Tiểu đạo sĩ nói liên miên không ngớt về cuộc gặp gỡ với Hi Di, trên con phố dài, dưới Hàng Ma tháp, ngẫu nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc lùi ba bước, có ảo giác thoáng qua như lạc vào cõi mộng.

Ngao Khâm nhíu mày, “Không phải đã nói rằng tránh xa tòa tháp đó một chút sao ?”

Tiểu đạo sĩ chưa kịp mở miệng, Hi Di đã đáp thay, “Chỉ tình cờ ngang qua thôi, có gì nghiêm trọng sao ?” Thần sắc bình thản, ẩn ẩn chút ngạc nhiên trào phúng.

Ngao Khâm muốn phản bác, tiểu đạo sĩ vội vàng giữ chặt tay hắn, cứng ngắc pha trò, “Không ngờ lại có người dung mạo giống ta như vậy, cảm giác cứ như soi gương.”

“Đạo sĩ ngốc.” Ngao Khâm quay đầu mắng, “Ngươi là ngươi, hắn lằ hắn, giống là giống thế nào ?”

Tiểu đạo sĩ sợ hãi câm miệng, ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý siết chặt tay mình trong lòng bàn tay.

Hi Di bên kia thấy vậy, khóe miệng khẽ lộ ra nét cười, lúc quay đầu không kịp nhận ra, ánh mắt lướt qua bức tranh trên tường rồi rơi xuống bản vẽ tinh tế bên song cửa, “Vạn vật đều do tâm chứng, giống là giống, không giống là không giống, cần gì phải luận đến đúng sai ?”

Tiểu đạo sĩ khiên tốn hiếu học liên tục gật đầu, “Đạo hữu tu vi cao thâm, bần đạo tự than không thể sánh bằng.”

Phi, chó sói khoe răng dài mà thôi. Ngao Khâm hung hăng trợn mắt trừng người kia, người kia lại thong dong nhàn nhã, nét cười thản nhiên nhìn vào đôi mắt sáng ngời của tiểu đạo sĩ, “Sắc trời không còn sớm, bần đạo mệt mỏi, xin cáo lui trước.”

Bây giờ mới có chút thức thời. Ngao Khâm ước gì hắn đi mau đi, ngồi ngay ngắn trên bàn giả ý hiếu khách, “Hành lang trong nhà gấp khúc quanh co, chỉ sợ đạo trưởng không tìm được khách phòng, có cần tại hạ dẫn đường không ?” Lại không có một chút dự định đứng lên.

Hi Di đứng cạnh cửa nhìn lại, đôi mắt khẽ động, sượt qua đầu Ngao Khâm nhìn về mảng tường trắng phía sau. “Làm phiền thí chủ, đạo hữu giúp nhau cũng vậy mà.”

Từ lúc vào cửa đến giờ,người kia chưa một lần nhìn Ngao Khâm.

Tiểu đạo sĩ hưng phấn vùng ra khỏi tay Ngao Khâm, vội vã chạy đến bên Hi Di, “Đạo hữu thỉnh.”

Đạo giả từ trước tới nay luôn bị đối xử khắc nghiệt, rất hiếm có người thân thiện với y như vậy. Y vô cùng thân thiết kéo tay Hi Di dắt ra ngoài. Khi bước qua cánh cửa, Hi Di quay đầu lại liếc Ngao Khâm một cái, trong đôi mắt đen sẫm như mực thoảng qua một chút đắc ý, hiện rõ trên nét mặt từ bi.

Đời này kiếp này, không ai có thể khiến hắn ghét như vậy ! Hai tay nắm chặt, Ngao Khâm khẽ nghiến răng.

Trăng treo giữa trời, lúc nửa đêm lại có khách quý từ xa tới. Ngao Khâm ngồi bên song cửa, nhìn trăng mười lăm rải ánh sáng bạc trên mặt đất, nơi tận cùng của ánh sáng, Thanh Long thần quân đương nhiệm chậm rãi bước vào. Vẫn một thân một mình, quan mão không cao bằng hắn năm đó, y phục cũng kém phần rườm rà, trên đầu vai là con chim bói cá nho nhỏ nhìn kiểu gì cũng mảnh mai không chịu nổi một kích.

Cái tính cách thật sự rất không có tiền đồ, vị Thanh Long thần quân ấy không phải một khi xuất hành gặp núi phá núi gặp sông lấp sông đó sao ? Chỉ vì không muốn làm tổn thương một khóm hoa dại, y cam nguyện vòng đường mà đi, nghiêm trang trịnh trọng đứng gõ cửa.

Phất ống tay áo, cửa phòng mở rộng. Ngao Khâm ngồi bên cửa sổ nhếch đuôi lông mày chỉ giáo, “Nhấc chân đạp ra là được, Đông Sơn thần cung bị ngươi đánh đổ rồi à ? Ngay cả khối ván cửa của ta cũng mở không nổi nữa ?”

Ngao Cẩm tốt tính lắc đầu, thong thả bước vào phòng, chim bói cá nhỏ trên đầu vai nhìn thấy ánh mắt của Ngao Khâm liền không tự chủ rụt lại, “Ta nghe nói Hi Di đã tới rồi.”

“Chạng vạng vừa tới.”

Ngao Khâm phất tay ý bảo y ngồi xuống, y bất động, đứng thẳng trước mặt Ngao Khâm, ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu vào, ánh lên vân văn liên miên trên vạt áo.

Ngao Khâm nheo mắt cẩn thận đánh giá y, người anh em ruột thịt luôn cung kính đi theo bên cạnh mình, rõ ràng còn mang khuôn mặt chín phần tương tự, thế nhưng khuôn mặt mình dù nhìn đi nhìn lại cũng không thấy được nửa phần ôn lương khoan hậu của y. Nhất thời không khỏi nghĩ đến Hi Di cùng Vô Nhai, “Ha ha” cười ra tiếng.

Nhìn nét lo lắng trên gương mặt cực kỳ giống mình trước mắt, đôi mắt vốn nên thản nhiên không gì sánh kịp lại phủ kín sầu lo, “Rốt cuộc huynh muốn thế nào ?”

Ngao Khâm không nhanh không chậm hỏi, “Ngươi muốn ta thế nào ?”

Y vào thẳng ý chính, “Huynh đã nói một tháng sau để hắn đi.”

Thần sắc của Ngao Khâm càng thêm vô vị, “Một tháng đã qua sao ?”

Cẩn thận nghiêm cứu biểu cảm hiện tại của y, có lẽ vừa rồi lúc Hi Di quay đi, thần sắc của mình chắc cũng mất mặt xấu hổ như thế này, mi tâm nhíu lại, khớp hàm nghiến chặt, thần tình giận dữ cùng không cam lòng, hứ, thật sự là khó coi.

Ngao Cẩm vẫn không bớt lo, “Hi Di cũng vì muốn tốt cho các ngươi.”

Đối với tiểu đạo sĩ, có lẽ hắn thật lòng. Về phần với Ngao Khâm …….. A, cho dù hảo tâm, cái tên Hi Di kia cũng phải có đến bảy tám phần là muốn xem náo nhiệt.

Ngao Khâm nói, “Xem ra thần quân ngài càng ngày càng không rảnh, đặc biệt hạ Đông Sơn đến đây dông dài này nọ với ta.”

Đệ đệ siết nắm chặt tay lo lắng, “Ngươi là huynh trưởng của ta, ta mới đến đây nói những điều này !”

Ngao Khâm khoát tay, tùy tiện lướt qua mặt y, đi đến bên đàn cổ sau bức mành châu*, “Không thể đổi câu nào mới mẻ hơn một chút sao ?”

Xuyên qua tấm mành đong đưa có thể thấy được sắc mặt y trầm xuống, lúc này hắn mới thoáng thấy được cảm giác có lỗi mà đáng ra phải cảm thấy từ lâu.

Cuối cùng, người đứng ngoài mành giọng cũng lạnh xuống, “Hay là huynh lại muốn giẫm lên vết xe đổ ?”

Ngao Khâm hạ mắt, dây đàn tắm trong ánh trăng, sợi dây mảnh mai lấp lánh sắc bạc, “Vậy thì đã sao ?”

“Đừng quên kết cục của y năm đó ! Cuối cùng huynh chiếm được cái gì !” Ngao Cẩm lao đến, tay áo gạt lên bức mành tạo thành những tiếng [đinh đang] nhiễu loạn. Phía sau bức mành châu loang loáng, mặt nạ ôn nhu trước mặt thế nhân bị lột bỏ, thì ra y cũng có lúc khóe mắt sậm đỏ như thời khắc nhập ma.

Ngao Khâm yên lặng nghe tiếng y thở nặng nề, mặc cho những hạt châu trong suốt phản chiếu khuôn mặt người anh em sinh đôi của mình phân thành từng mảnh nhỏ, “Vậy thì sao, cũng sẽ không thê thảm như lúc trước.”

“Vạn nhất hắn nhớ lại thì sao ?”

“Vậy thì lại dựng thêm một tòa Hàng Ma tháp, song tháp xa xa đối xứng nhau, không chừng có thể mãi mãi sánh cùng thiên địa.” Phía sau bức rèm, hắn nhếch môi cười châm biếm, hư ảo đến mức gần như không tồn tại.

Không ngoài ý muốn, Ngao Cẩm lại thở dài.

Ngao Khâm hảo tâm nói cho y, “Đừng thở dài nữa, mất uy nghiêm không nói, lại còn mau già.”

Y vén vạt áo mang theo chim bói cá xinh đẹp bước qua ngưỡng cửa, tựa như lúc đi, nện bước nhẹ nhàng thong thả, dung mạo tao nhã, “Trước khi lo lắng cho ta, huynh tự ngẫm lại chính mình đi. Nếu thật sự tới lúc phải lập thêm một tòa tháp nữa, bản quân tuyệt không niệm tư tình.”

Phía sau, Ngao Khâm rướn người thổi tắt ánh nến phiêu diêu. Mây trôi trăng ẩn, thiên địa đồng màu, tối sẫm đến không nhìn được năm ngón tay.

Tiểu đạo sĩ tên Vô Nhai đối với tiên nhân tên Hi Di càng thêm khiêm nhường, ngay cả ánh mắt nhìn người kia từ đầu đến cuối đều là ngưỡng mộ, kính ngưỡng toàn tâm toàn ý đến mức không thể hơn nổi nữa. Từ sau đó, họ xuất hiện luôn có đôi có cặp, cùng nhau ra ngoài, đến khi về nhà cũng nói cùng một chuyện, nhìn nhau mà cười, tựa như đôi chim uyên ương trên sông, đôi hồ điệp trong viện, không lúc nào không có nhau.

Ngày ngày sau khi họ xuất môn, thong thả ninh một tô canh, táo đỏ, tâm sen, gạo nếp, đường phèn, mùi thơm bay ra cửa sổ, mèo nhỏ tham ăn nhà bên cạnh bị hấp dẫn kêu “ngao ngao”. Sau giờ ngọ chợt tỉnh giấc, những thứ trong nồi đã được ninh đến thật xốp thật mềm, dùng chén nhỏ bằng sứ xanh để đựng, đặt lên bàn trà, vừa xem qua vài trang sách, cửa phòng đã vang lên tiếng kẽo kẹt, khi tiểu đạo sĩ bước vào, tô canh đã nguội vừa phải, không nóng đến bỏng lưỡi không lạnh đến thấu tâm, hương vị ngọt nồng trôi xuống cổ họng.

Tiểu đạo sĩ từ chối, ở trước mặt hắn đè thấp giọng, “Sợ là không thích hợp.” Vẻ mặt luống cuống, khóe mắt trộm liếc về phía Hi Di gần đó.

Hi Di thực thức thời, hơi nghiêng người, làm như đang nhìn bức tranh trên vách.

“Đặc biệt ninh cho ngươi, có gì không thích hợp ?” Ngao Khâm nâng thìa, múc một muôi đưa vào miệng đạo giả, tiểu đạo sĩ da mặt mỏng xấu hổ đến mức không biến trốn vào đâu, gương mặt đỏ như xuất huyết.

Đi đến đâu, làm gì, gặp ai …. Vừa bón vừa giả như lơ đãng hỏi.

Tiểu đạo sĩ vài lần đưa tay muốn giành lấy cái thìa trong tay hắn, đầu ngón tay vừa chạm vào, hắn liền nhanh như chớp mà tránh ra, đôi mắt trong veo như thấy đáy hết nhìn trái lại nhìn phải, căng thẳng như chim nhỏ bị bắt đến giữa một đám người. Quán trà, tửu lâu cùng đường cái người đến kẻ đi, vẫn những người nghe y hỏi mà không hề chán ghét, vẫn câu hỏi có phải là người y đang tìm hay không. Y vừa cố nuốt vừa trả lời, sau cùng không quên thêm vào một câu, “May mà có đạo hữu làm bạn nên mới không đến mức tịch liêu.”

Nước canh đầy tràn ra khóe miệng, y không do dự vươn đầu lưỡi liếm đi, đầu lưỡi lướt qua đôi môi loang nước long lanh, bên môi càng thêm ướt át. Ngao Khâm kìm lòng không đậu cúi đầu muốn chạm vào. Bên tai đột nhiên “Ai nha ….” một tiếng kêu kinh hãi, là Hi Di. Người kia một tay chỉ lên cuộn tranh trên tường, một tay thuận thế kéo tiểu đạo sĩ đến bên mình, “Thì ra bút tích trong tranh này là thật, chả trách sinh động như vậy.”

Ngao Khâm căm giận nói, “Đạo trưởng quả là tinh mắt.”

“Đâu có đâu có.” Hi Di cười đến vui vẻ, ánh mắt rơi xuống chiếc bát trống rỗng trong tay Ngao Khâm, không quên chu đáo nhắc nhở, "Bần đạo đối với hội họa cũng biết một phần, vừa hay có thể mượn bức tranh này cùng đạo hữu thưởng thức. Thí chủ nếu có việc phải làm vậy cũng không cần bận tâm đến hai người bần đạo.”

Người kia lôi tuột tiểu đạo sĩ đến bên bức tranh tinh tế giải thích, từ ánh mắt đến nét mặt đều hòa ái, thân thiết ấm áp như xuân phong. Ngao Khâm bị bỏ rơi cầm chiếc bát rỗng không sững sờ nhìn theo hai người. Tựa như cảm giác được, tiểu đạo sĩ quay đầu lại nhìn, chưa kịp nhút nhát cười với hắn, tay đạo giả đã bị Hi Di túm lấy lôi đi, nụ cười chưa kịp lộ ra hết đã cứ thế biến mất phía cuối đường.

Ngao Khâm cười khanh khách, trước khi bọn họ ra khỏi cửa, hắn còn nhận được một ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo của Hi Di.

Lúc trước, người kia cũng dùng tầm mắt sắc bén như vậy cảnh cáo mình.

Từng lén bình luận với Ngao Cẩm, cái kiểu để ý chăm lo như vậy, đừng nói toàn bộ thất tình lục dục của phàm nhân đều hướng tới tri kỷ hảo hữu hoặc anh em một nhà, cứ như tình cảm của một người cha hiền, nâng niu con gái như hòn ngọc quý trong tay cũng chỉ được đến mức ấy mà thôi.

Lại bị Ngao Cẩm vội vàng bịt miệng, “So về ngang ngược bá đạo không chịu nói lý, huynh không có tư cách xét nét người ta !”

Trò đùa cứ thế mà cho qua.

Khi lần thứ hai trở lại phòng, bọn họ không còn luận bàn về bức tranh nữa. Tiểu đạo sĩ nhanh chân lẹ tay rót trà, nghe Hi Di lan man kể truyện xưa. Khác với tài hùng biện phô trương của hắn, Hi Di ở thiên giới nổi danh tiếc chữ như vàng, chỉ có thận trọng từ lời nói đến việc làm mới có thể tạo ra một đắc đạo tiên nhân siêu phàm thoát tục đến như vậy. Bây giờ nghe y từng câu từng câu nói đến thoải mái, đột nhiên thấy không quen.

Nói về những truyền thuyết hư vô có vẻ khó xác định, phi điểu trên lưng mọc ra sáu cánh, cự thú đầu hổ mình voi linh tinh, kỳ quái xa lạ, vốn không thể có ở nhân gian. Ngao Khâm nằm trên tháp* vuốt ve thư giản* mát lạnh, lẳng lặng lắng nghe, tầm mắt rơi xuống bóng dáng tiểu đạo sĩ mảnh mai như chỉ cần một cơn gió thổi cũng bay đi mất.

Nói liên miên một hồi, người kia đột nhiên đổi đề tài, “Đạo hữu có từng nghe nói đến bàn nhược hoa ?”

Tiểu đạo sĩ nghe đến mơ hồ ngoan ngoãn đáp, “Chưa từng.”

Tựa như muốn hỏi ý kiến, bạch y tiên nhân thật hiếm thấy xoay người để ý đến hắn, “Vậy thí chủ thì sao ?”

Thật uổng cho một thời gian dài làm kẻ thù không đội trời chung, thế mà đến giờ hắn mới biết hắn còn có thể ghét người kia đến mức này, “Đạo trưởng nếu cảm thấy muốn nói thì cứ nói.”

Hết chương 7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play