Mọi thứ như chìm vào khoảng không, rõ ràng trên phố ngựa xe như nước tiếng người ồn ào, nhưng hắn lại không hề nghe thấy một câu một chữ nào, cũng không nhìn thấy một ai, chỉ mơ hồ thấy bóng người màu xám ngồi ngay ngắn sau bàn quẻ, từng chữ từng chữ từ đôi môi mềm mại kia tuôn ra, không thể kháng cự mà lọt vào tai, “Hi vọng thí chủ sau này chúng ta không ai quấy rầy ai nữa."
Ha, ngươi đã nghĩ thấu triệt đến vậy rồi, cần gì phải che che lấp lấp ăn nói vòng vo ? Nói gọn gàng dứt khoát một câu 'Ta không muốn gặp ngươi nữa' chẳng phải lại càng thẳng thắn rõ ràng hơn sao ? Cái thứ không hiểu thế sự lại không biết chân thành, ngươi nói bản quân là ai ? Ta đường đường là Đông Sơn Thanh Long thần quân, Thiên đế còn phải nể mặt ta vài phần. Ba mời bốn thỉnh ta còn chưa chịu hạ mình, ngươi lại nói ta ngày ngày tới quấy rầy ngươi ? Ngươi lại oán ta ngày ngày ở bên ngươi cười đùa là huyên náo ? Hôm nay thấy ánh mắt ngươi nhìn lại, lần đầu tiên ngươi chủ động mở miệng, vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng …... thì ra ta đúng là tên ngốc.
Chuyện Hi Di vất vả mãi cũng không tìm được, ngươi lại chỉ cần một quẻ đã bói ra, như vậy, như vậy …. Tất cả những lần nhận thua trước đây chỉ vì ngươi không muôn dây dưa với ta mà thôi, ngươi thà mang công sức xem quẻ cả ngày cho ta cũng không nguyện nói thêm với ta một câu ? Ngươi bỡn cợt ta, ngươi trêu đùa ta ? Bản quân có thể cho ngươi ngàn đại vinh hoa phú quý muôn đời, thậm chí có thể đưa ngươi lên thiên đình đứng vào hàng tiên ban, vậy mà ngươi mở miệng, chỉ một câu không bao giờ muốn gặp nữa. Ngươi nói ngươi là ai !
Đạo sĩ ngốc, ngươi xem ra đã đề cao mình quá đáng rồi mới dám mang bản quân ra bỡn cợt hạ thấp. Đáp ứng điều kiện của ngươi thì sao ? Không gặp lại thì thế nào ? Thế gian mờ mịt chúng sinh vô vàn, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một cánh hoa trong biển hoa, sáu mươi năm lướt qua trong giây lát, với ta cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Dưới thần cung cao sang đẹp đẽ, hồng trần không biết bao nhiêu đạo sĩ giỏi xem quẻ vân du tứ xứ, lại không biết bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp có dung mạo như ngươi, đẹp đẽ hơn ngươi, hiểu ý hơn ngươi, mềm mại hơn ngươi, triêu vi sênh ca mộ noãn khâm bị, hứng lên gọi thì đến, đuổi thì đi. Ai nói với ngươi là ta không có ngươi không được, ai khiến ngươi tin rằng ta không thể rời xa ngươi ? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tiểu đạo sĩ của thế gian này mà thôi !
Cảm giác buồn bực như muốn nổ tung, Ngao Khâm tức giận chống xuống quẻ quán lung lay sắp đổ, cố gắng kiềm chế cảm giác đang dội lên trong lòng, “Tiểu đạo sĩ, ngươi lặp lại lần nữa.”
“Điều kiện của ta là, xin thí chủ đừng đến đây nữa.” Y hít sâu một hơi, lông mi thật dài rung động, khi mở miệng lại không chút gợn sóng, “Bần đạo chỉ là thường dân áo vải, đứng trước chân long chỉ nhỏ bé như phù du, không đáng để thí chủ tức giận, lại càng không đáng để thí chủ nhiều lần chú ý. Cho nên, cũng khẩn cầu thí chủ bố thí cho bần đạo một chút tự tại.”
“Ta cứ coi ngươi như cái hồ lô không bao giờ mở miệng, thì ra cũng rất giỏi ăn nói. Muốn ta bố thí cho ngươi một chút tự tại ? Được, ta đồng ý. Có điều ….” Càng buồn bực, khẩu khí lại càng thong thả, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm đạo sĩ, nhìn khuôn mặt y run rẩy nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như không có gì, Ngao Khâm thoáng thoải mái hơn một chút, “Tiểu đạo sĩ, nếu ngươi bói sai thì sao ?”
Người trước mặt gần đến mức không thể gần hơn, ánh sáng trong đôi mắt y trong một thoảng gần như biến mất, “Mặc ngài xử trí.”
Chóp mũi chạm nhau, chỉ trong nháy mắt như vậy, Ngao Khâm gần như đã tiến tới hôn lên môi y, dụng vọng thăng hoa bị hung hăng áp chế, chỉ còn hơi thở nóng rực hòa vào nhau giữa hai đôi môi, “Đạo sĩ ngốc, ngươi sẽ không đổi ý ?”
Tựa như ảo giác, Ngao Khâm cảm thấy tiểu đạo sĩ giống như đang cười.
“Sẽ không.”
“Thật đúng là xuẩn đạo sĩ.” Nghĩ đi nghĩ lại, thuận miệng hỏi, “Nếu ta đổi ý thì sao ?” Nửa đùa nửa thật.
“Có lẽ thí chủ không phải người người như vậy.”
Cũng lời này Hi Di đã từng nói, ngữ khí gần như giống nhau. Trong nháy mắt, tựa như có cả thùng băng dội xuống đầu, Ngao Khâm thu tay lại, giọng nói không chút tình cảm, “Nói đi, tiểu đạo sĩ, hoa ở đâu ?”
Sau đó tiểu đạo sĩ vẫn cúi đầu, ngón tay trắng nõn điểm trên phiến quẻ ngăm đen, hai sắc thái tương phản rõ nét, năm ngón tay thon dài như ngọc càng thêm nổi bật. Ngao Khâm thẳng lưng nghe y giải quẻ, y dùng chất giọng trầm thấp mà trong trẻo êm tai, tao nhã trầm ổn, không nhanh không chậm, tựa như kì nhân, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt hé mở không hề nhìn vào mặt hắn mà ánh mắt tựa như rơi vào cảnh vật phía sau, y lĩnh màu lam cùng vài sợi tóc tản mác, thứ ánh sáng trắng trong veo hiển lộ, chói mắt như bông tuyết bàng bạc dưới ánh dương quang, nhất thời không khỏi lóa mắt. Tiểu đạo sĩ nói gì đó, tất cả cứ thế trượt qua tai.
Sau một lúc y nói xong, Ngao Khâm khẩn cấp quay người đi, sải bước về phía trước, thẳng đến cuối con phố dài, chiếc cổ cứng ngắc không chịu nghe lời, nhất quyết không quay đầu lại. Nện bước lảo đảo, chật vật như chạy trốn.
Năm đó Ngao Cẩm từng hỏi hắn, “Có đáng không ?”
Đệ đệ luôn đứng sau mình như cái bóng cuối cùng cũng ngạo nghễ trước chúng nhân, cũng quan mão cũng thắt lưng cũng y phục giày dép, hào quang vạn trượng, phong tư tuấn tú, một chút cũng không kém mình.
Ngao Khâm tự tay đặt châu quan ngay ngắn lên đầu y, lại đưa tay giúp y vuốt thẳng vạt áo, cồm cộm dưới ngón tay muôn vàn đường thêu thụy khí tường vân, "Đáng.”
Thân là huynh trưởng, đương nhiên sẽ ngự ở nơi cao nhất của thần cung, chưa bao giờ gần gũi với thủ túc của mình như vậy. Ngao Khâm hơi liếc mắt, quả nhiên thấy khóe mắt Ngao Cẩm phiếm hồng ướt át, “Không có tiền đồ, còn muốn ta thay ngươi lau nước mũi sao ?”
Đổi lấy khuôn mặt y cười đến không thể khó coi hơn. Những khi như vậy thật muốn ấn thật mạnh vào mũi y, bấu lấy hai bên má phúng phính mà nhéo, không thấy y khóc thì không dừng tay.
Tiến lên phía trước, chợt nghe Ngao Cẩm phía sau thì thào nói nhỏ, “Ta cảm thấy không đáng.”
Không phải là đáng giá hay không, nhưng thuyền đến đầu cầu đành chỉ có một kết cục, ai thắng ai thua đều không so đo được nữa. Thua thiệt cũng được, phụ lòng cũng tốt, nợ cũ mở từng trang từng trang tính lại, tính hết thiên hà vạn vật cũng không đếm được ân oán này. Nếu thật có lòng truy cứu, giờ Ngọ hôm đó, cuối con phố dài, chỉ cần dừng bước ngoái đầu nhìn lại, mọi việc sẽ theo một hướng khác không chừng.
Chỉ là hiện giờ, mọi thứ đã qua, bát nước đổ đi không dễ thu lại được.
Nếu hỏi hắn chiếm được cái gì, vậy đó là một lần quỳ gối của Hi Di. Lần đầu tiên trong đời, cái đầu luôn luôn ngẩng cao kia trịnh trọng cúi xuống trước mắt hắn, “Thần quân thật cao tay, tiểu tiên bội phục.” Hi Di dưới chân nhận thua, không phải là sự bồi thường của tiểu đạo sĩ cuối con phố nhỏ chốn phần gian.
Hắn khoanh tay đứng giữa chúng tiên, diện mạo hiên ngang, oai hùng không ai bì kịp. Ngao Cẩm đứng bên cạnh trên tay nâng một chiếc hộp gấm, trong hộp gấm lót óng ánh lụa tơ tằm, mà bọc trong đó chính là bàn nhược hoa hiếm có, hoa xanh lá đỏ, ngay cả nhụy hoa cũng xanh biếc lạ lùng. Chúng tiên xúm lại tấm tắc lấy làm lạ, lời tán thưởng không dứt bên tai. Theo ước định trước đó, Hi Di cung kính quỳ dưới chân hắn, vạt áo trải xuống đất như tuyết mịn. Năm đó trước cửa lão quân chỉ hơi sơ ý một chút đã đến chậm mất nửa tấc hương, ngàn năm sau không vãn hồi lại được, bây giờ bao nhiêu nợ nần đều đã đòi hết, chúng tiên làm chứng, Ngao Khâm rốt cục cũng được hãnh diện.
Chỉ là những lời khen ngợi cứ thoảng qua tai như làn gió, trong giây lát liền tan biến. Được kỳ hoa, thắng Hi Di, trong lòng cứ nhắc đi nhắc lại tới mấy lần, hết thảy đều là mây khói. Có người sôi nổi bày yến tiệc, muốn thỉnh rượu, muốn vui vẻ, Ngao Khâm mờ mịt nghe, chỉ cảm thấy ngây ngốc vô vị. Trên Lăng Tiêu điện, cư nhiên đến cả Thiên đế nói gì hắn cũng nghe không rõ.
Ngao Cẩm cầm hộp gấm tới hỏi hắn, “Hoa này xử trí thế nào ?”
Bảo vật hao tổn tâm cơ mới tìm thấy, hắn lại chẳng buồn nhìn lại, chỉ hướng ánh mắt về phương xa, bên ngoài thần cung, dưới những dãy núi, bên kia bờ biển. “Ngươi xem đủ rồi chứ.”
Ngao Cẩm vâng dạ gật đầu, đi vài bước rồi lại quay trở lại, “Người kia cùng lắm cũng chỉ là một đạo sĩ chưa từng trải, nếu chịu lùi một bước, tươi cười nhiều hơn, nói thêm vài câu mềm mỏng, không chừng y cũng không nỡ đuổi huynh đi. Nếu huynh muốn tìm y thì bây giờ y đang ở …”
Hắn duỗi thẳng bàn tay, năm ngón tay ép sát, cái lạnh tràn đến buốt tận xương, dấu ấn phương thiên họa kích hiện lên giữa hai chân mày, chỉ cần xoay cổ tay, tu vi cao thâm tới đâu cũng phải máu tươi lênh láng.
Ngao Cẩm nhướn mày, “Ta là đệ đệ của huynh.”
“Cút !”
Đến nước này, chi bằng chưa từng thấy hoa, cũng chưa từng thấy người.
Sau này, dù phàm gian đủ loại mỹ nhân khuynh thành cung điện nguy nga, hắn thà tùy ý ngao du chín tầng trời cũng không nguyện đặt chân xuống núi nửa bước. Một ngày nào đó, không biết là yến tiệc nhà ai, tiếng ca ồn ào, vũ điệu hỗn loạn, ba chén rượu ấm lót dạ cũng đủ để gỡ xuống bộ mặt quân tử đoan trang. Ngấm rượu, có người lớn mật tiến đến, mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ hồ ngôn loạn ngữ, “Nghe nói trước kia ở nhân gian có một đạo sĩ, dáng vẻ cực kỳ giống Hi Di thượng tiên, không biết thần quân đã từng gặp qua chưa ?”
Tiếng nói cười tràn ngập bữa tiệc. Hắn nâng chén, ngửa đầu đổ rượu vào miệng, hương rượu dâng lên, che khuất đôi đồng tử lúc sáng lúc tối, “Ồ, có chuyện này sao ? Bản quân chưa từng nghe nói.”
Ban đêm say xưa một hồi, sau khi tỉnh lại, thấy dưới chân giường ngọc, tiền đồng nâu vàng rơi lả tả xung quanh. Ngao Cẩm nói, vốn là để trong hộp, lúc hắn say cứ ồn ào tìm kiếm xung quanh, tìm ra rồi lại ác độc ném xuống, quân cờ trên bàn cũng vì vậy mà rơi vãi lung tung. Người bên ngoài muốn vào dọn dẹp đều bị hắn quát tháo đuổi đi sạch.
.
Vầng trăng khuất đi một nửa, ánh đèn mở mịt, bất giác đã suy nghĩ quá tập trung, khi lấy lại ý thức, tiểu đão sĩ không biết đã đứng bên giường từ lúc nào, đang khom lưng nhìn hắn, “Sắc mặt của ngươi không tốt, không khỏe sao ?”
Kiếp trước kiếp này, cùng mang ra so sánh thật khó phân biệt thật giả.
Ngao Khâm hơi nhổm dậy, một tay nâng lên, lướt qua sợi tóc mai thả dài trên gò má y, “Suýt nữa thì ngủ quên thôi.”
Tiểu đạo sĩ dưới ánh nến yên tâm nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, ánh sáng dừng ở nơi Ngao Khâm vừa mơn trớn, gợi lên chút ửng hồng, “Vậy mau nghỉ ngơi đi.”
“Ân, ngươi cũng nghỉ sớm một chút.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng một chút ý định để y rời đi cũng không có, Ngao Khâm nhanh tay nắm lấy tay y, lòng bàn tay chặt chẽ ôm lấy bàn tay kia, bàn tay còn lại phủ lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y. Tiểu đạo sĩ lo Hi Di ở phía sau, cắn môi giãy dụa không dám lên tiếng, ánh nến bên giường chiếu lên đôi mắt ngân ngấn nước rung động lòng người. Nếu không có Hi Di ở đây, thật muốn kéo y vào lòng hôn một cái tối tăm trời đất.
Có ý trêu đùa y, một bên ghé vào tai y thấp giọng dặn dò, “Trong nhà có khách.”, một bên đưa tay tựa như muốn cởi bỏ vạt áo y.
Tiểu đạo sĩ bị hắn giữ trong tay kịch liệt run rẩy, hàm răng trắng noãn nghiến chặt môi, “Thí chủ …”
Ngao Khâm rất quan tâm mà ngừng tay, ngẩng đầu nhìn y, “Hửm ?”
Tiểu đạo sĩ chậm chạp không dám mở miệng, cúi đầu nhìn chăm chăm ngón tay thon dài tựa như đang đùa nghịch thoáng trượt vào trong vạt áo mình vừa lui về nửa tấc rồi lại tiện đà trượt vào, “Thí chủ …”
“Gọi ta là gì ?” Nghiêng đầu tựa như đang vô cùng nghiêm túc suy xét xem nên đưa tay vào từ đâu, Ngao Khâm cười càng thêm ác ý, chắc chắn y sẽ không dám quay đầu lại cầu cứu Hi Di, “Nói đi, gọi ta là gì ?”
