Dạo này số lần giáo
sư Snape tới trường Hogwarts càng ngày càng nhiều, mặc dù đang trong kì
nghỉ hè nhưng có vẻ công việc của giáo sư Snape càng bận hơn khi năm học mới sắp đến.
Hôm nay ông có vẻ về sớm hơn thường lệ. Giáo sư Snape bước ra từ chiếc lò sưởi của căn nhà.
Chiếc lò sưởi ở đây đã được nối với lò sưởi trong văn phòng của thầy trong
trường Hogwarts bằng mạng Floo để thuận tiện cho việc đi lại.
Lúc Snape về đến nhà, Laura đã đọc xong quyển “Một ngàn độc dược và cách
tạo ra chúng”, cô đang ngồi trên chiếc sofa, tay đang tiếp tục gọt quả
táo chín mọng, trong khi miệng đang nhai nhồm nhoàm mấy chiếc bánh quy.
Laura cố gắng mở miệng chào giáo sư Snape nhưng không thể, những chiếc bánh quy trong miệng đã ngăn cản cô, Laura bị mắc nghẹn.
Giáo sư Snape bất đắc dĩ nhìn Laura đang vất vả nuốt trôi những chiếc bánh
quy. Ông chĩa đũa thần vào cô bé và đọc thần chú “Anapneo” (bùa hết tắc
thở, sử dụng trong trường hợp bị nghẹn đồ ăn.).
Sau đó sử dụng bùa biến hình cấp cao – Aguamenti để rót cho Laura một li nước khoáng.
“ Laura, ta đã bảo con bao nhiêu lần rồi! Cách ăn uống của con thật bất
lịch sự! Cứ như nạn đói ở Châu Phi những năm 1990 vậy!...”- Giáo sư
Snape tiếp tục khúc hát bất tận của bản thân trước hành động bất nhã của cô nàng.
Laura nghe giáo sư Snape càm ràm đến mức độ khiến cô nghi ngờ ông có thể nói đến hết đêm, bởi vậy cô vội vã đánh trống lảng.
“ Sao hôm nay ngài về sớm vậy?”
Snape thừa biết Laura đang cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng ông không vạch trần hành động vụng về đó, ông chỉ lườm Laura một cái rồi mới chịu nói:
“ Hôm nay là ngày 31 tháng 7.”
“?” Laura vẫn không hiểu.
“Sinh nhật.” Snape tỏ vẻ không liên quan đến mình nhắc nhở.
Được rồi, giờ thì Laura đã nhớ ra. Cô nàng đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Ngày 31 tháng 7 là ngày mà Laura và Harry Potter ra đời, hai người là
chị em sinh đôi.
Tuy nhiên, vì một lí do đặc biệt, sự tồn tại
của Laura đã bị Lily và James dấu đi, bởi vậy mọi người trong giới phù
thủy chỉ biết tới Harry Potter, đứa bé còn sống (the boy who lived) mà
không biết tới một đứa bé còn sống khác, Laura Snape (the girl who
lived).
“Nếu con muốn ăn chiếc bánh ngọt của bọn Muggle thì ta
nghĩ con nên đi thay quần áo đi. Ta không mong mình bị bọn Muggle chú ý
khi mang theo một con nhóc mặc chiếc áo choàng xanh theo đâu.” Snape đề
nghị.
“Đợi con một lát thôi!!” Laura nói và cô biến đi nhanh như một cơn gió.
Căn nhà giáo sư Snape mua nằm giữa nơi ở của Muggle bởi vậy khi đi mua đồ dùng thì phải nói là cực kì thuận lợi.
Snape dẫn theo Laura tới tiệm bánh kẹo Mallins ở đường Privet Drive.
Đó là một tiệm bánh ngọt khá đắt khách, cách trang trí của tiệm trông vô
cùng ngọt ngào và đáng yêu với hai màu chủ đạo là màu trắng và màu hồng. Trong tiệm luôn thoang thoảng mùi thơm của bánh ngọt khiến nước dãi mẹ, nước dãi con của Laura đua nhau chảy xuống.
Cô nàng chọn một
chiếc bánh sinh nhật to đùng phủ đầy kem và socola. Chiếc bánh ngọt vừa, béo ngậy nhưng không ngấy – đó là kết luận của Laura sau khi lén lút
nếm trộm kem trong chiếc bánh.
Cô vui vẻ mang chiếc bánh ra ngoài đợi trong khi Snape thanh toán tiền (thực chất là ăn vụng).
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ là ngày phiền phức với giáo sư Snape. Khi hai
người đang mang chiếc bánh trở về nhà, giáo sư Snape đã gặp phải người
quen - bà Poppy Pomfrey, y tá kiêm bác sĩ quản lí bệnh thất của trường
Hogwarts.
Bà Pomfrey có vẻ kinh ngạc khi gặp giáo sư Snape ở
ngoài và bà đặc biệt hoảng sợ khi thấy ông mang theo một đứa bé là
Laura. Trong trường Hogwarts, y tá Pomfrey là một trong những người
chẳng hề sợ vị giáo sư lạnh lùng Snape, bởi vậy khi thấy hai người, bà
lập tức buột miệng thét lên:
“Ôi Merlin! Giáo sư Snape! Ông có con gái từ bao giờ vậy?!”
Tiếng hét của bà Pomfrey đã khiến nhiều người xung quanh chú ý. Họ bắt đầu tụ tập xung quanh ba người - giáo sư Snape, Laura và y tá Pomfrey.
Lúc bà y tá kịp nhận ra mình đã gây chú ý tới người đi đường thì đã quá
muộn. Mọi người đã bắt đầu xì xào bàn tán về bọn họ. Laura ái ngại nhìn
xung quanh, còn giáo sư Snape thì khỏi phải nói, mặt ông đen như cái đít nồi.
Vất vả lảng tránh những con mắt tò mò và tọc mạch của bọn
Muggle, tâm trạng của Severus trở nên tồi tệ. Ông ghét nhất là bị những
kẻ xung quanh xì xào, bàn luận về mình hay lảm nhảm bên tai.
Thật xui xẻo là hai điều tồi tệ đó cùng xảy ra một lúc. Bọn Muggle vừa nhìn
ông như nhưng con vật trong vườn thú thì lại đến y tá Pomfrey làm nhảm
bên tai những lời xin lỗi.
Laura cảm thấy nhiệt độ xung quanh
người giáo sư Snape tỏa ra hệt như một hầm băng và còn có xu hướng giảm
xuống nếu bà Pomfrey còn tiếp tục nói. Cô kéo tay áo bà và cho bà một
dấu hiệu im lặng.
Chào tạm biệt bà Poppy Pomfrey khiến nhiệt độ xung quanh người Severus đỡ hơn rất nhiều.
Bữa tối của hai người nhà Snape vẫn như thường lệ là diễn ra trong im lặng. Giáo sư Snape không phải là người chuộng đồ ngọt, bởi vậy, ông đã từ
chối lời mời cùng ăn bánh của Laura. Ông vào phòng độc dược và tiếp tục
nghiên cứu thuốc giải cho Liều thuốc của Tử thần (Draught of Living
Death).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT