Sue đặt tay lên trên lỗ đạn.

“Nó không gây chết người đâu.” Jason bước tới gần hơn, vẻ mặt anh dịu lại.

Cô nhớ cách anh đã trút cơn giận dữ lên tay cảnh sát đã nổ súng.

“Tôi không thể tin được là anh ta đã bắn sofa của mình.”

“Nó có thể đã tồi tệ hơn thế.” Anh nhìn cô, đôi mắt xanh nghiêm nghị. “Nhưng nếu điều này khiến em thấy khá hơn thì anh ta sẽ phải giải trình trong hàng giờ nữa. Giải thích về sự cố nổ súng vì một con chó. Và tôi đảm bảo là em sẽ có một chiếc sofa mới nữa.”

“Phải rồi, nó có thể đã tệ hơn thế,” Sue lặp lại. “Họ có thể bắt giữ mẹ tôi. Tôi cho là đồng phục trong tù sẽ không có màu trái cây đâu.”

Sự ấm áp trong nụ cười của anh khiến trống ngực cô đập rộn. Cô quay đi khỏi nó, đột nhiên ý thức được sự hiện diện của anh quá rõ ràng. Ánh mắt cô lướt qua anh – khuôn ngực rộng, vòng hông nở nang... Không nghĩ thêm nữa.

Vẫn mỉm cười, anh rút ra từ trong túi một thanh kẹo bọc trong lớp giấy gói đỏ. “Muốn một chiếc không?”

Ánh mắt Sue hướng về phía cửa sau. Sự kiện xảy ra trong vài ngày qua giống với các tình tiết trong tiểu thuyết hơn là trong đời thực. Chắc chắn, cô đã từng viết về những chuyện điên rồ và cả chuyện giết người, nhưng cô không muốn sống trong đó. Tất cả những chuyện giật gân đều chỉ là lý thuyết. Tưởng tượng thôi là đủ rồi, cảm ơn nhiều.

“Cá nhân tôi rất thích Elvis,” Jason lên tiếng. “Nhưng nếu con chó đó đưa mũi vào đũng quần tôi lần nữa, tôi có thể cũng sẽ bắn nó mất.”

Sue cười toe. “Nó đã thất bại trong cả 4 lần huấn luyện đấy.”

Nụ cười lần nữa xua tan sự lúng túng. Làm cách nào mà Jason Dodd có thể khiến cô vừa thoải mái và vừa khó chịu chỉ trong một nốt nhạc được chứ?

“Con chó hay Elvis?” Anh bước lại gần hơn.

Sự hài hước khiến không khí bớt căng thẳng, nhưng thực tế xảy ra vẫn khiến tâm trí cô rối bời. “Anh có nghĩ là họ sẽ tìm thấy dấu vân tay nào đó không?”

“Cũng không chắc đâu.” Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.

Mọi người khác đều đã ra về. Sue khăng khăng rằng ông Delaney, bản sao của Elvis, cần phải đưa mẹ cô về trước khi bà ngốn hết đống rượu vang. Sĩ quan Tomas quay trở lại việc tuần tra của mình và gọi chuyên gia giám định vân tay, trong khi Jason ghi âm lại các cuộc gọi và tin nhắn.

Sĩ quan Martin ở lại đủ lâu để đề nghị cô về nhà với anh. Khi cô từ chối, anh ta ra về một cách bực bội. Sau khi Sĩ quan Tomas và Archie rời đi, chỉ còn lại cô và Jason. Và cả Hitchcock. Con mèo nhảy lên lòng cô. Sue vuốt ve nó và nhìn chằm chằm vào đám chim cánh cụt in trên bộ pijama của mình. Đầu gối cô vẫn còn đang run rẩy.

“Em ổn cả chứ?” Jason hỏi, khiến cô ngước nhìn lên.

“Anh biết đấy, anh nên về đi thôi.” Cô hy vọng giọng cô nghe có vẻ thuyết phục hơn cảm nhận của mình.

Nếu kẻ kia lại cố gắng đột nhập lần nữa thì sao?

“Tôi không định gọi cho anh lúc tối đâu, và tôi xin lỗi về... áo của anh.”

“Tôi không để ý đâu.” Anh liếc nhìn ra cửa. Và rồi, họ nhìn nhau trong vài giây trước khi anh đứng dậy.

Nghĩ rằng anh định ra về, cô cắn môi để khỏi cầu xin anh ở lại. Nhưng thay vì bước ra cửa, anh bước đến kệ đĩa DVD của cô.

“Em biết đấy, tôi đã không xem bộ phim này hàng năm rồi.” Anh cầm lên đĩa phim Lonesome Dove. “Không phiền nếu tôi xem nó một lúc chứ?”

Khi cô lắc đầu, anh nhét đĩa vào, và vì nơi duy nhất xem TV được là trên chiếc sofa trúng đạn của cô, anh ngồi xuống cạnh cô, duy trì khoảnh cách 10 inch giữa họ.

Khoảng cách đó cho thấy anh không có ý định tận dụng lợi thế của mình. Tất nhiên là anh không làm vậy. Nếu anh thích cô, anh đã gọi lại từ bốn tháng trước kìa.

Cô vuốt ve Hitchcock và nhắc nhở mình rằng Jason Dodd không phải chiếc quần jean vừa với mình.

Nhưng mùi kẹo quế của anh đang lấp đầy các giác quan của cô. Cô biết Jason không hề muốn xem phim. Rõ ràng là anh biết cô không muốn bị bỏ lại một mình. Nhưng sao anh phải quan tâm làm gì? Người đàn ông này đâu có thích cô. Cô biết anh ta không thích amidan của cô.

Cô nhìn lại đồng hồ. Khi bộ phim Lonesome Dove kết thúc, ngày mới đã hé rạng. Không có lý do gì để sợ hãi nữa.

Phải rồi, sáng mai, cô sẽ gửi cho Jason Dodd một “Lời cảm ơn” lớn và một lời tạm biệt tử tế. Ngày mai, cô sẽ ổn cả thôi.

Cô nhìn lại anh. “Tôi đánh giá cao những gì anh đã làm. Nhưng sau khi xem xong phim, anh nên về đi.”

***

Phản ứng của Jason là cái chớp mắt, nhưng anh không định đồng ý, đặc biệt là phần anh nên ra về. Ba mươi phút sau, Sue đang hít thở đều đặn. Má cô tựa vào cánh tay anh miệng cô hé mở. Hơi thở của cô có phần nặng nề - không hẳn là tiếng ngáy, nhưng như thể mũi cô vẫn đang bị tắc. Không phải họ đang mắc kẹt với nhau[16]. Anh chưa bao giờ trông thấy nhiều chất lỏng đổ ra từ một phụ nữ đến thế. Anh mỉm cười, nhớ lại vẻ mặt cô khi trông thấy chiếc áo của mình.

Nhét thêm một chiếc kẹo nữa vào miệng, anh nhìn cô thở ra và nhớ lại cái nhìn trên gương mặt cô, ánh mắt khi cô nghĩ rằng anh sắp rời đi. Sue Finley cần anh. Anh không thể bỏ Sue lại như cách anh đã bỏ lại Maggie mười bốn năm trước.

Ngả đầu ra sau, anh không chắc tại sao ký ức đó lại dội về. Anh đã nghe thấy tiếng hét khi anh đứng ở cửa trước. Maggie ngồi cuộn tròn như một quả bóng trong góc bếp, đôi mắt ướt đẫm và sưng lên, môi bà thì đang chảy máu.

Jason không định đi quá giờ giới nghiêm mà Maggie đã đặt ra đến tận 2 tiếng đồng hồ, giờ giới nghiêm mà anh chẳng bao giờ tuân thủ, và anh làm vậy khá thường xuyên. Ở tuổi mười sáu, anh đã mệt mỏi với việc đi hết từ ngôi nhà nhận nuôi này đến ngôi nhà nhận nuôi khác. Nhưng chỉ một ánh mắt của Maggie đêm đó và mọi thứ đã thay đổi. Maggie cần anh.

Con mèo xám của Sue nhảy lên đùi Jason, kết thúc sự hồi tưởng của anh. Anh không phải một người yêu mèo, nhưng chết tiệt là con mèo không nhận ra điều đó. Con vật nhìn anh, và rồi nhìn sang Sue. Jason đặt tay lên lưng nó và nhìn theo ánh mắt nó.

“Xinh thật đấy, phải không nào?” anh hỏi. Nuốt xuống làn sóng dục vọng đang dâng lên, anh tự nhủ rằng chẳng có gì quyến rũ ở một phụ nữ đang mặc đồ ngủ in hình chim cánh cụt và cài khuy lên đến tận cổ - một người phụ nữ với cái mũi không ngừng sụt sịt. Nhưng nói vậy cũng chẳng hề ngăn được sự cứng rắng đang ngày càng tăng cao giữa hai chân anh.

Di chuyển bàn tay khỏi con mèo, anh đưa tay lên và chạm vào một sợi tóc của Sue. Mềm thật. Nghiêng người gần hơn, anh ngửi thấy mùi hương trái cây. Mùi hương trong cái đêm mà anh đã hôn cô, và cũng là mùi hương trong cái ngày xảy ra sự cố với con chuột.

Phải rồi, anh có để ý. Nhiều đến mức anh đã dừng lại tại gian bán dầu gội ở hiệu thuốc ngày hôm qua và mở nắp từng chai để cố tìm ra mùi hương cô đã dùng. Một hành động rất không giống anh.

Anh đơn giản là kiểu người không mấy quan tâm đến mùi dầu gội phụ nữ sử dụng. Nhưng anh quan tâm đến Sue.

Ruột gan anh thắt lại khi anh nhớ đến việc ai đó đang muốn hãm hại cô. Anh hít sâu một hơi và thề rằng bất cứ ai đã khiến Sue sợ hãi đều sẽ phải trả giá. Trả giá lớn.

Trong một giây, anh thấy như mình suýt muốn bỏ chạy, giống với cảm giác anh có trong cái đêm anh hôn cô. Điều mà anh chỉ có thể nói rằng mình thấy hối tiếc. Nhưng Sue thì sao? Lúc tối cô không hề gọi cho cái gã bác sĩ chuyên khoa chân kia. Cô rõ ràng là không đến Mexico với hắn. Điều đó có nghĩa cô chẳng hề quan tâm đến hắn ta. Cảm giác nhẹ nhõm tràn lên trong ngực Jason.

Sue nép sát hơn vào anh như thể cô thấy thoải mái với sự hiện diện của anh. Anh hy vọng đúng như thế. Bởi vì cho đến khi anh bắt được kẻ quấy rối, anh lên kế hoạch sẽ ở ỳ lại đây.

Ở lại đây, với Sue. Với người phụ nữ anh từng thề là sẽ không tới gần.

“Tôi sẽ ở lại,” anh thì thầm, không quá lớn để đánh thức cô dậy nhưng đủ lớn để tiềm thức của cô có thể nghe thấy. “Vậy nên đừng tranh luận với tôi nữa, được chứ?”

Cô trở mình lần nữa, bàn tay cô đặt trong lòng anh, và dục vọng của anh lại trỗi dậy. Hay thật đấy. Anh liếc nhìn lại chỗ phình lên trong quần jean của mình. Nhận thức ùa tới. Mọi thứ lại đâu vào đấy rồi. Anh mỉm cười.

À, khỉ thật, vì dù sao họ cũng sẽ dành thời gian bên nhau, anh không thấy có bất kỳ lý do gì mà họ lại không tự thưởng cho mình vài trò tiêu khiển thú vị. Giả sử như cô đồng ý. Anh biết anh sẽ hoàn toàn đồng ý.

Nhưng tại sao lại là bây giờ chứ không phải tuần trước, hay tháng trước? Bởi vì cô cần anh sao? Phải rồi, chính xác; nhưng còn quy tắc không-hẹn-hò cô vẫn luôn tuân thủ thì sao? Phụ nữ không hẹn hò hoặc là do sợ bị tổn thương, hoặc là do họ đang chờ đợi một người đàn ông trên trên mức trung bình. Jason chắc chắn là một người quá đỗi trung bình, và anh ghét ý nghĩ làm tổn thương ai đó. Nhưng rõ ràng Sue chẳng quan tâm. Giờ thì tất cả những gì anh phải làm là thuyết phục cô rằng họ phù hợp với nhau.

Ngước nhìn cô, anh dịch chuyển cánh tay để cô áp sát hơn vào mình. Xinh thật. Rất xinh. Nghiêng đầu xuống, anh ấn môi mình lên trán cô và tập trung vào chiếc khuy bé tí trên bộ pijama.

Cô phát ra âm thanh nho nhỏ - gần như một tiếng ngáy. Anh cười toe toét và quyết định lần nữa một cách chắc chắn hơn là mình sẽ phải khám phá những thứ bên dưới bộ đồ ngủ kia. Không phải tối nay. Nhưng sẽ sớm thôi.

Biết tính Sue, anh hy vọng cô sẽ đồng ý với anh về chuyện đó. Thật may làm sao, bởi anh là một người rất giỏi thuyết phục.

