Đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Thanh Lân ưng, Vân Phàm thích thú truyền âm: “Bối Bối, có cách nào thu phục nó không.”

Bên tai nhanh chóng vang lên lời đáp: “Hừ… còn gọi thế thì đừng mong ka trả lời, nhưng lần này khác, ta khuyên ngươi nhanh chóng chạy đi vì nó sắp đền rồi kìa.”

Ngay sau đó một chiếc đuôi gai nhọn từ trên không vỗ thẳng xuống khiến Vân Phàm bắt đắt dĩ phải lui người tránh né, cú vỗ mạnh tới nổi đánh văng cả thân hình khổng lồ chim ưng đi xa.

-“Đáng ghét cá sấu! Ngươi còn chưa trả lời ta có cách nào sử dụng không.” Vân Phàm vẫn thú vị ngước nhìn.

-“Vô dụng thôi, cho dù phá giải được hạch tâm điều khiển thì cũng không mang ra ngoài được.”

Suy nghĩ một chút không bỏ cuộc Vân Phàm hỏi: “Ý mi là có thể sử dụng nó trong đây sao?”

Như hiểu được suy nghĩ muốn lợi dụng Thanh lân ưng một đường bay đến di tích nó bèn nói: “Ok, nhưng ít nhất giải quyết xong con cá sấu kia đi đã.”

Quả thế, bị con này nhây nãy giờ đứng im còn khó chứ nói gí tới sữa chữa trận pháp.

Xác định mục tiêu Vân Phàm cố gắng dụ dỗ nó ra xa, lợi dụng thế nhảy lên thân cây đại thụ cắm kiếm đung đua nửa người trên cao.

Đúng như dự đoán con vật bám theo điên cuồng tấn công với lên hắn, chính là lúc này… Vân Phàm rút kiếm từ trên không buông tay nhảy xuống trong tay lập tức một Phong chi khóa đè ép.

Rầm… một phút trói buộc quá dư giả cho hắn quét một phát mở khóa Hạch tâm từ trên đầu xuống tận dưới.

Nhưng? Vô dụng, nhìn Cá sâu trắng thoát ra khỏi lồng giam Vân Phàm co rục con ngươi, nếu cả phần phía trên đều không có thì đáp án là bên dưới.

Gây go đây, xoay người Vân Phàm lướt đi giữ khoảng cách tiếp, thân thể con quái vật này bình thường không biết đã bao nhiêu kg thế mà còn mang trong mình cả đống giáp gai kim thiết kia quả thật quá khó để lật up nó lại rồi, phải chi mình có phép độn thổ như trong phim nhỉ.

À đúng rồi, một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu Vân Phàm liền men theo bờ sông nhảy ào xuống.

Lặn sâu rồi ngước mắt nhìn lên cao, quả nhiên bóng dáng con vật kia vừa mới đuổi theo sát nút.

Cười… Vân Phàm đưa hay tay khép lại, đan chéo hai ngón cái và trỏ thành hình chữ nhật rồi liếc mắt qua như quan sát cái gì đó:

-“Băng Vực.”

Xoẹt… lập tức nước xung quanh con Cá xấu bị ngưng kết lại khóa chặc thành băng điêu

Vận lực hắn vọt mạnh cả cơ thể lên cao với kim khóa lóe sáng trong tay đâm vào ngực nó hô: “Mở…”

Hạch tâm trận pháp bị xé mở lớp phòng vệ liền vô hiệu hóa mọi cử động con vật biến nó dần chìm xuống đáy sâu.

Thở phào Vân Phàm trở lại bãi đất, lúc này Hắc Bối mới hóa hình đi ra:

-“Cũng thông minh đấy, nhưng thực ra lúc này chỉ cần mi dụ nó đi xa chút ta đã có thể mở khóa điều khiển dùm rồi.”

-“Ngươi…” Vân Phàm đột nhiên có cảm giác muốn giết chuột quá, con chuột đen này mà nướng lên chắc mĩ vị lắm… trời ạ… cắn răng bình tĩnh lại-“Được rồi, ta cũng không cần mi tự động hợp tác, nhưng bây giờ ra tay đi.”

-----

Vài giờ trôi qua.

Hú pa… pi pi… tiếng kêu vui vẻ vang trời, Vân Phàm không biết có sai lầm khi đặt niềm tin vào con chuột đen này, từ lúc sữa xong khôi lỗi bằng kim khóa đây cũng chẳng qua là Hạt dẽ đồng nên gánh nặng năng lượng tiếp thêm Vân Phàm vẫn còn có thể chịu nổi.

Tuy nhiên mọi chuyện có vẻ hoàn toàn khác theo dự dịnh, tên Hắc Bối vừa bước lên lưng Thanh lân ưng đã trở nên một tay đua trẻ trâu cự phách, vừa hét dài vừa bắn hết tốc lực xé gió bay đi về phía di tích.

Dù gì thì đi trên đây chỉ có thể thoát khỏi bọn cá xấu cọp beo trong rừng, Vân Phàm dám chắc còn rất nhiều chúa tể bầu trời khác đang canh giữ nơi này, lo lắng hắn liền khuyên:

-“Từ từ đã nào, Ách…”

Quả nhiên chưa kịp nói hết câu đã thấy một bóng đen khổng lồ khác hướng về phía này xông đến.

Như tăng thêm kích thích nó run giọng:

-“Đến đây cả nào… ka chấp hết.”

Nói rồi nó hươ hươ đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy hay lông mao trên đầu Thanh lân kéo như giật ngựa vậy, cái mà thật ra Hắc Bối đang dùng sức mạnh đều khiển trận pháp.

[ Môn học điều khiển phi thuyền ].

Vân Phàm buồn phiền đây cũng là một ngành nhỏ của Trận sư mình chưa được học tới, không thì chả cần giao trứng cho ác thế này.

Quyết tâm xong xuôi mọi chuyện sẽ trở về phải làm học sinh chăm ngoan mới được.

-“Hí ha…” thế là một chuột, một người hai chim cứ thế vờn nhau bay thẳng vào rừng già mênh mông.

Đây là lý do lúc đầu Vân Phàm thích bay thế :

s://.youtube.com/watch?v=no7wJug1L4o

---------

Trong lúc đó, phía còn lại từng đội ngũ đã dần tách ra riêng lẽ hành động, nhưng bởi sự kích thích của sinh mệnh khí tức, các khôi lỗi Huyết thú ngày một trổi dậy.

Trong một đội ngũ phần lớn được tạo ra bởi các thiếu niên khoát lên mình chiếc áo choàng nâu nhạt: [Năm hai Hồng Ngư học viên ] - đang vất vả vây công Điểu sư Huyết thú thì bị một chưởng ấn hoàng kim từ phía bên hông đè ép bắn văng nó vào góc cây đại thụ.

Từ phía năng lượng cuộn trào áo xám Sở Huy lười nhác bước ra đưa tay chào:

-“Nhiệm vụ ta đến đây thôi, bye các học trưởng.”

Vội vàng trấn tĩnh lại sau màn chiến đấu, đội trưởng với theo nói: “Ngươi định đi đâu thế?” Vừa rồi chính mình hoàn toàn bị chiến lực tên “Vạn năm củi mục” của trường làm trấn động, và đã hiểu tại sao lãnh chủ cho hắn tham gia lần thám hiểm này rồi.

Nhưng chả có hiệu quả gì, phía xa chỉ truyền lại tiếng nói vang vọng: “Chúc may mắn.”

Vừa lướt đi Sở Huy vừa lắc đầu: “Khôi lỗi càng lúc càng nhiều rồi, nếu cứ nhích từ từ theo đội sẽ càng bị cản trở, ba phần Mộng ảo tửu đã vào tay thì không cần thiết ở lại thêm phiền phức.”

Nghĩ xong hắn càng tăng nhanh tốc độ.

----------

Xoẹt…

Trở lại với Vân Phàm, nữa ngày chơi đuổi bắt trên không trung cuối cùng tòa “núi” khổng lồ xuất hiện trước mắt hắn.

-“Xuống ở đây được rồi tiếp theo, không đùa giỡn được nữa đâu đấy.”

Trợn mắt Vân Phàm khinh bỉ: “chẳng phải mi nãy mới như con nít quấy phá khắp nơi sau.”

Ngại ngùng Hắc Bối nói: “hừ, kệ ka, nên nhớ chính ta đưa ngươi tới đây đó, ăn nói đàng hoàng vào.” Thực ra lúc nãy là do một luồng xúc động mãnh liệt, thiên phú nó vốn dĩ phải tung hoành cả bầu trời nhưng đáng tiếc lời nguyền Huyết mạch giới hạn, chỉ có thể thô sơ hóa hình hắc vụ di chuyển, nên vừa rồi cảm giác uốn lượn làm nó cực kì bị kích thích.

Nhún vai, mặt xác nó Vân Phàm bước đi tiếp tục, càng đến gần hắn mới hiểu được hoàn toàn nguyên nhân mọi chuyện mà Hắc Bối bài kế ra hỗm rài.

Phía trên cao vút của đỉnh núi vượt qua song song cùng những đám mây lớn khổng lồ nằm nghĩ ngơi là một chiếc đầu thú khổng lồ.

Đơn giản chỉ là nữa thân trên từ cổ đang gục xuống ngủ, chiếc mỏ hình dạng của loài quạ nhưng phần đỉnh có chút tròn tù xuống, cùng ba đôi mắt to tròn tím với một lớp màn mỏng che đậy vẫn khổng thể lấp hết ánh sáng phát ra nằm trải đều từ miệng đến đầu. hai bên má là những chiếc gai nhọn được bọc da mỏng rủ xuống, còn phần cổ vô cùng lực lưỡng cứng cáp với những nếp gấp vãy sắt.

Tiếp theo cả cái đầu đó như thay thế cả phần đỉnh núi, chiếm cứ toàn bộ, còn phía dưới được che lập bởi những đám cây rậm rạp.

Hơi thở nhẹ nhàng nhưng mỗi một cái nếu Vân Phàm cố gắng nhìn sâu sẽ ập đến cảm giác linh hồn mình bị nuốt trọn.

Đây là - Chúa tể thế giới huyễn cảnh:

[ Chu Yểm ].

s://drive.google.com/open?id=0B1jUIqVnb2ZWQVF3TlZ6RWZkY0k

( đây là dạng cách điệu, mình mô tả có phần mềm mại và màu sắc nó xám tối hơn hẵn nhé.)

Một loại sinh vật đã vượt ngoài tầm hiểu biết của Vân Phàm, theo như Hắc Bối đưa đến thông tin nó cũng giống như Huyết tộc có hệ thống tu luyện càng thêm khủng bố khi bước ra khỏi cái nôi Nam Hoang bộ khu và Đông Hải giới vực, thế giới Bản nguyên ý chí cũng sẽ nuôi dưỡng ra những siêu cấp Huyết thú, cảnh giới nó vượt xa cái gọi là Tử tinh đồng Huyết thú lãnh chủ nơi đây, thậm chí con vật trước mắt này còn cao… cao hơn rất nhiều so với những gì mình có thể tưởng tượng ra được.

Dù chỉ là phủi bụi yên nghĩ, một hơi thở tàn gần chết của nó, khi thực sự phát ra sẽ làm cả thế giới này lâm vào vô tận mộng cảnh, chính mình chỉ cần dính phải sẽ mãi mãi luân hãm trong đó mà chết đi.

Mộng ảo Tửu chính là cách phá giải, bởi cả hai là cùng một dạng năng lượng phát xạ nên trong khoàng thời gian bị say Vân Phàm sẽ tránh thoát ảo cảnh vô tận. (xuất xứ của Mộng Yểm yêu trùng là từ những phát xạ năng lượng xuyên cả không gian từ Thượng cổ di tích đến làm biến đổi hàng loạt, vì vậy con vật cực kì quý hiếm trên thế giới lại có rất nhiều tại Huy Võ học viện như thế này.)

Chuyện thở này chắc chắn sẽ phải xảy ra và thường xuyên, hắn vừa bước đi phải vừa tập trung quan sát, cái Chu Yểm đang làm chỉ là những đoạn ím khí, nó phải hạn chế tối đa nhất việc hô hấp nhưng đến lúc tam khỏa thủy tinh đôi mắt kia cùng sáng chính là lúc chu kì đến.

Rất may hiện giờ vẫn yên bình, Vân Phàm đã quan sát thấy được ngôi điện khổng lồ dưới chân núi, ước lượng khoảng cách cùng các khôi lỗi cản đường vừa đù sức để sử dụng Nước mắt bảo hộ lẻn vào: “Lên thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play