Ba ngày trôi qua Vân Phàm nằm trong phòng mình nghiền ngẫm những quyển sách về người nổi trội nơi đây, có thông thiền cường giả, có phát kiến vĩ đại.

Qua đó hắn biết nhiều hơn về Ánh sáng đại lục.

Lúc đầu hắn đã không tin tưởng được quy luật tự nhiên vùng đất này, phải chính miệng nghe loli kể rằng các đại năng đã tìm hiểu từng tất đất rồi, sẽ không sai được, đồng thời em ấy còn đưa ra lời khinh bỉ khi mình lỡ dạy nói thế giới là hình cầu quay quanh một quỹ tích nữa.

Đọc truyện quá nhiều đây mà.

Nhưng ai có thể tin được một đại lục rộng lớn vô ngần như vầy lại hình một cái phểu, phần đất liền bao la được vây quanh bởi biển rộng, biển chảy dài tới tận cùng chân trời và ầm ầm đổ xuống không gian.

Làm thế nào nó có thể giữ được thăng bằng cơ chứ.

Phần đất liền được chia cắt làm hai phần gần như ngang nhau. Tuy nhiên lại có một đường ranh giới vô hình làm không người nào có thể vượt qua được chỉ khi đến cuối thời Thượng Cổ các đại năng mới khai hoang lối đi ở giữa, phần thiên về ấm áp được “mặt trời” ưu ái gọi là Ánh sáng đại lục, còn mặt trái lại là Hắc ám đại lục.

Và tất nhiên nơi Vân Phàm đang ở là phần sáng. Nơi đây được chia làm bốn đại vực theo thứ tự .

[ Đông hải giới vực.

Nam hoang bộ khu

Tây thiên thánh địa

Bắc băng tuyết châu ]

Oh, nghe tới Bắc băng Vân Phàm đột nhiên nhớ tới Bắc huyền vực, thế nó ở đâu của đại lục, Trần gia cổ tộc… nghe thực xa xưa ak.

Thế giới thật là rộng lớn, tìm hiểu mãi Vân Phàm cũng chán ngán, phòng hắn khá nhỏ để luyện tập, mấy hôm nay khu thí luyện bị chiếm cứ dùng để chuẩn bị tuyển sinh. Còn nơi khác chỉ dành cho học viên năm cấp cao hơn.

Rất may, đã có thông báo sáng hôm nay tập trung.

Hắn thức dậy rất sớm cùng Thúy Duy đi tới quảng trường, tuy nhiên đến nơi đã khá kín người.

“Ngày 9 tháng 8 năm 1865 nhị thế kỉ nguyên.”

Một giọng nữ đầy mị lực vang vộng toàn trường giới thiệu, rồi nhanh chóng nói tiếp:

“ Hôm nay, học viện Thanh Phong bắc đầu chiêu sinh khóa thứ 1X115. Xin mời mọi người ồn định đi theo lời chỉ dẫn của các giáo viên và học trưởng đến sàn Thí luyện khảo hạch”.

Ách… Khi nghe phải tập trung tới quảng trường, trong đầu Vân Phàm lại hồi tưởng về những lần ngồi nghe diễn thuyết ê cả mông lúc tựu trường rồi, không ngờ nơi đây lại nhanh đến thế ak.

Mà cũng đúng, ở cái thế giới có thể dễ dàng nhận rõ về địa vị xã hội này, động lực để học là đầy đủ không cần giáo viên phải đốc xúc gì cả.

Với lại mục đích chínhcủa việc tập trung này là xem số báo danh, Vân Phàm lại một lần bị giật mình khi có đến 50 ngàn thiếu niên báo danh.

Cách kiểm tra cũng rất đơn giản, tương tự menu trong tửu lâu, có một danh sách chỉ cần đặc tay lên nghĩ về chính mình là sẽ ra ngay.

[ Thí sinh: Trần Vân Phàm

Quê quán: Sơn thị thành phía đông Nam hoang bộ khu

Tuổi tác: 12(chưa chứng thực).

Đẳng cấp: không (chưa chứng thực).

SBD: 115

Địa điểm khảo hạch: 7 khu thí luyện trường.]

Nhìn sang tiểu loli là Khu 6.

Lúc này có những thiếu niên độ mười lăm tuổi bước đến bục cao trong tay là những tấm bảng to.

“ Đề nghị mọi người tìm nhanh chóng về Khu của mình.”

Đi theo người mang tấm biển số 7 một dãy dài thiếu niên nối đuôi nhau, lúc tra danh sách Vân Phàm đếm mỗi khu có không dưới ngàn người tham gia.

Đến nơi, hóa ra chỉ là một góc của thí luyện trường, nơi đây giờ có một chiếc bàn thật dài, trên đó là những quả thủy tinh cầu trong suốt, tại mỗi viên có một người ngồi phía sau.

“Khảo hạch bắc đầu”

Một cô gái trẻ bước lên phía trước ho to:

-“ Đến phiên ai thì người đó nhanh chóng bước lên, khảo hạch từ trái sang phải.”

Số 1, Nguyên Văn Vũ.

Theo từng phần khảo hạch, Vân Phàm đã nắm giữ cách thức, hóa ra từng viên thủy tinh cầu đều là một loại trắc thí, như kinh mạch cầu nó sẽ có một luyền năng lượng giúp truyền khắp cơ thể rồi đánh giá về độ rộng, dẻo dai và số lượng sau đó cho ra đánh giá theo thứ tự xích cam vàng lục lam chàm tím, đỏ là thấp nhất.

[ số 1,

Kinh mạch: hạ phẩm vàng sắc.

Tu vi: sơ kỳ thông mạch cảnh.

Thể chất: bình thường.

Tâm tính: trung phẩm lục sắc.

Ngộ tính: thượng phẩm xích sắc.

Tổng hợp đánh giá: thượng phẩm vàng sắc, chỉ định không thể đăng kí vào tu luyện ban. ]

Các phần khác cũng tương tự như vậy, chỉ có qua cầu thể chất là từ nãy giờ hơn chục người tham gia vẫn không có thể sáng lên.

Người tham gia quả thực đông cho nên cuối cùng thanh tư chất đã sáng lên.

[số 32,

Kinh mạch: thượng phẩm chàm sắc

Tu vi: hậu kì thông mạch cảnh

Thể chất: hỏa.

Tâm tính: trung phẩm lam sắc.

Ngộ tính: trung phẩm lục sắc.

Tổng hợp đánh giá: hỏa chi thể, đặc cấp ban. ]

Đơn giản ba từ hỏa chi thể mà không phải tổng hợp tư chất, Vân Phàm như ngờ ngợ ra cái gì, tiếp sau đó là một vài người có thể chất nữa, và đương nhiên tất cả là đặc cấp ban.

“Số 115, Trần Vân Phàm”.

Cuối cùng cũng đến chính mình rồi. Vân Phàm nắm chặc tay bước lên đài.

Người trung niên đầu tiên nhìn Vân Phàm một cách nhanh chóng, sau đó chỉ hắn bước tiếp qua khảo hạch.

Đến với viên cầu đầu tiên, quả thực có một luồn khí, nhưng chưa kịp chạy dọc thân thể đã ngưng lại-“ hạ phẩm xích sắc”.

Nhìn màu sắc hiển thị mặt Vân Phàm thay đổi trắng bệch, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng thực tệ đến thế sao.

Tu vi hắn cũng không khá gì hơn, còn chưa đạt đến thông mạch cảnh, vị lão sư trên bàn cũng bất ngờ nhìn về phía Vân Phàm, đành lắc đầu đưa tay điểm nhẹ vào cách tay hắn-“ Luyện bì cảnh”.

Bước tiếp qua quả thủy tinh cầu thứ ba, lòng lo lắng gần như hoảng sợ, bỗng chốc một tia sáng tráng phát xạ, cả viên tinh cầu như kết thành khối băng rồi những bông hoa tuyết dần mọc lên lóm đóm bên trong. Vị lão sư khá lớn tuổi, tóc đã bạc trắng đang gật gù ngủ gục đột nhiên tĩnh dậy miệng lẫm bẫm:

-“Khá lắm chàng trai là băng chi thể.”

Đây là lần đầu tiên vị lão sư đó mở miệng khen người, Vân Phàm mừng rỡ, may quá là thể chất, hầu như ai có cũng được vào lớp vip.

Đưa tay sang cái tiếp theo bổng chóc xung quanh hắn tối đen như mực rồi ngay lập tức một khuôn mặt kinh dị xuất hiện.

-“má mơi, ma ak”.

Ánh sáng trở lại Vân Phàm mới nhận ra mình đang đứng tại chỗ sát hạch, chưa kịp suy nghĩ gì thêm âm thanh vị lão sư trông chừng lại vang lên-“trung phẩm xích sắc”.

Ách, hóa ra mình đang khảo hạch tâm tính, như không thể tin nổi, khảo hạch lại đi dọa ma!

“tiếp theo”.

Thấy Vân Phàm một mặc mộng bức lão sư mới lên tiêng nhắc nhở.

Đến với bước cuối cùng ngộ tính, là một vị nữ lão sư xinh đẹp lên tiếng:

-“Cứ bình tĩnh đi, ngồi xuống và tập trung tinh thần vào”.

Trấn tĩnh lại Vân Phàm tập trung đưa tay vào thủy tinh cầu. Lần này mọi chuyện hoan toàn khác, cả thân hình hắn nhẹ nhành như đang bay lượn, gió thoải khắp xung quanh cực kỳ thoải mái.

Bụp.

Mở mắt ra là những con mắt trợn tròn như thấy quái vật của các vị lão sư, phía dưới ồn ào cũng rơi vào tĩnh lặn. Vị lão sư già thì lớn tiếng cười:

-“haha, tốt! tốt! tốt lắm! bình phẩm cho tạm thượng phẩm tử sắc.”

Từ tạm ở đây là vì thực sự không thể đánh giá được tiềm năng của Vân Phàm, trong lịch sử đã từng có rất nhiều thiên tài 12 tuổi vượt qua Thông mạch cảnh mà trấn vỡ tinh cầu, tuy nhiên đó là tu vi cầu.

Để nói trong 5 bước khảo hạch thì chỉ có Ngộ tính là thứ khó thay đổi nhất sau khi vào học.

Và cũng chính vì trời sinh nên việc làm vỡ tinh cầu gần như là không thể nào, một đứa bé không thể nắm giữ sức mạnh như thế.

[số 115,

Kinh mạch: hạ phẩm xích sắc.

Tu vi: luyện bì cảnh.

Thể chất: băng.

Tâm tính: trung phẩm xích sắc.

Ngộ tính: Thượng phẩm tử sắc,

Tổng hợp đánh giá: băng chi thể, đặc cách ban.]

Một chuỗi số liệu không tưởng vang lên, đây là một kỳ hoa mà chả một ai tưởng tượng ra nổi, ngài hôm nay lịch sử Thanh Phong học viện lại đánh giấu kỷ lục mới-“phế vật thiên tài”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play