***

Sáng rồi.

Bình minh đã lên.

Sẽ thật khó khăn lắm đây.

“Jiminy Cricket!” Sue mở bừng mắt, cố gắng xác định thứ gì cứng rắn đang ép vào hông mình,

Cô cố gắng đẩy người ra, nhưng chân và tay cô đang quấn lấy với một đôi tay và chân khác. Đấy mạnh vào khuôn ngực nam tính, cô bật dậy, mất thăng bằng, và bắt đầu ngã khỏi ghế. Một đôi cánh tay bắt lấy cô và với một cú giật nhe, cô lại lần nữa áp vào một khuôn ngực thật ấm áp, nam tính... và cái sự cứng rắn kia.

“Thư giãn nào.” Giọng anh khàn khàn bởi giấc ngủ. “Em sẽ ngã mất.”

Hơi thở của anh cù vào tai cô, và sự cương cứng kia ép vào đùi cô. Cô bật dậy, một cách từ từ. Đứng thẳng người, cô nhìn chằm chằm vào chỗ phình lớn giữa hai chân anh. Được rồi, cô đã đúng. Sau hai năm, cô hẳn phải tự hào rằng mình vẫn nhận ra được điều đó. Cô nên thấy tự hào rằng mình đã khiến cho Jason Dodd đang hứng tình, nhưng cô biết rõ hơn thế. Đàn ông ai chả dựng đứng như một chiếc bút chì vào mỗi buổi sáng.

Anh nhìn theo ánh mắt cô. “Xin lỗi. Anh ngủ quên. Còn cái đó có suy nghĩ riêng đấy.”

Phải rồi, bởi vì tiềm thức của anh không đủ hứng thú để gọi lại cho tôi! Sue nhìn vào chiếc tivi im lìm, rồi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ rồi.

“Hết phim rồi” Cô bước thẳng qua phòng ăn và vào phòng mình. Cô mở cửa phòng ngủ sau đó gọi với lại. “Cảm ơn anh vì đã ở lại. Anh có thể tự ra về được nhé. Và nhớ khóa cửa giùm.”

Nhắm mắt, cô dựa vào tường. Có lẽ việc đàn ông dựng đứng như một chiếc bút chì mỗi sáng là hoàn toàn bình thương, nhưng hoàn toàn không bình thường đối với một phụ nữ khi lại muốn sử dụng thứ đồ văn phòng phẩm đó. Buộc bản thân di chuyển, cô bước và phòng tắm và tắm nước lạnh. Sau đó cô cần phải làm gì đó để tìm hiểu xem ai lại đang muốn giết mình.

Mười phút sau, mặc một chiếc quần jean và một chiếc áo phông, cô bước ra hành lang. Khi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cô chắc hẳn anh đã rời đi như cô yêu cầu. Cô sẽ gọi điện và cảm ơn anh lần nữa. Sau tất cả thì thật thô lỗ khi đuổi anh về mà không mời cà phê, trà, hay... cô. Cô rên lên với ý nghĩ quái đản này.

Cô bước và bếp và đóng băng tại chỗ khi nghe thấy tiếng vòi sen trong phòng tắm cho khách. Rón rén đến bên cửa sổ, cô thò đầu ra ngoài để chắc chắn rằng xe Jason vẫn còn đó. Với những gì cô nghĩ, hẳn kẻ quấy rối cô đã vào nhà và quyết định tắm rửa trước khi làm thịt cô. Viêc trông thấy chiếc Mustang đậu phía trước đã khiến cô thư giãn hơn.

Nhưng khi quay trở lại bếp, trí não cô tưởng tượng ngay ra hình ảnh anh trần như nhộng, với chiếc bút chì vẫn đang sẵn sàng để viết, đứng đó với thân hình đang nhỏ nước.

Nuốt xuống, cô bắt đầu pha cà phê, thật đậm! Trời ơi! Người đàn ông này không hứng thú với cô. Điều nhỏ nhất cô cần làm là kiềm chế những cảm xúc này.

Sau khi gọi cho mẹ và để lại một tin nhắn ngắn gọi rằng cô ổn – không đề cập chút nào về chuyện Elvis[17] kia, cô sẽ chết với chuyện đó sau – Sue gọi cho ông bà ngoại để nhắc họ về cuộc hẹn với bác sĩ ngày mai. Ông nội cô đã nhận ngay ra rằng cô không hề tới Mexico.

Sue kể với ông sự thật. “Ông đã đúng. Chuyện chẳng ra làm sao cả. Chẳng có anh chàng nào là không có vấn đề hết.” Sau đó cô nhắc lại việc ông bà cần uống vitamin C đều đặn.

Ngắt máy, Sue rót cho mình một ly vanilla java với sữa và đổ đầy cốc khác cho Hitchcock. “Cái đó là chút ít mạnh mẽ,” cô cảnh báo con mèo đang chờ đợi trên bàn.

Nghe tiếng bước chân, cô lao về phía tủ lạnh, mở nó ra, và nhìn chằm chằm vào chai sốt mayonnaise. Tiếng bước chân tiến lại gần hơn, và dừng lại.

Sue cảm nhận thấy ánh mắt anh và đưa chiếc ly lên môi, hy vọng cử chỉ đó đủ lạnh nhạt, dửng dưng và hoàn toàn không quan tâm. Đột nhiên không chắc việc nhìn chằm chằm vào chai mayonnaise có nói lên thái độ dửng dưng hay không, cô tập trung vào miếng pho mát gorgonzola. Nó phức tạp hơn nhiều. Pho mát mốc lúc nào cũng có mùi vị thật riêng.

“Cảm ơn,” Jason lên tiếng.

Vì cái gì? Cô xoay người. Anh vẫn đang mặc cùng chiếc quần jean và áo phông, nhưng mái tóc vàng của anh ướt và có vẻ được vuốt lại bằng tay. Anh vớ lấy chiếc ly cà phê của Hitchcock như thể cô đã đổ nó cho anh.

Ánh mắt anh chăm chú vào cô như thể cô là một thứ gì đó thật ngon lành. Anh nhấp một ngụm cà phê trước khi sự chú ý của anh chuyển tới chiếc cốc. “Tôi thường uống cà phê đen.”

Cô liếc nhìn con mèo đang chẳng vui vẻ gì, đuôi nó giật giật, nhìn chằm chằm Jason từ trên ghế. “Ừ, nhưng Hitchcock thì thích uống với kem.”

Jason nhìn con mèo, sau đó nhìn lại chiếc tách. “Em cho nó uống cà phê à?”

Cô gật đầu. “Chúng tôi thường chia sẻ với nhau, nhưng sau khi nó ăn con chuột, thì nó xứng đáng có một chiếc tách của riêng mình. Dù sao thì vi khuẩn cũng rất kinh.” Sue cười toe toét với ánh nhìn trên gương mặt Jason.

“Buồn cười nhỉ.” Anh đặt chiếc tách của Hitchcock trở lại trên bàn và mở vài cánh cửa tủ cho đến khi tìm thấy một chiếc tách mới.

Lẽ ra cô nên lấy nó cho anh, nhưng sự lúng túng của buổi sáng, sau đêm qua khiến cô bối rối. Không phải họ đã qua đêm với nhau. Vậy thì, thật thô lỗ làm sao khi cô cứ tiếp tục nhìn chằm chằm tập trung vào miếng phô mai kia.

Làn khí mát mẻ đang mơn trớ da cô thật tuyệt vời. Cô nghe tiếng Jason rót cho mình một tách cà phê và lại cảm thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn cô lần nữa.

“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Giọng cô đầy châm biếm.

“Tất nhiên rồi.” Anh cũng chẳng hề bỏ qua sự mỉa mai hay vờ như không nghe thấy. “Chúng ta có gì nhỉ?”

“Có gì sao?” Cô từ chối nhìn vào anh. Nhìn chằm chằm vào miếng pho mai thì an toàn hơn.

“Cho bữa sáng ấy.” Anh đẩy nhẹ cô ra để ngó vào tủ lạnh và làn khí lạnh vô-cùng-cần-thiết của cô.

Cô nhìn anh.

Anh liếc nhìn tủ lạnh. “Trứng, sữa, phô mai.”

Vẫn giữ chặt tách cà phê trong tay, anh mở ngăn đựng rau. Hơi nước bốc lên từ trong chiếc tách của anh. Một lọn tóc ướt rớt xuống trán.

Anh nhìn cô và mỉm cười. “Em có thể làm trứng ốp lết cho chúng ta.”

Phải rồi. Cô gần như còn không tranh cãi về vụ trứng đó.

Vồ lấy chai sữa, cô đóng tủ lạnh. Chỉ sau đó Sue mới nhận ra hộp ngũ cốc nho khô và dúi nó vào tay anh. “Cái này là được nhất rồi đấy.”

Nhưng tại sao cô lại nói vậy thay vì yêu cầu anh biến đi?

“Tôi là chàng trai ngũ cốc mà.” Anh mang chiếc hộp đặt ra bàn và sau đó đưa chiếc tách lên môi, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển trên cơ thể cô. “Thế có mèo có bát ăn riêng không?”

Nụ cười của anh đang thít chặt lấy phổi cô khiến cô thấy khó thở, và luồng nhiệt trong mắt anh đang khiến tim cô tan chảy. Cô vơ lấy bát, thìa và di chuyển đến phía bên kia bàn ăn sáng, đặt chúng xuống. “Xem này, tôi đánh giá cao những gì anh đã làm đêm qua. Nhưng giờ thì tôi ổn rồi. Ý tôi là, anh được mời lại ăn ngũ cốc nhưng –”

“Tốt, tôi đang chết đói đây.” Anh mở hộp và đổ đầy hai bát.

Miễn cưỡng chia sẻ bữa sáng với anh, cô kéo một chiếc bát lại gần hơn. “Sau đó, anh nên về đi.”

Anh vớ lấy bát ngũ cốc. “Không.” Anh nói một cách thoải mái khiến cô ngạc nhiên hết sức. “Sau khi ăn chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Chúng ta không cần nói chuyện.”

“Có, chúng ta cần. Tôi có vài câu hỏi về những cuộc điện thoại.” Anh chỉ vào bát của cô. “Nhưng giờ thì ăn đi.”

Cô có thể tranh cãi. Có thể, nhưng không làm. Thay vào đó cô ngồi xuống, giật lấy chai vitamin trên bàn, và lấy ra hai viên cho cô và hai viên cho anh.

Nghiêng người, cô đặt thuốc bên cạnh bát anh. “Vitamin C, đề phòng cảm lạnh.” Cô trả lời cái nhướn mày của anh.

“Tôi không bị cảm lạnh.”

“Chẳng ai nói trước được điều gì đâu.” Cô ra hiệu về phía Quý cô Cây Vả. “Cứ nhìn cái cây của tôi kìa.” Cô nuốt mấy viên thuốc xuống với một ngụm cà phê.

Anh mỉm cười – nụ cười thật sự tuyệt đẹp. Rõ ràng là Jason đã nghĩ cô quá sợ hãi để bị bỏ lại một mình. Tại sao anh lại có vẻ tốt bụng như thế ? Và tại sao cô lại để anh làm như vậy?

“Xem này.” Cô thở dài. “Cũng như sĩ quan Martin đã chỉ ra đêm qua, đây không phải phận sự của anh, vì vậy nó không phải trách nhiêm của anh.”

Anh cầm chiếc thìa lên và mắt gặp ánh mắt cô. “Sao nào? Em muốn gọi lại cho Martin à ?”

“Không.” Cô dựa lưng vào ghế.

“Tốt.” Anh mở nắp chai sữa và đổ đầy vào hai bát. “Thằng đó là cái đồ ngớ ngẩn.”

Cô tựa khuỷu tay lên bàn và nhìn anh đổ một muỗng đầy ngũ cốc vào miệng. Tại sao anh vẫn còn ở đây? Cô hiểu cuộc gọi hoảng hốt của cô đêm qua đã khiến bản năng bảo vệ của anh trỗi dậy, nhưng ở lại qua đêm...

“Sao tự nhiên anh tốt bụng thế?”

Anh cười toe toét. “Tôi là một chàng trai tốt mà.”

“Còn lâu.”

Anh chỉ vào bát của cô bằng chiếc thìa của mình. “Ngũ cốc của em đang sũng nước kìa.”

Cô ghét ngũ cốc đẫm nước, vì vậy cô bắt đầu ăn.

Anh đổ thêm một bát nữa và ăn xong trước khi cô ăn hết bát đầu tiên. Rõ ràng không định ăn đến bát thứ ba, anh khoanh tay trước ngực và quan sát cô ăn.

Cảm giác đói biến sạch dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô đẩy bát ra. “ĐƯợc rồi. Kết thúc chuyện này thôi.”

“Kết thúc chuyện gì cơ?” Nụ cười của anh cứ như thể cô vừa đề cập đến tình dục vậy.

“Những câu hỏi đó.”

Anh ngồi thẳng lại trên ghế, và nụ cười của anh biến mất. “Được rồi. Tại sao em không ở Mexico với tay bác sĩ chân kia?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play