Vừa trở lại nàng đã được Hoàng thượng là Triệu Tề phong làm Chính Vương phi, đương nhiên là do Triệu Ngạn dề nghị. Triệu Tề còn tự mình tới phủ Chính vương tham dự lễ phong vương phi, nhưng là len lén ra.
Triệu Tề là một kẻ nho nhã, phản phất khí chất thanh tao như không thuộc về cõi trần mà như một tiên nhân chốn tiên cảnh không nhiễn chút bụi trần hay ràng buộc thế gian. Hắn Tuấn giật thanh mảnh nho nhã nhưng không thiếu vẻ cao ngạo uy nghiêm của một bậc đế vương. Hắn rất sủng Thiên Nhạc ánh mắt hắn luu luyến không rời khỏi Thiên Nhạc khiến nàng có thể nhìn ra tâm tư của vị đế vương trẻ này.
Thuần Vương giấy binh làm loạn bị Triệu Ngạn đánh cho tan tác nay rút quân về Lung Linh Cốc nơi nàng lúc bé cùng ẩn thân cùng nhị nương. Hồng Linh xông vào cốc đã 3 ngày chưa rõ tin tức, ở bên ngoài Hằng Phong như ngồi trê đóng lửa, tuy không nói gì nhưng hắn cứ đi lại không yên.
Dưới sự giúp đỡ của nàng bọn họ thuận lợi tiến vào Lung linh cốc, chỉ nhìn xơ nàng có thể nhìn ra trận pháp của nhị nương, dẫn hắn và toàn quân qua trận cư nhiên trận pháp đã biến đổi. Hắn lại vì bảo vệ nàng mà bị một mũi tên sượt qua vai, xung quanh quân lính có chút rối ren. Hắn lạnh mặt hằng giọng ,lời nói tuy nhẹ nhưng có chút lạnh buốt :
- Kẻ nào làm rối loạn lòng quân xử chết ngay lập tức.
Lúc này nàng thấy khuôn mặt luôn tươi cười như kẻ vô hại trước nay đã không còn trên khuôn mặt hắn nữa. Chiếc mặt nạ ấy vỡ tan từ ngày nàng chìm trong biển lửa. Hắn để lộ sự nguy hiểm của mình cùng sát khí bức người, từ khi thấy bản thân không thể bảo vệ tốt cho nàng. Hắn như con sói bị thương lộ ra toàn bộ nguy hiểm vốn có của mình. Nhưng Từ ngày nàng trở lại bên hắn khuôn mặt lạnh buốt như ngâm trong băng kia có chút dịu dàng mềm mại hơn.
Trong ánh mắt của hắn có chút ấm áp, có quyến luyến cùng yêu thương nhưng chỉ duy nhìn nàng mới đẻ lộ ra. Tình trạng xa trận cũng nhanh được giải quyết vì hắn cũng là kẻ hay nghiên cứu trận pháp. Chỉ một lát sau bọn họ an toàn tiến vào cốc, Hồng Linh bị thương nặng , Hằng Phong dìu nàng ta sang một bên để quân y chữa trị. Nàng dẫn hắn tiến đến thì gặp nhị nương, bà có vẻ ngạc nhiên khi nàng và hắn phá đươc trận thế.
- Nhị nương ngươi có vẻ không vui khi gặp lại ta. Nàng vừa lên tiếng thì sắc mặt bà ta trắng bệch
- Ngươi là Nhược nhi ? không, không đúng , gương mặt ngươi. Bà vừa nói vừa như không thể tin vào mắt mình.
- Gương mặt này của ta đều là do nhị nương ngươi và Thuần vương ban cho. Nàng vừa nói vừa đưa tay lên vuốt khuôn mặt tuyệt mỹ của mình. Trong mắt có chút bi thương cùng tức giận dâng trào. Cho dù khuôn mặt hiện giờ có đẹp đó cũng không phải hình hài do cha mẹ nàng ban cho. Nàng mất tất cả chỉ có gương mặt giống mẫu thân là tài sản duy nhất khiến nàng mỗi ngày muốn nhìn mình một lần. Nhưng hiện giờ dù ngồi trước gương nàng cũng không thể nhận ra chính mình nữa.