“Ngao …. Ngao Khâm …” Giọng y trầm nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt đỏ bừng.
Ngao Khâm gật đầu, lại hướng mắt nhìn lên, phát cáu nhìn Hi Di đã bất tri bất giác đứng sau lưng tiểu đạo sĩ từ lúc nào. Bàn tay đang níu vạt áo đạo giả rơi vào tầm nhìn của y.
“Đạo hữu, thí chủ sợ là vừa uống rượu, ngươi giúp hắn đi tìm chút thuốc giải rượu tới đây.”
Lời nói không nóng không lạnh, tôn thêm biểu tình nghiêm nghị trên nét mặt của y, càng làm hỏng tình tự.
Tiểu đạo sĩ cuống quýt trả lời, tựa như đứa nhỏ phạm lỗi vội vã quay đầu, không dám nhìn Hi Di. Ngao Khâm cố ý giữ lấy tay y, đạo giả gấp đến mức mặt mũi đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, “Ngươi, ngươi đừng nháo …”
Định nói là ta không say, ngươi đừng để tâm đến tên kia, nhưng ánh mắt âm hàn của Hi Di từ trên cao nhìn xuống, Ngao Khâm đành hậm hực buông tay, “Nói đi, ngươi muốn nói gì với ta ?”
Tiểu đạo sĩ đã không có mặt ở đây thì không cần giả bộ nữa. Ngao Khâm tùy tiện ngả xuống giường, nhìn Hi di thong thả quay lại phía sau chiếc bàn, trong căn phòng trống rỗng, mỗi người chiếm một góc, đều đeo vẻ mặt chán ghét không muốn nhìn đối phương.
“Ngươi không nên giữ hắn lại.”
“Ta có nên hay không chẳng đến lượt ngươi quan tâm.”
“Ngao Cẩm nói ngươi đã đồng ý thả hắn đi.”
“Đó là Ngao Cẩm nói.”
Tiên giả gật đầu, trong giọng nói đã phơi bày mấy phần khinh miệt, “Lật lọng quả đúng là chuyện ngươi hay làm.”
Ngao Khâm lơ đễnh nhếch miệng, “Tuy ta đã không còn ở thần cung, có điều chuyện bản quân làm hình như không đến lượt thượng tiên bình phẩm đúng không nhỉ ?”
“Chuyện của ngươi ta nghe chỉ thấy bẩn lỗ tai.” Y quả nhiên tức giận, chỉ là sự tức giận thoáng qua trên nét mặt rồi lập tức bị giấu đi, “Nhưng chỉ cần có liên quan đến hắn thì ta nhất định phải hỏi.”
“Hi Di !” Ngao Khâm khúc khích cười, “Hắn quả nhiên là con gái một của ngươi đúng không ?”
Tiên giả y tụ phiêu phiêu, mâu quang lạnh lùng, “Ngươi đã hủy hoại hắn một lần.”
Ngao Khâm thản nhiên châm nến, “Cho nên lần này ta tuyệt không buông tay.”
Có nói nữa cũng chẳng nghĩa lý gì, Hi Di đột nhiên đứng dậy, “Ta đến là để mang hắn đi.”
“Là ngươi đưa hắn nhập vào luân hồi.”
Y thẳng thắn không kiêng dè, “Ta khổ tâm giữ gìn một chút linh thức cho hắn, không phải để cho hắn gặp lại ngươi.”
“Cho nên mới khiến hắn ghi nhớ ‘người kia’ ?” Ngao Khâm đứng dậy bước nhanh tới vài bước, ra tay như chớp túm lấy vai y.
“Ngươi nói Đông Viên ?” Sức nặng đè xuống, Hi Di chậm rãi quay đầu, tiên giả toàn thân tuyết trắng, ngay cả trong mắt cũng giăng đầy sương lạnh, “Ghi nhớ người kia còn tốt hơn ghi nhớ ngươi, không phải sao ?”
Rõ ràng là tiên, lại ngoa ngoắt như ma quỷ.
Đông Viên, một cái tên đến chết cũng không thể nhắc lại. Ngao Khâm suy sụp buông tay, Hi Di mỉm cười, lướt qua hắn bước ra cửa, “Đến cuối tháng ta sẽ dẫn Vô Nhai đi.”
Hết chương 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT