Mưa rơi từng cơn trong năm ngày liền. Không thể đi đâu xa hơn khu vườn sau của nhà công tước Portfrey trong những khoảng thời gian ngắn ngủi giữa những cơn mưa như trút nước. Lauren thoải mái bằng lòng tiếp tục yên tĩnh ở trong nhà, làm bạn với Elizabeth và làm mình bận rộn với cái kim và cây bút, nhưng mọi thứ quanh nàng có vẻ cùng nhau âm mưu chống lại hy vọng đó của nàng.

Nữ công tước Anburey đến vào buổi sáng sau hôm đi nhà hát với lời khiển trách nhẹ nhàng về việc Lauren lại đồng ý tiếp tục ở một mình với Tử tước Ravensberg khi Wilma đã rất cố gắng một cách đúng đắn kéo nàng đi đến chào hỏi ở ô của Quý cô Bridges. Thậm chí khi Lauren chỉ ra rằng nàng đã chọn ở trong ô của Quý ngài Farrington và rằng cuộc nói chuyện tay đôi của họ diễn ra trong tầm nhìn trọn vẹn của bất cứ người nào trong nhà hát quan tâm muốn thấy, dì nàng đã cho nàng hay rằng một quý cô không bao giờ biết thận trọng giữ gìn danh tiếng của mình. Đặc biệt là Lauren, trong tình huống này, bà thêm vào đầy ý nghĩa.

Bà mời công tước và nữ công tước Portfrey và Lauren đến ăn tối vào tối hôm sau. Nó đã có thể là một sự kiện gia đình vui vẻ chấp nhận được, Lauren nghĩ sau đó, nếu không có sự hiện diện của một người ngoài đang sống độc thân, một người khác trong số những người bạn buồn tẻ, đáng kính của bá tước Sutton, và là người được đặt ngồi cạnh Lauren trong bữa tối và hiếm khi rời khỏi nàng suốt buổi tối. Đó là thứ chọc giận nhất với một cô dâu bị phụ tình hai mươi sáu tuổi, phải nói thế, và là chủ đề của tất cả những nỗ lực kiên quyết gán ghép mang ý tốt của vài người thân của nàng.

Tử tước Ravensberg không phải là không được nhắc đến. Quý ngài Sutton đã tiêu khiển cho mọi người trong phòng khách sau bữa tối bằng một câu chuyện phiêu lưu gây tai tiếng mới nhất của tử tước. Anh đã có một cuộc trình diễn vào hôm trước khi đi bơi ở Serpentine trong công viên Hyde giữa ban ngày giữa những cơn mưa, chỉ mặc – vâng, bá tước không quan tâm trau chuốt cẩn thận chủ đề đó trước sự có mặt của các quý bà quý cô. Quý ngài Ravensberg đã cười vang vui vẻ khi anh bước ra khỏi nước và để lộ mình trong bộ trang phục xềnh xoàng để mặc ở nhà – anh thậm chí còn không đi giày! Anh đã phác họa một cú cúi chào thấp, nhạo báng đến Quý cô Waddingthorpe và Bà Healy-Ryde, người đã dừng lại, dù xấu hổ phải chứng kiến cảnh tượng sửng sốt như thế, để thực hiện bổn phận của họ và nói cho anh biết rằng anh đang làm ô nhục tên tuổi và gia đình và bộ quân phục anh đã mặc cho đến gần đây. Cũng chính họ đã lan truyền chuyện này, dĩ nhiên, bắt đầu từ trong phòng khách của Quý cô Jersey không hơn một giờ sau đó.

Người đàn ông trẻ cao quý long trọng quả quyết với Lauren rằng một số quý ông không xứng đáng với tên tuổi.

Có những lá thư đến và đi từ nhà suốt tuần đó, gồm một lá từ Gwendoline, chị họ và là bạn thân của Lauren – thực ra còn hơn là chị gái hay chị họ hay bạn bè. Họ đã lớn lên cùng nhau và gần như không thể tách rời hầu như cả đời họ. Gwen đã hỏi ý kiến mẹ, nữ công tước thừa kế, về lá thư nhận được từ Dì Sadie.

" Rõ ràng là bà ấy đang vây bọc em với một đội quân những người cầu hôn thực sự đủ tư cách," Gwen viết. "Không nghi ngờ gì là những người đàn ông cao quý và buồn tẻ không thể chịu được. Tội nghiệp em Lauren! Có ai đặc biệt – bất kỳ ai em thấy phù hợp không? Ồ, chị biết em không muốn tìm một kẻ thượng lưu, kẻ đủ tư cách làm chồng hay gì khác, nhưng... có không?"

Lauren có thể hình dung ra nụ cười toe toét tinh quái, sáng rỡ của Gwen khi viết những chữ đó. Nhưng tất nhiên là chẳng có ai. Anh có cố tình chuốc lấy sự tai tiếng không? Nàng tự hỏi, những suy nghĩ của nàng đã đi chệch ra khỏi lối suy nghĩ thường ngày. Bơi trần ở Serpentine, thật là!

Lá thư của Gwen kết thúc với một câu được viết hơi đậm hơn, như thể cô đã ngồi ở bàn viết rất lâu trước khi thêm nó vào phần cuối, nhúng và lại nhúng bút vào lọ mực khi cô suy nghĩ.

"Lily và Neville đã đến ngôi nhà hồi môn sáng nay," câu đó viết, "mang đến một tin vui là Lily đang tăng cân."

Đó là tất cả. Không chi tiết. Không mô tả Lilly hẳn đã đỏ bừng mặt thế nào vì niềm vui và Neville nổ tung vì hãnh diện. Không miêu tả Dì Clara hẳn phải khóc vì sung sướng như thế nào trước viễn cảnh được bồng đứa cháu đầu tiên – hay sự nhói đau ngắn ngủi mà Gwen hẳn phải cảm thấy về ký ức mất đi đứa con chưa ra đời do bị sẩy thai sau tai nạn cưỡi ngựa làm cô khập khiễng vĩnh viễn.

Chỉ sự thật trần trụi là Lily sẽ có em bé. Cả Lily và Elizabeth – mới cưới và tăng cân và hạnh phúc với mỗi ngày trôi qua. Trong khi đó Lauren lại đang lập kế hoạch tạo dựng cuộc sống độc thân của mình vào cuối mùa hè và tự thuyết phục mình rằng đó là điều nàng muốn nhất trên đời.

Lily đã viết thư báo tin cho cha, dĩ nhiên rồi. Lauren đang ở cùng Elizabeth trong phòng khách phía đông khi công tước mang lá thư đến để chia sẻ với vợ.

"Ồ, vậy là, nó đã xảy ra rồi phải không, Lyndon?" Elizabeth hỏi, siết chặt hai bàn tay vào ngực. "Lily tin là đã có thai." Rồi cô ngậm miệng lại và nhìn Lauren, mắt cô lo lắng.

Lauren mỉm cười với tất cả sự ấm áp mà nàng có thể tạo ra được. "Ngài hẳn rất hạnh phúc, thưa công tước." Nàng nói.

"Ta hạnh phúc chứ, Lauren." Nhưng ông cười buồn bã. "Hoặc là đã hạnh phúc cho đến khi ta nhớ ra chỉ cách đây một phút là giờ ta sẽ bị quấy rầy với những ước ao mạnh mẽ cho cả vợ và con gái ta."

Lauren bỏ mớ đồ thêu thùa đang làm ra và đứng lên để Elizabeth và công tước được ở lại một mình bên nhau.

Rồi vào ngày thứ sáu một tấm thiệp được đưa đến cho Lauren vào bữa ăn sáng. Đó là lời mời từ Bà Merklinger mời đến ăn tối vào tối hôm sau và tham dự bữa tiệc trong ô riêng Ông Merklinger đã đặt trước ở vườn Vauxhall, nơi sẽ có khiêu vũ và pháo hoa.

Nàng nói chuyện rất ít với nhà Merklinger ở nhà hát. Nàng không quen biết gì hơn với họ. Lời giải thích duy nhất cho lời mời của họ là tham gia thứ hẳn là một bữa tiệc nhỏ, chọn lọc mà Tử tước Ravensberg là một trong các khách mời. Bằng cách nào đó anh đã điều khiển chuyện này.

Nàng đã nói với anh khá dứt khoát là nàng sẽ không làm bất cứ điều gì xa hơn với anh. Trong sáu ngày có vẻ là anh đã chấp nhận sự xua đuổi của nàng. Nàng đã an tâm. Ô, nàng đang cố đánh lừa ai vậy? Sáu ngày qua nhạt nhẽo không thể chịu nổi, dù chúng chẳng có khác gì với nhiều ngày khác trong đời nàng trước đó. Nàng phải từ chối lời mời. Chỉ để không trở thành mục tiêu cho mấy lời tâng bốc giễu cợt của Tử tước Ravensberg và những cố gắng cố tình làm nàng bị sốc. Chúng giả dối quá rõ ràng. Nàng phải từ chối. Nhưng ...

Nhưng buổi tối ở vườn Vauxhall nghe nói rất mê hoặc.

Và nàng tò mò muốn biết anh định sẽ tiếp tục với nàng như thế nào khi nàng đã bày tỏ khá rõ ràng rằng nàng không dễ mắc lừa mấy câu nịnh nọt của anh.

Và Dì Sadie, Wilma, và Quý ngài Sutton phản đối rất mạnh mẽ về anh. Điều đó tự nó đã hấp dẫn, nàng nghĩ với sự dằn vặt tội lỗi.

Sự giam cầm của Elizabeth sẽ sớm qua và Lauren phải đến với... à, với cuộc sống nàng đã chọn là đáng ao ước nhất với nàng.

Và Lily đang tăng cân. Neville là người đã có vợ, sẽ sớm làm cha.

"Cháu nên làm gì?" Nàng đưa lời mời cho Elizabeth, cô đọc qua nó và trả lại cho nàng.

"Cháu cho là Tử tước Ravensberg sẽ có mặt ở buổi tiệc?" cô hỏi.

"Vâng."

Elizabeth chân thành nhìn nàng. "Vậy cháu muốn làm gì?"

"Hắn là một tên phóng đãng xấu xa," Lauren nói. "Sao hắn lại đi gây chuyện đôi mách đi bơi lội ở Serpentine rồi lại còn cười cợt khi bị tóm và bị quở trách cơ chứ?"

"Hắn cũng là một chàng trai trẻ hấp dẫn nổi bật," Elizabeth nói. "Hấp dẫn với cháu, Lauren. Những mong ước của cháu là gì? Ta không thể nói với cháu phải làm gì. Sự chê trách của cháu với Tử tước Ravensberg có mạnh hơn sự hấp dẫn của cháu với hắn ta không? Đấy là một câu hỏi thực tế cần được trả lời đó."

"Cháu không có hấp dẫn với hắn," Lauren phản đối.

"Thế thì chẳng có hại gì, chắc chắn, hãy bắt lấy cơ hội thưởng thức một buổi tối ở Vauxhall," Elizabeth nói. "Trừ phi cháu bị hắn ta cự tuyệt thôi."

"Cháu không bị hắn ta cự tuyệt."

Elizabeth đặt chiếc khăn ăn còn xếp sang bên cạnh chiếc đĩa và rời bàn, đặt một bàn tay lên cái bụng bầu khi cô đứng lên. "Lauren," cô nói, "cả Lyndon và dì đều thấy buồn cho cháu vì tin tức của Lily đến quá sớm từ khi cháu đến đây nên cháu phải xem liệu cháu có thể thoát khỏi những ký ức đau buồn của cháu không. Không." Cô cầm tay Lauren và dẫn nàng đi về hướng phòng khách phía đông. "Cháu không phải phủ nhận nó. Ta hoàn toàn hiểu rõ cháu sâu nặng với Neville như thế nào. Nhưng làm ơn - ồ, cháu yêu, ta đã thề với mình là sẽ không phạm sai lầm mà Sadie đang phạm phải là cố gắng sắp đặt cuộc đời cháu." Cô thở dài. "Nhưng ta không thể chống lại hoàn toàn. Làm ơn, Lauren, đừng nghĩ là đời cháu đã chấm dứt hay ít nhất cháu còn cơ hội để có cuộc sống hạnh phúc và có ích. Chỉ cháu mới có thể biết cái gì làm cháu hạnh phúc, và nếu đó là sự ẩn dật yên tĩnh thoát khỏi xã hội, thì ta sẽ ủng hộ cháu chống lại tất cả các Sadie trên đời này. Nhưng... không, ta chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Cháu có thực sự muốn lời khuyên của ta về lời mời đó không?"

"Không," Lauren nói sau một thoáng cân nhắc. Nàng mỉm cười rầu rĩ. "Làm thế không công bằng với cháu. Cháu sẽ đi. Cháu luôn muốn thấy Vauxhall. Và cháu không bị Quý ngài Ravensberg hấp dẫn hay cự tuyệt, Elizabeth. Việc hắn cũng là một trong những người khách của Bà Merklinger không quan trọng với cháu."

Elizabeth vỗ về cánh tay nàng.

Còn một mình trong phòng vài phút sau đó, Lauren đột nhiên bị hích mạnh bởi một ký ức – những từ ngữ mà nàng chưa có cơ hội trả đũa vào lúc đó.

Vậy thì có lẽ cô nên cưới ai đó như Barlett-Howe hay Stennson. Mỗi lần di chuyển, họ sẽ khuất khỏi tầm mắt trong một đám bụi mù mịt.

Thật thô lỗ không thể chịu được! Thật độc ác tàn nhẫn! Thật tuyệt vời làm sao!

Lauren chộp ngay lấy miếng đệm của chiếc ghế trong tầm với và bịt lên miệng khi nàng buột ra những tiếng cười. Rồi nàng thả tấm đệm xuống để tìm chiếc khăn tay chùi nước mắt.

Không được khích lệ anh, nàng nghiêm khắc nhắc nhở mình, cho dù có nụ cười bí mật này.

Trời đã tối khi họ đến vườn Vauxhall bằng thuyền. Có một cây cầu có thể đưa họ qua sông Thames bằng xe ngựa, Merklinger đã giải thích trong bữa tối, nhưng tại sao lại phí phạm một cơ hội tốt hoàn hảo để làm điều lãng mạn và qua bằng thuyền, đặc biệt khi tất cả những cơn mưa xối xả có vẻ cuối cùng đã dừng lại và đó sẽ là một buổi tối sáng sủa với những vì sao và mặt trăng gần tròn?

Tại sao, đúng vậy, Kit nghĩ khi anh cầm tay Cô Edgeworth vào trong thuyền và lấy ngay một chỗ cạnh cô trên băng ghế. Anh cũng đã ngồi cạnh cô trong bữa tối, Bà Merklinger rõ ràng đã cho rằng họ là một đôi – như bà đang quả quyết làm tương tự với Farrington và cô con gái trẻ con bé nhỏ xinh đẹp của bà. Farrington đang đùa bỡn thẳng thừng về điều đó giữa vòng tròn những người quen biết của họ.

"Và cứ thế," Kit nói, "họ lái thuyền đi xa qua bên kia bờ thế giới và cập vào một vùng đất kỳ diệu và mê hoặc. Và đùa giỡn vô tư lự."

"Chúng ta chỉ đang được đưa qua sông Thames đến vườn Vauxhall thôi, thưa quý ngài," nàng nói. "Một chuyến đi khoảng mười phút hoặc cỡ đó, tôi dám nói thế."

Ít nhất thì nàng đang nói chuyện trực tiếp với anh. Nàng đã tránh nói chuyện tay đôi suốt bữa tối, trực tiếp hướng phần lớn cuộc trò chuyện của mình vào bà Merklinger ngồi ở phía bên kia của nàng.

"À, nhưng Vauxhall là một vùng đất tuyệt vời, mê hoặc," anh nói với nàng. "Và nổi tiếng là nơi để nô đùa và thực hiện những hành động lãng mạn kỳ cục khác. Cô đã ở đó bao giờ chưa?"

"Chưa. Và cuộc nói chuyện của ngài đã đến bờ vực của sự tấn công đấy, thưa quý ngài."

Anh tự hỏi liệu nàng có biết là nàng trông thú vị đến thế nào khi nàng ở mức nghiêm túc và căm phẫn nhất không, như nàng hiện giờ. Tư thế thẳng băng của nàng tạo nên một sự tương đồng rõ ràng với một cái que cời khi nói đề cập đến sự đùa giỡn. Cằm nàng nâng lên một inch. Nàng nhìn chăm chăm khinh khỉnh vào mặt nước thay vì nhìn lại vào anh. Nàng đang mặc một chiếc áo khoác không tay màu tím mà nàng đã mặc đến nhà hát, cái mũ trùm rộng bị tuột một nửa qua những lọn tóc quăn màu tối khi băng qua sông, dù buổi tối dịu gió. Bên dưới nó nàng mặc một cái áo dài chiết lưng cao, tay dài màu ngà bằng lụa phủ đăng ten. Anh đã tự hỏi, khi anh lần đầu để mắt đến nàng đầu buổi tối nay, làm thế nào mà nàng luôn có thể xuất hiện như quý cô ăn mặc đẹp nhất tại bất cứ đám đông nào dù trang phục của nàng tương đối đơn giản. Nhưng câu trả lời đã đến với anh gần như ngay lập tức. Để thêm vào sự quý phái hoàn hảo của mình, nàng còn là một phụ nữ có khiếu thẩm mỹ tinh tế.

Điều anh nhận ra không biết làm sao lại làm cho nhiệm vụ tối nay thêm nản lòng. Vụ cá cược của anh chỉ còn có mười ngày. Anh phải cưới nàng trong vòng mười ngày hoặc là mất ba trăm đồng vàng. Cưới nàng? Trong vòng mười ngày? Có thể nào không? Nhưng từ không thể nào chưa bao giờ có mặt trong từ điển của anh.

Kit lắng nghe những tiếng nói bép xép quanh họ. Cô Merlinger và cô em họ, Cô Abbott, đang bình phẩm về mọi thứ họ thấy với sự nhiệt tình trẻ trung, sôi nổi. Nhưng Lauren Edgeworth, bỏ nhiều thời gian cho những lời trách mắng cuối có khả năng đánh chìm nhà của mình, đang nói trở lại, mặt nàng chỉ nghiêng một nửa về phía anh.

"Sao ngài lại đi bơi chỉ mặc nửa quần áo ở Serpentine?" nàng hỏi. "Sao ngài lại làm một buổi trình diễn công cộng như thế? Ngài thích thể hiện sự sỉ nhục ở bất cứ nơi đâu ngài đến à?"

"À," anh cười khẽ. "Cô được nghe kể chuyện đó rồi, phải không?"

"Thế mà ngài lại muốn tôi cho phép mình để tên tôi kết nối với tên ngài à?" nàng bồi thêm.

"Cô không muốn quen biết ai đó tự phô bày mình nơi công cộng à?" anh hỏi nàng. "Ai đó mang tai tiếng xấu xa? Tôi là người bị chối bỏ. Nhưng đứa trẻ đang than khóc đáng thương, cô phải hiểu, mà bảo mẫu của nó thì hết cách rồi. Tôi tin là bà ta đang nhanh chóng đi đến kết luận rằng lựa chọn còn lại duy nhất là tát nó."

"Đứa trẻ nào?" nàng quay hẳn mặt về phía anh.

Anh cười lặng lẽ. Nàng trông rất đẹp cả khi nàng cáu gắt. "Tôi hẳn đã có thể đoán ra," anh nói, "là những mụ đàn bà lắm mồm đó chỉ kể lại một phần của câu chuyện. Thằng bé có một cái thuyền mới, cô biết không, liều lĩnh và hãnh diện khởi hành đến chân trời xa xôi và giữ được hành trình chỉ một phút trong khi thằng bé nhảy loi choi sung sướng và la hét đủ to đế làm cho một trung sĩ bộ binh tự hào. Và rồi nó chìm xuống nhục nhã không để lại gì ngoài một cái bong bóng lên mặt nước. Lúc đó nó cách bờ biển vài yard."

"Và ngài lặn xuống lấy nó lên à?" giọng nàng trộn lẫn hoài nghi và khinh miệt.

"Không phải ngay lập tức," anh giải thích, "Tôi chờ cho đến khi khả năng giải quyết khủng hoảng kém cỏi của bà nhũ mẫu để trở nên rõ rệt. Đó là một khủng hoảng, cô biết không. Dù sao thì, loại thuyền trưởng có lòng tự trọng nào lại có thể đứng nhìn chiếc thuyền của mình chìm xuống mà không có anh ta và không bùng ra một cơn giận khủng khiếp? Vì không có cách nào khác cho tôi khi phải chứng kiến một thằng bé kích động chính đáng bị bà nhũ mẫu vô cảm bạt tai, tôi quăng ra càng nhiều quần áo mà tôi có thể một cách đứng đắn tề chỉnh nhất càng tốt – dù tôi hiểu là có nhiều ý kiến về việc là bao nhiêu – và lặn xuống. Tôi vớt được chiếc thuyền từ dưới bùn. Tôi nghĩ hành động của tôi khá là anh hùng. Thằng bé cũng nghĩ thế."

Nàng nhìn anh, rõ ràng không nói nên lời.

"Cô thấy không," anh giải thích, nghiêng đầu qua một bên, "tôi cũng từng là một cậu bé."

"Từng là? Ý ngài là ngài đã lớn?" nàng bịt miệng – để giữ lại một nụ cười mỉm? Nhưng đã lộ ra một nụ cười trong giọng nàng.

"Quý cô Waddingthorpe và Bà Healy-Ryde thổi phồng lên quá mức, như hai quả bóng bay ấy," anh khốn khổ nói.

Trong một lúc, ngay cả trong ánh trăng, anh cũng có thể nhìn thấy mắt nàng sáng lên vui vẻ. Nhưng – chết tiệt! – trước khi nàng có thể thể hiện nó ra, tiếng kêu của Cô Merklinger và Cô Abbott đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thuyền về sự thật là họ đã đến bờ. Ánh sáng rung rinh trên mặt nước từ nhiều ngọn đèn treo lủng lẳng trên những cái cây của vườn Vauxhall.

"Ôi!" Lauren kêu lên.

"Thấy không?" anh dịu dàng nói. "Đây là một vùng đất mê hoặc mà, đúng không?"

"Kỳ diệu," nàng tán thành với sự nhiệt tình ấm áp đến nỗi trong thoáng chốc, anh đoán là nàng đã quên béng mất – thật quỷ quái – sự nghiêm trang của mình.

Anh đỡ nàng ra, và họ đi theo những người khác vào trong khu vườn thú vị, sự mê hoặc của nó có thể dệt lên sự quyến rũ làm biến mất sự mệt lử của anh. Những hàng cây dài, những tàng cây rộng, và những con đường rộng rãi cho phép thích thú đi tản bộ cả ngày, anh đoán thế. Nhưng vào buổi tối, tất cả biến thành một vùng đất thần tiên rực rỡ bởi những ngọn đèn màu đung đưa từ những hàng cây và từ những cành nhánh, ánh trăng và những vì sao như những chiếc đèn nhấp nháy trên nền trời đen thẳm xa xa. Tiếng nhạc văng vẳng từ hướng chiếc rạp quây ngoài trời và làm câm lặng những tiếng cười nói từ hàng tá người tham dự cuộc vui.

Một nơi hoàn hảo để vui chơi.

Và để cầu hôn.

Họ lấy chỗ trong ô nhà Merklinger đã thuê cho buổi tối, gần chỗ ban nhạc và khu đất rộng ngoài trời phía trước nơi khán giả đứng xem hòa nhạc và những biểu diễn khác và cũng là nơi diễn ra khiêu vũ đêm nay. Họ ăn dâu tây và kem, uống rượu và thưởng thức không khí buổi tối. Cô Abbott tán tỉnh ông Weller. Bà Merklinger hết lòng tập trung vào mục đích gán ghép Farrington cho cô con gái. Merklinger hoan nghênh hầu như tất cả những ai đi qua phía trước ô của họ và mời mọc bất cứ ai dừng lại để chuyện trò nồng nhiệt. Kit quay sang Lauren.

"Cô nhảy van với tôi nhé?" anh mời.

"Ô, vâng!" Cô Merklinger kêu lên, vỗ tay. "Tất cả chúng ta nhảy van đi. Được chứ, mẹ?"

Thật may mắn, Kit nhận ra khi anh hơi giật mình nhìn cô gái trẻ, là cô đã không nhầm lẫn đối tượng lời mời của anh. Cái nhìn lúng liếng của cô gắn vào Farrington, người đang khoan dung đứng lên trong khi mẹ của cô tươi cười rạng rỡ với họ.

"Một điệu van," nàng nói. "Ngài chưa được bà chủ nào của Almack gật đầu đồng ý cho phép nhảy à, tình yêu của tôi, và Amelia cũng thế. Nhưng ở Vauxhall tôi dám nói là các quy tắc không nghiêm khắc lắm. Vậy ra thôi và vui vẻ nào."

Và thế là họ nhảy van, Kit và Lauren, và hai cặp khác nữa, dưới trời sao và những ngọn đèn đung đưa, làn gió lành lạnh buổi tối làm rung rinh lớp đăng ten trên áo Lauren và làm bù tóc Kit. Đường cong thanh nhã của xương sống nàng vừa vặn bàn tay anh, anh lại phát hiện ra. Và điệu van có lẽ được tạo ra là để dành cho nàng. Nàng thực hiện những bước di chuyển với sự tao nhã và duyên dáng. Và nàng đẹp hơn bất cứ mong đợi nào của anh.

Nàng sẽ là một nữ bá tước hoàn hảo khi thời điểm đến. Cha anh không có phản đối to tát nào hơn đối với nàng ngoài sự thật nàng không phải là Freyja. Họ thật khác nhau làm sao... nhưng anh không muốn theo đuổi suy nghĩ đó. Người phụ nữ này phù hợp tuyệt vời với anh.

"Có thể có thứ gì lãng mạn hơn nhảy van đưới những ánh sao không?" anh hỏi nàng, giọng anh hạ nhỏ chỉ cho nàng nghe thấy.

Nàng đang nhìn những cái cây và đèn treo, nhưng nàng nhìn thẳng vào anh khi anh nói. "Tôi cho là," nàng trang nghiêm nói, "câu trả lời của một người về vấn đề này phải tùy thuộc vào bạn nhảy của người đó."

Anh cười thầm. "Tôi run sợ hỏi rằng," anh nói. "Có thể có cái gì lãng mạn hơn là điệu van này dưới những ánh sao không?"

"Có vài thứ thú vị hơn cái này, thưa quý ngài," nàng đáp. Một sự gạt bỏ nếu anh có nghe thấy.

"Tôi có thể nghĩ đến một vài thứ." Anh cố tình để rơi cái nhìn chằm chằm vào miệng nàng và siết chặt bàn tay trên eo nàng. Và anh đang định nói đến cái quỷ gì, cố chọc tức nàng khi anh đang tán tỉnh nàng?

"Tại sao quý ngài cứ cố chấp tán tỉnh tôi?" nàng hỏi anh. "Tôi chưa làm rất rõ ràng với quý ngài là tôi không chịu nổi những lời tâng bốc sao? Sự miễn cưỡng của tôi làm quý ngài thấy thích thú à?"

Vẻ đoan trang của nàng làm anh thích thú – thật ngạc nhiên. Lẽ ra nó phải gây phiền phức, anh nghĩ, nhưng nó lại không. Anh thấy tính trang nghiêm của nàng gần như khả ái.

Anh xoay nàng mà không trả lời, kéo nàng lại gần hơn khi anh nhìn thấy một cặp khác đang nguy hiểm đến gần. Nhưng nàng không nhận thấy điều ấy. Nàng thiết lập khoảng cách chính xác giữa họ một lần nữa và nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ trách mắng rõ rệt.

"Có một tên vụng về to bự sắp hạ cô," anh giải thích. "Tên đó đấy. Ối." người đàn ông trẻ tuổi to lớn anh nói tới vừa va vào một cặp khác. Kit cười lặng lẽ. "Tôi sẽ dẫn cô đi dạo khi điệu van này kết thúc. Và trước khi cô nói rất chắc chắn rằng cô không muốn đi, tôi có kế hoạch làm cho nó đúng đắn hơn bằng cách đề nghị những người khác đi cùng."

Nàng ngậm miệng lại và cảnh giác nhìn anh.

"Thật xấu hổ," anh nói, "đến Vauxhall mà không nhìn ngắm càng nhiều càng tốt, đúng không? Lối đi nhiều cây, giống ở nông thôn và lãng mạn khó tả."

"Tôi không đến đây để lãng mạn," nàng nói.

"Có những lựa chọn khác." Anh mỉm cười ranh mãnh với nàng và lại xoay nàng, và cổ nàng cong ra sau khi nàng nhìn lên những chiếc đèn màu xoay tròn. "Tại sao cô đến?"

Khi nàng không trả lời ngay, anh thở dài sâu lắng. Tiếng nhạc, anh biết, sắp chấm dứt.

"Đi dạo với tôi đi," anh nói. "Với những người khác cho đúng đắn, dĩ nhiên." Nếu anh không thể thoát khỏi sự đi kèm của họ ngay khi họ đi khỏi khu vực xung quanh chiếc rạp, thì anh thật sự sẽ mất cơ hội gần gũi với nàng.

Tiếng nhạc chấm dứt, và họ đứng đối diện nhau trong khi những cặp khác quay về ô.

"Cô lưỡng lự vì tôi đã bơi ở Serpentine mà chỉ mặc đồ lót à?" anh hỏi nàng.

"Ngài biến mọi thứ thành chuyện cười," nàng nói. "tôi tự hỏi có điều gì là nghiêm túc với ngài không."

"Vài điều," anh cam đoan. À phải, vài điều. "Đi dạo với tôi."

"Được thôi," cuối cùng nàng nói. "Đề nghị những người khác đi với chúng ta, thưa quý ngài. Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho tán tỉnh hay đùa giỡn gì đâu."

"Tôi hứa không tán tỉnh cũng không đùa cợt với cô," anh nói, mỉm cười, bàn tay phải đặt lên trái tim.

Nàng trông không hề bị thuyết phục.

"Được thôi," nàng lại nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play