Bên ngoài cửa, cảnh sắc tươi đẹp, A Vệ lấy tay che mặt trời, mỗi lần cảm thấy khổ sở hắn đều nhìn mặt trời, bởi vì bất kể trời mây trời mưa gió to bão tuyết thế nào, sau đó nó vẫn có thể tươi cười ló dạng, không giống như con người, sẽ không lưu lại dấu vết gì hết.
Nhưng có người chặn ánh mặt trời: “A Vệ, ngươi theo Lăng Sắc đi, ta sẽ chuyển Bình Quả tới chăm sóc Tiểu Phương.”
A Vệ ngây người ngẩn ngơ: “Được.”
Bảo công tử sờ sờ đầu hắn: “Không cần đau lòng, không phải lỗi của ngươi.”
Không biết vì sao, rõ ràng không hề đau lòng, rõ ràng đã nói không giận, nhưng nghe xong một câu của Bảo công tử, A Vệ lại yên lặng cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngày hôm sau khi Tiểu Phương tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh trở thành nữ hài tử mang mặt quả táo: “Hở, A Vệ đâu?”
Bình Quả cười khanh khách: “Ngươi nhớ hắn a? Xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi.”
Tiểu Phương âm thầm giật mình: “Các ngươi đưa hắn đi đâu vậy?”
“Bảo công tử cảm thấy ngươi không ưng hắn, giết hắn rồi băm xác cho chó ăn rồi.”
Tiểu Phương ngồi phịch xuống, ngây người trong chốc lát mới cảm thấy mình thất lễ, tuy Bảo công tử có tính thiên vị, nhưng cũng không thể không biết phải trái mà giết người lung tung: “Hắn đổi A Vệ cho Lăng Sắc sao?”
“Chà, ngươi cũng không ngốc nha.”
Tiểu Phương âu sầu nghĩ, hắn vốn không hề ngốc.
Rõ ràng không ngốc, vì sao lại làm nhiều việc ngốc như vậy.
Cứ một mực hiểu nhầm ý tốt của người khác.
Giống như nữ nhân ghen tị, đoán mò lung tung rồi vô cớ phát điên.
Ăn xong điểm tâm, hắn khoác thêm áo, đến viện Lăng Sắc ở, đã thấy A Vệ đang quỳ trên mặt đất lau sàn. Không biết vì sao hắn luôn lau sàn, tựa như chỉ biết làm mỗi việc này.
Tiểu Phương không quấy rầy hắn, đứng cách đó không xa ngơ ngác nhìn.
Hắn chẳng có điểm nào xinh đẹp cả.
Nhưng nếu không nhìn hắn, ánh mắt dù liếc sang đâu cũng cảm thấy khó chịu.
Thời tiết rất lạnh, Tiểu Phương nhịn không được bắt đầu ho khan. A Vệ ngẩng đầu lên thấy hắn, biểu tình trên mặt vẫn ngốc nghếch như vậy, một chút ý tứ cảm động cũng không có.
Trong lòng Tiểu Phương nổi lên một ngọn lửa vô danh, chẳng hiểu mình giống như một tên ngốc đứng ở chỗ này nhìn hắn làm gì. Đi qua cầm tay hắn: “Theo ta trở về!”
“Nhưng mà… nhưng mà Bảo công tử đưa ta cho Diệp tiểu thư rồi.”
“Ngươi đã sớm là người của ta!”
“Không phải thế…”
“Rõ ràng là thế!”
“A a a a…” Bỗng nhiên ngoài cửa có người thét chói tai, “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Lăng Sắc tựa như sắp phát điên, Tiểu Phương theo tầm mắt nàng nhìn xuống tay của mình, bàn tay đang nắm chặt lấy tay A Vệ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tình hình này thật quá mức…
Quá mức kinh thế hãi tục.
Tiểu Phương như phải bỏng rút tay giấu về phía sau: “Không… không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Lăng Sắc đi tới, nhìn nhìn Tiểu Phương, lại nhìn A Vệ, kéo A Vệ lùi về sau cửa, dùng thân thể của chính mình che chắn người hắn: “Phương Khinh Y ngươi đúng là dâm ma, nhìn ngươi ốm yếu nhiều bệnh ta còn thương cảm ngươi, không ngờ ngươi cũng học tật xấu của loại thiếu gia nhà giàu xấu xa, dám đùa giỡn thị đồng bên người!”
“Ta có làm gì đâu?”
“Vậy vì sao ngươi nói hắn đã là người của ngươi rồi!”
Tiểu Phương bị nàng nói vậy liền nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng, nửa ngày mới ấp úng: “Ngươi… ngươi suy nghĩ lung tung gì thế!”
Hắn tức giận quay đầu bước đi.
Diệp Lăng Sắc hừ một tiếng: “Xấu xa.” Quay đầu lại nhìn A Vệ bị nàng đè ép từ nãy, vẻ mặt thương hại nắm tay hắn: “Không cần sợ, có tỷ tỷ bảo vệ ngươi, Tiểu Phương sẽ không dám đến ức hiếp ngươi nữa.”
A Vệ nghĩ, ngươi không dùng ván cửa đè ta thì ta đã cảm tạ trời đất vạn lần rồi, nhưng lời đến bên miệng, lại thốt ra một câu khiến Diệp Lăng Sắc hoa dung đại biến.
(Hoa dung đại biến: Dung nhan như hoa biến sắc.)
“Hở? Ngươi nói cái gì?”
“Ta… ta là nữ hài tử.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT