưa bao giờ nếm mùi thất bại như thế này! Nam nhân này căn bản là khinh thường nàng, lại đùa cợt nàng như mèo vờn chuột. Chơi vui chứ? Đươc, để xem ai mạnh hơn!

Nàng lại cười dài bước tới, ôn nhu nói: “Công tử không cần khách khí gọi ta là tiểu chủ như vậy. Ta tên Tiểu Man, ngươi cứ gọi ta như vậy là được!”

Hắn làm như không nghe thấy, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không để ý nàng một chút nào.

Tiểu Man đột nhiên có chút hốt hoảng vì sự kích động mạnh mẽ của mình. Nàng bị sao vậy? Nếu là trước đây, đối với loại người mặt sắt này, nàng sẽ không phải lao lực đối phó, cho dù gặp phải nhân vật thế nào, nàng cũng biết cách từ từ thu phục.

Sao nàng lại quá bận tâm một người như vậy?

Đơn giản vì trong mắt hắn không chứa ngay cả một cọng tóc của nàng sao?

Nàng nhất thời thấy rã rời hứng thú, rốt cục cũng không hứng trí nói chuyện với hắn nữa.

Nhàm chán, nàng không chơi nữa.

Tiểu Man ngửa đầu uống nước, đang định nhàn ngắm phong cảnh, chợt nghe Thiên Quyền nói: “Tới rồi, mời tiểu chủ đi trước.”

Ngụm nước trong miệng nàng thiếu chút nữa sặc lên mũi, ho khụ khụ mấy tiếng, miễn cưỡng xuống lạc đà, ngẩng đầu lên nhìn thấy một sơn đạo nhỏ vắng vẻ, chung quanh rừng rậm bao phủ, phía trước đặt một tấm bia đá cũ, trên mặt có ba chữ đen sì: Bất Quy sơn.

Ngẩng đầu cao hơn một chút, ngọn núi này đúng là không thấp nha! Bắp chân nàng bắt đầu thấy run, nhìn mọi người đều xuống khỏi lạc đà, hỏi: “Chúng… chúng ta phải đi bộ lên sao?”

Lão Sa cười nói: “Đường núi gập ghềnh, lạc đà chỉ thích hợp đi trên địa hình sa mạc, không thể đi trên sơn đạo được. Phải phiền ngươi đi trước một đoạn, tới sườn núi sẽ có xe tới đón.”

Kết quả là sau nhiều giờ đi bộ, Tiểu Man mệt đến thở không ra hơi, trước mắt sao bay tán loạn, chỉ muốn nằm dài trên đất không nhúc nhích.

Nàng đang định than thì nghe thấy phía trước vọng tới mấy giọng nữ: “Thuộc hạ tham kiến công tử, tiểu chủ, Sa tiên sinh.”

Nàng tập trung nhìn. Phía trước đang đứng sáu bạch y nữ tử, trên đầu đều đội mũ đen, vành mũ rộng, phía trước phủ sa đen che đi khuôn mặt. Phía sau các nàng có một chiếc xe ngựa nho nhỏ. Tiểu Man thấy xe ngựa giống như gặp được thân nhân, cảm động suýt khóc.

“Kim viên ngoại có ở đó không?” Thiên Quyền nhàn nhạt hỏi một câu.

Một bạch y nữ tử cung kính đáp: “Bẩm công tử, năm vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều ở đây, đang chờ tiểu chủ đại giá quang lâm.”

Thiên Quyền gật gật đầu, quay đầu làm thủ thế mời với Tiểu Man, hai người cùng nhau lên xe ngựa. Đang định đóng cửa xe, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Mấy ngày tới Trạch Tú sẽ đến, hắn đến thì nói ta không có ở đây.”

Trạch Tú? Nghe quen quen nha, nàng đã nghe ở đâu rồi nhỉ? Tiểu Man tựa vào thành xe nghĩ nhưng nghĩ không ra.

“Tiểu chủ!” Thanh âm trầm thấp kia gọi nàng vài lần, Tiểu Man rốt cục hoàn hồn, quay đầu lại nhìn hắn, không biết hắn định chủ động nói với mình chuyện gì.

Thiên Quyền nhìn thoáng qua tay áo nàng, nói: “Tiểu chủ bị thương.”

Tiểu Man thuận thế cúi đầu, thấy trên tay áo có vết máu loang lổ, giống như vết thương lúc bị dây thép gây ra lại phát tác. Kỳ lạ nhất là từ lúc bị thương tới giờ, nàng không hề cảm thấy đau.

Vạch tay áo lên, quả nhiên là vết thương cũ phát tác, miệng vết thương nứt toác ra, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Tiểu Man vội vàng lấy khăn tay lau máu, đang định bôi kim sang dược, chợt nghe Thiên Quyền nói: “Cho ta xem.”

Hắn không nói thêm, đưa tay ra nắm cổ tay nàng, tinh tế đánh giá miệng vết thương, ngón tay đưa tới miệng vết thương ấn một cái, hỏi: “Đau không?”

Tiểu Man lắc lắc đầu.

Đôi lông mi đẹp của hắn nhíu lại, lại nhìn thêm một lúc lâu mới lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ màu tím, đổ một ít bột phấn trắng chung quanh miệng vết thương, băng bó tay nàng lại.

“Trong vòng ba ngày không được để miệng vết thương dính nước. Ba ngày sau nếu còn chảy máu thì phải nói cho ta biết.”

Tiểu Man thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, bỗng nhiên nhớ lại trước kia trong quán trà trong trấn, người ta thường kể chuyện giang hồ, có độc dược ám khí gì đó. Sắc mặt nàng đại biến, vội la lên: “Có… có phải ta trúng độc không?”

Không phải chứ! Chuyện thê lương như vậy không thể xảy ra với nàng chứ! Xuất sư chưa được bao lâu đã bỏ mạng. Nàng còn chưa kịp làm gì đã vô duyên vô cớ bị hạ độc chết?

Thiên Quyền nói: “Không phải độc, tiểu chủ không cần lo lắng.”

Thật sao? Nàng thực hoài nghi nhìn hắn.

Thiên Quyền không nói chuyện tiếp, cũng không nhìn nàng, lại coi như trong xe không hề có nàng.

Tiểu Man không thể không đưa ánh mắt bội phục bản lĩnh giả chết của hắn.

Coi như hắn lợi hại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play