Thiên Nhạc nói vì ở thời đại này kỹ thuật không cao nên khi nàng có thể sống sót sau cuộc đại phẫu gì gì đó chính là cảm ta trời đất, nàng ta chẳng giỏi nhớ mặt kẻ khác nên không thể khôi phục dung mạo cho nàng được. Như hiểu được khổ sở trong lòng nàng hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng khe khẽ nói :
- Còn có ta, từ nay ta sẽ là nhà, là nơi dựa vào, là người thân của nàng. Còn tiểu đệ nàng và nàng chẳng phải còn một tiểu muội sao ? Hắn chỉ về phía Hống Linh sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gượng cười. Hằng Phong ở một bên đỡ nàng ta mày nhíu chặt, có vẻ không vui khi Hồng linh cố làm ra vẻ không sao.(ta định làm truyện về cặp này….anh sát thủ mặt lạnh và chị tiểu yêu ma giáo tìm đọc : Truy Phu).
Trận chiến lúc đầu có vẻ không thuận lợi vì đạ thế khiến thế công của bọn họ không có tác dụng nhiều lắm. Nhưng địch nhân bị bọn họ vây trong cố nhiều ngày, lương thực thiếu thốn nên thể lục của bọn họ chống đỡ không lại.
Triệu Long trước khi bị ngã dưới kiến của Triệu Ngạn hắn oán Giận ngửa mặt lên trời rống giận :
- Vân Thiên Nhạn, Ngươi diệt gọn đồng đảng của ta, phá tan mọt thứ ta khổ công gầy dựng, Giờ tới con gái ngươi dồn ta vào tuyệt lộ. Năm đó đáng ra ta không nên để nha đầu này sống. Hắn căm hận nhìn nàng mắt hắn hằn lên tơ máu.
- Là do ngươi tự chuốc lấy, chỉ trách giã tâm ngươi quá lớn đi.Triệu Ngạn nghiến lợi trừng mắt mắng Triệu Long. Nếu không vì giã tâm kia của Triệu Long hắn nào có vất vả như vậy. Sống 26 năm luôn phải mang mặt nạ giả tạo trên mặt, và dù không muốn hắn cũng trở thành kẻ toan tính trăm bề, chưa một lần buông lỏng để sống.
Sau cuộc hỗn chiến Triệu Ngạn dẫn nàng đến Thiên Hương các gặp tiểu Vũ, dấu tiểu Vũ vào Thiên Hương các để nuôi dạy Khiến một đứa trẻ trở nên tinh quái. Giờ thì nàng hiểu vì sao hắn thường đến Thiên Hương các nhưng không bao giờ là khách quen của bất kỳ cô nương nào ở đây.
Hắn và nàng đến đón tiểu Vũ, vừa thấy nàng tiểu Vũ liền bổ nhào vào lòng nàng. Thì ra chỉ mình nàng không hề biết đến tiểu Vũ. Nhưng mọi thứ về nàng tiểu Vũ đều biết vì Triệu Ngạn luôn cho người kể mọi thứ về nàng cho tiểu Vũ nghe. Vì thế dù chưa từng gặp mặt thằng bé chẳng hề tỏ chút xa lạ nào với nàng. Nhìn tiểu Vũ trong lòng, nàng nhè nhẹ nắm tay hắn cười dịu dàng hạnh phúc. Đến cuối cùng nàng cũng có mái ấm riêng của chính mình, nàng không hề đơn độc. Ba người bọn họ dắt tay nhau tiến về phía Chính Vương phủ trong ánh chiều tà dịu nhẹ mà ấm áp.
***Hoàn***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT